Nhiệt độ trong lò thuốc không ngừng thay đổi, bàn đào đã không thấy đâu, xuất hiện trước mặt Trương Dương là một bãi toàn những quả chín mọng đỏ tươi, chúng còn tỏa ra một mùi hương đến mê người.
- Tuyết Liên, long quả!
Trong lòng Trương Dương thầm vui sướng, hai loại linh dược ngàn năm tuổi đó bị hắn ném vào lò thuốc, thứ quả mọng nước đỏ tươi kia lập tức biến đổi màu sắc, không còn màu đỏ tươi nữa mà nó lại mang một màu xanh nhàn nhạt, giống như một quả táo chưa chín.
- Thánh nữ hoa, xà diễn thảo ngàn năm!"
Sự biến đổi này diễn ra được một lúc, Trương Dương lại ném hai loại linh dược vào lò, thuốc trong lò lại có sự biến hóa.
Lúc này, từ khi Trương Dương pha chế thuốc cũng đã được 10 phút, thời gian dù ngắn nhưng đối với Trương Dương mà nói nó lại dài như một thế kỉ, Trương Dương lúc ấy đã quên hết mọi thứ xung quanh, thậm chí còn quên cả hắn là ai, tâm trí hắn giờ chỉ còn duy nhất cái thứ thuốc quả tương trong lò kia.
Chính là lúc này!
Trương Dương đột nhiên cả kinh, lúc này làm nhiều việc cùng một lúc, một tay giơ lên chiếc hộp ngọc rồi mở ra, làm lộ ngọc ban linh khuẩn trong hộp, một tay cầm lên thứ quả tam sắc sáu ngàn năm được coi là quý giá nhất, bất cứ lúc nào cũng sẵn sàng chuẩn bị ném vào lò thuốc.
- Ngọc ban linh khuẩn, quả tam sắc sáu ngàn năm!
Trong lòng Trương Dương có cảm giác, đây chính là linh dược cuối cùng để tăng thêm linh lực, vì thế cái hắn cho chính là ngọc ban linh khuẩn và quả ba màu sáu ngàn năm quý giá nhất!
Sau khi đem ngọc ban linh khuẩn và quả tam sắc sáu ngàn năm ném vào lò thuốc, căn phòng tĩnh lặng đột nhiên nổi lên một mùi hương thơm, trong giây lát đã tràn ngập khắp toàn bộ căn phòng.
Thứ tương quả kia đột nhiên chuyển từ màu đỏ sang màu xanh, đồng thời nó không ngừng sôi trào.
Tương quả sôi trào lên một lớp sương trắng, Trương Dương ngạc nhiên phát hiện ra, lớp sương trắng này dần dần lan ra, rất nhanh sau đó bao trọn lấy hắn.
Trương Dương giờ phút này hoàn toàn bị bao phủ trong sương mù.
- Đây, đây là cái gì?
Trong màn sương trắng, một hạt nhỏ nhẹ nhàng bay từ trên trời xuống, chậm rãi rơi xuống trước mặt Trương Dương.
Trương Dương không kìm nổi đưa tay ra, nhưng cái hạt lại nhẹ nhàng xuyên qua tay, hạt ấy giống như ánh trăng trên mặt nước, khiến Trương Dương không làm cách nào quơ được.
Cái hạt nhỏ trực tiếp rơi trên mặt đất, rồi biến mất không thấy gì nữa.
Trương Dương ngồi xổm xuống, vẫn chưa tìm thấy cái hạt đã biến mất kia, dưới chân hắn đột nhiên xuất hiện một chồi nhỏ màu xanh. Rất nhỏ nhưng vô cùng tinh xảo, khiến ánh mắt Trương Dương không ngừng lóe lên những tia kinh ngạc.
Trong căn phòng tĩnh nếu có người khác, lúc này sẽ phát hiện, Trương Dương lẳng lặng đứng đó, đôi mắt dường như chứa đầy vẻ ngây dại, cả người cũng mang tâm trạng vô cùng hoảng hốt.
Nhìn chiếc mầm nhỏ màu xanh trên mặt đất, trong lòng Trương Dương có một tia nho nhỏ hiểu ra, cái hạt đã nảy mầm rồi.
Mắt thường cũng có thể thấy tốc độ sinh trưởng của cái hạt nảy thành mầm, rất nhanh lại lớn thành một gốc cây nhỏ, màn sương trắng xung quanh cũng không ngừng vờn quanh cây nhỏ kia, bị cây hấp thu nhanh chóng.
Trương Dương ngơ ngác nhìn chăm chú tất cả những gì đang diễn ra. Giờ khắc này lòng hắn đột nhiên hiểu ra tất cả.
Tất cả những gì hắn thấy chính là sự trưởng thành của bàn đào vạn năm, từ cái hạt trở thành cây nhỏ, mọi thứ diễn ra nhanh chóng, trong khi đó thực tế là phải cần hơn ngàn năm. Thời gian ngàn năm, trong nháy mắt mà qua đi.
Còn về lớp sương trắng, nó như linh khí của đất trời đã hóa thành sương, chất dinh dưỡng của bàn đào vạn năm không phải là thổ nhưỡng. Chính là thứ linh khí ẩn chứa trong trời đất, bình thường mọi người không thể nhìn thấy, sờ thấy.
Ngộ ra điều này, Trương Dương không còn mê man, khóe miệng hắn chậm rãi toát ra một tia cười thản nhiên.
Cây nhỏ tiếp tục sinh trưởng, càng lớn càng ra nhiều lá, hấp thụ sương trắng quanh nó càng mãnh liệt, đến Trương Dương cũng cảm thấy màn sương quanh đó đang tiêu tan đi rất nhiều.
Rất nhanh, cây nhỏ đã trở thành đại thụ, nó bắt đầu ra hoa.
Bàn đào ra hoa, ba ngàn năm.
Đó là thần thoại truyền thuyết, nhưng trên thân của bàn đào lại thật đến thế, bàn đào ba ngàn năm ra hoa, ba ngàn năm kết quả, ba ngàn năm có thể chín đỏ mọng, có lẽ thần thoại truyền thuyết chính là từ đây mà có.
Cây bàn đào, chỉ nở duy nhất một đóa hoa nhỏ.
Bông hoa nhỏ trong suốt, nhẹ nhàng đung đưa như còn có chút e thẹn, không dám gặp người, lại tựa như rất hiếu kì với cái thế giới xa lạ này, lúc nào cũng muốn nhìn về một hướng thật xa.
Nhìn chăm chú vào đóa hoa nho nhỏ ấy, ý cười trong khóe miệng Trương Dương càng trở nên rõ ràng.
Bên ngoài căn phòng tĩnh lặng, Trương Đạo Phong, Long Hạo Thiên, bọn họ đột nhiên ngẩng đầu, ngạc nhiên nhìn về phía sau.
Phía trên căn phòng, một tầng mây đen xám xịt không biết đã xuất hiện từ lúc nào, lơ lửng phía trên, tầng mây đen ấy khiến mỗi người bọn họ có những cảm giác đang kìm nén không giống nhau.
Không chỉ bọn họ, tất cả mọi người trong bình nguyên Long gia đều cảm thấy sự thay đổi của nơi này, tất cả đều nhìn về hướng đó.
Mà giờ khắc này, tất cả linh thú trong núi Côn Lôn cũng đều quay đầu nhìn lại, cùng nhing về một hướng, chính là hướng đồng bằng Long gia.
Nói một cách chính xác, chính là chỗ Trương Dương, hướng căn phòng yên tĩnh.
Trên dãy Thục Sơn cách núi Côn Lôn không xa, chính là nơi Lý Kiếm Nhất tu luyện, ông ta bước ra khỏi căn phòng bí mật, đứng trên đỉnh núi, ngắm nhìn về một nơi xa xăm.
Trong ánh mắt của ông ta không ngừng lóe ra những tia sáng chói lọi, kinh ngạc có, hâm mộ có, và còn cả một chút ghen tị và hối hận, những thứ tình cảm này đan xen lẫn nhau, ngay cả ông ta cũng không biết cái cảm giác lúc này là gì nữa.
Trên núi Dã Nhân Sơn, hai chú chim đang hót ca vui vẻ bỗng đứng thẳng người, chăm chú nhìn về phương xa.
Cặp mắt ti hí của chúng dường như bị bao phủ bởi một tầng trong suốt, còn mang đầy vẻ kích động.
Trên núi Dẫn Long Sơn, con chuột ảo có thân hình còn to lớn hơn bóng nó đang đứng ở nơi cao nhất, ánh mắt của nó cũng đang nhìn về một nơi xa, mà hướng nó nhìn cũng chính là núi Côn Lôn Sơn.
Nhìn chăm chú một hồi, con chuột đột nhiên biến thành một con rồng lớn, con rồng to lớn ấy ngửa mặt lên trời mà thét dài một tiếng, tất cả linh thú xung quanh nghìn dặm núi Dẫn Long Sơn đều phủ phục trên mặt đất, không dám nhúc nhích.
Núi Trường Bạch, Thiên Trì.
Nước Thiên Trì đột nhiên trở mình dâng lên phía trước, một đầu rắn lớn từ trong xoáy nước xông ra, lao thẳng lên trên.
Cũng may lúc này đã về đêm, Thiên Trì không có người, người bình thường mà ở đây giờ này thì chắc chắn sẽ bị dọa cho bất tỉnh.
Cho dù là những kẻ tu luyện kia thì cũng sẽ bị dọa cho không dám nhúc nhích, phía trên đầu rắng to lớn kia rõ ràng có 12 cái mào vàng.
Kim Quan Mãng Thập nhị quan, ánh mắt luôn nhìn chăm chú về phía núi Côn Lôn Sơn, qua một hồi lâu mới lẻn vào Thiên Trì.
Trong một phủ đệ ở kinh thành, một lão nhân vốn đang thản nhiên tự đắc nằm trên ghế sô-pha bỗng nhiên xoay người, nhảy khỏi sô pha, ba người mặc áo hắc bào đối diện ông ta còn chưa kịp phản ứng, đã phát hiện ông ta mở cửa ra, lắc mình đã xuất hiện ở phía Tây Bắc xa xa.
Ngay lúc lão nhân rời đi, hai gã mặc hắc bào đột nhiên nhíu mày, cảm thấy không thoải mái, còn Hoàng Long Sĩ, ông ta vừa định há mồm hỏi, ngay sau đó lộ ra vẻ mặt không thể tin được, lảo đảo đứng dậy đi về phía sân.
- Tên tiểu tử này, thật quá đáng sợ
Một lát sau, lão nhân xuất hiện trong sân, miệng mới thốt ra được mấy chữ, nhẹ nhàng lắc đầu.
Còn chưa dứt lời, thân ảnh của của ông ta đã hoàn toàn biến mất, dường như ông ta chưa từng xuất hiện ở đó.
Seoul Hàn Quốc, có một đại viện cổng lớn, nơi này là tài sản tư hữu thuộc tập đoàn tài phiệt Phác Thị Hàn Quốc, ngoài mấy người trong tập đoàn Phác Thị ra thì những người khác vốn không được phép vào.
Bên trong sân ngôi nhà trước đây có rất ít người qua lại, đột nhiên bị một đám sương đen bao phủ, trong đó lại truyền ra một âm thanh sắc nhọn đến chói tai như công kích vào tim, khiến cho dường như tất cả những người tu lu luyện ở Hàn Quốc vào thời khắc đó đều bưng kín trái tim mình.
Ngày hôm đó, toàn bộ vùng Trung Quốcchỉ cần là người có tu vi tứ tầng trở lên đều có cảm ứng, họ không biết rốt cục đã xảy ra chuyện gì, nhưng áp lực trong lòng lại khiến họ không thoải mái.
Bên ngoài căn phòng yên tĩnh của Long gia, Trương Vận An nhìn thật lâu mới hỏi một câu rất nhỏ, khóe miệng ông ta còn hơi rung động, trong ánh mắt còn chứa đầy vẻ khó tin.
- Đây, đây là?
Nhìn đám mây đen, một lát sau Trương Đạo Phong mới nhẹ nhàng gật đầu, kích động nói:
- Đây là, Thiên kiếp!
Thiên kiếp, đối với rất nhiều người mà nói đó chỉ là những thứ tồn tại trong tiểu thuyết.
Tương truyền, chỉ có tứ tầng đại viên mãn hoàn toàn nắm trong tay tự nhiên chi đạo, lúc chuẩn bị tiến lên ngũ tầng mới sinh ra thiên kiếp, đó là cuộc khảo nghiệm cuổi trời đối với những người tu luyện hùng mạnh.
Vượt qua thiên kiếp thì trở thành người hùng mạnh nhất, nếu độ kiếp thất bại thì tất cả sẽ tự biến thành tro bụi.
Truyền thuyết này rất nhiều những cường nhân tứ tầng đều đã nghe qua, lại càng không cần nói đến Long Hạo Thiên và Trương Đạo Phong, tuy nhiên nghe nói cũng chỉ là nghe nói, ai cũng chưa từng được gặp qua, dù sao cường nhân ngũ tầng trên thế giới này thực sự là quá ít.
Theo truyền thuyết, trước khi thiên kiếp xuất hiện bình thường đều có dấu hiệu, dấu hiệu ban đầu là mây đen, cũng chỉ có mây đen thiên kiếp mới có thể khiến cho những người tu luyện tứ tầng như bọn họ sinh ra cảm giác bị đè nén như vậy.
Lúc ấy, Trương Đạo Phong đã kích động tới mức nói không râ lời.
- Trương huynh, có phải là tiên đan xuất thế, bàn đào vạn năm có thể chính là linh dược!
Long Hạo Thiên đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, vội vã hỏi một câu, Trương Đạo Phong sửng sốt, lập tức lắc đầu.
- Không, không thể nào, tiên đan tồn tại siêu việt hơn so với linh đan, nhất định sử dụng linh khí đất trời cường độ cao để bổ trợ cho việc pha chế thuốc, chỉ có những cao nhân ngũ tầng mới có chút hi vọng luyện ra như vậy, Trương Dương chỉ là đại viên mãn, tu luyện của hắn khiến cho cơ thể cao lớn hơn so với những đại viên mãn khác, lần này nhất định là hắn sẽ đột phá, tu được thiên kiếp.
Trương Đạo Phong chậm rãi nói, lúc nói hai chữ cuối cùng "khẳng định", thần sắc của ông ta kiên định lạ thường.
Tiên đan tồn tại trong truyền thuyết rất tốt, Trương gia chưa từng có người nào luyện qua, đây cũng là tâm nguyện của rất nhiều đại viên mãn trong Trương gia, nhưng đối với Trương Đạo Phong mà nói sức hấp dẫn của tiên đan cũng không sánh bằng những đột phá chân chính của Trương Dương.
Thực lực của Trương Dương bây giờ đã là đại viên mãn, hắn đột phá đến ngũ tầng, Trương gia chưa bao giờ xuất hiện cường nhân ngũ tầng, nếu Trương Dương thật sự đột phá đến ngũ tầng, đó có thể sẽ làviệc thay đổi toàn Trương gia, giúp Trương gia trở nên huy hoàng ngay cả ông ta cũng không dám nghĩ tới, đó giống như Thiếu Lâm và Võ Đang lúc ban đầu đều từng thống soái toàn bộ giới tu luyện.
Sức hấp dẫn như vậy lớn hơn nhiều so với tiên đan, đây cũng chính là nguyên nhân khiến ông ta nói như vậy, trong thâm tâm ông ta cũng hi vọng Trương Dương đột phá, mà không phải may mắn đã luyện thành công tiên đan như trong truyền thuyết nói, lúc này Trương Dương đột phá đến ngũ tầng rõ ràng quan trọng hơn nhiều so với tiên đan mờ ảo kia.