Thanh Sơn Lục Thủy

Chương 16

Tiếng kịch nam ngừng thì trong phòng cũng lập tức khôi phục an tĩnh. Sự bình lặng của nơi này hoàn toàn trái ngược với huyên náo bên ngoài, tựa như tâm tình đối lập của Quân Ly và Vu Tang hiện tại, hắn là nội tâm kích động, còn y lại chỉ im lặng nhìn hắn rồi mỉm cười.

Hắn thấy Tiểu Hổ tiến lên ghé vào lỗ tai y nói gì đó.

Vu Tang bỗng nhiên lộ ra biểu tình kinh ngạc, sau đó đứng lên bước khỏi ghế dựa, mở miệng nói: “Nhạc huynh, đường đi có vất vả không?”

Quân Ly nghe thấy thanh âm của y bỗng cảm thấy hoảng hốt, nhưng rất nhanh sau đó liền lấy lại điềm tĩnh, hắn đáp: “Khá tốt. Thân thể của ngươi khôi phục thế nào rồi?”

Vu Tang đi đến trước mặt hắn thì dừng lại, cười nói: “Nhờ có Nhạc huynh cứu giúp, đã bình phục nhiều rồi.”

Quân Ly gật gật đầu: “Vậy thì tốt.”

“Sơn lộ hôm nay không dễ đi, ngay cả huynh đệ chúng ta cũng không thể lên xuống núi dễ dàng, đã làm khó Nhạc huynh một đường bôn ba. Đêm nay để ta làm chủ, mời huynh một bữa ngon.” Vu Tang thanh âm cởi mở nói, sau đó gọi Tiểu Hổ đến: “Đi bảo trù phòng chuẩn bị yến tiệc, lấy tất cả hảo tửu và thịt ngon trong kho dự trữ ra, hai con cá ngày hôm qua lão Tam mang đến cũng mang đi hầm cách thủy.”

Tiểu Hổ đáp một tiếng nhẹ nhàng liền nhanh nhảu đi thi hành...

Quân Ly thấy y tư duy nhanh nhẹn ăn nói rành mạch cũng triệt để an tâm, nói: “Ta biết hiện tại trên núi thức ăn khan hiếm, ngươi không cần vì ta lao sư động chúng như thế.”

Vu Tang vung tay lên: “Yên tâm, Ngưu Đầu trại ta thứ khác không có nhưng thức ăn thì rất nhiều. Nếu huynh không nhận thì cũng quá tiện nghi cho bọn tham ăn ngoài kia, huống hồ huynh đối với ta có ân, ta đương nhiên không thể tiếp đãi qua loa.”

Quân Ly rủ mắt mỉm cười, ánh mắt lập tức rơi vào thứ bên hông đối phương, hắn chợt nhớ tới mục đích lần ghé thăm này nên lên tiếng hỏi: “Chuyện về Đồ Long văn ấn ngươi có nhớ được gì không?”

Vu Tang bỗng chau lại đôi mày, nghi ngờ nói: “Cái gì Long?”


Quân Ly chỉ vào thứ bên hông y: “Chính là cái hộp mà Thanh Y giáo muốn tìm, sao vậy, ngươi không nhớ rõ?”

Vu Tang lấy tay đặt vào thứ bên hông mình, thần tình trên mặt khó lường, cuối cùng chỉ thở dài nói: “Thật không dám giấu diếm, kỳ thật lần này tuy đã khỏi bệnh nhưng ta đối với khoảng thời gian mất đi trí nhớ lại rất mơ hồ, đôi khi cũng nhớ được hai ba sự kiện trước kia rất rõ ràng. Nếu không có Tiểu Hổ mỗi ngày theo ta nhắc lại, ta...”

Nói đến đây hắn hơi áy náy nhìn Quân Ly mỉm cười: “Ta ngay cả bộ dáng của Nhạc huynh cũng sắp quên.”

Quân Ly nghe xong lời của hắn thì nhất thời ngơ ngẩn. Từng chữ Vu Tang nói hắn đều nghe được hiểu được, nhưng từ miệng y lại tựa như thiên thư bình thường.

Ý của hắn là hắn đã quên ta? Quân Ly trong lòng tự hỏi mình, sao có thể như vậy, chẳng lẽ phương thuốc có sai lầm...

Vu Tang thấy hắn hai mắt đăm đăm cũng có chút xấu hổ, dù sao quên ân nhân cứu mạng của mình, việc này dù nói thế nào cũng khiến người ta không cách nào tiếp nhận, thế nhưng y là người có chuyện thì sẽ nói thẳng, bảo y làm ra hành động nói dối lừa gạt? Y Phi!

“Nhạc huynh, tuy nói như thế nhưng ân tình của huynh tại hạ tuyệt đối không quên, sau này chỉ cần là chuyện huynh muốn, Vu mỗ ta cho dù phó thang đạo hỏa cũng không một câu oán hận.”

Thấy Quân Ly vẫn là vẻ mặt mờ mịt như trước, Vu Tang không khỏi kêu to: “Nhạc huynh?”

“A...”

Quân Ly rốt cục hồi phục thần tình, bất động thanh sắc rủ mi mắt, “Ta chỉ đang suy nghĩ, có lẽ là do tác dụng phụ của thuốc. Tóm lại, ngươi không có việc gì là tốt rồi.”

Quân Ly không tự giác nắm lấy vạt áo của mình vừa vuốt vừa nói: “Nếu ngươi không nhớ rõ ta có thể đem những gì đã qua từ đầu tới đuôi kể lại với ngươi.”

Vu Tang thấy hắn thần thái đã khôi phục như lúc đầu, chần chờ một lát liền gật đầu: “Hảo.”

...

Đến chiều, trong sơn trại nóng bức là một hồi náo loạn, Quân Ly lại có thể lần nữa lĩnh hội được huynh đệ sơn tặc là những dân phong nhanh nhẹn dũng mãnh bậc nào, đối lập với bọn họ chính là Tiểu Hổ quả thực có thể xem như nhã nhặn nhân sĩ. Mà Vu Tang, người ngồi ở vị trí đầu não trên cao kia từ đầu tới cuối chỉ bình tĩnh ung dung mỉm cười xem quần hùng tranh đấu, quả thật so với bọn đàn ông nhốn nháo ở đây cảm giác có chút không phù hợp.

Trong không khí hoan hoan hỉ hỉ, Quế Tam Nhi bưng chén rượu đặt mông ngồi xuống bên cạnh Quân Ly. Hắn trước đó cũng đã uống khá nhiều, vừa ngồi xuống liền lớn giọng nói: “Nhạc... Nhạc đại hiệp, ta mời ngươi một ly!”

Quân Ly giơ chung rượu lên kính lại hắn: “Hảo.”


Hai người cùng nhau uống rượu, Quế Tam Nhi còn nói: “Đại ca chúng ta nhờ có ngươi, mới... mới có thể khôi phục như lúc đầu, ta thay mặt các huynh đệ trong trại tạ ơn ngươi!”

Nói xong hắn liền nôn, nghiêng thân đem những thứ đã trào đến cuống họng ói ra mặt đất, khiến Quân Ly lại càng hoảng sợ. Tiểu Hổ chạy đến túm lấy hắn: “Ngươi say, đừng ở đây làm trò khiến người ta chán ghét, trở về phòng đi.”

Lại thêm hai người đến kéo Quế Tam Nhi đi, Tiểu Hổ xấu hổ cười với hắn nói: “Hắn chính là loại người thích cậy mạnh, đã không thể uống nhiều còn ham thể hiện.”

Quân Ly đặt chén rượu xuống, lắc đầu: “Không sao.”

Tiểu Hổ trộm nhìn nhìn thần sắc của hắn, do dự một lát mới mở miệng: “Đại ca đối với đoạn thời gian mất trí nhớ thì không rõ ràng lắm...”

“Ta biết.” Quân Ly nói, “Y đã nói với ta.”

“Ai, kỳ thật khi ngươi đi rồi trạng thái của đại ca vẫn rất tốt, đến ngày thứ mười thì đột nhiên phát bệnh, sau khi ói ra mấy ngụm máu liền ngất đi, đến khi tỉnh lại thì những khác đều khá tốt, thậm chí những chuyện trước kia cũng nhớ lại gần hết, có lẽ là do khi kê đơn thuốc giải độc đã bỏ sót gì đó...”

Quân Ly lắc đầu nói: “Ta đương nhiên có nghĩ đến, chuyện này là do sai lầm của ta.”

Tiểu Hổ cười cười, cảm thấy Nhạc công tử lần này trở về không chỉ có người gầy, cả khí sắc cũng không như trước kia, có lẽ đã gặp đại nạn gì.

Tối đến tiệc tàn, Quân Ly trở về phòng, nội tâm cứ mãi suy tư việc sáng nay và lời nói về Đồ Long văn ấn của Vu Tang.

Vu Tang là được lão trại chủ cướp về dưới nanh sói. Lúc ấy hắn chỉ là một đứa trẻ mới sinh còn quấn trong tã lót, lão trại chủ mang người xuống núi đi săn, trên đường gặp phải một lớn một nhỏ bị bọn sói tấn công, người lớn thì đã đoạn khí, còn hài nhi thì bị hắn đè bên dưới không ngừng khóc nỉ non. Lão trại chủ giết sói nhặt hài nhi, đặt danh tự cho đứa bé sau đó đem về trại nuôi dưỡng. Những điều này là do Vu Tang sau khi lớn lên nghe được từ miệng lão trại chủ, tình hình lúc ấy nguy hiểm thế nào hắn căn bản là không biết.

Cái hộp là được phát hiện trong tã lót. Mặt khác trên người y khi đó còn có một tờ giấy đã cũ, lão trại chủ mặc dù không hiểu y thuật, nhưng cũng có thể nhận ra đó là phương pháp chế độc, liền đem cái hộp niêm phong bên người y.

Toàn bộ sự tình là như vậy, về phần cái hộp đó vì sao được gọi Đồ Long văn ấn, Vu Tang cũng không biết. Nhưng vì việc này rõ ràng có quan hệ đến thân thế của y nên y cũng cố gắng suy nghĩ nhưng lại không cách nào biết được.

Bên ngoài vang lên ba tiếng gõ cửa, Quân Ly hoàn hồn nói: “Mời vào.”

Vu Tang đẩy cửa tiến vào, gặp Quân Ly đứng ở cửa sổ ngẩn người, nhân tiện nói: “Ta thấy phòng của ngươi vẫn sáng đèn, đoán rằng ngươi nhất định không ngủ được.”


“Ân, ngủ không được.”

Vu Tang đi đến bên cạnh hắn, theo tầm mắt của hắn nhìn ra ngoài: “Thời gian này cứ mưa liên miên, chẳng hiểu Minh Nhi đang có tâm sự gì.” (Minh Nhi aka Mặt Trời Bé Con)

Quân Ly nhìn cảnh đêm hôn ám ẩm ướt bên ngoài cửa sổ: “Đúng vậy. Lúc này hoa lê sau núi hẳn là rất đẹp.”

Vu Tang nghe ngữ khí tiếc hận của hắn, không khỏi gật đầu: “Đáng tiếc, năm nay ta cũng chưa được nhìn thấy hoa lê nở.”

Quân Ly giật giật môi không nói gì.

Hai người cứ trầm mặc đứng cạnh nhau như thế trong chốc lát, Vu Tang đột nhiên quay đầu nhìn về phía hắn: “Nhạc huynh khi nào thì lên đường?”

Quân Ly hít sâu một hơi nói: “Càng sớm càng tốt.”

“Ngày mai ta phái người chuẩn bị xe ngựa.”

“Không cần, người càng ít càng tốt.”

“Ý của Nhạc huynh là...”

Quân Ly liếc hắn một cái: “Ngươi và ta, hai người là đủ.”

“Hảo.”

...

Đồng Dương lục thủy quan, tại rừng cây nhỏ. Một đoàn tám người cùng ngựa thồ giơ roi thúc ngựa thẳng tiến.

Cách phiến rừng phía trước còn nửa canh giờ có một người đã đợi mai phục sẵn, hắc y nhân đang ẩn mình dười táng cây nhìn thấy đoàn người ngựa đến gần liền vô thanh vô tức hướng đồng bọn ra ám hiệu rồi vội vàng thủ thế.

Một hoàng y thanh niên cưỡi ngựa đến nơi hắn ẩn nấp thì đột nhiên ghìm dây cương ngừng lại, những người khác cũng theo cước bộ của hắn ghìm dây cương. Hắn ngắm nhìn bốn phía, sau đó cong khóe miệng nở nụ cười thoáng qua. Hắc y nhân ẩn mình trên cây không rõ nguyên nhân chỉ cảm thấy hành vi của hắn thật cổ quái, thầm nghĩ chẳng lẽ hành tung của mình đã bại lộ. Ngay lúc hắn đang hết sức phân vân, thanh niên kia đột nhiên vung tay áo lên, hắc y nhân chỉ cảm thấy hàn quang lóe lên ngay trước mắt, hắn kinh ngạc đến mức chẳng những không tránh kịp còn bị ám tiễn đâm trúng bả vai.


Những người khác thấy hành tung hắc y nhân bại lộ liền phi thân ra khỏi nơi mai phục. Bọn người hoàng y thanh niên thấy dị động cũng lập tức rút binh khí đón chào.

Binh khí hai bên tương kiến chẳng được bao lâu thì thế trận đã có thể phân cao thấp. Bọn chúng tổng cộng hai mươi người, mười chín người đoạn mệnh dưới đao, chỉ để lại một người bị thương nhẹ đào tẩu.

Lăng Xông tiến lên phía trước một bước hỏi: “Không đuổi theo?”

Hoàng y thanh niên giơ tay ngăn hắn lại: “Cứ để hắn đi.”

Y đưa tay vuốt nơi thái dương tháo mặt nạ xuống, phong khinh vân đạm nói: “Phải để hắn trở về mà báo tin chứ.”

Phía sau hắn chính là Vũ Văn Tuấn đang thu đao lại, phi thân lên ngựa nói: “Chắc hẳn sẽ không chỉ có mai phục ở chỗ này, tiếp tục đi.”

“Đúng vậy.”

Vì vậy mọi người đều lên ngựa, tiếp tục tiến về phía trước.

Thế nhưng kế điệu hổ ly sơn này của bọn họ có thể sử dụng thành công bao nhiêu lần tạm thời không đề cập đến.

Lại nói đến Quân Ly cùng Vu Tang, sau khi rời khỏi Ngưu Đầu sơn hai ngươi họ giục ngựa không ngừng nghỉ về hướng đông, cuối cùng hai ngày sau cũng đến được Đồng Dương. Đồng Dương huyện so với Vận Đạo huyện người tới lui mỗi ngày tấp nập hơn nhiều, thế nhưng càng về hướng nam đạo lộ càng vắng vẻ, bốn phía thế núi bao vây, duy chỉ điểm này ngược lại rất giống với Vận Đạo huyện.

Hai người họ dắt ngựa đi vào một khách điếm, tiểu nhị vừa thấy thì lập tức bước ra cười ha hả đón chào: “Nhị vị khách quan đi đường vất vả, khách quan là nghỉ chân hay ở trọ?”

Vu Tang đem ngựa giao cho tiểu nhị rồi bước vào bên trong, nhân tiện nói: “Ăn cơm trước.”

Quân Ly đi theo phía sau y, trên đầu của hắn đội một chiếc mũ tre che hơn phân nửa gương mặt. Gần đây thời tiết rõ ràng bắt đầu trở nên ôn hòa, thế nhưng hắn lại cả ngày thấy lạnh, còn thường xuyên ho khan không ngừng. Hắn đã từng tự mình nghiên cứu chế tạo phương thuốc, nhưng uống vào rồi cũng không thấy hiệu quả gì. Tuy trước mắt còn chưa phát bệnh, nhưng ai biết được ngũ hàn cách âm tán này uy lực mạnh bao nhiêu, chính mình chỉ có thể tranh thủ thời gian, được một ngày thì tính một ngày.

“Nhạc huynh, ta xem ngươi trên đường đi tinh thần không mấy tốt, có phải là vì quá mệt mỏi?” Vu Tang cầm lấy ấm trà rót vào cái chén trước mặt Quân Ly.

Quân Ly liếc hắn một cái, lắc đầu nói: “Không có.”


Vu Tang mỉm cười rồi không nói gì nữa. Hắn có thể nhìn ra, vị huynh đệ họ Nhạc này thái độ mặc dù không tính là lạnh lùng lãnh đạm, nhưng trên đường đi lại rất kiệm lời, chỉ cần không cần lên tiếng hắn sẽ không nói nhiều hơn một chữ, mặc dù cách hành xử nho nhã lễ độ nhưng vẫn duy trì một khoảng cách với y. Trí nhớ của Vu Tang đối với khoảng thời gian từng kết giao lúc trước của hai người thập phần mơ hồ, y chỉ cảm giác được hẳn là giao tình không tồi. Nhưng không tồi là không tồi như thế nào? Chính mình lúc ấy thần thí không rõ ràng người chẳng ra người ma chẳng ra ma, ai thấy đều muốn ghét bỏ, thật sự không cách nào tưởng tượng bọn họ đã ở chung bằng cách nào.

Bất quá Vu Tang từ trước đến nay không phải người thích già mồm cãi láo, hắn không muốn quên mà cũng không còn biện pháp, dù sao cũng đã quên a, chỉ cần cố gắng nhớ lại là được. Nghĩ vậy, hắn liền phá lệ cả ngày cứ lơ đãng liếc mắt nhìn vị tiểu huynh đệ trước mắt thần sắc chỉ mang một vẻ buồn bã ỉu xìu.

.:.

Không biết mọi người còn nhớ không, trong chương 9 Tiểu Ly và Vu ca đã từng ra sau núi ngắm hoa lê nở, nhưng giờ ca lại nói năm nay chưa từng thấy hoa lê nở (>.