Thanh Mai Sự

Chương 22

Bùi Nhược Ngu đón nhận chén rượu gật gật đầu, đột nhiên linh quang chợt lóe, nắm tay Tô Diên Trạch, “Lại đây lại đây, không đủ không đủ chắc chắn không đủ, phải thêm rượu giao bôi nữa mới đủ được một chút.”

——-

Ngày yết bảng đã cận kề, Bùi Nhược Ngu khởi trình cả đêm quay lại kinh thành, còn Tô lão gia cũng đã bình an trở về phủ Bình Giang, Tô Diên Trạch đem sổ sách gần đây đã được chỉnh lý đâu vào đấy giao cho cha, Tô lão gia lập tức cười đến cơ hồ bay luôn ria mép.

“Tốt lắm tốt lắm!! Quả thật có năng khiếu!” Vỗ vỗ vai hắn, nhìn nhị nương cười, “Hài tử này có thể làm đương gia rồi.”

Nhị nương sắc mặt âm tình bất định, có điều suy đi ngẫm lại phụ từ tử hiếu, nhân sinh hoàn hảo, cũng không nói gì thêm, vội thu xếp hạ nhân dọn cơm, nói là an ủi và để tẩy trần cho lão gia.

Ngày hôm sau toàn bộ thương điếm lớn nhỏ ở Tô Châu lại trở về vị trí cũ, thương hiệu Tô thị vẫn chiếm hàng đầu, khôi phục như lúc trước.

Sau đó Tô lão gia dẫn Tô Diên Trạch theo bên mình, đến từng nhà kiểm tra hoặc thăm hỏi, lần này cả phủ Bình Giang đều biết Tô thiếu gia Tô Diên Trạch tuổi trẻ nhưng tài nghệ song toàn lại thêm tướng mạo thanh lệ, đầu óc thông minh, thủ đoạn phi thường, khẳng định là thiếu chủ nhân sau này của thương nghiệp Tô Châu, là trụ cột tương lai của thương nghiệp Tô Châu, vì vậy người người thay phiên nhau tán thưởng.


Tô Diên Trạch khiêm tốn gật đầu, cúi đầu rồi ngẩng lên lại nhớ tới Bùi Nhược Ngu mặt đầy mồ hôi chạy đi đòi nợ, trái lại cười càng vui vẻ.

Hắn có lẽ đã xem yết bảng rồi chăng?

Tiếp đó có người chạy đến báo tin, huơ huơ lá thư trong tay vẻ mặt vui mừng —— Bùi thiếu gia ở kinh thành thi đình đỗ cao, danh cư bảng nhãn!!

Tiểu đệ đệ Tô gia đang ở trong viện cưỡi ngựa tre với nãi nương, đầu ngựa phủ lụa đỏ, bờm ngựa bằng tơ vàng tưa sợi, bên dưới lúc lắc cái đuôi bằng gậy trúc xanh biếc, thấy Tô Diên Trạch tiến vào cửa, liền từng bước mon men đi tới gần hắn.

“Ca ca, ca ca.” Bàn tay bé nhỏ trắng xinh níu lấy vạt áo hắn dùng sức mà ghì, nãi nương vội đi qua định bế, “Tiểu thiếu gia đừng nháo, đại thiếu gia còn có việc.”

Tô Diên Trạch mỉm cười khoát tay, bồng đệ đệ lên, trước lúc vào nhà quay đầu lại nói với nãi nương: “Lưu ma, phân phó người giúp ta thu thập hành trang.”

Lưu ma chớp mắt mấy cái, “Thiếu gia định đi đâu sao?”

“Hồi kinh.” Tô Diên Trạch cười đến thản nhiên, xách con ngựa tre kia nhìn một chút, “Có người rất nhanh sẽ thăng chức, đương nhiên nên chuẩn bị một phần đại lễ đến chúc mừng mới phải đạo.”

Bùi Nhược Ngu đỗ bảng nhãn, Bùi đại nhân vốn luôn nghiêm túc cũng cười đến không khép miệng, “Bất ngờ a bất ngờ…” Bùi phu nhân ở một bên lau nước mắt, “Có tiền đồ, Ngu Nhi có tiền đồ rồi.”


Bùi Nhược Ngu đầu tiên phải vào cung bái tạ thánh thượng, sĩ tử các lộ trúng cử không ít, tập hợp trước điện chờ hoàng thượng triệu vào, đều chúc mừng nhau. Đỗ trạng nguyên là một tú tài hương thôn, mặt đen đúa, môi khá dày, cúi đầu đứng một bên, trông vô cùng chất phác.

“Bùi Nhược Ngu!” Chợt nghe tiếng ai gọi từ xa, phóng mắt nhìn qua là Trương Hoài Dao đang xắn tay áo lao tới, một quyền nện lên vai hắn, “Hay cho một Bùi bảng nhãn, ngươi vừa làm một trận, gạt xuống bao nhiêu người có biết không?”

Bùi Nhược Ngu vừa định đáp lời, đột nhiên phát hiện xung quanh đều dán mắt vào hai người họ, vài gã thái giám ho nhẹ một tiếng, thanh âm the thé ôn nhu truyền đến: “Trên đại điện cấm gây huyên náo.”

Bùi Nhược Ngu bèn kéo Trương Hoài Dao sang một bên, thấp giọng hỏi, “Đỗ tiểu công tử nhà ngươi đâu?”

Trương Hoài Dao nhíu mày, “Tiểu Trúc Tử thân thể không khỏe ngươi cũng biết mà, kỳ thi Đình cha hắn cũng cho hắn từ bỏ, giờ nói là sắp đi Nghi Châu tĩnh dưỡng, ta đành phải xin cha ta xem có thể đến đó hay không, tùy tiện làm một chức quan nhỏ cũng được.” Hắn thở dài, “Chỉ cần có thể ở bên hắn… Rời xa hắn ta sống không nổi.”

Bùi Nhược Ngu thấy vành mắt hắn đã đỏ lên, Trương Hoài Dao Đỗ Đình Trúc chính là một bản khác của hắn và Tô Diên Trạch, bèn vỗ vai hắn khích lệ: “Không sao đâu, ngươi quên hồi nhỏ có đại sư cao nhân gì đó xem tướng cho Đỗ tiểu công tử, nói là sau khi hắn gặp được quý nhân sẽ sống lâu trăm tuổi vô nạn vô tai sao, ngươi chính là quý nhân đó, tự nhiên phải ở bên hắn.”

Trương Hoài Dao mỉm cười, “Ai, ngươi xem trên bảng đề danh có mỗi ngươi y như ngoại tộc, tiên sinh mà biết trong đám học trò của mình người đỗ cao nhất cư nhiên là ngươi nhất định sẽ chấn kinh đến lệch cả ria mép… Không nói chuyện này nữa, Tô Tiểu Trạch nhà ngươi đâu? Lâu quá không gặp hắn, các ngươi sao rồi?”

“Còn sao nữa?” Bùi Nhược Ngu đau đầu, “… Không biết nếu chỉ dựa vào chức danh bảng nhãn nho nhỏ này, nói là muốn làm tri phủ Bình Giang, thánh thượng có ân chuẩn hay không nữa?”

“A?” Trương Hoài Dao nghe không rõ, “Ngươi nói cái gì?”


Lúc này cửa điện đã mở, mọi người đang bàn tán xôn xao thoáng chốc liền im lặng, chỉ thấy một lão thái giám nhất phẩm yểu điệu đi ra thanh thanh yết hầu, dùng thanh tuyến già nua kéo dài thườn thượt cao giọng tuyên triệu: “Truyền trạng nguyên Trương Cập Đệ, bảng nhãn Bùi Nhược Ngu, thám hoa Vưu Thiêm Nhất của khoa thi lần này yết kiến diện thánh —— “

Bùi Nhược Ngu phất tay áo khom người, lúc đứng lên quay sang đưa tay ra dấu với Trương Hoài Dao bên cạnh, đây là ám hiệu bọn hắn đã nhất trí đặt ra từ nhỏ.

“Phải kiên trì.”

Phải kiên trì —— tự nhiên sẽ có hy vọng.

Từ trong cung đi ra toàn thân gần như sắp thành cái giá. Kỳ thực chỉ mới qua tháng năm, khí trời đã nóng như giữa hạ, ngồi trong kiệu phơi nắng đến Bùi Nhược Ngu choáng váng cả đầu.

Lúc diện thánh cũng không phải quá khẩn trương, nhưng vừa đảo mắt nhìn tới Thất vương gia đang đứng một bên, lại thêm ông ta cũng tươi cười rạng rỡ với mình, trong lòng cảm thấy là lạ. Mà hoàng thượng giống như đã bị thông đồng, tuyệt bút vung lên mình liền trở thành Văn khố quan ở Hàn Lâm viện, trùng trùng hợp hợp vừa vừa vặn vặn nằm trong quản hạt của Thất vương gia.

Khom người, khấu đầu, tạ chủ long ân. Sau đó Bùi Nhược Ngu cảm thấy đã bị một câu ‘Tạ thánh thượng ân điển’ của chính mình bán đứng.

—— Nhưng khổ nỗi Tiểu Trạch Nhi chỉ thích tiền tài khinh chức quyền, bằng không cùng nhau làm một chức quan nhỏ cũng không tệ. Mà gia hỏa kia hiện tại đang ở Tô Châu, không thấy được không sờ được, mình vừa hay tin đậu bảng nhãn liền phái người đi báo, nhưng đến giờ ngay cả một lá thư hồi âm cũng không có. Phu quân ngươi hiện đã giữ chức quan X phẩm ở Hàn Lâm viện, ngươi trái lại một tiếng chúc mừng cũng không, càng đừng nói đến chuyện yêu thương nhung nhớ gì đó, quả là trong mắt thương nhân tài bảo vĩnh viễn đẹp hơn con người.

Bùi Nhược Ngu miên man suy nghĩ, càng nghĩ càng tức, trong ngực như có lửa cháy bừng bừng. Mà lúc này cỗ kiệu bỗng nhiên dừng lại, hại hắn thiếu chút nữa đập đầu vào thành kiệu. Vì vậy lửa giận càng bùng lên cao ba thước, hung hăng xốc màn kiệu rống to: “Chuyện gì?!”


Chắn đường trước mặt cũng là một cỗ kiệu, chiếu sáng chói lóa cả mắt mình, bóng dáng ai đó một ngày không gặp như cách ba thu khiến mình tâm tâm niệm niệm kia không nhanh không chậm đi tới, cúi người cười tủm tỉm với mình: “Quả nhiên thăng quan tính tình cũng hăng, mấy ngày không gặp vẫn khỏe chứ Bùi đại nhân?”

Bùi Nhược Ngu ngẩn ra, ngọn lửa đang bùng cháy dữ dội vốn sắp thiêu đốt đều tàn lụi sạch sẽ, thậm chí ngay cả lưỡi cũng như bị thắt lại.

“… Tô… Tô lão bản.”

“Ai kia nhất định đang nghĩ ‘Trong mắt Tô Diên Trạch tiền tài vĩnh viễn quan trọng nhất ngay cả mình thân đỗ cao trung tấn chức Hàn Lâm viện cũng không rảnh gửi thư chúc mừng càng đừng nói là gì gì đó’,” Tô Diên Trạch phất quạt phe phẩy, “Ta nói có đúng không?”

“Khụ khụ khụ…” Bùi Nhược Ngu đỏ mặt, “Tiểu Trạch Nhi ngươi trực tiếp về nhà là được rồi, còn ở đây bày rượu thịt làm gì?”

“Chúc mừng a.” Tô Diên Trạch rót rượu đưa qua, “Trước chúc Bùi Nhược Ngu kim bảng đề danh, sau chúc Bùi đại nhân nhập chức Hàn Lâm, bàn tiệc rượu này có đáng là gì.”

Bùi Nhược Ngu đón nhận chén rượu gật gật đầu, đột nhiên linh quang chợt lóe, nắm tay Tô Diên Trạch, “Lại đây lại đây, không đủ không đủ chắc chắn không đủ, phải thêm rượu giao bôi nữa mới đủ được một chút.”

“…” Tô Diên Trạch nhíu mày nhìn vẻ mặt đầy hưng phấn của hắn, đang định nói ‘loại rượu này không phải đêm tân hôn mới có thể uống được sao’, nhưng vừa nghĩ tới hai chữ ‘tân hôn’, khuôn mặt lập tức đỏ bừng. Vì vậy trong lòng đấu tranh một chút, dứt khoát vứt bỏ mọi e dè, không hề cự tuyệt mặc hắn hồ nháo. Bùi Nhược Ngu thấy hắn không kháng cự, càng vui mừng rạo rực nắm chặt tay hắn, cổ tay bắt chéo nhau, da thịt nơi đó vừa chạm nhau, cọ ra một mảnh hồng hồng ngượng ngùng mà ấm áp, lúc môi đặt lên chén rượu, hơi thở của đối phương liền phả vào đuôi mày khóe mắt mình, men theo gò má trải xuống dưới, gân xanh thanh mảnh kia, lông tơ mềm mại kia, đều thuộc về mình, trong đôi mắt không biết có bao nhiêu xinh đẹp, loại xung động muốn ôm mãi không muốn buông ra này, như lan tỏa theo huyết quản, còn thơm ngọt hơn cả rượu ngon thượng hạng.

Trên lầu tiếng bước chân đát đát vang lên, nháy mắt phá vỡ bầu không khí ái muội, Tô Diên Trạch né ra như bị sét đánh, từng tầng ửng đỏ trên mặt thâm nhập kéo dài tới tận cổ, ngay cả cổ tay vòng qua cầm chén rượu cũng quên rút ra, rượu uống còn nửa chén bị chấn hất đầy trán Bùi Nhược Ngu, thuận theo lông mi tí tách tí tách chảy xuống, còn gã tiểu tư lỗ lỗ mãng mãng xông vào kia đang ngơ ngác nhìn chén rượu xoay tròn trên mặt sàn.


“Chuyện gì nữa đây?!” Bùi Nhược Ngu rống giận, hắn đang hối hận muốn chết, vừa rồi quên phân phó một câu ‘Không việc cấm quấy rầy, có việc phải gõ cửa’ với đám hạ nhân không có mắt này.

“… Thất, Thất vương gia vừa phái người tới, nói cho mời đại nhân đến, đến phủ một chuyến.”