Thanh Dục Tuyết Chủ

Chương 12

Hiên Viên Hạo Húc rất sợ Tuyết Tố Tây nói hận hắn. Hắn gắt gao ôm lấy Tuyết Tố Tây, đem người này giam cầm trong ***g ngực nóng hổi của mình. Ngay cả chính hắn cũng cảm nhận được lòng đang dậy sóng, giống như gào thét đòi thoát ra khỏi da thịt, hiện ra trước mặt Tuyết Tố Tây. Hắn kề bờ môi ấm áp của mình lên bờ môi lạnh lẽo của Tuyết Tố Tây, không để y có cơ hội lên tiếng. Nếu như bọn họ không gặp nhau, nếu như Hiên Viên gia không bị ám hại, có rất nhiều ―nếu như, chỉ là giờ đây chẳng thể thay đổi được gì. Hai người đã vướng vào tình cảnh này, không thể tự thoát ra cũng không thể chịu đựng thêm nữa…Mọi sự đã rồi, có vãn hồi cũng được là bao, chỉ có thể tiếp tục tiến về phía trước. Không có gì quan trọng bằng hiện tại. Hiên Viên Hạo Húc luôn tự nhủ với mình như vậy, nhưng lúc đó hình ảnh chết thảm của cha mẹ lại hiển hiện khiến hắn sợ hãi, sợ hãi, vì đó cũng là sự thật. Hắn chỉ có thể chấp nhận, cha mẹ cũng đâu muốn hắn báo thù, đúng không? Cha mẹ nhất định hy vọng hắn có thể sống thật tốt, vì Hiên Viên gia mà khai chi tán diệp(31). Hắn đã có Trần Nhi, thế là đủ, thế là đáp ứng nguyện vọng của họ rồi đúng không? Cha mẹ có linh thiêng, từ trên trời mà thấy hẳn sẽ rất yên lòng, đúng không?

Vong Ưu cư nóng rực, tràn ngập hương vị dục vọng, hoàn toàn khác xa với Thuỵ Tuyết cung. Qua bao đời hoàng hậu, nơi này dần dần có khác gì lãnh cung… Tuyết Tố Hân lặng ngắm ánh trăng bàng bạc trong trẻo mà thanh lãnh mờ mịt chiếu qua khe cửa. Tuyết y tỳ nữ giúp nàng khoác thêm đã rơi trên mặt đất, bản thân nàng giờ đã không còn cảm giác. Không đúng! Trong đầu nàng tràn ngập uất hận, uất hận chính là thứ duy nhất tồn tại trong cảm giác của nàng!

―Chủ tử, đêm đã khuya rồi, ngài cứ như vậy sẽ bị cảm lạnh mất.

Đào Hoa vừa vào đã bắt gặp Tuyết Tố Hân cô đơn ngồi một mình, liền chạy nhanh đến, phủ thêm một lớp tuyết y nữa lên người chủ tử.

―Lệ thấp la cân mộng bất thành(32), Thuỵ Tuyết cung thật sự rất lạnh lẽo.

Nữ nhân đau khổ nhất là khi người mình yêu thương không thể ở bên nàng, cả đời cũng sẽ không trở về. Nàng, một thiếu nữ sùng bái nam nhân kia đến mức ngày nhớ đêm mong; nàng, dùng mọi thủ đoạn mới có được người đó, cuối cùng lại bị coi như một thứ bỏ đi mà

(31)Khai chi tán diệp (开枝散叶): đâm cành trổ lá, ở đây ý nói con đàn cháu đống.

(32)Xuất phát từ ―Hậu cung từ của Bạch Cư Dị, chỉ nỗi lòng của những thiếu nữ mãi mãi chôn chân nơi hậu cung.

bị vứt sang một bên. Vì người đó, nàng chấp nhận hãm hại cả cữu cữu ruột của mình. Và giờ, chỉ còn một mình nàng trong căn phòng trống trải. Nam nhân kia coi nàng là thứ gì chứ? Ngay cả Trần Nhi cũng không còn thuộc về nàng nữa… Nàng mới là kẻ trắng tay. Mẫu hậu khi còn ở Thuỵ Tuyết cung đã từng không ngừng oán thán, giờ đến nàng, ngay cả sức lực để oán thán cũng không còn.

―Chủ tử… ngài nên đi nghỉ đi.


Đào Hoa đi theo Tuyết Tố Hân từ nhỏ, nàng hiểu rõ nỗi lòng của chủ tử. Kỳ thật, vẻ cao ngạo bên ngoài của nàng chính là cách để nàng bảo hộ chính bản thân, là bản năng của động vật trỗi dậy khi người ta lâm vào bước đường cùng. Chủ tử không chịu chấp nhận số mệnh, cuối cùng lại mất mát thảm hại hơn.

―Hạnh Nhi đi được một ngày rồi đúng không?

Ánh mắt nhàn tản như trông thấy gì đó càng không ngừng nheo lại, tập trung đến một nơi nào đó trong đình viện.

―Hạnh Nhi đã tới Thiểm Tây, những người đó có vẻ có ý muốn nâng giá…

―Bao nhiêu cũng đồng ý, chỉ cần được việc.

Trên thế giới này không có gì không mua được bằng tiền, cả mạng người cũng vậy, cũng có thể đem quy ra tiền. Sinh mệnh là bình đẳng nhưng địa vị thì vốn không ngang nhau. Cái gì là ―thiên chi kiêu tử chứ, dùng tiền là có thể mua được. Mạng của hắn chẳng qua cũng chỉ đáng chút bạc thôi.

―Tố Mai nở thật đẹp…

Nàng cũng thích Tố Mai, nhưng là loài Tố Mai kiên cường, dẻo dai, thời tiết có lạnh đến đâu, mùa đông vẫn sẽ kiều diễm khoe sắc. Nữ nhân vì nam nhân mà trở nên xinh đẹp, cũng vì nam nhân mà trở nên tàn úa, họ vĩnh viễn là kẻ phụ thuộc vào nam nhân. Vì sao nữ nhân mãi mãi là kẻ chịu thiệt, là kẻ chịu thiệt trong bi ai? Nàng vẫn là một bông hoa đang trong kỳ xuân sắc, nhưng chỉ là vẻ bên ngoài mà thôi, bên trong nàng đã sớm héo tàn rồi. Chẳng qua trái tim trống rỗng này không lâu nữa trở nên tràn trề sức sống.

Ở Chiến Thần điện, ngày nào cũng có cả đống sự vụ rắc rối. Tuyết Phong vốn là tiểu quốc ở Bắc Cương, ở vùng biên giới với năm nước kia cũng thường không có loạn do quan hệ với các nước đó cũng không hẳn như bình thường. Tuyết Phong vốn được Thiên Triệu và Vũ Trạch chiếu cố.

―Gần cuối năm rồi, Tết âm lịch năm nay nhất định phải thỉnh Hoàng thượng đi tế thần.

Giản Vân Thư dù biết Hiên Viên Hạo Húc là hài tử của Hiên Viên Tông Phu, nhưng ông là nguyên lão tam triều của Tuyết Phong, phải lấy quốc sự làm trọng. Tiểu tử này đen tiểu Hoàng đế giam lỏng, cơ nghiệp Tuyết Phong tồn tại qua mấy trăm năm không thể cứ như vật mà bị thiêu huỷ trong phút chốc.

―Thừa tướng đại nhân, Hoàng thượng đã thoái vị, sẽ không chủ trì lễ tế thần đâu. Mạt tướng thấy để Thái tử đảm đương là phù hợp nhất.


Hồi Diệc Vân lên tiếng, hắn biết Hiên Viên Hạo Húc nhất định sẽ không để Tuyết Tố Tây ra ngoài, vì e Tuyết Tố Tây sẽ bất chấp tất cả mà nói cho mọi người chân tướng sự việc. Chắc hẳn vẫn sẽ có một số kẻ ủng hộ Hoàng thượng.

―Nhưng lễ tế thần do người kế vị chính thống đứng ra chủ trì vẫn tốt hơn. Hoàng thượng đã thoái vị nhưng Người đâu bảo cả đời sẽ không thú thê.

Lão thượng thư Lễ bộ vẫn chưa hiểu, lúc trước Hoàng thượng tuyên bố thoái vị, cũng đâu nói sẽ không thành thân. Còn có một vị hôn thê đang chờ ngài, chỉ là không biết hiện tại nàng đang ở đâu.

―Đúng vậy, trừ khi thấy thủ dụ của Hoàng thượng, nhược bằng ta nghĩ Hoàng thượng nhất định sẽ tham gia lễ tế thần.

Tổ tiên trăm năm của Tuyết Phong, nói không muốn đi là không đi được sao? Hoàng thượng sao có thể đến tổ tiên Tuyết gia cũng không quan tâm nữa!

―Ha ha ha, đương nhiên rồi, Hoàng thượng vẫn luôn nghĩ đến tổ tiên Tuyết gia.

Mộng Thiên Văn thấy trên trán Hiên Viên Hạo Húc gần xanh gần như hiện rõ liền vội xoa dịu, sợ chủ tử nhà hắn sẽ nổi cơn lôi đình. Hoàng đế mỹ nam tử kia chính là người trong lòng Tướng quân nhà hắn a.

―Thế sao Tướng quân vẫn không đồng ý?

Đừng nghĩ Giản Vân Thư như ngọn đèn sắp tắt, ông thừa biết tiểu tử kia đang giở trò gì. Nếu ông mà cứ mặc tên kia làm bậy như vậy, lúc xuống dưới nhất định sẽ phải dập đầu tạ lỗi Tiên hoàng cùng cơ nghiệp trăm năm của Tuyết Phong.

―Thừa tướng, mạt tướng cũng đâu có ý chối từ, chỉ sợ Hoàng thượng sẽ quá sức thôi.

Nam nhân mảnh mai kia mỗi ngày đều trồng hoa, thời gian cùng với hắn còn chả có nhiều, lấy đâu ra tinh lực để chủ trì lễ tế thần kia! Hiên Viên Hạo Húc muốn vỗ béo Tuyết Tố Tây một chút nên gần đây luôn bảo tiểu thái giảm Tiểu Lâu cho Tuyết Tố Tây dùng thật nhiều thuốc bổ mà xem chừng chẳng thấy hiệu quả gì cả. Hoàng thượng có sức khoẻ hay không, vì điều gì mà mất sức, Giản Vân Thư lẽ nào không biết. Còn không phải là do Hiên Viên Hạo

Húc hại sao? Không biết bây giờ Tuyết Tố Tây như thế nào. Y là nam nhân duy nhất trong

Tuyết gia, chẳng may gặp chuyện ông biết ăn nói với nhạc phụ y thế nào đây…


Tuy Giản Vân Thư mới gặp qua nữ hài tử kia một lần, lại là lúc nàng còn nhỏ, nhưng trí tuệ của đứa trẻ ấy vẫn không khỏi khiến ông khâm phục, không hổ danh bộ tộc huyền thoại của Tuyết Phong. Không ai biết bọn họ ẩn cư ở đâu, nhưng bất cứ ai trong bộ tộc đó cũng đều rất tinh anh, sở hữu năng lực có thể khiến một quốc gia suy vong.

―Ha ha ha, Thừa tướng đại nhân chớ lo. Dù sao cũng từ từ đã, cứ chờ thủ dụ của Hoàng thượng xem sao.

Thật là, không biết tự khi nào lão đại nhân này lại cùng Tướng quân nhà hắn tranh cãi thế này, hắn đứng ở giữa muốn làm người tốt thật khó a. Thoạt nhìn Thừa tướng đại nhân có vẻ quen Tướng quân từ lâu, nên Mộng Thiên Văn hắn đành lấy lễ đáp lại, coi như không thấy ánh mắt giết người của Hiên Viên Hạo Húc. Hắn cũng bất đắc dĩ chỉ muốn duy trì hoà khí trong triều đình thôi. Khuôn mặt nhu mì anh tuấn không ngừng cố gắng mỉm cười. Dễ dàng thế sao? Mộng Thiên Văn quay đầu quét mắt liếc Hồi Diệc Vân đầu gỗ đứng bên cạnh Hiên Viên Hạo Húc. Tên đầu gỗ này chỉ biết ngu ngốc hết lòng theo chủ mà không biết tuỳ cơ ứng biến. Sao chẳng nói đỡ giúp hảo bằng hữu này chứ… Nhìn ánh mắt Tướng quân không có chút thiện ý gì, xem ra chính mình lần này lại gặp chuyện lớn rồi đây, ngàn vạn lần chỉ mong là hắn tưởng tượng thôi.

―Nga? Nếu Mộng quân sư đã nói vậy, lão phu cũng đành chờ tạm vậy. Bất quá ngày tế tổ, nhất định phải nói rõ ràng với lão phu, dân chúng khắp Tuyết Phong đều đang chờ Hoàng thượng của họ cầu phúc.

Giản Vân Thư nói xong câu cuối cùng không lên tiếng thêm nữa. Chiến Thần điện lại khôi phục yên lặng vốn có, không có nhiều người dám công khai sinh nghi vấn với Hiên Viên Hạo Húc.

Đâu ai biết Hiên Viên Hạo Húc đã khiến tiểu Hoàng đế thiện vị(33) cho hắn. Một khi biết Phò mã gia soán quyền đoạt vị, bọn dọ dám vì tiểu Hoàng đế mà nói chuyện thì chẳng phải đi vào đường chết sao? Vả lại, Phò mã gia lo liệu quốc sự rõ ràng xuất sắc hơn tiểu Hoàng đế, sự vụ của thần tử bọn họ cũng thuận buồm xuôi gió.

―Ai da, Thừa tướng đại nhân quá lời rồi.

Mộng Thiên Văn bất đắc dĩ làm bộ mặt tươi cười giả dối hài đồng ba tuổi cũng có thể nhận ra, không thể oán hắn a, tình cảnh của hắn hiện tại nói là nước sôi lửa bỏng cũng còn nhẹ chán. Tướng quân nhà hắn hiện nắm chặt tay lại, nhìn qua là biết hắn không xong rồi.

(33)Thiện vị (禅位): Thiên tử truyền ngôi cho người khác gọi là thiện vị, vì tuổi già mà truyền ngôi cho con gọi là nội thiện (內禪).

―Hiên Viên tướng quân có lệnh, hữu sự thượng tấu, vô sự bãi triều…

Thanh âm gian xảo của lão công công già nua vang lên, khiến cung điện ô kim càng thêm uy nghiêm. Bá quan nghị sự xong sớm, chờ bãi triều xong có thể tự về phủ đệ mà ôm cái ấm lô, uống trà nóng, ung dung tự tại.

Tháng Chạp ở Tuyết Phong rất nhiều người chết vì cái giá rét, cả cung điện mọi nơi đều bố trí trạch tử cứu chữa cho tin dân chạy nạn. Cho người nghèo một nơi để nghỉ ngơi vào mùa đông vốn là truyền thống của Tuyết Phong từ xưa đến nay. Rất nhiều người đã đến tránh rét, sau đó đến mùa xuân lại quay về quê nhà làm ruộng.


―Thiên Văn…

Nhác thấy bóng Thiên Văn xoay người định đánh bài chuồn, một giọng nói hừng hừng khí giận từ sau vang lên.

―Tướng quân…

Mộng Thiên Văn tỏ vẻ hối hận, miễn cưỡng quay lại, trừng mắt giận dữ nhìn Hồi Diệc Vân ở phía sau Hiên Viên Hạo Húc, khoé miệng kẻ kia còn đang hơi nhếch run rẩy khiến hắn sinh khí.

―Dạo này việc trong cung bề bộn, ngươi ở lại mà xử lý đi.

―A, đừng mà Tướng quân, ngài để thuộc hạ về nhà đi…

Hắn đâu muốn rời phủ đệ của mình chứ, ở nhà đang có bao nhiêu thứ hay đang chờ hắn, toàn là đồ từ Man Di đến, hắn phải về dùng thử a.

―Đây là mệnh lệnh.

Hiên Viên Hạo Húc nói xong, vẻ mặt nghiêm túc vỗ vỗ vai Mộng Thiên Văn, sau đó xoay người rời khỏi ngai vàng đi vào nội viện.

―Cái miệng hại cái thân…

Hồi Diệc Vân đi qua Mộng Thiên Văn mà buông mấy lời này lại, bị Mộng Thiên Văn từ trong

Chiến Thần điện giơ chân lên đá.

―Oa~ đồ đầu gỗ thối, đầu gỗ đáng chết, ngươi nói gì hả?!


Không biết phải làm sao bây giờ, trong cung không lạc thú. Thị vệ nội điện đều là người của Hiên Viên đại quân, hắn bình thường là quân sư mao quang vũ lượng(34) chẳng lẽ lại trước mặt họ hiện ra vẻ chật vật sao? Không thể đi nổi rồi.

Thôi thì đã đi theo Tướng quân nên đành mặc kệ vậy. Tên đầu gỗ nói rất đúng a, đúng là cái miệng hại chết cái thân mà…

(34)Mao quang vũ lượng (毛光羽亮): lông như toả sáng, cánh sải rộng, đại loại là uy nghiêm.