Thanh Triều Ngoại Sử 3

Chương 14: Một cõi đi về

Cỗ xe ngựa chạy ngang qua phủ Viễn, bấy giờ là Cung Vương phủ, ở trước phủ tấm bảng đã bị tháo gỡ.  Hai cánh cửa gỗ chạm trổ hoa văn không còn kiêu hãnh mở lớn thường nhật để biểu lộ quyền uy. Những tiếng cười nói đã tắt lịm sau cánh cửa khép hờ.  Những người giúp việc, những a hoàn cũng chỉ thấp thoáng vài người với những khuôn mặt đăm chiêu buồn thảm.

Xe ngựa chạy một lúc nữa rồi dừng lại trước một căn phủ cũng uy nga bề thế không khác Cung Vương phủ.  Nữ thần y nhìn cánh cổng quen thuộc, cố bấm các móng tay vào da thịt khiến cho đầu óc trở nên tỉnh táo hơn, rồi bước xuống xe.

Uyển Thanh chạy ra dẫn nữ thần y vào trong sảnh, kéo ghế mời nữ thần y ngồi.  Một a hoàn bưng trà ra đặt lên bàn rồi rời đi.  Uyển Thanh nói:
- Mỗi ngày vào giờ này thừa tướng đại nhân hay ra ngoài, đến khuya mới về.

Nữ thần y ngồi xuống ghế chờ đợi, Uyển Thanh nói tiếp:
-Sáu tháng trước thừa tướng đại nhân tỉnh lại.  
Nữ thần y nói:
-Thế...huynh ấy...
Giọng nữ thần y ngập ngừng.  Uyển Thanh như đọc được ý nghĩ của nữ thần y, mỉm cười:
-Cô nương đừng lo, sức khỏe và trí nhớ của thừa tướng đại nhân hoàn toàn phục hồi.

Trong khi chờ Cửu Dương, Uyển Thanh kể cho nữ thần y nghe về chuyện của chàng, sau khi tỉnh lại đã sống thế nào, đem toàn bộ kể cho nữ thần y nghe.  Vừa nói Uyển Thanh vừa nhìn theo ánh mắt của nữ thần y.  Uyển Thanh thấy nữ thần y không mấy chú tâm, ánh mắt nữ thần y thẫn thờ nhìn ngọn lửa cháy bập bùng, ánh lửa vàng nhảy nhót rung rinh, lấp lóe trong lò sưởi ở một góc trong sảnh.  Tự dưng Uyển Thanh cảm thấy toàn thân lạnh buốt, mặc dù hơi nóng từ lò sưởi phả ra và đã khoác chiếc áo bông khá dày, nàng vẫn lạnh run người.

Lại nói đến Tuệ Dung.

Chiều thu bên bờ Vô Định hà sương mù phảng phất, những hạt sương long lanh trên phiến lá làm thấm ướt cả giày.  Tuệ Dung nhẹ nhàng lướt trên cỏ rồi chọn một tảng đá to bằng phẳng ngồi xuống.  Ở khúc sông này mọi thứ đều rất yên tĩnh, chỉ có tiếng gió và tiếng nước chảy, và như vậy có nghĩa là... chàng không bị quấy rầy.  Tuệ Dung nhìn Cửu Dương trong bộ y phục trắng đứng trên cầu cách nơi nàng ngồi một quãng.  Hằng ngày, nàng đều lặng lẽ theo chàng tới đây ngắm hoàng hôn trên sông.  Khi mặt trời ẩn hẳn sau Kim sơn, tiếng sáo của chàng lại vang lên. Tiếng sáo trầm bổng như mây bay, âm điệu như nước chảy.  Lúc đầu nhẹ như những cơn gió lay động rồi sau đó cuốn hút, quay cuồng vội vã nhưng cũng buồn bã đến rã rời.  Tiếng sáo và khung cảnh thơ mộng như một bức tranh sơn dầu làm Tuệ Dung như quên hết những gì ở chung quanh, nàng ngồi trên phiến đá, có cảm giác như mình đang hít thở cùng thiên nhiên.

Một hồi sau tiếng sáo chìm xuống rồi ngưng hẳn.  Tuệ Dung trở về với hiện thực, chậm rãi ngước nhìn lên trời, trăng sao dần hiện ra.  Đêm yên vắng, sóng rì rào, lúc nào khúc sông này trăng sao cũng tạo nên một vẻ vô cùng huyền bí.

Tuệ Dung nghĩ đến năm đó nữ thần y như bị một cơn gió lốc thổi cuốn đi.  “Gió” đã mang nữ thần y đi, khi chàng đang ngủ say trong giấc mơ tình yêu để rồi tỉnh dậy thấy đời thật hụt hẫng và đau điếng.  Nhưng đấy chính là sự thật, không thể nào miễn cưỡng được.  Tuệ Dung thở dài.  Lúc này đương là tháng mười một, trời rất lạnh. Tuệ Dung lại nhìn hướng cầu Vô Định hà, Cửu Dương đã không còn đứng đó nữa.  Nàng vội đi theo chàng, những ngày cuối năm này kinh thành càng thêm đông đúc, đường phố nhộn nhịp, nhưng sao nàng thấy chỉ có mình chàng lạc lõng giữa không gian tấp nập hối hả này?  Dòng người kia đang khẩn trương về với mái ấm của họ sau một ngày làm việc mệt nhọc vậy mà, chàng vẫn lang thang trên con đường quen thuộc mà chàng và nữ thần y đã từng đi qua.

-Lúc nãy đại nhân thổi bản nhạc đó là bản nhạc gì vậy? 

Tuệ Dung bắt kịp Cửu Dương, hỏi.

-Phụng cầu hoàng.

Chàng đáp bằng giọng u buồn mà mắt long lanh.  Có cái gì say đắm làm khuôn mặt như rạng rỡ.  Đây là lần đầu tiên Tuệ Dung thấy chàng vui vẻ từ sao khi chàng tỉnh lại khỏi cơn hôn mê đằng đẵng.

Cửu Dương đáp lời Tuệ Dung rồi nét mặt trở nên trầm buồn như cũ.  Nàng không biết đâu, đã lâu lắm rồi, chàng mới thổi lại bản nhạc này.  Bởi vì đó là cái bản mà nữ thần y rất thích nghe. Hồi còn nhỏ lần nào chàng thổi bản nhạc đó, nàng ấy cũng ngồi bên cạnh và bắt chàng phải thổi đi thổi lại bảy tám lần.  Hồi đó mỗi lần hai người giận nhau, nữ thần y ngồi bó gối trong một góc nhà, co rúc trông thật thiểu não. Thế là chàng thổi bản nhạc này lên.  Mọi thứ đều được hàn gắn ngay sau đấy, nàng đến bên cạnh chàng, tựa đầu lên vai chàng.
    
Cửu Dương chậm rãi cất bước, tuy có Tuệ Dung bên cạnh nhưng chàng lạc lõng như một kẻ vô hồn với những suy tư về một thời quá khứ.  Từ sau cơn chính biến, chàng đã ngủ một giấc dài, thời gian trôi đi, ngày này qua ngày khác. Xuân tới hè qua, thu tận đông tàn. Thời gian cứ trôi, không ngừng không nghỉ, thấm thoát đã hai năm.  Nhưng mãi đến ngày hôm nay, chàng vẫn không quên được, tình yêu dành cho người con gái đó vẫn không hề vơi đi chút nào.  Chàng biết chàng muốn tìm nàng thật tình rất dễ, nhưng tìm trái tim nàng thật khó, cho nên, có đôi khi chàng tự hỏi lòng rằng phải đi bao nhiêu con đường nữa để tìm được nàng đây?

Trước khi cùng Nghị Chánh rời khỏi kinh thành Tiểu Tường đã để lại cho chàng một phong thư, trong thư Tiểu Tường bảo với chàng rằng vết thương nào rồi cũng phai nhòa theo thời gian, thế sao chàng chỉ thấy vết thương nhớ nhung trong tim ngày càng tăng lên mà không hề giảm bớt? 

Đã bao lâu rồi chàng không gặp nữ thần y?  Kể từ cái hôm chàng dẫn đoàn quân Thượng Tam kỳ ra biên giới?  Bao lâu rồi chàng và nữ thần y không còn những cuộc chuyện trò thâu đêm để bây giờ sự cô đơn và trống trải bao trùm lên cuộc sống?  Chàng thật sự sợ phải trở về căn phủ rộng lớn, bước vào căn sảnh nơi mà chàng đã từng cùng nữ thần y bái đường thành thân, chính thức trở thành phu thê dù chỉ là một cặp vợ chồng trên danh nghĩa.  Năm đó, chàng ngỡ đã chạm vào được cánh cửa hạnh phúc viên mãn, nhưng không ngờ ngay vào cái đêm tân hôn ấy lại phải trở về hố sâu của thực tại.  

Chàng cũng sợ phải đứng trong hoa viên nhìn thấy bao cảnh gợi tình, nhớ lại chuyện cũ như còn tươi rói đang diễn ra trước mắt.  Hoa đây, liễu đấy, từ nơi chàng đứng trong hoa viên có thể nhìn thấy trên đỉnh Kim sơn tuyết còn dày, băng chưa tan, những tiếng nói nụ cười của nàng vẫn phảng phất trong lòng... nhưng Trời hỡi giai nhân ở đâu?

Mùa thu gió thổi thật lạnh, đã bao lâu rồi chàng không được cảm nhận một bàn tay nhỏ nhắn, mịn màng, và ấm áp ở gọn trong lòng bàn tay chàng?  Mà chỉ có thể cảm nhận được nó qua những giấc chiêm bao để rồi tỉnh dậy làm chàng hụt hẫng, tiếc nuối.  Chàng tiếc nuối một giấc mơ mà có nàng đợi phía cuối con đường để hai người sẽ cầm tay nhau bước trên con đường vô tận.

Đã bao lâu rồi chàng không dùng ống sáo này thổi cho nàng nghe những khúc nhạc đầy tình cảm?  Bây giờ nàng đang ở đâu, rất gần, hay là rất xa? Có chăng nàng đã quên rồi?

Dẫu sao chàng sẽ mãi yêu nàng, dù biết tình yêu đơn phương này là tuyệt vọng chàng cũng sẽ nguyện mãi yêu nàng, người đã khoét trái tim chàng mang đi.

Nhưng đúng vào lúc, cái lúc mà chàng đã hoàn toàn vứt bỏ mọi hy vọng thì lại xảy ra một việc bất ngờ, dường như kẻ tạo hóa cố tình vén tấm màn tình cảm của chàng lên, muốn vạch con tim rướm máu của chàng ra!

Khi Cửu Dương và Tuệ Dung về phủ nữ thần y có nghe thấy những tiếng chân, rồi giọng nói lao xao của Uyển Thanh nói chuyện với Tuệ Dung.  Nhưng những âm thanh đó đều ở đâu đó xa xăm lắm, nữ thần y chẳng nghe rõ họ đang nói gì, nàng chỉ nghe được tiếng rít khe khẽ của lửa đốt trong lò sưởi.

Nữ thần y mở mắt nhìn vô hồn vào ngọn lửa, những kỉ niệm lúc nàng và Tiêu Phong bên nhau lướt qua tâm trí nàng, niềm vui đơn giản của hai người khi sống trong gian nhà nhỏ ở Tô Châu, ánh mắt đắm đuối đẹp mê hồn khi chàng nhìn nàng, nụ cười của chàng, trông cũng đẹp đến mê hồn.  Trước khi đến đây nàng có tìm gặp Sách Ngạch Đồ, Sách Ngạch Đồ bảo Tiêu Phong đã dùng kim bài miễn tử bảo toàn sinh mạng cho mẹ con nàng.  

Cửu Dương bước vào sảnh ngắm nhìn nữ thần y.  Nàng đang ngồi bên chiếc bàn đặt ở giữa sảnh, nàng về đây rồi.  Bình an.  Chàng hít vào một hơi thật sâu để lấy bình tĩnh và chiêm ngưỡng dáng ngồi nhỏ nhắn đáng yêu của nàng.  Mặc dù nàng ngồi quay lưng về phía chàng nhưng nét mặt đó giờ quá đỗi thân thương, mọi đường nét từ lâu đã khắc sâu vĩnh viễn vào tâm trí chàng.

Giữa lúc đang lo buồn rầu rĩ, nữ thần y không hay Cửu Dương tới gần sát sau lưng nàng.  Đến khi Uyển Thanh mang một mâm trà đặt lên bàn và Tuệ Dung kéo ghế ra cho Cửu Dương ngồi, nữ thần y mới giật mình quay lại nhìn chàng.  Một thời gian trôi qua, khuôn mặt chàng đã dịu đi nhiều nét, tuy nhiên dáng vẻ phong lưu lỗi lạc vẫn không thay đổi, vẫn là cố nhân đó, nhưng đâu còn là Giang Nam thất hiệp của ngày xa xưa…

Hai người đối diện nhau hồi lâu nữ thần y đột nhiên rời ghế quỳ nói:
-Dân phụ khấu kiến thừa tướng đại nhân.

Cửu Dương giữ im lặng nhìn xuống nữ thần y, chính là nàng ở trước mặt chàng đấy sao, người chàng hằng đêm nhớ nhung, nhưng sao lại có lúc hội ngộ như thế này?

Phải mất mươi giây Cửu Dương mới trấn tĩnh lại được, nói:
- Muội đứng lên đi, trước mặt muội huynh không là thừa tướng, cũng không phải đại nhân.

Tuệ Dung dìu nữ thần y đứng lên.  Uyển Thanh rót trà ra li rồi cùng Tuệ Dung rời khỏi sảnh.

Sau khi Cửu Dương ngồi xuống ghế, chàng không nói gì nữa, có lẽ muốn để nữ thần y mở lời.

Nữ thần y không có nhiều thời gian để cân nhắc ngôn từ, toàn thân run rẩy, nàng lại buông mình xuống dưới chân Cửu Dương nói:
- Muội vừa từ Sách phủ đến đây.  Sách đại học sĩ nói hoàng thượng hạ lệnh những người có liên quan mật thiết với huynh ấy như cha con Sách đại học sĩ, Tô tướng quân, Triệu tướng quân, Nhạc tướng quân đều không được phép bén mảng đến gần đại lao, muội lại càng không được.  Nhưng muội rất muốn vào đại lao thăm huynh ấy, huynh giúp muội, được chăng?

Cửu Dương giữ im lặng, chàng nghĩ đến hôm Tiêu Phong về kinh thành, hôm đó chàng không có mặt trong điện nhưng Khang Hi đã xử trí Tiêu Phong như thế nào trong buổi triều đó chàng đương nhiên biết, và chàng cũng đoán biết rằng lúc đó phải chăng Tiêu Phong đã dửng dưng đón nhận hình phạt.

Bên ngoài hành lang Uyển Thanh khẽ liếc nhìn vào sảnh, Uyển Thanh thấy sau khi nữ thần y nói xong sắc mặt Cửu Dương không chút biểu cảm.  Cửu Dương chăm chăm nhìn nữ thần y một hồi, trong mắt chàng mới dần dần hiện lên phần đau đớn, chậm rãi cúi người xuống đỡ nữ thần y ngồi lên chiếc ghế bên cạnh chàng. Uyển Thanh nghe chàng nói:

- Nữ thần y à, tuy huynh không phải là cửu ngũ chí tôn, nhưng cũng có rất nhiều ràng buộc, không thể muốn gì là làm nấy được đâu.

Uyển Thanh nhìn sang nữ thần y, nước mắt nữ thần y không kềm được tuôn chảy như mưa.  Bỗng Uyển Thanh rùng mình nhớ lại khoảng thời gian còn gọi người con gái này là phu nhân, gương mặt đau khổ của người con gái này đã từng làm khổ chàng đến chết được.  Phải.  Người con gái này, từng là vũ trụ của chàng, là người chàng yêu thương nhất, là người chàng hết mực chiều chuộng nhất, từ nhỏ tới lớn. Và cũng chính cô ta, đã tàn nhẫn rời xa khi chàng hôn mê bất tỉnh nhưng chàng vẫn sẵn sàng bỏ qua mọi chuyện. Tất cả cũng vì chàng quá yêu cô gái này.  Uyển Thanh tiếp tục nhìn nữ thần y.  

Nữ thần y vẫn không ngăn được những dòng lệ chảy dài trên mặt nàng, vừa khóc vừa nói:  
- Vậy nhờ huynh giúp muội đi gặp hoàng thượng, được chăng?  Muội muốn giải thích với hoàng thượng tất cả đều là lỗi do muội, muôn việc đều do muội!  Nếu không vì muội huynh ấy đã không tự ý bãi binh, chính muội khuyên huynh ấy buông bỏ tất cả và cùng muội ra đi, chính muội đưa huynh ấy vào cửa tử, nếu có thể, muội mong hoàng thượng cho muội được quán xuyến.

Cửu Dương khép mắt lại, trên mặt chàng hiện lên đầy vẻ đau đớn, những lời nói của nàng, thật chua xót, thật chí tình, nhưng rốt cuộc cũng vì người đàn ông khác mà thôi.  Chàng mở mắt ra, chậm rãi lắc đầu:

- Có những việc hoàng đế đã quyết, không ai có thể quán xuyến nổi.
Cửu Dương nói rồi, vươn tay ra nhè nhẹ lau nước mắt cho nữ thần y.
-Muội thật sự không hiểu gì sao?

Nữ thần y ngẩng đôi mắt vẫn còn vương đầy lệ, nhìn Cửu Dương.  Cửu Dương nhìn gương mặt nhòe nhoẹt nước mắt của nữ thần y, một mảng tóc bị nước mắt thấm ướt, dính bê bết trên gò má, đôi mắt nàng nhìn chàng tràn đầy nét bi ai. 

Chàng gỡ những sợi tóc dính vào má nữ thần y ra, từ tốn nói:
- Dòng họ hắn theo phò trợ cho nhà Ái Tân Giác La từ thời lập quốc, chiến công lừng lẫy, chuyện này ai nấy cũng đều nghe biết.  Nhưng hoàng thượng vô cùng giảo hoạt.  Hắn kỳ công, lại không chịu ẩn nhẫn, cho nên quyền lực mà hắn nắm trong tay đối với hoàng thượng là một nguy hại lớn, cũng vì thế hoàng thượng sẽ không để hắn tiếp tục tồn tại.  Mặc dù hiện thời thiên hạ đã định, hắn không có ý đồ nhưng hoàng thượng sẽ không để hắn bên cạnh để tạo cho kẻ khác có cơ hội lợi dụng.

Cửu Dương nói tới đây chàng dừng lại, cũng thu tay về.  Trong lòng Cửu Dương thấy buồn cho nữ thần y, cũng buồn cho Tiêu Phong. Chàng nhớ lần chàng viết lá thư tác hợp cho nữ thần y và Tiêu Phong hẳn rằng hai người đã nghĩ sẽ có cơ hội ở bên nhau mãi mãi, ai ngờ nay là vĩnh biệt.  Vừa nghĩ đến Cửu Dương đã không kềm được chua xót, xong chợt nhớ ra lúc này người đau lòng nhất không phải chàng liền nén tiếng thở dài lại, cố trấn tĩnh. 

-Chuyện này vốn dĩ là một âm mưu, không phải một sớm một chiều, muội hiểu không?

Cửu Dương nói rõ từng tiếng một, chàng phải làm thế nào để nàng hiểu được đây?  Nàng muốn cứu người trong lòng nàng, việc này còn khó hơn hái sao trên trời.  Cửu Dương nhớ lại mấy năm trước chàng đã từng khuyên Tiêu Phong phải ẩn nhẫn một lần rồi, dầu Tiêu Phong là người tốt tướng giỏi, Khang Hi cũng sẽ tìm mọi cách dồn vào cửa tử.  Khi đó Tiêu Phong đã đáp với chàng rằng cho dù có việc đó xảy ra cũng sẽ không bao giờ phản kháng lại, dù cho mưu kế của Khang Hi có như ngọn thương giữa ban ngày hay mũi tên trong bóng đêm, Tiêu Phong cũng sẽ thong thả đón nhận.  


- Muội không biết hoàng thượng có âm mưu gì - Nữ thần y nói - Cũng không cần biết những âm mưu đó, muội chỉ biết muội không thể sống thiếu huynh ấy.  Thiên Văn, muội van huynh cứu huynh ấy, chỉ có huynh có thể cứu huynh ấy.  Huynh bằng lòng giúp muội đi, Thiên Văn.

Nữ thần y dứt lời.  Bên ngoài hành lang Uyển Thanh lặng lẽ quay mặt đi, hôm nay nữ thần y đến nhờ vả chàng, lại nói những lời này, không sợ khiến chàng đau lòng?  Quả nhiên Cửu Dương cảm thấy có cái gì đó tan vỡ trong lòng, chàng im lặng không lên tiếng, sau một lúc lâu mới nói:

-Hôm nay muội đến đây, muội lấy gì tin tưởng huynh sẽ có cách cứu hắn?  Nếu huynh nhất định không đồng ý, muội sẽ làm gì?

Nữ thần y ngây mặt nhìn Cửu Dương, bây giờ nàng không còn gì có thể trao đổi với chàng được nữa, nàng phải làm cách nào chàng mới chịu giúp nàng đây?  Nữ thần y nhìn Cửu Dương hồi lâu, nói bằng giọng u buồn:

-Muội biết muội không có tư cách gì hết.  Trước kia muội từ bỏ huynh, bây giờ lại trở về van xin huynh.  Trước kia muội thanh sạch.  Còn bây giờ, muội không còn gì có thể trao đổi với huynh được nữa, nhưng muội vẫn cầu xin huynh.

- Nếu huynh nhất định không đồng ý, muội dự định sẽ làm gì?

Cửu Dương nhẹ giọng hỏi lại câu vừa nãy.  Nữ thần y lắc mạnh đầu:
- Muội đã bảo thứ huynh muốn muội đã thật sự đánh mất rồi, dù là thân thể hay trái tim này, nó bây giờ đã là của huynh ấy.  Muội không thể cho huynh!
- Không thể mang về sao?
- Không!

Nữ thần y một mực lắc đầu, nàng nói đoạn lại nâng hai tay lên ôm lấy mặt khóc nức nở. Một lúc sau nàng buông tay xuống, nói trong tiếng nấc nghẹn ngào:

-Thiên Văn, chỉ có huynh có thể cứu huynh ấy, muội biết huynh có cách cứu huynh ấy mà, muội van huynh!
- Huynh đã nói lần này hắn lâm phải tội tày trời, hoàng thượng nhất định sẽ không buông tha hắn... 

Cửu Dương chưa nói hết ý xong chàng bật đứng dậy, nhanh chóng quay đi.  Cửu Dương đi đến ngưỡng cửa, ngạc nhiên sao mình đi nhanh như vậy lại không vấp phải cái gì đó?  Cho đến khi khuất sau cánh cửa, chàng không ngoái nhìn lại lần nào.  Cửu Dương đi rồi, nhưng chàng vẫn có thể hình dung được nữ thần y hãy còn ngồi bên bàn, đang vùi đầu vào đôi tay khóc day dứt, mặc dầu tiếng thổn thức đã nhỏ dần nhưng mỗi một âm thanh đó cũng đủ để làm con tim chàng xốn xang.

(còn tiếp)