Tháng Năm Vô Tình Phụ Lòng Tôi

Chương 17

Yên Lương Thần khóc một mạch đến tận chiều, cuối cùng cũng bình tĩnh lại.

Hạ Viễn Hàng đặt cô lên giường, nhìn khuôn mặt đầy nước của cô, hắn thở dài một hơi, đứng dậy đi lấy nước, lấy khăn lau mặt cho cô.

Làm xong tất cả, hắn lại ngồi bên giường một lát, sau đó mới đến công ty xử lí đống hỗn loạn.

Chuyện của công ty luôn không thể giải quyết hết, nhưng lúc này, Hạ Viễn Hàng vẫn xuất hiện trong phòng bệnh.

Lúc hắn đi vào, Yên Lương Thần mở mắt nhìn, sau đó lại nhắm mắt lại, coi như hắn không tồn tại.

Hạ Viễn Hàng ngồi trên ghế, giọng nói ân cần hỏi han: “Sao lại không ăn đồ ăn?”

Yên Lương Thần không hề đáp lại, cũng không động đậy như đã ngủ say.

Nhưng Hạ Viễn Hàng biết cô đang giả vờ. Do đó hắn nâng cằm cô lên, ép cô mở mắt, cố chấp ép cô trả lời.

“Tại sao không ăn đồ ăn?”

Yên Lương Thần đẩy tay hắn ra. Nhưng hắn nắm rất chặt, cô không thể thoát ra được, chỉ đành thở hổn hển nhìn hắn, hận không thể nhìn khiến mặt hắn thủng một lỗ.

“Hạ tiên sinh, ăn hay không là chuyện của tôi, anh quản rộng quá rồi thì phải? Còn nữa, anh là gì của tôi? Anh có tư cách gì mà ra lệnh cho tôi chứ?”

Hạ Viễn Hàng nhếch môi, lấy điện thoại ra ấn số.

“Chuyện Yên Cảnh Thiên tham ô công quỹ…”

Sắc mặt Yên Lương Thần kinh hãi, lao đến giật điện thoại của hắn, vứt xuống đất. Sau đó, ngước mắt lên vẻ khiêu khích, nhìn chằm chằm hắn.

Hạ Viễn Hàng nhìn đôi mắt như hai quả cầu lửa của cô, không hề tức giận, cúi người nhặt điện thoại lên. Nhìn một lát, không hỏng. Sau đó, hắn đưa đến trước mặt cô.

“Còn muốn vứt nữa không?”

Yên Lương Thần giật lấy, trực tiếp ném thẳng lên tường.

Tiếng điện thoại đập lên tường rồi rơi xuống đất, bộp một tiếng, cuối cùng nát thành trăm mảnh.

Cô hài lòng nhếch miệng cười, tiếp tục nhìn thách thức hắn.

“Sao vậy? Rất tức sao? Rất muốn tát tôi một bạt tai sao? Vậy anh ra tay đi, tôi chờ đây!”

Hạ Viễn Hàng nhấc tay lên theo ý cô, nhưng đến cùng lại chậm rãi hạ tay xuống, ngón tay cái miết lên má cô.

Yên Lương Thần ngẩn người, xù lông như con mèo bị giẫm lên đuôi, hất tay hắn ra, còn đạp hắn một phát.

Hạ Viễn Hàng nhẹ nhàng đưa năm đầu ngón tay ra, tóm lấy cổ chân cô. Thấy khuôn mặt cô đỏ bừng, trong lòng bỗng cảm thấy vui khó tả.

Hắn rất chán khi thấy bộ dạng trầm mặc không có sức sống của cô.

“Buông tay! Tôi kêu anh buông tay, nghe thấy không?” Yên Lương Thần lấy chân còn lại đạp hắn, kết quả cả hai chân đều bị tóm chặt. Cô giãy dụa đến mức thở hổn hển, cuối cùng cũng không nhịn được mà bật cười: “Sao vậy? Hạ tổng đã mất giá đến nỗi đến phòng bệnh để trêu ghẹo đàn bà ư? Người đàn bà này còn từng bị anh vứt bỏ nữa chứ! Đồ ăn nhổ đi còn nhặt lên ăn lại, không thấy tởm sao?”

Cô tức giận, đến bản thân cũng chửi theo luôn.

Hạ Viễn Hàng bị cô chửi như vậy, nhưng lại không hề nghĩ gì. Hắn thả chân cô ra, rửa tay, lấy đồ ăn trong hộp giữ nhiệt ra, đẩy đến trước mặt cô. “Ăn đi.”

Yên Lương Thần không thèm nghĩ định lật đổ xuống đất.

Hạ Viễn Hàng đã bắt được tay cô trước.

“Đừng cho rằng điện thoại hỏng rồi thì tôi không làm gì được em. Yên Lương Thần, trêu tức tôi, không có lợi cho em đâu. Nếu em nhất định muốn ăn đòn thì mới chịu ăn, tôi cũng không để bụng.”

Yên Lương Thần nhìn chằm chằm vào hắn, vô cùng hận cảm giác mất ưu thế này.

Rõ ràng hắn đã hại cô đến nước này, hắn nên hối hận mới đúng! Dựa vào đâu mà tỏ ra như không có chuyện gì, muốn bắt nạt cô thì bắt nạt, cô cũng đâu có phản kháng lại được?

Trong lòng cô chua xót, đôi mắt tuôn trào nước mắt.

“Khóc cái gì?” Hạ Viễn Hàng nhíu mày, giọng nói lạnh lùng cũng mềm mỏng hơn. “Tôi chỉ bắt em ăn thôi, đâu có ức hiếp em.”

“Cho nên tôi phải cảm kích anh đúng không? Anh cho rằng anh tốt với tôi, nhưng anh có hỏi qua cảm nhận của tôi không? Hạ Viễn Hàng, anh luôn cho mình là đúng! Anh cho rằng muốn tốt cho Nhan Lạc Tuyết nên mới bỏ con của tôi đi cứu cô ấy. Kết quả thì sao? Con tôi không còn, Nhan Lạc Tuyết cũng chết! Bây giờ anh lại dùng cách mà anh cho là tốt để áp lên tôi, còn mong tôi cảm tạ ân tình của anh hay sao?”

Đôi tay Hạ Viễn Hàng nắm chặt lấy chiếc bàn di động, trái tim lại bị cô đâm cho chảy máu thêm lần nữa.

Cô không hề nói sai, hắn đã hại chết Nhan Lạc Tuyết, cũng hại chết con của họ.

Nhưng bây giờ có nói đau khổ day dứt gì đi nữa cũng đã muộn. Thứ duy nhất hắn có thể làm là chăm sóc cho Yên Lương Thần, giúp cô khá hơn.

“Hơn nữa, anh không cảm thấy bản thân nực cười sao? Nhan Lạc Tuyết quay lại, anh liền vô tình, lạnh nhạt, không từ thủ đoạn để ly hôn với người vợ này. Bây giờ, Nhan Lạc Tuyết chết rồi, anh lại như không có chuyện gì đối tốt với tôi. Hạ tổng, anh thay đổi nhanh thật, đúng là rẻ mạt!”

Gân xanh trên đầu Hạ Viễn Hàng nổi lên, ánh mắt bỗng trở lên sắc bén.

Yên Lương Thần ngửa cổ, chờ đợi cơ giận dữ lôi đình của hắn, nhưng hắn đột nhiên lại hạ mình.

“Tôi biết em không muốn thấy tôi. Cho nên em có thể chọn ăn đồ ăn, em ăn xong, tôi sẽ đi. Nếu không tôi sẽ quỳ ở đây cho đến khi em chịu ăn mới thôi.”

Yên Lương Thần tức giận, nhớ đến chuyện lần trước, cô lại bật cười, cười rộ lên, đầy châm trích.

“Hạ tổng định dùng lại chiêu cũ sao? Anh nên học cách làm của mấy ngôi sao màn ảnh ý, trực tiếp bóp miệng tôi, sau đó đổ đồ ăn vào.”

“Em thích thì cứ nói đi.”

Đối với Yên Lương Thần, cứ nhìn thấy Hạ Viễn Hàng là cô lại nhớ đến đứa con đã mất, nhớ đến sự tuyệt tình khi ép cô đi chết của hắn, đây là hình phạt tàn khốc đối với cô.

Không còn cách nào khác, cô đành nâng bát lên, ép bản thân nuốt từng miếng xuống.

Thực ra cô không định tuyệt thực, chỉ là không có khẩu vị mà thôi.

Hạ Viễn Hàng nhìn cô nhét đồ ăn phồng cả hai má, sau đó liền thở dài một hơi. Tự mình lấy nắp hộp giữ nhiệt làm bát, xới cơm ăn cùng cô.

Động tác của Yên Lương Thần ngừng lại, sau đó lại cúi đầu ăn tiếp. Ăn hết nửa non bát cơm, cô liền đặt đũa xuống, dựa vào đầu giường, nhắm mắt lại.

Hạ Viễn Hàng ăn hết đồ ăn còn lại, sau đó thu dọn lại đồ đạc. Thấy cô không thèm để ý đến mình, cuối cùng đành thở dài một hơi, quay người rảo bước rời đi.

Thấy tiếng bước chân đi xa, Yên Lương Thần mới từ từ mở mắt, sau đó lặng thầm rơi nước mắt.

Cô thật sự không muốn thấy hắn, mỗi lần thấy hắn đều cảm thấy như bị tra tấn!

Nhưng đang trong thời gian xử án, cô không đi đâu được.

Án này không hề phức tạp, nhưng nhà họ Nhan không ngừng gây rối, Hạ Viễn Hàng cũng không bảo vệ được cô, cục diện bỗng không thể duy trì.

Cô biết được những chuyện này từ miệng luật sư.

Miệng cô nói đáng đời, cho rằng đó là báo ứng. Nhưng lúc ở một mình, cô lại không ngừng suy nghĩ lung tung.

“Khóc gì vậy?” Giọng nói của Hạ Viễn Hàng đột nhiên vang lên.

Yên Lương Thần lập tức lau nước mắt, nhếch môi cười.

“Hạ tổng quản rộng quá rồi thì phải? Tôi muốn khóc thì khóc, muốn cười thì cười, liên quan đến anh chắc? Còn nữa, Hạ tổng đừng nhúng tay vào án của tôi nữa! Dù có cứu tôi, tôi cũng không tha thứ cho anh, càng không cảm kích anh đâu! Cho nên, anh đừng phí sức nữa!”

Hạ Viễn Hàng nhìn cô hồi lâu, chậm rãi thốt lên ba chữ. “Tôi biết mà.”

Yên Lương Thần còn muốn nói thêm nhiều lời cay nghiệt hơn, nhưng khi nhìn thấy sự mệt mỏi nơi đáy mắt hắn, cuối cùng đành quay đầu nhìn đi hướng khác.

Anh cho rằng anh biến bản thân thành bộ dạng như vậy tôi sẽ đau lòng sao? Nằm mơ đi!