Thanh Sắc Kiêm Bị

Chương 42: Phim hoạt hình chiến quốc

Đẩy đối phương ra, Tịch Hàm đứng dậy rót ly cà phê, nói thẳng: "Biết thì thế nào? Nói thật, trong công ty, đại đa số những người thông minh đều đã đoán được mà giả hồ đồ thôi, biết là như vậy, nhưng nếu người ta đã không muốn nói ra, thì chính là không muốn để người khác nghĩ gì hay làm gì. Vả lại, người nọ cũng đã làm việc chung với mọi người mấy năm rồi, tính tình cung cách cũng không có gì để nói. Cho dù chuyện này có lộ ra, thì trừ những người vô năng giỏi cái miệng, chứ những người có mắt nhìn ai cũng biết là phải chúc phúc chứ không phải là hạ thấp nhân phẩm của mình!"



Không có cảm tình, Tịch Hàm nói thẳng, khiến mặt Hạ Bạch đỏ bừng lên. Chút suy nghĩ cá nhân của mình bị người ta phát hiện, lại còn không khách khí đạp lên một cái, thế là anh ta cười cười mấy tiếng, bỏ về.

Th ì  ra ai c ũ ng bi ế t h ế t r ồ i! Hạ Bạch vốc nước lạnh lên mặt, vừa ấm ức lại vừa uể oải. Lúc này đây, nếu như so Tiết Mặc với anh ta năm đó, anh ta không thể không thừa nhận, chính mình đã thua, hơn nữa còn thua triệt để, ngay cả một chút cơ hội trở mình cũng chẳng thừa. Ngẫm lại, khi đó cả ngày anh ta cứ lo thử lòng Nhâm Lẫm, chờ y công khai quan hệ với mình. Sau khi được như mong muốn, anh ta cảm thấy con đường trước mắt mình thật tươi sáng, thật rộng rãi. Ai ngờ, chuyện lại đi ngược hướng, người tâng bốc thì nhiều, những người thuộc trường phái thực lực thì xem thường mình, công việc càng làm càng mệt, lại chẳng được Đại Đế nể tình, cuối cùng...

Cũng may là mình không phải hạng nhiều chuyện, tuôn hết ra ngoài, bằng không chẳng những không được lợi gì, ngược lại còn bị Nhâm Lẫm ghét, trở thành trò cười của mọi người. Hạ Bạch lau mặt, cười khổ.

Phim hoạt hình lên sóng, là một trong những người hát ca khúc chủ đề, áp lực của Tiết Mặc rất lớn. Trước đó, cậu còn ngồi xem truyền hình, lo lắng mãi. Nhâm Lẫm lau khô tóc, bước ra khỏi phòng tắm. Thấy mặt Tiểu Trư như có tâm sự nặng nề, vẻ nhặng xị đó thật khiến người ta phải rủ lòng thương. Thế là y hóa thân thành sói hung ác, cắt da heo, ăn sạch sẽ người ta. Xong việc, y ôm cậu vào lòng, tận hưởng chút dư vị còn sót lại. Lúc này, y mới sực nhớ là theo lẽ mình nên dùng lời lẽ an ủi trước, chứ không phải là dùng hành động.

"Em tự tin chút có được không? Tịch Hàm rất có mắt nhìn người, cô ta sẽ không tìm người làm hỏng lượng tiêu thụ của mình đâu!" Quanh co một hồi, Đại Đế trấn an Tiểu Trư, bàn tay đang rảnh rang cũng không ngừng sờ bậy, ừm, dạo này cơm nước điều độ, hơi mập ra chút, cái mông cũng rất có xúc cảm, y rất hài lòng.

Thở dài, gật đầu, Tiết Mặc thấy khó chịu với bàn tay ma đang không ngừng nắn bóp mông mình. Giống như sức hấp dẫn của vòng eo Đại Đế với cậu, Đại Đế cũng cực cố chấp với cái mông ai đó. Haizz, điểm hấp dẫn lẫn nhau của hai người cũng đúng là quái lạ.

"Phải rồi, hôm đám cưới Tịch Hàm, chúng ta cũng công bố luôn đi?" Nhâm Lẫm ôm chặt Tiểu Trư đang cố giãy ra, tiếp tục chà đạp cái mông tròn tròn.

"Nhẹ tay chút, đau lắm đó!" Tiết Mặc nhíu mày, nhủ thầm, người mới bị thông cúc không phải là anh, nên anh kiêu ngạo vậy à? Hừ, để hôm nào ông đây cũng cho anh thích một phen, để anh biết thế nào là mùi bị bạo cúc, "Công bố? Áp lực của tôi sẽ lớn lắm!"

"Ờ, thật ra cũng đâu phải là chuyện gì to tác, chẳng qua là đưa mọi chuyện lên mặt bàn mà thôi. Thật ra, những người ở công ty này ai chẳng biết, chẳng qua là họ không muốn nói ra thôi. Huống hồ, cái tính liều mạng của em có ai không rõ, không sao đâu!" Nhâm Lẫm trấn an người yêu, y cảm thấy giờ mà công khai cũng là chuyện tốt. Phía anh trai anh có chuyện cần xử lý, chức Đại tổng tài cũng chẳng thể làm hoài, sớm muộn gì y cũng phải trở về vị trí lãnh đạo, có một số chuyện, nên sắp xếp sẵn cho thỏa đáng.

"Nếu như album ca khúc chủ đề mà hot, thì tôi sẽ đồng ý với anh!" Tiết Mặc mệt gần chết, cậu không có sức tranh luận với Nhâm Lẫm, nên tìm đại một cái cớ, ôm đầu, bắt đầu khép mí mắt.

Album ca khúc chủ đề quả nhiên là hot, nhưng Tiết Mặc lại không thể đi tham dự cùng Nhâm Lẫm, bởi vì cậu phải làm rể phụ. Trước hôm đám cưới ba ngày, Chu Minh gọi tới nhờ cậu giúp đỡ. Anh bảo là đã sắp xếp rể phụ hết rồi, nhưng tới thời khắc quan trọng, người nọ lại báo bận việc, sau cùng, anh chỉ có thể nhờ Tiết Mặc giúp thôi. Nhớ chuyện lần trước Chu Minh ra tay lúc cấp bách, cộng với tình nghĩa bạn bè lâu nay, Tiết Mặc quyết chí làm lơ ánh mắt u oán, đe dọa kèm phẫn nộ của Nhâm Lẫm, cậu đồng ý, rồi treo máy.

Tối năm đó, Tiết Mặc ngủ say nói mớ, bị Nhâm Lẫm khinh bỉ, quyết định mai sẽ tiếp tục gia tăng cường độ rèn luyện, cho đến trước hôn lễ của Chu Minh ba ngày.


Rốt cuộc thì Tiết Mặc đã nói gì khiến Đại Đế căm giận ngôn luận như vậy?

Tiểu Trư đạp chăn, chảy nước miếng, mơ mơ màng màng, thì thào: "Đại Đế, tôi rất thích anh..."

Quá bất ngờ, quá cảm động! Nhâm Lẫm rất vui, có thể nghe được một câu tỏ tình của Tiết Mặc quả là không dễ dàng gì. Nếu không phải nói mớ, thì với cái miệng kín như bưng của cậu, e là tới già cậu cũng không chịu nói.

"Thích...giọng nói của anh nhất!"

Nhâm Lẫm trầm mặc, bàn tay to kích động, giật tung cái chăn ra. Được rồi, y quyết định sẽ cố gắng làm cho đối phương phải đổi thành "Thích thân thể của anh nhất!"

Vào ngày cưới...

Nhìn cả người dính đầy bánh ngọt, canh rêu, Tiết Mặc giật giật khóe môi, lấy một cọng rau trên tóc xuống, nhìn xe cấp cứu chạy đi. Mẹ nó, kiếp này cậu không đi đám cưới người nào nữa, đây rõ ràng không phải là hôn lễ mà là hiện trường bạo loạn! Có người nhảy ra cướp cô dâu, cậu nhịn! Nhưng cái gã nhảy ra giật chú rể là thế nào? Lại còn chơi trò cắt cổ máu me khủng bố đó, Thiệu Đông, anh nên đổi nghề đi làm diễn viên diễn bi kịch đi!

Đại Đế làm khách, trốn dễ dàng, cho nên đã thoát khỏi một kiếp số. Tiết Mặc nổi giận, nghiến răng, đùng đùng bỏ về nhà.

Do phía Nhâm Tuyết có chút việc, Đại Đế buộc phải trở về nhà cũ. Tiết Mặc giơ cao cờ hiệu: ta là con dâu chưa vào cửa, trao cho người yêu nụ hôn rồi ngoan ngoãn ở nhà chuẩn bị cho album kế tiếp. Lần trước, lượng tiêu thụ của album rất tốt, Tịch Hàm định liên hệ với nhà chế tác bên công ty đĩa nhạc, chuẩn bị ra đĩa nhạc cho riêng cậu, dĩ nhiên là cậu vui vẻ nhận lời.

Như thường lệ, Tiết Mặc mở email ra, nhìn mail thông báo. Giờ không giống như lúc trước, mỗi ngày có rất nhiều vai lồng tiếng linh tinh gởi tới, khiến cậu muốn choáng váng, còn phải tiêu tốn rất nhiều thời gian mới chọn ra được mail nào có giá trị, thấy có hứng làm. Thật muốn có một trợ lý riêng quá đi!

Có một mail là của lão chế tác Diệp Phong gởi tới, khiến Tiết Mặc thấy hứng thú. Đó là thông báo thử giọng cho một bộ phim hoạt hình chiến quốc, một dạng đề tài đang được hoan nghênh. Nhìn sơ qua nội dung, cậu lập tức bị hấp dẫn. Do vận mệnh an bày, do thời cuộc sắp đặt, hai huynh đệ vô tình rơi vào hai khe cánh khác nhau. Vì lý tưởng, nguyện vọng của chính mình, hai người trở thành đối thủ mà ông trời đã sắp đặt, mở đầu cho trận chiến thống nhất giang sơn, giành lấy ngai vàng.

Đế vương nha...Tiết Mặc nhớ lại, nếu có thể lấy được vai đó, thì cậu có thể lên làm vua rồi, ha ha, giấc mộng của cậu sẽ có thể trở thành sự thật trước thời hạn. Dù đã thành người yêu của Nhâm Lẫm, nhưng mục tiêu do cậu lỡ miệng thốt ra năm đó cậu vẫn chưa quên: "Tôi muốn trở thành đế vương tân nhiệm, sau đó sẽ cho anh biết thế nào là tôn kính!". Làm diễn viên lồng tiếng lâu rồi, nhưng Tiết Mặc lại chưa một lần được lồng tiếng cho vai hoàng đế. Chính chất giọng trẻ tuổi khiến cậu vô duyên với những nhân vật khí phách như thế. Nếu chẳng phải lần này nhân vật trong phim hoạt hình còn nhỏ tuổi, thì không biết cậu còn phải đợi tới bao giờ.

Lập tức quyết định tham dự cuộc thử giọng trong bộ "Vận Mệnh Bội Bạc", Tiết Mặc hưng phấn, đi qua đi lại trong phòng, cố lên, nhất định phải lấy cho được vai này!

Nhâm Lẫm nhìn chằm chằm ông anh đang chơi đùa với con tiểu hồ ly, khuyên thêm lần nữa, "Anh ba, tôi chưa bao giờ nghĩ tới chuyện anh sẽ rời khỏi Nhâm thị, liệu anh có nên nghĩ kỹ lại không?"


Nhâm Tuyết buông miếng thịt trong tay ra, cười híp mắt nhìn vẻ mặt thất vọng của con thú cưng nhà mình, dịu dàng nói: "Đồ của họ Nhâm mà cứ để một người ngoài như anh chiếm địa vị cao, có nói thế nào cũng không ổn. Huống chi, chú cũng đã thành gia lập nghiệp, đã đến lúc anh nên buông tay rồi!"

"Anh ba!" Ba người cùng hô to, Nhâm Lẫm vì tức giận, nên giọng y lớn nhất.

Thấy vậy, Nhâm Tuyết sửng sốt, sau đó mỉm cười, lắc đầu, nhìn ba đứa em quanh mình bằng ánh mắt dịu dàng, nói khẽ: "Anh chưa bao giờ cảm thấy sửa thành họ Nhâm có gì là không tốt. Tuy nhiên, cho dù anh có là người họ Nhâm, nhưng từ lúc bước tới cõi đòi này, anh đã mang vận mệnh của nhà Tư Đồ, có muốn tránh cũng không khỏi. Yên tâm, chờ giải quyết xong chuyện này, anh sẽ trở về giúp chú một tay, anh luôn là người anh tốt của mấy đứa, không phải sao?"

"Anh ba, anh lại vậy nữa rồi!" Nhâm Vân là người đầu tiên giơ tay phản đối: "Anh đi một mình, sao có thể đàm phán được với gia tộc lưu manh đó? Đừng có đùa nữa, chẳng lẽ vào thời khắc quan trọng, Nhâm gia không thể trở thành chỗ dựa của anh sao?"

"Nói đúng lắm, giờ gia tộc Elwin đang đẩy nhà Tư Đồ vào tình thế bắt buộc, nếu anh mà về, chính là đưa dê vào miệng cọp!" Nhâm Tàng là người thứ hai quẳng phiếu không đồng ý. Là hai anh em song sinh, lúc nào cậu và Nhâm Vân cũng đều thống nhất ở chung một mặt trận.

Nghe người thứ nhất nói xong, Nhâm Tuyết gật đầu. Nghe người thứ hai nói xong, Nhâm Tuyết lại gật đầu. Sau đó, anh nhìn về phía Nhâm Lẫm đang bình tĩnh ngồi cạnh bên, khiêu khích: "Còn chú? Có muốn nói gì không?"

Đại Đế không quyết liệt như hai đứa em mình, y nghĩ một hồi, mới nói: "Nếu anh cho là dựa vào gia tộc của Annil có thể kềm chế được gia tộc Elwin, thì đã quá miễn cưỡng rồi. Anh ba, có thể mạo hiểm, nhưng không thể lấy tính mạng ra đùa!"

"Bộ nhìn tướng anh chú giống chết yểu lắm sao?" Nhâm Tuyết bĩu môi, chống cằm, ra chiều tự hỏi, "Yên tâm, chỉ cần Tư Đồ gia còn ở trong tay anh, thì Elwin không dám hạ độc thủ đâu. Huống chi mọi người đều là người làm ăn, mua bán bất thành nhân nghĩa cơ mà!"

Ba anh em cùng nhau ra trận, cũng chẳng thể khiến Nhâm Tuyết ngoan ngoãn giơ tay đầu hàng. Sau cùng, ba người đành phải miễn cưỡng gật đầu, hơn nữa còn chọn ra một người, làm chỗ dựa cho ông anh mình.

Véo má cậu em trai Nhâm Vân, Nhâm Tuyết cười to, trêu chọc: "Nhớ trước đây còn ép hai đứa chơi trò ấm áp, giờ đã có thể chia sẻ với anh rồi, năm tháng đúng là không bỏ qua cho ai hết!"

"Anh nói mà không biết xấu hổ!" Hai anh em song sinh cùng phản bác. Ông anh khốn nạn này, năm đó tắm cho bọn họ, tắm nước nóng xong lại tắm nước lạnh, hại bọn họ bị cảm, sốt hai ngày, mấy chuyện mất đạo đức như vậy, mà còn có mặt mũi nói ra.

"Anh ba, anh xác định là ông Tư Đồ đã dùng mật mã và cách thức quỷ quái như vậy để cất giữ à?" Nhâm Vân thấy nghi ngờ, càng nghe càng thấy vô lý, đấy rõ ràng là một lão ngoan đồng dục cầu bất mãn, trước lúc chết còn giở trò.

Nhâm Tuyết nhìn trời, lơ đễnh đáp: "Bất kể là thật hay giả, giờ chỉ có thể tin là thật thôi. Nếu không thì chú cứ đi tới mộ ông ta, gọi ông ta tỉnh dậy, cho mấy đấm, tát mấy cái, tra khảo thử xem?"

Cả đám im lặng, suy ngẫm một hồi, cảm thấy sùng bái với gien di truyền từ đời này sang đời khác. Nhà Tư Đồ năm đời đều là đơn truyền, trong đó có một người có phẩm chất như Nhâm Tuyết tồn tại, lại có một lão già mà không đứng đắn, quỷ kế đa đoan và một đống tấm gương khác, quả là không có gì phải bất ngờ.

Cuộc họp gia đình sắp kết thúc, Nhâm Lẫm chuẩn bị đi trở về. Lúc gần đi, y tính toán một hồi, sau cùng mới nói với ông anh: "Khoan hãy đi, chờ tôi một chút, tôi có chuyện muốn bàn với anh!"

Gật đầu đồng ý, Nhâm Tuyết cũng không gấp. Dù sao thì cũng chưa tìm thấy mật mã, trước khi chưa lấy được quyền thừa kế chính thức, thời gian của anh vẫn còn dài, "Không thành vấn đề! Mà chú sắp xếp tình nhân thế cũng khá lắm đấy! Phải rồi, định khi nào thì chính thức mang về nhà gặp hai ba ba, cho dù có muốn dọn ra ở tiêng, cũng phải về nhà cái đã. Giờ nhìn cái khu nhà nát đó, đến anh đây cũng thấy ngán!"

"Ừm, tôi cũng đang chuẩn bị!" Vừa nhắc tới Tiết Mặc, giọng của Nhâm Lẫm lập tức trở nên thoải mái, dịu dàng không ít, "Ờ, có rảnh, anh tới Mục gia một chuyến đi. Chú Trương có gọi điện tới, hỏi thăm tình hình đấy!"

Nghiêng người, gật đầu, Nhâm Tuyết làm ra cái vẻ "anh mày biết hết mà", sau đó vui vẻ, nhìn mấy đứa em ra ngoài.