Thanh Sắc Kiêm Bị

Chương 24: Kế hoạch cho ngày lễ tình nhân (nhất)

Nữ vương Tịch Hàm mang giày cao gót, nện trên nền gạch, tao nhã đá văng cửa phòng nghỉ ra. Cô lia mắt quét một vòng, sau đó tìm thấy mục tiêu mà cô phải chịu trách nhiệm thuyết phục - kẻ đang tập trung nghe băng thử giọng - Tiết Mặc.



Mọi người đều mang theo tâm trạng xem trò hề, tìm cho mình một nơi quan sát tốt nhất, mưu đồ thưởng thức một trong những sự kiện khủng bố nhất của Nhâm thị, hiện trường trực tiếp khi nhà chế tác Tịch Hàm thuyết phục diễn viên lồng tiếng.

Lúc này, Tiết Mặc - chưa rõ tình hình - vẫn còn đang kinh ngạc nhìn phản ứng của những người xung quanh, cho đến khi cậu ý thức được người tham dự chính là mình thì hoa cúc cũng đã tàn mất rồi.

Tịch Hàm dựng thẳng thắt lưng, sải bước đi tới trước bàn Tiết Mặc, ngồi xuống, nhếch đôi chân trắng nõn lên, tà váy dán chặt, khiến đám sói xung quanh phải hít sâu một tiếng.

Tuy nhiên, một ánh mắt nhưng băng đao đã bắn ra khiến đám sói ấy phải im bặt. Tiết Mặc theo bản năng ngồi thẳng eo, lưng tựa vào thành ghế, nở nụ cười cứng ngắt, hỏi han: "Chào...chế tác!"

"Bốp", một nắm tay đánh vào bàn, khiến Tiết Mặc theo phản xạ nhảy lên, nào ngờ lại bị Nữ vương đưa bàn tay to ra túm lại, xốc áo kéo tới trước mặt mình. "Tôi không tốt!" Sau khi hét to một tiếng, Nữ vương đã tiện tay vỗ vỗ cái mặt do kinh hoảng quá độ của Tiết Mặc, cười âm hiểm: "Dẹp cái diễn cảm vô tội của cậu vào đi, ở trước mặt bà đây đừng có xài chiêu đó!"

Theo động tác buông xuống của đối phương, Tiết Mặc thở phào một hơi, cảm giác hít thở tự do thật thoải mái: "Tiền bối, có chuyện gì từ từ nói!" Dứt lời, cậu lập tức ngồi sát vào thành ghế, tạo ra một khoảng cách an toàn, nước mắt lưng tròng nhìn cái kẻ thô bạo trước mặt mình.

"Sao lại không nhận nhân vật trong game đó?" Tịch Hàm thấy chiêu hù dọa của mình mang tới hiệu quả cũng khá lắm, cô bắt đầu đi vào chủ đề.

"Bởi vì yêu cầu phải dùng tên thật diễn, tôi cảm thấy hiện giờ mình vẫn chưa thích hợp làm như vậy!" Tiết Mặc thật sự rất cầu toàn, cậu đơn giản nói ra lý do của mình. Huống hồ, là một nhà chế tác gạo cội, cậu tin là Tịch Hàm nhất định sẽ hiểu.

"Ngay cả chút dũng khí đánh cược cậu cũng không có? Chẳng đáng làm một thằng đàn ông chút nào!" Tịch Hàm xem thường.

"Lần này, hơn phân nửa là phải nhờ vào vận may, tôi là người không mấy may mắn, cho nên càng phải chọn cách hợp với mình hơn!" Tiết Mặc mỉm cười đáp lại lời khiêu khích của đối phương.

"Cơ hội lần này rất hiếm có, biết đâu chừng chỉ một chốc mà cậu đã thành danh, chấm dứt kiếp sống với những vai phụ!" Tịch Hàm muốn khích lệ để Tiết Mặc có thêm tự tin làm việc, cho nên cô mới thốt ra một lời khẳng định hiếm hoi.

Tiết Mặc lắc đầu, "Tôi tin là với trình độ làm việc của tiền bối, phim tạo nên sẽ được bình điểm rất cao, nhưng lần này là game chứ không phải là phim hoạt hình và tiền bối chỉ phụ trách một bộ phận trong đó, hoàn toàn không thể đánh đồng với chuyện phụ trách toàn diện như bình thường, tôi không muốn mạo hiểm như vậy!" Tuy thiết kế game là cơ mật, nhưng theo lời thoại mà nói, hơn phân nửa là dùng âm thanh 18+ làm nền, nội dung, tình tiết cũng rất bình thường, chủ yếu là vì mục đích kinh doanh thương nghiệp. Cho nên sau khi bình tĩnh phân tích thiệt hơn, cậu đã cự tuyệt.


Thấy đối phương quyết tâm từ chối, Tịch Hàm cũng không muốn lôi thôi mãi vấn đề này nữa. Thật ra thì chuyện thuyết phục Tiết Mặc nhận vai chỉ là một phần thôi, nếu như so sánh, thì chuyện kế đây mới là mục đích hàng đầu. Chủ động cự tuyệt đã khiến tâm lý Tiết Mặc ray rức, nếu như tấn công tiếp thì hàng phòng thủ sẽ yếu hơn.

"Nói như vậy, cậu rất hài lòng về công việc của tôi sao?" Nữ vương nhảy xuống bàn, ép sát Tiết Mặc, cười nói.

Tiết Mặc có muốn tránh cũng không được, cậu chỉ có thể cười gượng, lui thành một khối dưới áp lực mạnh mẽ của Nữ vương, lấy lòng: "Hài lòng! Tuyệt đối hài lòng!"

Thỏa mãn, hàng mi cong lên, Tịch Hàm nắm lấy bả vai Tiết Mặc, năm ngón tay vấu chặt, hung tợn nói: "Vậy lần tới, kế hoạch cho ngày lễ Tình Nhân, tôi nghĩ chắc là Tiết Mặc tiên sinh sẽ không cự tuyệt đâu?"

Đau nha! Chẳng lẽ vị Nữ vương này từng luyện Thiết Sa Chưởng sao? Bả vai run lên, Tiết Mặc cứng người, quay đầu qua nhìn bảng kế hoạch trước mặt mình, đập vào mắt cậu chính mà mấy chữ tiêu đề thật to - 100 câu thông báo trong ngày lễ Tình Nhân - cậu đờ đẫn ngẩng đầu lên, nghi hoặc, nhìn Nữ vương đại nhân ở đối diện bằng ánh mắt mong chờ, rồi hỏi khẽ: "Đây là tiết mục radio?"

Rầm một tiếng, chiếc ghế dựa giơ bốn chân, Tiết Mặc cũng bị đè mạnh xuống đất. Dang hai chân ra, Tịch Hàm khí phách hào hùng cưỡi trên thắt lưng cậu, lấy bản kế hoạch đánh vào đầu cậu, giọng điệu dâm mỹ cực kỳ, "Đây là album ngôn ngữ! Cậu là tên ngốc không biết gì hết!"

Xoay tròng mắt, trước lúc sùi bọt mép, Tiết Mặc khẽ gật đầu, ý là cậu đã hiểu nội dung công việc.

"Nếu đã gật đầu, vậy tôi sẽ cho cậu lồng tiếng!" Nữ vương vỗ vỗ mặt Tiết Mặc, giống như đang chọn thịt heo ở siêu thị, đại công cáo thành, kết thúc công việc!

T ô i kh ô ng ph ả i  ý  n à y nha...Tiết Mặc lẳng lặng kháng nghị, nhưng sinh tồn mới là quan trọng, những thứ như tự tôn...tôn nghiêm...Nếu như cậu tiếp tục phản kháng, có lẽ đối phương sẽ cưỡng gian cậu trước mặt mọi người, oa oa, mong là lời thoại của cậu đừng biến thái quá.

Nữ vương đại nhân vội vàng bỏ đi tìm mục tiêu thuyết phục kế tiếp, thế là mọi người trong phòng nghỉ đều sôi nổi đi tới trước mặt Tiết Mặc, tỏ vẻ bọn họ vừa đồng tình vừa trọng nghĩa với cậu dù chỉ là tí xíu.

V ừ a r ồ i m ấ y ng ườ i ch ế t  ở đâ u v ậ y? Tiết Mặc thầm khinh bỉ, oán hận trong lòng.

Trong phòng thu âm, bầu trời u ám, những người được gọi đến thử giọng mà mặt buồn rười rượi, giống y như nàng dâu nhỏ giận mà không dám nói gì, thầm nguyền rủa người phụ nữ ác độc ở phía sau đài chỉnh âm.

Mang theo tâm trạng đồng bệnh tương lân, tình cảm mến thương đồng loại, những diễn viên lồng tiếng ấy đã nhanh chóng đoàn kết, ngồi xổm góc tường thành một vòng, tập thể khinh bỉ Nữ vương hung ác. Đúng là có người quen, Tiết Mặc chủ động đi tới nhận mặt diễn viên lồng tiếng Khang Vĩnh Nguyên bên cạnh, cùng nhau cổ vũ cho nhau.

Khang Vĩnh Nguyên chính là cái tên xui xẻo lần trước có một ngày nuôi dưỡng tình cảm với Tiết Mặc khi hai người tham gia bộ phim hoạt hình BL nọ, anh ta là người mới, được ký hợp đồng với Nhâm thị trước cậu một năm, giờ cũng giống như cậu, nhờ sự nghiệp BL mà có chút danh tiếng cùng chút nhân khí, thi thoảng cũng nhận một vài vai linh tinh, thô lỗ nào đó trong các bộ hoạt hình đang hot.


"Cậu cũng bị bắt lính à?" Vỗ vai Tiết Mặc, Khang Vĩnh Nguyên cau mày nói, nhưng trong tiềm thức của anh ta, anh ta cũng có chút vui sướng khi người gặp họa.

Bất đắc dĩ gật đầu, Tiết Mặc khóc than, "Tôi định là không đồng ý, nhưng lại sợ bị Nữ vương hiếp trước giết sau trong phòng thì chết!" Oán thán xong, cậu tò mò nhìn vẻ mặt hâm mộ của Khang Vĩnh Nguyên, ngờ ngợ: "Nữ vương hiếp bức anh thế nào?"

"Ha ha!" Chàng thanh niên cao to ấy cười khẽ hai tiếng: "Nữ vương chìa chân, cởi một bên vớ trước mặt tôi..."

Tiết Mặc nhìn đối phương bằng ánh mắt khinh bỉ, cố ý nhích sang bên một chút, "t*ng trùng xông não!" Ngu ngốc sẽ lây bệnh, cậu phải chú ý.

"Bốp bốp bốp!" Vài tiếng vỗ tay vang dội phát ra khiến cả đám ngừng oán hận, ngoan ngoãn vây quanh nữ vương Tịch Hàm. Nữ vương khoát tay, ý bảo trợ lý đưa kịch bản đã sớm chuẩn bị xong tới, theo tên ghi phía trên chia cho mọi người.

"Mọi người phải mang tâm trạng cảm kích tham gia công việc lần này, đây là một thể nghiệm hiếm có, là đàn ông, hẳn là phải lấy việc lấy lòng phụ nữ làm quang vinh!" Nữ vương cao ngạo ủng hộ sĩ khí mọi người, lời vừa thốt ra, lại càng khiến bầu không khí thêm u ám, "Lượng công việc của mọi người cũng không nhiều lắm, mỗi người ba đoạn, ghi âm xong thì bước ra. Xem cho hết kịch bản, chuẩn bị tiến hành đi!"

Đám nam diễn viên lồng tiếng mặt rơi đầy lệ xem kịch bản, ai cũng tự tìm cho mình một chỗ bồi dưỡng cảm xúc. Tiết Mặc cố lấy dũng khí, mặc niệm ba tiếng a di đà phật, sau đó cẩn thận mở kịch bản ra, mặt mày nặng nề.

Hoạt động trong ngày lễ Tình Nhân, tự nhiên là không tránh khỏi chuyện tỏ tình và bị tỏ tình. Tiết Mặc đã sớm chuẩn bị tâm lý cho những lời thoại buồn nôn, không ngờ ngay đoạn đầu tiên đã đưa ra yêu cầu vượt ngoài dự kiến của cậu.

Một thiếu niên nhiệt huyết nhất kiến chung tình với một cô gái bị quả bóng rổ bay ra nện trúng đầu, đó là một đoạn tỏ tình đầy ngượng ngùng nhưng cũng rất sôi sục.

Coi như bình thường, Tiết Mặc xem lời thoại, cảm thấy còn trong phạm vi tiếp nhận của mình. Chẳng qua trong danh sách lồng tiếng của cậu chưa từng xuất hiện nhân vật kiểu ấy, cho nên khi lồng tiếng cũng có chút khó khăn.

Đoạn thứ hai là lời tỏ tình của một cậu trai nhút nhát, thẹn thùng với cô gái mình yêu, điểm nhấn mạnh là lúc nói lắp và thở mạnh. Tiết Mặc cười cười, vai này cũng dễ nắm bắt.

Đoạn thứ ba...Có chút khoa trương, đó là lời tỏ tình của một anh chàng đẹp trai nhưng tự kỷ, lời thoại đó, tuyệt đối là điên tới nổi khiến người ta sôi máu, xem xong một lượt, mặt cậu méo mó.

Ngoài đoạn thứ ba ra, hai đoạn còn lại đã thông qua thuận lợi. Tịch Hàm vừa lòng, nhướn mày với Tiết Mặc, cô rất vui, nhất là chàng trai nhiệt huyết, cô vốn không định phân vai này cho Tiết Mặc, ai người nửa đường giọng của người được chọn lại gặp chút sự cố, không thể hoàn thành, quá gấp gút, nhân viên từng tham gia chấm thi tuyển khi ký hợp đồng đã đề nghị cho Tiết Mặc thử một lần, lý do là lúc thi tuyển, biểu hiện của cậu khi vào vai một thanh niên nhiệt huyết hét to điên cuồng đã vượt ra ngoài dự đoán của mọi người, khí thế mười phần, sức sống vô hạn, ngay cả kẻ thích hoàn mỹ như Đại Đế Nhâm Lẫm cũng chưa tìm ra vấn đề gì.

Cầm đoạn kịch bản thứ ba, Tiết Mặc nâng trán, đã bị knock out bốn lần rồi, mắt thấy mặt của Tịch Hàm ngày càng dữ tợn, nhẫn nại sắp tới cực hạn, nhưng một chút tâm tình tập trung vào nhân vật cậu cũng không có.

Chàng trai tự kỷ hoa hoa lệ lệ...Quá khó khăn để vào vai này, theo tính cách của Tiết Mặc, nếu gặp phải loại người kiểu này, cậu sẽ là người đầu tiên giơ nắm tay bước tới, vừa nhìn thấy là bộp ngay, giờ bảo cậu diễn, đúng là còn khó hơn phải ngậm xà phòng.

"Một người xinh đẹp động lòng người như tôi đây, một chàng trai tao nhã, cao quý, khí chất tuyệt luân, ngoài chuyện xinh đẹp như hoa hồng, tâm hồn trong sáng như bách hợp, tôi như con chim nhỏ mỹ lệ, còn ai có thể đánh động được trái tim tuyệt diệu của tôi? Oa~~~Em là ánh nắng của tôi, là vua của tôi, là thủy tiên của tôi, tôi yêu em giống như ánh sao xinh đẹp yêu bầu trời, chói mắt, rực rỡ! Oa~~~ hãy đồng ý đi, hãy để cho tâm hồn tôi không héo úa như hoa hồng, bảo bối của tôi, tình yêu của tôi..." Cuối cùng cũng không kịp tắt thở, không lặp từ, không buồn nôn mà diễn xong cả đoạn lời thoại, Tiết Mặc lập tức ôm ngực, mặt trắng bệch ngã vào góc tường, mặc cho Nữ vương quát tháo, đe dọa kiểu nào cũng quyết dốc lòng giả chết!

"Tôi thật sự là không được mà!" Lau lau nước mắt ứa bên mi, Tiết Mặc ôm chặc đùi Tịch Hàm, cậu thật sự không thể đọc thêm được nữa, chết người, oa oa, sẽ buồn nôn chết mất, "Cầu xin quý bà, coi như tội nghiệp tôi trên có người già, dưới có con thơ, hãy tha cho tôi một mạng đi!"

"Ư, hừ!" Nữ vương đại nhân giơ tay lên, hoàn toàn quẳng mất tính nết hiền lành của người thiếu nữ, cô túm áo Tiết Mặc, kéo cậu như kéo xác chết quẳng tới trước mic, "Cho dù phải lồng tiếng tới thất khiếu chảy máu, cậu cũng phải làm xong cho tôi!" Đạp mạnh một cước, cô quát một câu rồi trở lại phòng chỉnh âm.