Thân pháp của họ cực nhanh, gia dĩ họ chạy chết, nên tốc độ chấp cả gió, đà vọt cơ hồ bắt kịp mũi tên lao.
Nhưng, thuật khinh công của Yến Thiết Y đã đạt đến mức siêu huyền, tuy trong nhất thời chàng không đuổi kịp, song dần dần, chàng thu hẹp khoảng cách, càng lúc càng gần hơn...
Song phương chỉ cách nhau độ trượng.
Đến lúc đó, Yến Thiết Y chợt nghĩ đến một việc.
Một việc mà bất cứ ai đuổi theo hai người chạy phía trước, cũng phải lo nghĩ đến.
Rồi chàng tự nhủ, còn thanh kiếm Thái A sau lưng đây, sự lo nghĩ đó không thành vấn đề nữa.
Hai trước, một sau, họ đuổi và chạy đến lưng chừng núi.
Bỗng hai người chạy phía trước, tách ra, một rẽ hướng tả, một rẽ hướng hữu.
Yến Thiết Y vội vòng tay rút thanh kiếm Thái A, đồng thời chàng vung kiếm phóng vút đến người rẽ sang hướng tả.
Người hướng tả chợt rú lên một tiếng thảm, thanh kiếm xuyên từ lưng trổ ra ngực, đà kiếm rất mạnh, đẩy hắn văng tới, xa ngoài ba trượng, ấn hắn lọt luôn vào một cái hang.
Không quay đầu lại, Yến Thiết Y gia tăng tốc độ, đuổi theo người phía hữu.
Chàng cần gì quay đầu xem kết quả như thế nào, tiếng rú đó đủ chứng minh là chàng đã đắc thủ.
Tiếng rú thảm làm kinh khiếp người chạy về hướng hữu, vô tình trung, hắn chậm chân lại, rồi quay đầu nhìn.
Không nhìn còn khá, nhìn thấy cái gì xảy ra rồi, hắn bay hồn bạt vía.
Trong khi hắn kinh hoàng, chậm chân, Yến Thiết Y vẫn phóng chân đều đều, thu khoảng cách lại chỉ còn độ sáu thước.
Khoảng cách thu hẹp từng giây, từng giây.
Người đó cứ cắm đầu chạy, hơi thở hồng hộc, mồ hôi đẫm ướt cả mình.
Tin chắc thế nào cũng bắt kịp, Yến Thiết Y lạnh lùng gọi:
– Còn gượng làm chi nữa, bằng hữu? Hy vọng gì mà gượng? Dừng lại đi cho khỏe xác.
Người đó cố chạy.
Yến Thiết Y lại gọi, lần này tiếng gọi nghe sát bên tai hắn:
– Mệt vô ích, bằng hữu! Hãy nghe tại hạ nói đây, đứng lại đi. Giả như tại hạ muốn giết bằng hữu, thì chỉ cần vươn tay ra thôi, bởi tại hạ đã đến sát bên bằng hữu rồi.
Người đó cứ chạy, xem chừng đã ngất ngư lắm rồi, nhưng hắn vẫn cắm đầu chạy, bất kể là có chạy thoát được hay không.
Chân hắn bắt đầu loạng choạng, mường tượng hắn sẽ ngã quỵ trong phút giây.
Yến Thiết Y nổi giận, vừa tung mình lên, vừa quát:
– Xem ra, bằng hữu chưa xuống huỳnh đài, hẳn chưa biết diêm vương!
Đồng thời, chàng rút chiếc võ kiếm sau lưng, quật xuống vai người đó, vỏ kiếm trúng vai. Người đó “hự” lên một tiếng, lạng mình qua bên, định chuồn đi.
Nhưng Yến Thiết Y đã đáp xuống phía trước rồi. Chừng như đoán được ý định của đối tượng, chàng tung sang hắn một ngọn cước.
Trúng cước, hắn ngã nhào, lộn đi mấy vòng.
Hắn cũng là tay gan lỳ, trong khi lộn người, hắn thừa thế phóng ngược lại một đuờng đao, đao có tẩm độc, vào mình Yến Thiết Y!
Yến Thiết Y cử chiếc vỏ đao hất thanh đao vẹt ra ngoài, đao vừa tạt qua một bên, chàng ấn luôn đầu vỏ đao ngay yết hầu người đó.
Bị chế ngự, hắn nằm ngửa mặt, không dám nhúc nhích, y phục ướt sũng, mồ hôi quyện đất cát lem luốc, hắn thở ồ ồ.
Yến Thiết Y nhìn hắn thốt:
– Thở đi, bằng hữu! Thở cho khỏe rồi đáp mấy câu hỏi của tại hạ.
Người đó vừa trừng mắt nhìn chàng, vừa thở.
Một lúc sau, Yến Thiết Y hỏi:
– Khỏe rồi chứ?
Chợt hắn nhắm mắt lại.
Nhắm mắt là chấp nhận số phận, mặc cho Yến Thiết Y muốn làm gì thì làm.
Mắt nhắm khít, như thách thức Yến Thiết Y đem bất cứ vật gì, cạy miệng hắn, nhất định cái miệng đó không hề hé mở.
Yến Thiết Y cười hì hì:
– Điệu bộ đó không cần thiết, bằng hữu! Hà tất phải biểu lộ!
Người đó bất động, một đoạn gỗ cũng trơ mình như thế thôi, chứ không hơn.
Yến Thiết Y trầm giọng tiếp:
– Bằng hữu muốn cho tại hạ biết là sẽ không đáp bất cứ câu hỏi nào của tại hạ, phải vậy không?
Người đó như câm, như điếc.
Yến Thiết Y tiếp:
– Giá như bằng hữu tưởng rằng, với điệu bộ đó, bằng hữu trí thân vật ngoại, không màng đến bất cứ cái gì quanh mình, không cảm giác, thì tại hạ hy vọng bằng hữu giữ thái độ dửng dưng đó đến cùng, đừng bao giờ mở miệng hoặc van xin hoặc đáp ứng một câu gì của tại hạ. Tại hạ nghĩ, ý chí dù cứng, ý chí dù kiên cường, song xác thịt là thứ mềm mại, là thứ chịu thử thách dở nhất, xác thịt có là bằng đồng, bằng sắt, lửa đốt phải chảy ra, xác thịt có là bằng đá, búa đập cũng phải tan ra, người ta không sờ mó đến ý chí của bằng hữu, bởi nó là thứ vô hình, nhưng người ta có thể hành hạ thứ hữu hình. Và tại hạ có hơn ngàn vạn phương cách làm cho thứ hữu hình đó bật thành tiếng, những tiếng mà tại hạ chờ nghe!
Người đó cứ như câm, như điếc.
Chờ một chút, Yến Thiết Y hỏi:
– Bằng hữu muốn chịu đựng một cuộc thực nghiệm?
Người đó vẫn câm, vẫn điếc.
Yến Thiết Y thở dài:
– Trên đời này, tại sao lại có hạng người chuốc khổ một cách không đúng chỗ, đúng việc như thế? Vậy là bằng hữu chối bỏ xác thân rồi! Chối bỏ xác thân là chết, bằng hữu ơi!
Yến Thiết Y có cảm tưởng là mình đối thoại với đoạn gỗ.
Chàng nhích bước đến gần hơn, tiếp:
– Con người chỉ có mỗi một xác thân duy nhất, hư hoại rồi là cầm như hỏng luôn không có nhiệm mầu nào giúp sửa chữa, chắp vá đúng như nguyên thủy! Thời thường khi hối hận thì sự việc đã rồi, bằng hữu ơi!
Người đó câm và điếc như cũ.
Yến Thiết Y nhích lại gần hơn:
– Bằng hữu kiên trì? Nên nhớ, đây là lần hỏi cuối cùng đấy!
Người đó cứ câm và điếc.
Yến Thiết Y thở dài:
– Bằng hữu buộc tại hạ phải làm cái việc mà bình thường tại hạ chán ghét nhất, cái việc khơi động cho những người câm biết nói, những người điếc biết nghe. Thôi thì đành vậy chứ biết sao, trong cái thế chẳng đặng đừng này!
Chàng cúi mình xuống, đưa tay sờ vào mình hắn.
Chẳng rõ chàng bóp thế nào, hắn thấy ngàn sao lóe sáng trước mắt, ngàn sao hợp lại thành một vầng lửa, mắt hắn hoa lên, mồ hôi vã ra như tắm, thân hình co quắp lại, uốn quăn, lắc lư, lăn lộn, dãy dụa rồi cuộn tròn, rồi tháo ra.
Trông thảm quá!
Không buông tha, dù là một giây, cứ mỗi lần hắn oằn oại đưa lưng lên là Yến Thiết Y dùng đầu vỏ kiếm thọc vào chỗ nhược.
Cuối cùng, hắn bắt đầu “oái” một tiếng.
Yến Thiết Y tặc lưỡi:
– Tại hạ đã nói, dù là kẻ câm, gặp tại hạ cũng phải mở miệng mà! Nhưng chưa phải là thứ tiếng tại hạ chờ nghe! Cố gắng lên, bằng hữu, nói gì cho nghe được đây!
Với thủ pháp cực độc, chàng tiếp tục gia hình.
Hết phương chịu đựng, người đó hét lên:
– Dừng tay! Dừng tay!
Yến Thiết Y cười nhẹ:
– Đủ rồi phải không, bằng hữu?
Người đó run giọng thốt:
– Yến Thiết Y! Giết ta đi! Hành hạ ta là hèn! Nếu ngươi là anh hùng, thì đừng giở thói hèn hạ, đối phó với kẻ chiến bại dưới tay ngươi!
Yến Thiết Y tặc lưỡi:
– Tại hạ không phải là khát máu. Vả lại không cần thiết giết bằng hữu, thì giết làm gì?
Đầu vỏ kiếm nhích mạnh, ấn xuống sườn.
Có tiếng rắc vang lên, một thanh sườn gẫy.
Người đó thét lên như lợn bị chọc tiết, mắt trợn trừng, lệ trào ra chảy ròng ròng.
Yến Thiết Y thốt:
– Tấn kịch mới chánh thức bắt đầu khai diễn, với một thanh sườn đó nhé, bằng hữu. Sau một là hai, sau hai là ba, lần lượt đến thanh cuối cùng, rồi chuyển sang địa hạt khác...
Người đó hét lên:
– Khỏi! Ta nói! Ta bằng lòng nói...
Yến Thiết Y gật đầu:
– Có vậy mới phải chứ! Sống khổ, chết dễ, nếu bằng hữu muốn chết, thì còn nói gì! Đáng hận cho bằng hữu! Phải chi, lúc đầu, bằng hữu biết điều một chút, thì tại hạ đâu có làm khó nhau? Tuy nhiên, cũng chưa muộn! Thong thả mà nói, khi nào bớt đau, sẽ nói, bằng hữu!
Rồi chàng bắt đầu hỏi, hỏi trước để hắn suy nghĩ, đáp sau:
– Gần đây, nhiều tai biến dồn dập phát sanh gây bất lợi cho Thanh Long Xã, hẳn có kẻ nào đó, hoặc tổ chức nào đó, âm thầm chủ mưu đối đầu với bổn Xã, bằng hữu là thuộc hạ của kẻ đó? Hay một phần tử trong tổ chức đó?
Người ấy gật đầu.
Hắn không xác nhận chủ mưu là một người hay một tổ chức, chỉ thừa nhận có tham gia thôi.
Yến Thiết Y đòi một xác nhận:
– Phần tử của một tập đoàn?
Người ấy gật đầu.
Yến Thiết Y lại hỏi:
– Gồm bao nhiêu người?
Người ấy đáp:
– Năm người.
Yến Thiết Y hỏi:
– Ai là thủ lãnh?
Người ấy rung môi mãi, song chưa nói tiếng nào, ánh mắt chớp chớp, niềm kinh khiếp ngời lên thấy rõ.
Chừng như nghe nhắc đến vị thủ lãnh của hắn, là hắn như thấy tử thần hiện ra trước mặt Yến Thiết Y trấn an hắn:
– Chẳng sao đâu, bằng hữu đừng quá sợ. Oan có đầu, nợ có chủ, tại hạ biết mà, cái đích của một cuộc báo thù, là kẻ chủ mưu, chứ hạng thừa hành vô tội, bởi hạng đó thừa hành mạng lịnh, Thanh Long Xã sẽ để yên, bằng hữu chắc chắn như vậy.
Người ấy lắc đầu, đáp:
– Ta không biết, không ai biết vị thủ lãnh của tập đoàn là ai!
Yến Thiết Y dụ:
– Cứ nói ra đi, sợ gì mà dấu diếm, bằng hữu? Tại hạ sẽ bảo đảm bằng hữu được an toàn. Không một ai dám động chạm đến bằng hữu.
Người ấy lắc đầu:
– Ta hiểu, ngươi là tay khuấy nước chọc trời trên giang hồ, không ai dám trêu vào ngươi. Nhưng, ngươi không đối phó nổi với vị thủ lãnh của ta đâu. Bằng cớ là người đó dám trêu chọc đến ngươi. Thủ hạ của ngươi, ngươi không bảo vệ nổi, thì tài gì mà ngươi bảo vệ được ta?
Yến Thiết Y lạnh lùng:
– Không thể vịn vào phiến diện mà bình luận toàn diện, bình luận như thế là sai, bởi không đủ yếu tố hậu thuẩn, ví dụ bằng hữu lấy cái kết quả của các sự việc vừa qua, những sự việc giáo đầu cho một cuộc tranh chấp vĩ đại, mà đoán định chung cuộc, thì không thể nào đúng được. Phàm muốn so sánh hai lực lượng, để xem lực lượng nào mạnh, lực lượng nào yếu, thì phải chờ hai lực lượng đó công khai tiếp xúc với nhau chứ.
Hiện tại, kẻ kia núp trong bóng tối, âm thầm chực chờ cơ hội, thỉnh thoảng đưa ra một đòn lén lút, hành động đó, kẻ bất tài cũng làm được như thường, chỉ cần ít nhiều gian trá là đủ. Như thế, sao đáng gọi là cao cường? Một ngày nào đó, tại hạ khám phá hành tung của đối phương, lúc ấy mới có thể nói là ai mạnh, ai yếu, bằng hữu đề cao vị thủ lãnh của mình như vậy là sớm đó!
Người ấy thốt:
– Nhưng...
Yến Thiết Y khoát tay:
– Chẳng có nhưng gì hết. Tại hạ chỉ cảnh cáo bằng hữu là khoan võ đoán. Cái gì phải đến, sẽ đến, đến trước mắt bằng hữu, nếu bằng hữu sống sót đến thời gian đó.
Hiện tại bằng hữu hãy cho biết, vị thủ lãnh của bằng hữu là ai. Tiết lộ điều đó, là bằng hữu có hy vọng sống sót đấy. Tại hạ đã thấy phần nào kẻ chủ mưu chỉ chuyên nấp trong bóng tối, gây khủng bố thôi, chứ đương trường, công khai, mở một màn tranh chấp, thì chắc chắn là y chẳng có cam đảm làm. Bằng hữu nên tỉnh ngộ, đừng ngu chung với kẻ thiếu tài, thiếu đức, mà toi mạng một cách oan uổng. Thân vóc do phụ mẫu sanh ra, đừng phí phạm đem hiến dâng cho kẻ lợi dụng mà rồi phải lỗi đạo hiếu với bậc sanh thành.
Người ấy lẩm nhẩm:
– Dù sao, y vẫn thừa sức giết ta! Y có trăm ngàn phương cách trừng phạt ta, nếu ta phản bội y.
Yến Thiết Y trầm giọng:
– Tại hạ sẽ ở bên cạnh bằng hữu, y có ba đầu tám tay cũng chẳng dám chạm đến bằng hữu. Ngược lại, nếu bằng hữu không cung khai cho tại hạ biết, bằng hữu có sống sót được chăng? Tại sao bằng hữu sợ y giết, mà không sợ tại hạ giết? Tại hạ có ưu tiên giết bằng hữu mà?
Người ấy lắc đầu:
– Ngươi không biết đó thôi, y giết người với thủ pháp tàn độc nhất đời, y có nhiều thủ pháp vô cùng lợi hại.
Hắn thở dài, tiếp:
– Nếu ta tiết lộ hành tung, lai lịch của hắn, thì hắn sẽ giết ta!
Yến Thiết Y nổi giận:
– Ngươi sợ hắn, chứ ta không ngán hắn. Nếu ngươi không khai, ta giết ngươi liền, giết ngay lập tức!
Người ấy kêu lên:
– Ta không dám! Ngươi đừng bắt ta phải khai, ta không dám làm!
Yến Thiết Y dợm mình, in tuồng chuẩn bị tái diễn lại cảnh hành hạ.
Người đó lại kêu lên:
– Đừng! Đừng! Ta chịu hết nổi rồi, ta xin khai. Nhưng ngươi phải cam kết bảo vệ ta đến cùng nhé?
Yến Thiết Y gật đầu:
– Đương nhiên!
Người đó bắt đầu tiết lộ:
– Vị thủ lãnh của ta, rất giỏi thuật cãi sửa dung mạo.
Yến Thiết Y khoát tay:
– Nói cái khác đi, chứ cái đó thì ta biết rồi. Hãy tiết kiệm thời gian.
Rồi chàng lại hỏi:
– Y giả mạo Thương Phó Dõng để lừa ta phải không?
Người đó gật đầu:
– Đêm đó y thất bại ra về với một vết thương.
Yến Thiết Y bỉu môi:
– Cũng may là hắn có đôi chân rất linh hoạt, chứ không thì hắn đã chết trong phòng ngủ của ta rồi.
Người đó nói:
– Y sẽ tìm cách báo thù nhát kiếm của ngươi. Y sẽ ẩn mình một thời gian để cho vết thương lành lặn...
Yến Thiết Y cười lạt:
– Ta cũng đang đợi y lộ diện đây.
Người đó lại nói:
– Được! Ta tin chắc là y sẽ tìm ngươi!
Yến Thiết Y “xì” một tiếng, hỏi:
– Tên y là chi? Y xuất thân như thế nào?
Người đó đáp:
– Y là... là họ...
Bỗng từ nơi bìa rừng bên cạnh, một vệt sáng lao vút ra, nhằm người đó lao tới.
Yến Thiết Y nhanh như chớp, hất chiếc võ kiếm lên, gạt vật sáng bay bổng lên.
Mọi người nhìn lại là một vật to bằng ngón tay út, dài độ nửa thước, chớp chớp màu xanh.
Màu xanh là màu độc dược tầm vào ám khí.
Người đó kêu rối rít:
– Đừng giết! Xin đừng, tha cho thuộc hạ. Thuộc hạ nào có nói gì đâu? Thuộc hạ đâu có tiết lộ điều gì? Đừng, thủ lãnh ơi!
Hướng về phía rừng, Yến Thiết Y quát:
– Vị bằng hữu nào đó? Nếu có khí phách anh hùng, thì cứ chường mặt, đối thoại với tại hạ đây! Đừng chơi trò ma quỷ, mất hết tư cách khách giang hồ!
Không một tiếng nào đáp từ bìa rừng.
Người đó lại kêu lên:
– Đúng là thủ lãnh của ta đến đấy. Đây là Đoạt Hồn Tâm Ma Thoa của người!
Một loại thoa mà phóng ra là một người tán mạng.
Yến Thiết Y bỉu môi:
– Chờ xem y sẽ đoạn hồn ai?
Bỗng, tiếng gió rít lên, từ bìa rừng phóng ra hơn ba mươi vật sáng cùng phát xuất một lúc.
Hơn ba mươi mũi Tâm Ma Thoa!
Yến Thiết Y quay mình một vòng tròn, thanh đoản kiếm đã nằm gọn nơi tay, kiếm loang theo đà xoay tạo thành một vùng sáng bao bọc khắp thân hình, những mũi Tâm Ma Thoa bắn vào người chàng đều bị vắng tứ tán.
Chàng trụ bộ, hướng về phía rừng thét:
– Dù cho bằng hữu là ai, tại hạ cho rằng bằng hữu hèn nhát, chẳng xứng đáng đứng giữa giòng đời! Trên giang hồ mà có một súc sanh như bằng hữu, thật là một cái nhục cho con nhà võ!
Như lần trước, không một tiếng đáp, không một tiếng động.
Yến Thiết Y toan phi thân tới bìa rừng, nhưng lại ngại kẻ đó nấp trong chỗ kín đáo, ám toán chàng, nên thôi.
Chàng quay đầu lại nhìn gã đại hán, bất giác kinh hãi.
Đại hán đã co quắp mình, mặt xám đen, mắt trợn trừng.
Chàng hấp tấp hỏi:
– Ngươi làm sao thế? Ngươi không trúng ám khí chứ?
Người đó mấp máy môi, nhưng không nói được tiếng nào cả.
Yến Thiết Y nhìn hắn kỹ hơn, thấy một vật gì màu xanh dính nơi ngực hắn.
Nhìn kỹ đó là một con rắn nhỏ.
Rắn càng nhỏ, càng độc.
Một con rắn, dài độ ba tấc, thân hình tam giác và trong suốt.
Con rắn đang há miệng, cắn nơi ngực đại hán.
Yến Thiết Y nổi giận, vung tay quét kiếm ngang qua, con rắn đứt thành hai khúc, mỗi khúc bắn qua một nơi.
Yến Thiết Y hỏi gấp:
– Có cách gì cứu ngươi chăng? Nói gấp?
Người đó cố gắng lắc đầu, không nói gì được.
Yến Thiết Y cúi mình, ghé tai sát miệng hắn, hỏi:
– Ngươi muốn nói gì? Nói gấp đi!
Đại hán mấy máy môi một lúc, mới buông được mấy câu:
– Công... Mộc... Tấn Thành... Châu... Thiếu... Phàm...
Yến Thiết Y hét:
– Nói rõ hơn một chút! Công Mộc là cái gì? Châu Thiếu Phàm tại Tấn Thành làm sao?
Nhưng, đại hán đã tắt thở.
Yến Thiết Y bực tức, đứng lên, nhìn về phía rừng.
Bất thình lình, chàng lao vút mình đến đó, xông xáo tìm kiếm một hồi, song vô ích, chẳng có ma nào hiển hiện cả.
Khu rừng tịch mịch như muôn thuở, chỉ có gió nhẹ chốc chốc thổi qua, khua động cành lá rì rào.
Vừa lúc đó, từ xa có tiếng y phục quét gió phần phật.
Một đại hán chạy đến như bay.
Đại hán là Hùng Đạo Ngươn.
Hùng Đạo Ngươn dừng lại bên bìa rừng, ngơ ngác nhìn quanh.
Yến Thiết Y phi thân đến chỗ Hùng Đạo Ngươn.
Hùng Đạo Ngươn kêu lên:
– Khôi Thủ! Bọn thuộc hạ đi tìm khắp nơi nhưng chẳng thấy chúng đâu.
Nói đoạn, y lại hỏi:
– Hai lão đó, hẳn đã bị Khôi Thủ hạ thủ rồi phải không?
Yến Thiết Y gật đầu:
– Ta thanh toán chúng xong rồi. Ta đang lùng bắt một tên khác, tên thứ ba.
Hùng Đạo Ngươn hỏi:
– Khôi Thủ có hỏi han gì chúng chăng?