Toàn bộ dãy núi Côn Luân như có thêm một ngọn núi lửa phun trào, cả sơn mạch trong phạm vi đều đang chấn động.
Màn đêm vốn dĩ ảm đạm trong chớp mắt như bị ngọn lửa bừng bừng đốt cháy, xuất hiện tầng tầng ráng đỏ chồng lên nhau như bị hai thùng thuốc màu đỏ vàng giội lên.
Trong phạm vi ba mươi dặm vuông thuộc núi Côn Luân, bất kể là tu vi nội kình lớn hay nhỏ, toàn bộ đều có thể cảm nhận được sự khác thường của núi Côn Luân trong giờ phút này.
Những kẻ có tu vi nội kình không đủ thì thân hình lay động, thậm chí đều không thể đứng vững, còn những kẻ tu vi nội kình dày dạn có chiến tích thì đều có thể cảm ứng được nơi núi Côn Luân có một luồng năng lượng dâng trào phóng thẳng lên trời.
Mấu chốt nhất chính là bên trong luồng năng lượng trời đất này rõ ràng còn kèm theo một ít năng lượng phụ mặt trái khiến người ta cảm thấy đầu váng mắt hoa, cảm giác vô cùng khó chịu.
- Đây là làm sao vậy!
- Chẳng lẽ lại là kỳ bảo vạn năm xuất thế!
- Trời ạ, đây nhất định là kỳ bảo vạn năm xuất thế!
- Không phải nói kỳ bảo vạn năm xuất thế còn cách hai tháng nữa sao, sao hôm nay lại xuất thế rồi?
- Đây chính là kỳ bảo vạn năm, ai dám khẳng định là biết rõ nó lúc nào xuất thế?
- Chắc là vậy rồi, đây chính là kỳ bảo vạn năm, bằng không thì cái gì còn có thể gây nên động tĩnh lớn như vậy ở dãy Côn Luân!
Bên ngoài núi Côn Luân, tất cả các môn phái, thế gia lớn nhỏ dồn dập bừng tỉnh giấc, đêm tối đang bao phủ xuống núi Côn Luân phút chốc náo nhiệt hẳn lên.
Trong lúc người ta đang nghị luận sôi nổi thì cũng không quên hoả tốc xông ra khỏi lều.
Trong từng khu trại dưới chân núi lao ra một đám người đông đảo, đồng thời bắt đầu tràn lên phía núi Côn Luân, mấy làn sóng bằng người vọt tới nhập thành một dòng người đông đúc.
Những đại môn phái, đại thế gia ở giữa sườn núi càng là kìm nén không được, trong lúc nhất thời đám người tu luyện nội kình tam đẳng, tứ đẳng liên tiếp lộ diện, nhưng những đại môn phái này cũng coi như có chút kiềm chế, ánh mắt của họ đều tập trung về phía mấy thế lực lớn ở bình nguyên Long gia ngay cạnh đây.
Lý gia ở Thục Sơn, Hoa gia ở Trường Bạch Sơn, Thiếu Lâm, Võ Đang, Ma Môn và Chu gia đều ở không xa bình nguyên Long gia, cũng là gần chỗ cánh rừng rậm nơi bàn đào vạn năm sinh trưởng, bên ngoài căn cứ của họ tuy không nhìn ra dấu hiệu ngổn ngang gì, nhưng thật ra ở trong đã sớm loạn thành đàn.
May mà có các trưởng bối trưởng lão lần lượt ra mặt chủ trì đại cục mới giúp cho nội tình các môn phái thế gia không chen chúc ngổn ngang như đám người bên ngoài.
Trong thời khắc bắt đầu sự náo động này, Đại viên mãn các nhà cảm nhận được luồng năng lượng bành trướng nơi núi Côn Luân sớm hơn so với người bình thường, sáng sớm đã đứng ở bên ngoài căn cứ nhà mình nhằm thẳng hướng bình nguyên Long gia ở núi Côn Luân mà trông qua.
Bọn họ đều không có ý định đến nơi bàn đào vạn năm sinh trưởng tìm tòi hư thực.
- Chu huynh, có phải là ... bàn đào vạn năm rốt cục đã thành thục xuất thế rồi hay không!
Đại viên mãn Ma Môn, Đế Vạn Phương tuy bị thương nặng chưa khỏi hẳn, nhưng dù sao cũng là một vị Đại viên mãn, lạc đà gầy còn to hơn ngựa béo, tuy y không bằng Đại viên mãn Chu gia sáng sớm liền cảm ứng được luồng năng lượng này, nhưng vẫn phát hiện ra năng lượng rung chuyển từ Côn Luân ngay trong khoảnh khắc đầu tiên.
- Không đâu, Đế huynh, đây không phải là dấu hiệu bàn đào vạn năm xuất thế, bàn đào vạn năm thành thục xuất thế, như thế nào cũng có thể sao có thể thô bạo như luồng năng lượng này được, bên trong luồng năng lượng này xen lẫn một luồng oán khí ngút trời, chẳng lẽ huynh không cảm nhận được sao?
Đại viên mãn Chu gia cau mày, y không phải là không muốn đi tìm tòi hư thực, mà là luồng năng lượng này mang đến cho y một cảm giác quá kỳ quái . Còn một nguyên nhân khác là vì y rõ ràng cảm ứng được, những Đại viên mãn khác cũng vẫn đang ở lại trong lãnh địa của riêng mình.
Từ lúc vừa mới bắt đầu đã quyết làm kế bọ ngựa bắt ve chim sẻ núp đằng sau, Đại viên mãn Chu gia đương nhiên không thể vọng động lên đường trước các Đại viên mãn của mấy nhà khác.
Đại viên mãn Chu gia yên vị thì Đế Vạn Phương đương nhiên cũng không thể manh động, y cắn răng đứng cạnh Đại viên mãn Chu gia mà trông về phương xa, nghĩ thầm nếu như thương thế của mình khỏi hẳn thì đương nhiên có thể cảm nhận được luồng năng lượng này chứ không giống như bây giờ. . .
- Được rồi, đừng quan tâm đây là cái gì nữa, dù gì thì Đại viên mãn của Lý gia, Hoa gia, Thiếu Lâm, Võ Đang ngồi yên thì chúng ta cũng ngồi yên!
Đại viên mãn Chu gia trầm tư cả buổi, lập tức quyết định chủ ý, mặc kệ động tĩnh này có phải là vì bàn đào vạn năm xuất thế hay không thì đều án binh bất động, yên lặng theo dõi kỳ biến.
Tại Lý gia ở Thục Sơn, Lý Kiếm Nhất đứng ở cửa ra vào căn cứ nhà mình, sau lưng thỉnh thoảng lại nghe các trưởng lão bản môn lớn tiếng, những trưởng lão trưởng bối kia đều đang cực lực duy trì trật tự của Lý gia trong giờ phút này.
Đã qua hơn nửa ngày, tộc trưởng Lý gia ở Thục Sơn là Lý Văn Nhược mới đến cạnh Lý Kiếm Nhất, sau khi lau mồ hôi trên trán, cung kính xoay người hành lễ mới đi lên lo lắng nói:
- Dấu hiệu lần này liệu có phải là ... cây bàn đào vạn năm kia xuất thế?
- Động tĩnh này, không giống!
Lý Kiếm Nhất nhíu mày trầm tư, mắt nhìn phía bình nguyên Long gia ở núi Côn Luân bên kia, tuy y không cảm ứng được khí tức của Trương Dương nhưng khí tức của lão gia tử y thánh Trương gia Trương Bình Lỗ vẫn còn, điều này chứng tỏ động tĩnh này cũng chưa đánh động đến người của Trương gia.
Nếu thật sự là bàn đào vạn năm chín thì người của Trương gia tuyệt đối không thể giữ bình thản như thế.
- Hoa gia, Thiếu Lâm Võ Đang đều không có bất cứ động tĩnh gì, chúng ta cũng không cần vọng động, luồng năng lượng này quá mức kỳ quái, loại thiên tài địa bảo bàn đào vạn năm này mà xuất thế thì dấu hiệu không có khả năng pha tạp thêm khí tức thô bạo như vậy.
Lý Kiếm Nhất cũng không quay đầu lại mà cứ tiếp tục nói:
- Văn Nhược, nhất định phải quản thúc đệ tử Lý gia chúng ta cho chặt, tuyệt đối không nên hành động thiếu suy nghĩ, càng không được gây bạo loạn!
- Vâng!
Lý Văn Nhược nghe xong lời Lý Kiếm Nhất liền lập tức gật đầu xin vâng.
- Luồng năng lượng này rốt cuộc là từ đâu mà đến?
Lý Văn Nhược dù đứng khá xa chỗ Lý Kiếm Nhất nhưng vẫn nghe được y lẩm bẩm, trong mắt y ngập tràn sự nghi hoặc.
Phía Thiếu Lâm xem ra là nơi trầm ổn nhất trước động tĩnh lần này.
Thời điểm luồng năng lượng này bộc phát gây nên dị động nơi dãy Côn Luân thì các đệ tử của Thi Phương đều mở to mắt, các đệ tử sau lưng đang ngồi thiền đều bừng tỉnh, lộ ra thần sắc bối rối.
- A Di Đà Phật, tâm bất động, địa tắc bất động (tâm yên ổn thì đất trời yên ổn).
Nói xong, Thi Phương lại lần nữa nhắm mắt lại, không vì mặt đất dưới chân lắc lư mà bối rối.
Những đệ tử kia cũng nhờ vậy mà trấn định lại, chắp tay trước ngực cùng theo Thi Phương lớn tiếng tụng kinh.
Lần này người của Thiếu Lâm đến đây tất cả đều không hổ là tinh anh, mặc dù mặt đất lay động, tượng Phật lắc lư nhưng bọn họ lại đều mặt không đổi sắc.
Trước căn cứ, Thích Minh đại sư chắp tay trước ngực, không nói một lời, trông về phía bình nguyên Long gia mà không màng nhúc nhích với sự mê hoặc trước mắt.
Tại căn cứ của phái Võ Đang trước đó, Đại viên mãn của Võ Đang đi qua đi lại, thật ra y rất muốn tới chỗ năng lượng đó bộc phát tìm tòi hư thực, nhưng y cũng cảm ứng được các Đại viên mãn còn lại đều án binh bất động, bởi vậy y đành phải cưỡng chế xung động trong lòng mà chịu yên một chỗ.
Ngược lại thì bên ngoài căn cứ của Hoa gia, Hoa Phi Thiên vẻ mặt tỏ ra kinh ngạc, xem ra y hoàn toàn hiểu rõ luồng năng lượng này xuất hiện do đâu.
- Trời, làm sao có thể chứ, nơi này thậm chí có linh thú đã công thành Đại viên mãn!
Hoa Phi Thiên thân là Đại viên mãn Hoa gia, dẫn theo đám người Hoa gia nghỉ ngơi lấy lại sức ở Trường Bạch Sơn, phải biết rằng ở Trường Bạch Sơn có một con linh thú ngũ đẳng.
Lúc ở Trường Bạch Sơn, Hoa Phi Thiên chỉ thấy qua uy phong của con linh thú ngũ đẳng vài lần, bởi vậy y mới càng thêm hiểu rõ luồng năng lượng này chỉ có năng lực lúc linh thú đột phá tu vi, công thành Đại viên mãn mới gây nên động tĩnh nhường ấy.
Cũng có thể nói Hoa Phi Thiên là một trong những người hiểu rõ luồng năng lượng này nhất.
- Lại còn là linh thú Đại viên mãn, chẳng lẽ là linh thú bảo vệ cây bàn đào vạn năm này? Bàn đào vạn năm vẫn chưa thành thục xuất thế mà linh thú bảo vệ đã công thành Đại viên mãn, lần này tranh đoạt bàn đào vạn năm chẳng phải là càng thêm khó khăn sao!
Nhưng cho dù đã biết nguyên nhân gây ra nguồn năng lượng này, Hoa Phi Thiên dưới chân vẫn như đeo chì, một bước cũng không nhúc nhích.
Bên trong vùng bình nguyên Long gia, đệ tử Long gia vì dị động ở Côn Luân mà lũ lượt bừng tỉnh.
Nhưng Long gia vẫn chưa loạn, dưới sự nỗ lực chũng của Trương Đạo Phong, Trương Vận An, Long Phong, Long Hạo Thiên, người Long gia vì lần rung chuyển này mà bối rối cũng bình tĩnh lại rất nhanh.
- Trương tiền bối, chuyện này rốt cuộc là như thế nào ạ?
Long Phong chỉ có một mình, để trấn an con cháu Long gia y cũng đã phí không ít công sức, mà lúc này Trương Đạo Phong thì lại đang bận trấn an đám Mễ Tuyết, Khúc Mỹ Lan rồi, người y có thể hỏi chỉ có Trương Vận An.
Thời điểm năng lượng vừa mới bộc phát, Trương Vận An chưa gặp lão gia tử, cho nên ông ta cũng không biết xảy ra chuyện gì nên chưa trả lời Long Phong, nhưng trong lòng ông hiểu rõ động tĩnh này chỉ sợ là có liên quan đến Trương Dương.
Trương Bình Lỗ một lúc sau đã xuất hiện ở chỗ giáp giới giữa bình nguyên Long gia và vùng rừng rậm kia, mặt trên mặt đầy vẻ lo lắng.
Cánh rừng rậm này chính là trung tâm nơi luồng năng lượng truyền ra, hơn nữa, nơi này cũng là tâm của chấn động ở núi Côn Luân lần này.
- Dương Dương, ngươi ngàn vạn lần phải bình an vô sự đó!
Lão gia tử không rõ năng lượng này rốt cuộc là cái gì, cũng không rõ luồng năng lượng này có liên quan gì đến Trương Dương, nhưng Trương Dương là hi vọng lớn nhất để y thánh Trương gia quật khởi, ông ta không thể để Trương Dương tổn thất dù chỉ là một chút.
Miệng lẩm bẩm, lão gia tử đặt chân vào vào trong khu rừng rậm từ trước đến nay chưa từng bước đến.
. . .
Đối mặt với màn năng lượng trời đất giống như thủy triều bao phủ tới, Trương Dương tốc độ dưới chân kịch liệt tăng nhanh, bất đắc dĩ lui ra phía sau cây đại thụ to lớn kia, ra sức cự lại.
Luồng năng lượng này ưu thế quá mạnh, dù đạt tới thực lực như Trương Dương cũng không dám trực tiếp lấy cứng chọi cứng, cùng lúc đó, Truy Phong cũng sớm theo Trương Dương trốn ra sau cái cây, còn hai nhóc Vô Ảnh Tia chớp thì lại trực tiếp nhảy luôn lên tán cây, mượn cành lá rậm rạp nơi nhánh cây để cự lại sức bành trướng của năng lượng.
Luồng năng lượng bành trướng giống như thủy triều ào ạt đến nhanh mà đi cũng nhanh, trong khoảng khắc rừng cây đã khôi phục lại vẻ yên tĩnh, cát bụi trên mặt đất theo từng trận gió lạnh giữa cánh rừng xoáy lên, bị thổi bay mù mịt lan tỏa khắp trên không trung rồi biến mất.
Như trận gió lướt qua không dấu vết, nghe xào xạc rồi ngẫu nhiên có vài miếng lá cây rơi xuống, trong rừng như chưa từng xảy ra chuyện gì cả, hoàn toàn tĩnh lặng.