- Mọi người dường như đều thay đổi, thật kỳ lạ, vì sao em một chút thay đổi cũng không có?
Mễ Tuyết nhìn mọi người hiểu ý mỉm cười, tất cả mọi người có thu hoạch, trong lòng có chút ngậm ngùi.
Lần này du ngoạn Nhạc Sơn Đại Phật dường như cũng chỉ có cô không thu hoạch được gì.
Trên đường về khách sạn, Mễ Tuyết nín thinh, dường như không vui, Trương Dương nhìn trong mắt, khẽ lắc đầu, không nói gì cả.
Giác ngộ vốn càng có liên quan đến sự từng trải của tuổi đời, người có tuổi đời càng lớn, tiếp xúc qua chuyện tình càng nhiều, ví như Kiều Dịch Hồng, ví như vợ chồng Yến Diệp Phi Lý Quyên, bọn họ đều là nếm trải nhiều đau khổ, mới có được ngày hôm nay, sự từng trải trong cuộc sống rất phong phú, một khi giác ngộ, tự nhiên sẽ có đột phá và thay đổi rất lớn.
Còn Mễ Tuyết, lúc trước vẫn thuận buồm xuôi gió, sau khi gặp được Trương Dương, lại yên bình, bất cứ chuyện gì, Trương Dương đều thay cô suy nghĩ làm tốt, cũng không yêu cầu Mễ Tuyết làm cái gì, rồi sau đó bắt đầu tu luyện, lại dễ dàng dị thường, rất đơn giản đạt được nội công cảnh giới mà người bình thường cần tốn nhiều năm thậm chí mấy chục năm, đương nhiên không dễ dàng gì có cảm ngộ.
Nhưng cho dù như thế nào, đặc biệt đến Nhạc Sơn một chuyến, mang theo Diêm Diệp Phi Kiều Dịch Hồng đi du lịch tham quan Nhạc Sơn Đại Phật, quả nhiên là quyết định chính xác nhất.
Chuyến đi này tuyệt đối không uổng phí, Kiều Dịch Hồng rốt cục đột phá, chính thức bước chân vào đại môn của nội công tứ tầng, còn Diêm Diệp Phi, Lý Quyên, cũng đã có được giác ngộ, việc tu hành tiến triển cực nhanh, từ Nhạc Sơn Đại Phật trở lại khách sạn, trong một đêm, hai người bọn họ đều đạt đến nội công cảnh giới nhất tầng sơ kỳ, cách lúc bọn họ ăn Tẩy Tủy Đan để tu luyện lần nữa vẫn chưa tới nữa tháng.
Phải biết Nghiêm Lương Phi có nhất tuyến kim đồng thể, từ sau khi bắt đầu tu luyện lần nữa cho đến hiện tại, mới vừa vặn đột phá thực lực nội công nhất tầng trung kỳ. Hiện tại Diêm Diệp Phi và Lý Quyên, trực tiếp đạt đến thực lực nhất tầng trung kỳ.
Bởi vậy có thể thấy, người tu luyện một khi giác ngộ, ích lợi mang đến căn bản cũng không phải là nhỏ.
Đến buổi tối, trong khách sạn Trương Dương trực tiếp gọi chừng bốn vò rượu ngon, một vò ước chừng hai cân rượu trắng, bốn vò này là tám cân, hắn muốn cùng Diêm Diệp Phi Kiều Dịch Hồng uống một bữa vui vẻ, không say không nghỉ.
Đến cuối cùng cả ba người Mễ Tuyết, Khúc Mỹ Lan, Lý Quyên, cũng rót một ly rượu, uống cùng bọn Trương Dương, lúc này Mễ Tuyết đã quên chuyện không thu hoạch được gì ở Nhạc Sơn, vui vẻ cười, đùa giỡn ầm ĩ với mọi người, trong lòng của cô dường như đã quên mất nỗi buồn kia.
Mà ngay cả Vô Ảnh và Tia Chớp, Trương Dương đều không quên. Đều chia cho hai tiều tử này một vò rượu trắng, rất nhanh, vò rượu trắng liền nằm ở trong bụng của Vô Ảnh và Tia Chớp, sau khi uống xong, hai tiểu tử kia liền nằm ở trên bàn cơm, lộ ra cái bụng trắng như tuyết, lắc qua lắc lại, dùng móng vuốt nhỏ gãi liên tục. Chúng nó lăn lộn làm nũng trước mặt mọi người, chọc cho bọn Mễ Tuyết cười ha ha.
Bốn vò rượu trắng cao độ hảo hạng không đủ. Trương Dương lại gọi thêm bốn vò nữa, tổng cộng tám vò, mười sáu cân rượu trắng cao độ, một bàn của bọn họ, khiến cho khách bốn phía khϊế͙p͙ vía, mà ngay cả ông chủ khách sạn cũng đi ra nhìn mấy lần, sợ bọn Trương Dương mượn cớ hội gây rối.
Thật không ngờ, tổng cộng tám vò mười sáu cân rượu trắng cao độ này, cuối cùng đều bị đám người của Trương Dương uống vào bụng khiến cho nhân viên phục vụ ông chủ của tiệm cơm này đều nhìn choáng váng, bọn họ làm ở đây nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên nhìn thấy có người có thể uống như vậy, quả thực nghịch thiên.
Nhất là hai tiểu tử Vô Ảnh và Tia Chớp, còn thu hút khách trong tiệm cơm, bọn họ đều không thể chuyên tâm ăn cơm, luôn ghé mắt vụng trộm nhìn chúng nó, sau khi nhìn thấy hai tiểu tử này uống hết một vò rượu trắng khiến cho khách trong tiệm cơm, ai cũng khϊế͙p͙ sợ.
Số rượu ngon này đối với Trương Dương mà nói tựa như là đồ uống, Trương Dương càng uống càng tỉnh táo, tuy nhiên Kiều Dịch Hồng cùng Diêm Diệp Phi thì không giống như vậy, mặt của Kiều Dịch Hồng đỏ bừng, bộ dáng ngà ngà say, còn Diêm Diệp Phi đã sớm choáng váng đến hồ ngôn loạn ngữ.
Có thể nói, bốn vò rượu cuối cùng, đại đa số toàn bộ vào trong bụng của Trương Dương, còn lại, liền vào trong bụng Kiều Dịch Hồng, Kiều Dịch Hồng hiện giờ vừa mới đột phá nội công tứ tầng, đúng là cao hứng, uống rượu cũng không ít.
Uống hết rượu xong, mọi người lúc này mới thoả chí, dắt díu nhau đứng dậy, đi ra ngoài khách sạn.
So ra, Diêm Diệp Phi là người uống ít nhất, nhưng hiện tại lại choáng váng nhất, ông ta nhờ Khúc Mỹ Lan và Lý Quyên dìu đỡ mới miễn cưỡng đi được.
Sau khi đợi bọn Trương Dương rời khỏi tiệm cơm, ông chủ tiệm cơm cùng các nhân viên phục vụ viên nhìn tám vò rượu trống trơn trên bàn của bọn họ, lặng người hồi lâu.
- Thật sự là thần rượu.
Cuối cùng, ông chủ tiệm cơm có trình độ văn hóa không cao, sau khi trầm tư hồi lâu liền đặc biệt nói ra một câu như vậy.
- Thế nào gọi là thần rượu, cậu xem đi, ngay cả sủng vật của người ta, đều có thể dễ dàng uống hết một vò rượu trắng, người như vậy, không phải là thần rượu sao.
Lắc đầu, chủ quán cơm lúc này mới rời khỏi bàn cơm của bọn Trương Dương, sau đó dặn các nhân viên phục vụ dọn dẹp.
Bởi vì mọi người đều có giác ngộ, cho nên Trương Dương dứt khoát lưu lại một ngày ở Nhạc Châu để cho mọi người du ngoạn một chút, buông lỏng một chút.
Sáng sớm ngày thứ ba, Trương Dương mới quyết định khởi hành, tiếp tục đi về hướng Tây, đi đến Côn Lôn Sơn mạch.
Biết phải đi, sáng hôm nay mọi người đều dậy rất sớm, đã thu xếp hành lý ổn thoả, trực tiếp trả phòng khách sạn, trở lại xe.
Hai chiếc Hummer trước sau chạy nhanh ra khỏi thành phố Nhạc Châu, tiếp tục đi về hướng Tây Bắc.
Những ngày tiếp theo so với trước, cũng có chút buồn tẻ, sau khi tiến vào dãy núi Nga Mi, đám người Trương Dương đi dạo khắp nơi, cứ tiếp tục đi về phía trước, đi thẳng đến núi Thanh Thành, tiếp tục đi tới Tây Bắc, tiến vào trong tỉnh Thanh Hồ.
Đến nơi này, vết chân người đã dần dần hiếm thấy, phần lớn nơi này đều thưa thớt người ở.
Đất nước bao la của cải dồi dào của Đại Tây Bắc, chỉ có sau khi thật sự đặt chân vào đến Đại Tấy Bắc mới đích thực cảm nhận được sự trống trải vô ngần của nơi này.
Phía trước cách đó không xa chính là thảo nguyên, nơi đó, chính là nơi mà lúc trước phát hiện Truy Phong.
Lúc ấy, Trương Dương bị một đám thổ phỉ săn trộm thu hút, phát hiện Truy Phong bị thương, sau chẳng những cứu Truy Phong, còn giúp Truy Phong báo thù, lần nữa quay về đây, tâm tình của Truy Phong, dĩ nhiên không giống lúc trước.
Khi tiến vào thảo nguyên, Trương Dương liền thả Truy Phong ra ngoài xe, nơi này, là thế giới của Truy Phong, Hummer có nhanh, cũng không nhanh bằng tốc độ của Truy Phong.
Vây quanh hai chiếc Hummer, Truy Phong một hồi trước, một hồi sau, chơi không chết không thôi, cảnh tượng này, khiến cho Vô Ảnh cùng Tia Chớp trong xe đều hâm mộ đến nổi chảy nước miếng, lập tức đòi xuống xe, đi theo Truy Phong chơi đùa.
Linh Thú vốn là sủng vật của thiên nhiên, khi tiếp cận thảo nguyên thiên nhiên, chúng nó lại càng có một cảm giác thân thiết như đang quay về nhà, Trương Dương cười, thả Vô Ảnh cùng Tia Chớp ra ngoài, đề cho chúng nó cùng Truy Phong chơi đùa.
Có Vô Ảnh và Tia Chớp gia nhập, Truy Phong lập tức trở nên càng thêm hưng phấn, tam đại Linh Thú, chạy qua chạy lại trên thảo nguyên mênh mông bát ngát này, biến ảo thành ba đường sáng lạn nhiều màu sắc đường nét, điểm xuyết cho bức tranh phong cảnh của thảo nguyên lớn có nhiều sắc thái.
Đến trưa, đoàn người khi đi ngang qua một thị trấn dừng lại nghỉ ngơi, nơi này chỉ có một khách sạn rất bình thường, hiện tại bọn họ ăn cơm ở chỗ này.
Trên bàn cơm, Trương Dương lấy ra bản đồ, sau khi đến Tây Bắc một nơi thưa thớt người như vậy, nên nghĩ trước để xác định phương hướng, đỡ phải đi nhầm đường.
Bởi vì lần trước có Long Phong dẫn đường, nhưng lần này, Trương Dương lại mang theo một đám người chưa từng đến nơi này bao giờ.
Đương nhiên, nguyên nhân mấu chốt chính là, tuyến đường của bọn họ phát sinh biến hóa.
Vốn dựa theo kế hoạch của Trương Dương, bọn họ hẳn là từ nơi này, trực tiếp đi tới bình nguyên Long gia, cùng ông cụ Trương Bình Lỗ và Ông ngoại Trương Đạo Phong tụ hợp, cùng nhau đi tới Côn Lôn.
Nhưng cậu Trương Vận An mấy ngày hôm trước đột nhiên rời khỏi bọn họ, đi đến bình nguyên Long gia trước, cho nên kế tiếp, Trương Dương cũng chỉ có thể mang theo bọn Mễ Tuyết Khúc Mỹ Lan đi tới Côn Lôn, đợi lát nữa hội hợp với ông cụ bọn họ.
Thảo nguyên quá lớn, bốn phương tám hướng đều là đường, phương hướng xê xích khá xa, cũng có thể càng đuổi càng xa.
Kế tiếp trên đường đi tới Côn Lôn, Trương Dương đành phải bảo bọn Truy Phong đừng đùa giỡn, chú ý dẫn đường phía trước, đỡ cho mọi người sai đường, trễ nãi thời gian.
Mặt trời rất nhanh từ giữa không trung khuất sau đỉnh núi của xa xôi, trời chiều hoàng hôn chiếu trên thảo nguyên rộng lớn, bọn Trương Dương đã lái xe cả buổi chiều.
- Chít chít chit.
- Xèo xèo xèo.
Vô ảnh cùng Tia Chớp vốn đi theo bên người Truy Phong, lúc này đột nhiên dừng ở phía trước, lớn tiếng kêu.
Hai chiếc Hummer một cước phanh lại, ngừng lại, in ra một dấu ấn bánh xe rất lớn.
Trương Dương xuống xe, nếu phía trước không có tình huống gì khác thường, thì Vô Ảnh Tia Chớp còn có Truy Phong chắc là sẽ không đột nhiên dừng lại như vậy.
- Làm sao vậy?
Phía sau xe Hummer, Kiều Dịch Hồng và Diêm Diệp Phi cũng đi theo xuống xe, đi đến phía trước bên người Trương Dương, nhẹ giọng hỏi.
- Phía trước có người tu luyện.
Trương Dương khẽ nhíu mày, hắn đã cảm giác được, cách phía trước không xa, có một doanh địa, nơi đó có dựng lên nhiều lều trại, còn người đi tới đi lui trong doanh địa đều là người tu luyện.
Đến nơi này, có thể nói đã tiến vào phạm vi của Côn Lôn Sơn mạch, ở nơi người thưa thớt, phát hiện một đoàn người tu luyện như vậy, đúng là không dễ.
Kiều Dịch Hồng, Yến Diệp Phi đều phát hiện doanh địa phía trước, đồng thời nhíu mày nói.
- Không cần lo lắng, đều là một số người tu luyện của môn phái nhỏ, anh xem, bọn họ cho dù đóng quân một chỗ, nhưng từng người đều có phân chia địa khu, rõ ràng mấy người tu luyện của môn phái nhỏ, tạm thời đóng thành đoàn ở chỗ này mà thôi.
Trương Dương cẩn thận nhìn một chút, rất nhanh đã hiểu rõ chuyện ẩn chứa bên trong của doanh địa, lúc này mới yên lòng.
- Đi thôi, chúng ta đi đến đó xem.
Để cho tam đại Linh Thú ở lại bên ngoài doanh địa âm thầm trông coi, Trương Dương quyết định, dẫn theo Kiề Dịch Hồng bọn họ, đi qua chỗ những người tu luyện này để xem không biết bọn họ trú đóng ở nơi này với mục đích gì.