Thanh Sơn Lục Thủy

Chương 28

Vu Tang mờ mịt tỉnh dậy, khó khăn di chuyển cánh tay. Y ngủ không an giấc, cảm giác như có vật gì đó đè nặng trên ngực. Quay đầu nhìn sang, chỉ thấy Quân Ly đang cuộn tròn cơ thể ngủ bên cạnh, đầu cùng cánh tay đặt trên ngực y.

Vu Tang chớp chớp mắt, sau đó hiểu rõ. Nếu thường xuyên ngủ cùng với Quân Ly sẽ phát hiện dáng ngủ của hắn cực kì bá đạo, dường như lúc nào cũng phải vắt cái gì đó qua người y, không phải đặt chân lên lưng y thì cũng là xem ngực y như cái gối đầu.

Lúc này người kia còn đang ngủ, hé ra khuôn mặt trắng nộn nóng hầm hập. Vu Tang nhìn hắn nửa ngày, nhẹ nhàng rút cánh tay bị hắn đè lên, hai tay cẩn thận nâng hắn dịch sang một bên. Không nghĩ hành động này lại làm cho người kia thức dậy.

Bốn mắt nhìn nhau, Vu Tang xấu hổ cười, “Thật có lỗi, làm ngươi giật mình.”

Quân Ly nhìn chằm chặp mặt y trong chốc lát, sau đó dùng thanh âm nhỏ nhẹ ậm ừ một tiếng, rồi lại chui vào lồng ngực Vu Tang ngủ tiếp.

Vu Tang tiếp tục mờ mịt, người này vừa rồi là tỉnh ngủ hay chưa?... Hắn đè ta như vậy làm sao rời giường a... hay là lại ngủ thêm một chút?

Nghĩ nghĩ vậy mà lại nhắm mắt mơ mơ màng màng thiếp đi, hơn nữa trong giấc ngủ ngắn ngủi này y còn nằm mộng. Trong mơ có một cái khay bánh bao bày ở trước mặt y, bánh bao có nhân da mỏng mềm mịn, y đã sớm đói bụng, cho nên không chút kiêng kị mở miệng cắn một cái, kỳ quái, bánh bao này quả thực là mềm nha~ nhưng sao cắn mãi vẫn không cắn tới nhân bánh? Lúc này bánh bao trong miệng y tự dưng lại nhảy ra ngoài, khiến y muốn ăn tiếp nhưng không được, Vu Tang “A” một tiếng rồi giật mình tỉnh giấc.

Sau khi hoàn toàn tỉnh ngủ, y phát hiện mình đang ôm chặt Quân Ly trong lòng ngực, mà miệng còn cắn mặt người ta. Cảnh tượng này khiến Vu Tang giật mình, vội vàng ly khai “cái bánh bao” kia, đẩy đẩy một chút tạo ra khoảng cách.

Quân Ly cũng tỉnh, nhíu mày nhìn y hỏi: “Ngươi cắn ta làm gì nha.”

Âm thanh hắn nhẹ nhàng mềm mại, ánh mắt mang theo tia nghi hoặc, giống như thực sự rất ủy khuất. Vu Tang nhìn dấu răng trên khuôn mặt hắn, áy náy nói: “Ta không phải cố ý, lúc nãy ta nằm mộng... thực xin lỗi, có làm đau ngươi không?”

Quân Ly lắc đầu,“Cũng không phải quá đau, ngươi mơ thấy cái gì?”

Vu Tang liếm liếm môi, không biết xấu hổ kể lại, còn hàm hồ nói thêm hai câu “Thời gian không còn sớm, chúng ta cũng nên đi ăn chút gì đó.”


“A.”

Vu Tang xuống giường mặc y phục, Quân Ly nghiêng người dựa vào giường, tựa hồ còn chưa tỉnh hắn. Gần đây hắn trở nên lười biếng, ngủ bao nhiêu cũng thấy không đủ, sức ăn lại càng tăng lên. Tiên Thủ tiên sinh phối dược thiện cho hắn, mỗi ngày đều không ngừng nghỉ tẩm bổ. Bổ đến mức khiến hắn có khi ban ngày thì gà gật ngủ, có khi thì cả đêm thức trắng, hai mắt cứ mở trừng trừng. Ngày và đêm cứ đảo lộn như thế, khiến hắn chẳng có gì làm sẽ miên man suy nghĩ, nghĩ về bản thân, về sư phụ và Tiểu Ngọc, nhưng nhiều nhất vẫn là nghĩ đến Vu Tang. Hắn muốn Vu Tang, muốn nghe chính miệng người kia nói lời ngọt ngào, tuy rằng trạng thái hiện tại của hai người cũng không khác lưỡng tình tương duyệt là mấy, nhưng ai dám đảm bảo về sau đối phương sẽ không cảm thấy chán ghét. Hắn muốn Vu Tang, chắc gì Vu Tang cũng muốn hắn? Phải làm sao mới có thể giữ người lại bên cạnh mình...

Quân Ly cảm thấy đây là lần đầu tiên mình có một nỗi băn khoăn lớn đến vậy, Tiểu Ngọc không có ở đây, lại không thể tâm sự với sư phụ, thật đúng là vô cùng buồn rầu.

Vu Tang toàn thân run rẩy khoác thêm kiện y phục bên ngoài, đột nhiên cảm giác sống lưng lạnh ngắt, y quay đầu lại, chỉ thấy Quân Ly giống như không có xương sống dựa vào thành giường, híp mắt nhìn mình.

Quân Ly dạo gần đây, tựa hồ thường xuyên nhìn trộm mình, Vu Tang là người nhạy cảm, sao lại không biết cho được. Nhưng y không hiểu vì sao Quân Ly lại nhìn mình như thế, chẳng lẽ trên người mình có thứ gì khiến hắn nhớ thương? Nếu hắn muốn cái gì, chỉ cần mở miệng nói một tiếng mình tuyệt đối sẽ không keo kiệt. Đằng này Quân Ly lại chẳng nói gì cả, cứ như vậy dùng ánh mắt đâm chọt khắp người y... thực đúng là...

Nghĩ vậy, Vu Tang mở miệng hỏi, “Ngươi có chuyện gì muốn nói với ta phải không?”

Quân Ly sờ sờ mái tóc rối bù của mình, mấy sợi tóc đen dày mượt mà chẻ ra hai bên, để lộ ra khuôn mặt hốc hác. Nghe xong lời này vẻ mặt hắn liền tối lại, ánh mắt chợt lóe sáng, “Không có.”

“Ngươi chắc không?... Kỳ thật quan hệ của chúng ta cũng rất thân thiết, có việc gì cứ nói thẳng, không cần ngại ngùng.”

Quân Ly rủ mi mắt nhìn xuống mặt đất. “Thật vậy chăng?”

“Đó là đương nhiên, có chuyện gì ngươi cứ nói đi.”

Quân Ly hơi lúng túng một chút, trên mặt hiện ra vài tia bất an, bất quá rất nhanh lại khôi phục như lúc ban đầu, hắn giương mắt đáp, “Ta đói bụng.”

Vu Tang còn cho là mình nghe lầm. “Ngươi đói bụng?”

“Ân.”

“Chỉ có chuyện này??”

“Đúng vậy.”


Vu Tang xoa xoa thắt lưng đứng sững tại chỗ một lát, sau đó mới thất vọng đáp, “Được rồi, ngươi chờ ta đi chuẩn bị cơm.”

Ta quả nhiên không cách nào nhìn thấu được tâm tình của Quân Ly...

Mà Quân Ly cũng nhận ra y có điểm oán hận xoay lưng bước ra ngoài, đột nhiên tâm tình thật tốt, hắn phát hiện thì ra mình còn có thể hàng phục bản lãnh của y.

.:.

Tin tức mới nhất trên giang hồ hiện nay, chính là Thanh Y giáo cùng Khuynh Vân môn khai chiến.

Thực ra loại chuyện động tay động chân như vầy không phải là ý định ban đầu của Khuynh Vân môn, chẳng qua trong lúc thương lượng đối sách nội bộ Thanh Y giáo lại bất ngờ xảy ra nội chiến. Tứ đại trưởng lão ở trước mặt giáo chúng bày tỏ sự bất mãn đối với hành động lần này, mà tên Vân Già Nguyệt đó vốn không phải là người có tính tình dễ chịu, lại thêm chuyện thù trong giặc ngoài dạo gần đây khiến gã càng thêm ngang tàng, cho nên đã làm thịt vị trưởng lão già nhất ngay tại chỗ. Việc làm này đã triệt để chọc giận ba vị còn lại, bọn họ mang theo giáo đồ trong phe cánh của mình yêu cầu Vân Già Nguyệt lập tức thoái vị. Mà Vân Già Nguyệt sớm đã nghĩ đến việc thanh lý môn hộ, cho nên... hạ lệnh giết hết mấy lão già bất tử trong giáo. Sau đó, đương lúc gió lớn trăng mờ, bên trong Thanh Y giáo dấy lên một trận huyết chiến.

Đệ tử của Khuynh Vân môn còn đang ở bên ngoài, lòng lo lắng cho an nguy của sư đồ, chợt nghe nói Thanh Y giáo đang nội chiến, cảm thấy đây là trời thương ban cho họ cơ hội tốt. Vì vậy nhanh chóng bày ra chiến thuật, sau đó nhân lúc trời chưa sáng lại thêm nội bộ Thanh Y giáo lục đục, giúp đỡ nhau leo tường vào, tập kích khiến bọn kia trở tay không kịp.

Quân Ly trụ trong Ngọa Long cốc nghe được tin này, nhịn không khỏi buồn cười, sau đó truyền thư này cho Vu Tang xem. Vu Tang hừ lạnh nói, “Tự làm bậy không thể sống.”

Quân Ly lắc đầu thở dài: “Không thể tưởng được Vân Già Nguyệt cũng có ngày hôm nay.”

Vu Tang lột một trái cam đưa cho Quân Ly, liếc mắt nhìn hắn: “Sao ta lại cảm thấy, dường như ngươi cũng không căm hận tên Vân Già Nguyệt kia chút nào hết.”

Quân Ly miệng nhai cam, nghiêng đầu suy nghĩ một chút rồi đáp. “Có đôi lúc vô cùng oán hận, mấy khi lại không có cảm giác gì.”

“Đừng nói là ngươi bị trúng độc dẫn đến biến chứng đi.”

Quân Ly cười nhạt “Ngươi nghĩ rằng ta giống ngươi sao? Nói gì thì sư phụ so với ta cao minh gấp trăm lần, người đã chế ra giải dược thì còn có di chứng gì.”

Vu Tang cầm một quả cam do chính mình lột, suy tư một chút. “Kỳ thật, lúc bị trúng độc, cũng không phải hoàn toàn quên. Có khi trong đầu lại đột nhiên xuất hiện lên một vài cảnh tượng quen thuộc.”

Quân Ly dừng lại động tác quay sang nhìn y.


Vu Tang tiếp tục nói, “Nhưng đều bị đứt quãng, ta cũng đã thử tự mình liên kết chúng lại một chút.”

“Vậy... ngươi đã nhớ ra được gì chưa?”

“Có, nhớ được một vài trận đánh nhau, ta bị người ta đả bại, còn có khoảng thời ta ở cùng với người.”

Quân Ly nâng trái cam trong tay lên, nội tâm đột nhiên có chút khẩn trương. “A, vậy lúc đó đã xảy ra những chuyện gì?”

Vu Tang vừa ngước mắt nhìn trời vừa đáp, “Ân, ngươi mua cho ta quần áo mới, ở trên thuyền đánh nhau, còn có ngươi sợ ta lạnh liền ôm ta ngủ... a đúng rồi, ngươi còn mua bánh bao cho ta nữa.”

Quân Ly nuốt nước bọt. “Ta sợ ngươi lạnh?”

“Đúng vậy, lúc đó ta cảm thấy ngươi thật tốt! Đối với một người xa lạ khi điên khi đần như ta lại rất dụng tâm chăm sóc.”

Quân Ly bị ánh mắt bộc trực thành khẩn của y khiến cho chột dạ, nhưng lại hết sức cao hứng. “Xem ra lúc đó ngươi cũng không hoàn toàn ngốc, những việc này đều nhớ kĩ.”

Vu Tang cũng cười: “Đúng vậy, lúc ấy trong lòng ta chỉ biết một điều rằng ngươi là người tốt, ngươi không giống với những kẻ khác, ta chỉ cần nhìn thấy ngươi thì sẽ an tâm, cho nên sau đó mới quyết định bám theo ngươi.”

“Vậy... bây giờ có còn nghĩ như vậy không?”

Vu Tang nhìn hắn một lát, sau đó gật đầu. “Có. Kỳ thật lúc ấy ta có thể nói, thế nhưng không dám.”

“Vì sao lại không dám?”

“Sợ ngươi biết sẽ ghét bỏ ta.”

Quân Ly nghiêm mặt, chau mày nói “Sẽ không.”

Vu Tang đối diện với Quân Ly, hắn đang ngồi trên ghế đẩu, Vu Tang nhìn khóe môi hắn nhếch thành một đường cong, vẻ mặt nghiêm túc trong mắt đều lóe hào quang, dường như có thứ gì đó rung động, Vu Tang cảm thấy tim đập nhanh hơn.


Ngay khi không khí giữa hai người trở nên mờ ám, một hồi thanh âm đinh đinh đang đang kinh động đến bọn họ, hai người chuyển tầm mắt ra ngoài, thì ra là đầu bếp của cốc mang nồi đến bờ sông cọ rửa.

Đầu bếp này tay nghề quả thật không tệ, khó trách Âu Dương cốc chủ lại rất coi trọng gã, còn đặc biệt cho Tiên Thủ tiên sinh mượn đầu bếp của mình. Nhờ phúc của gã, mấy ngày nay Quân Ly ăn nhiều hơn, sắc mặt đã tốt lên không ít. Mặc dù gã đã phá hỏng bầu không khí khó có được giữa hai người họ, nhưng ai cũng không biết nên tiếng nói gì, chỉ ngồi lại bên ngoài một chút, sau đó trở vào.

Chỉ là kể từ ngày hôm đó trở đi, Vu Tang phát hiện ánh mắt của Quân Ly càng thêm trắng trợn, đôi khi còn nhìn chằm chằm mình như muốn ăn tươi nuốt sống...

Mà ban đêm khi cùng nhau ngủ cũng đã không còn cảm thấy ngượng nghịu như trước, có khi giữa đêm thanh tĩnh, Vu Tang sẽ đột nhiên thức giấc, sau đó phát hiện cánh tay Quan Ly ôm lấy cơ thể mình, còn đầu thì gối lên vai, ngủ đến say sưa thỏa mãn. Đôi khi Vu Tang có cảm giác, người mình đang ôm đây không phải hảo huynh đệ mình xem như người nhà, mà là một miếng bánh hình người vừa ngọt vừa mềm, không biết cảm giác khi được cắn một cái sẽ như thế nào. Hơn nữa đây còn là miếng bánh ngọt chứa xuân dược, chốc chốc lại rì rầm gì đó mà cọ cọ ngực y, cọ đến khiến y cương cứng lên nhưng lại chẳng cách nào phát tiết...

Vu Tang bắt đầu mất ngủ, sáng hôm sau thức dậy với đôi mắt cú mèo, Quân Ly nhìn y, nghi hoặc hỏi, “Tối qua ngươi ngủ không ngon?”

Vu Tang thầm nghĩ, còn không phải vì ngươi sao? Ngoài miệng bất đắc dĩ cười, hơn nữa y thầm hạ quyết tâm, nếu lần sau Quân Ly còn sán lại gần, nhất định phải đập cho đến khi hắn tỉnh mới thôi. Đêm đó, Vu Tang đúng giờ tỉnh giấc, đưa mắt nhìn Quân Ly đang ghé vào trên ngực mình, y vận khí nghiêng mình ôm người hắn đè dưới thân.

Quân Ly bị áp mơ mơ màng màng mở mắt, nhìn chằm chằm Vu Tang như mộng du phía trên, lơ ngơ hỏi. “Làm sao vậy?”

Vu Tang nương theo ánh trăng nhìn Quân Ly, khuôn mặt hắn thanh tú nhã nhặn, lông mi dài dày tán ra như cánh quạt, mặc dù không diễm lệ nhưng cũng đủ động lòng người. Y liếm liếm môi, bao nhiêu điều chuẩn bị trước đó đã quên sạch!

Đại não trì trệ, Vu Tang nói một câu ngắn ngủn: “Ta muốn hôn ngươi.”

Lời vừa nói ra, y liền bị chính mình khiến cho hoảng sợ — y vốn không phải định nói những lời này.

Quân Ly nhìn chằm chằm y một hồi, sau đó gật nhẹ đầu nói: “Được!”

Vu Tang ôm hắn chặt hơn một chút, sợ hắn nghe không rõ nên lặp lại. “Ta nói, ta muốn hôn ngươi.”

Quân Ly vẫn như cũ, đáp, “Được.”

“Thật... thật không?” Giờ phút này Vu Tang ngoài cảm thấy kinh ngạc, còn đan xen cả hưng phấn và kích động.

Quân Ly mặt thản nhiên nhìn hắn rồi hỏi. “Ngươi muốn hôn ở đâu.”


Nghe hắn hỏi xong, Vu Tang còn thật sự nghiêm túc cân nhắc một chút. “Vậy, hôn môi đi.”

Quân Ly ừ một tiếng rồi xê dịch đầu, tìm vị trí thoải mái.

Vu Tang liếm liếm môi, chậm rãi cúi đầu bắt lấy môi hắn.

Môi Quân Ly màu sắc rất nhạt, giống như củ ấu vậy, lúc nói chuyện sẽ cong cong lên. Vu Tang ngậm lấy cánh hoa trên môi hắn thong thả chơi đùa, liếm một hồi lại dùng lưỡi mở khớp hàm của hắn ra rồi vói vào, đầu lưỡi của hai người dây dưa với nhau, một cỗ cảm giác tê dại chạy khắp thân thể cả hai trong phút chốc.