Bởi vì mưa to ngừng rất sớm, cho nên hai chiếc xe Hummer tiến vào Tây Châu thị rất sớm, lần này, Trương Dương rõ ràng dự định ở lại đây một đêm, một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm, đến phố King Tương lại nghỉ ngơi tiếp.
Đã từng có lần đi cùng Long Phong lái xe về Long gia bình nguyên, lần này Trương Dương biết rõ đường đi hơn rất nhiều, cũng giảm bớt được không ít thời gian đi đường.
Như thế này, trước khi trời tối, bọn họ hoàn toàn có thể đến được nội thành Kinh Tương.
Đợi sau khi lái xe vào nội thành Kinh Tương, Mễ Tuyết đã đặt phòng tổng thống tốt nhất trong khách sạn năm sao từ trước.
Vợ chồng Diêm Diệp Phi vừa bắt đầu tu luyện lại từ đầu, nội công hiện tại thấp nhất trong nhóm bọn họ, cho nên tương đối mệt, sau khi đỗ xong xe ở trong bãi xe của khách sạn, bọn họ liền vội vàng đi vào phòng tổng thống mà Mễ Tuyết đã đặt sẵn cho họ, chuẩn bị tắm rửa, nghỉ ngơi.
Vừa mới đột phá lên nhị tầng trung kỳ nội công, nhưng Mễ Tuyết lại vô cùng hưng phấn, đây là lần hành trình đầu tiên cô đi cùng Trương Dương ra ngoài, đương nhiên không muốn về phòng nghỉ ngơi sớm, cho nên sau khi cất hành lý vào phòng, liền kéo Trương Dương ra ngoài đi dạo chợ đêm.
Kiều Dịch Hồng và Khúc Mỹ Lan lại không muốn làm bóng đèn, dứt khoát ở lại trong khách sạn, chuyên tâm tu luyện.
Truy Phong ở trong xe nghẹn khuất một ngày, đương nhiên không muốn ở lại khách sạn, Trương Dương liền cho Truy Phong đi cùng, đưa Mễ Tuyết ra ngoài tản bộ.
Tia Chớp và Vô Ảnh lúc này tinh thần cũng rất tốt, có Truy Phong đi theo, hai tiểu tử này cứ luôn vây quanh Truy Phong chơi trò mèo đuổi chuột, Vô Ảnh vốn là Tầm Bảo Thử, cho nên nó không ngừng chạy, Tia Chớp đuổi ở phía sau, Truy Phong cũng không ghét bỏ hai tên tiểu tử này, vui vẻ đi phía sau Trương Dương và Mễ Tuyết.
Phố Kinh Tương vốn là tỉnh Ngạc Bắc, ngoại trừ là tỉnh ra, một thành phố phồn hoa bậc nhất là căn cứ công nghiệp nặng tỉnh Ngạc Bắc, nhân khẩu ở đây tương đối ít, tuy nhiên buổi tối, người đến người đi hết sức phồn hoa, rất có cảm giác của thành phố lớn.
Lần trước, là Long Phong và Long Thành hai người cùng với Trương Dương, lần đó trong cửa hàng này, Trương Dương còn mua được rất nhiều đồ tốt, lần này dẫn Mễ Tuyết đến, tự nhiên cũng muốn hưởng thụ một chút niềm vui mua sắm.
Dẫn theo Truy Phong trên đường phố, quả nhiên rất phong cách, dọc đường đi, có không ít người quay đầu nhìn Trương Dương và Mễ Tuyết, trong mắt là sự ngạc nhiên, đầu năm nay, rất ít người dẫn ngựa đi trên phố, đặc biệt lại là Trương Dương và Mễ Tuyết, một đôi tình nhân, nam thanh nữ tú, phía sau còn có Truy Phong xinh đẹp như tuyết.
Người nào chưa từng có ý nghĩ mang theo mỹ nhân ngồi trên ngựa, thì lúc này nhìn thấy Truy Phong sẽ khiến trong đầu họ hiện lên hình ảnh được cưỡi ngựa trắng trên thảo nguyên và ôm mỹ nhân bên cạnh, loại cảm giác đó, chỉ nghĩ thôi đã vô cùng nghiện.
Dẫn theo Truy Phong thực sự quá thu hút ánh mắt của mọi người, Trương Dương dứt khoát để Truy Phong dẫn theo Tia Chớp và Vô Ảnh ra phía ngoài nội thành, nơi không có người để tản bộ, dù sao dựa vào tốc độ của Truy Phong, chúng nó đi về cũng chỉ là mấy phút mà thôi.
Đợi chúng nó rời đi, Trương Dương cùng Mễ Tuyết đến một chợ đêm gần khách sạn, mặc dù hiện tại đã là buổi tối, nhưng ở đây người qua đường và du khách vẫn tương đối nhiều.
Trên một đường phố toàn bán những đồ vật nhỏ, Mễ Tuyết nhìn trái nhìn phải, cô hoàn toàn bị hấp dẫn bởi la liệt những đồ vật nhỏ ở đây rồi, cô giống như một chú bướm, từ đầu này bay đến đầu kia, nhìn thấy đồ chơi đẹp gì hay hay đều cầm lên nghịch một chút.
Dọc đường lại đây, trong tay Trương Dương đã mang theo không ít túi đồ, trang sức trên người Mễ Tuyết cũng thay mất mấy cái.
Những thứ đồ kia tuy rằng không đắt, nhưng vô cùng tinh xảo, khiến Mễ Tuyết bây giờ nhìn càng thêm hoạt bát, đáng yêu.
- Trương Dương, anh xem, em đeo cái này đáng yêu không?
Mễ Tuyết phát hiện một cái tai thỏ, còn cài lên đầu, làm một động tác đáng yêu, khiến Trương Dương nhìn cô ấy.
Trương Dương cười nhìn Mễ Tuyết, lúc này Mễ Tuyết thật là đáng yêu, cô ấy bình thường, rất ít khi làm nũng như vậy.
- Vị tiên sinh này, bạn gái của anh thật xinh đẹp, sau khi cài lên, càng xinh đẹp!
Chủ quán bán hàng cũng rất biết nói chuyện, mặc kệ Mễ Tuyết có mua hay không, trước hết khen với Trương Dương một câu, tuy nhiên lời mà ông ta nói cũng là xuất phát từ trong lòng thật, bởi vì khi Mễ Tuyết cài tai thỏ lên đầu, ông ta nhìn Mễ Tuyết cũng thất thần mất một lúc, nếu không phải là vợ của ông ta ở một bên nhéo ông ta một cái, phỏng chừng lúc này ông ta vẫn còn chưa phản ứng lại được đấy.
- Chít chít chít
Đúng lúc đó, Vô Ảnh đột nhiên xuất hiện tại chợ đêm, tìm thấy Trương Dương, lập tức bò lên vai Trương Dương, lớn tiếng kêu.
- Con chuột ở đâu ra vậy?
Vô Ảnh đột nhiên xuất hiện, khiến chủ quán này hoảng sợ, lập tức kêu lên.
Trương Dương hơi sửng sốt, Vô Ảnh lúc này nên cùng Tia Chớp và Truy Phong tản bộ du ngoạn ở ngoại ô thành phố mới đúng, bây giờ đột nhiên đến đây tìm hắn, chắc chắn có chuyện.
Nghe Vô Ảnh nói xong, Trương Dương lập tức hiểu chuyện gì xảy ra, kéo Mễ Tuyết đang không hiểu chuyện gì xảy ra, cũng không quan tâm sự kinh ngạc của mọi người xung quanh, lập tức rời khỏi chợ đêm phồn hoa này.
Hóa ra Vô Ảnh, Tia Chớp và Truy Phong vốn là sẽ đi ra vùng ngoại ô, nơi không có người, chơi một lát, nhưng ba tên tiểu tử vẫn chưa ra đến ngoài, Vô Ảnh đột nhiên dừng lại, kêu lên chít chít chít.
Tia Chớp và Truy Phong cũng biết, có thể khiến Vô Ảnh chú ý, đương nhiên đều là đồ tốt, cho nên lập tức theo Vô Ảnh đi qua một ngõ nhỏ, đến một cái chợ đêm nhỏ, chợ đêm này nhỏ hơn mấy lần chợ đêm mà Trương Dương đi dạo, Vô Ảnh phát hiện ra cái bảo bối thu hút mình.
Chợ đêm này mặc dù nhỏ, nhưng cũng rất đông người, Vô Ảnh và bọn Tia Chớp phát hiện ra bảo bối, cũng không thể trực tiếp lấy đi, cho nên Vô Ảnh để Tia Chớp và Truy Phong ở lại bên ngoài, chú ý gian hàng có bảo bối kia, còn nó thì nhanh chóng đi tìm Trương Dương.
Sau khi rời khỏi đám người, Trương Dương dẫn Mễ Tuyết gia tăng tốc độ dưới chân, cùng Vô Ảnh đi về hướng chợ đêm nhỏ kia.
Một lúc sau, Trương Dương và Mễ Tuyết đã đến được bên ngoài chợ đêm này, Tia Chớp và Truy Phong ở gần đó, thấy bọn họ đến, lập tức bu lại.
Trương Dương hơi sửng sốt một chút, nơi này chỉ là một chợ đêm nhỏ bán đồ phỉ thúy, lúc này người cũng không nhiều nữa, rất nhiều quầy thậm chí đã bắt đầu thu dọn, còn dư lại cũng không có bao nhiêu quầy.
Theo chỉ thị của Vô Ảnh, Trương Dương kéo tay Mễ Tuyết, đi đến một góc của chợ đêm.
Sau khi Trương Dương xuất hiện ở cái chợ đêm này, nháy mắt liền thu hút ánh mắt của đại đa số người ở đây, nhất là những chủ quán chưa thu dọn đồ, ánh mắt của từng người đều tỏa sáng.
Trương Dương và Mễ Tuyết khiến họ thấy khí chất rất không tầm thường, nhất là phía sau bọn họ, còn có một con ngựa trắng, vừa nhìn liền biết là một con dê béo từ bên ngoài tới, những chủ quán này rõ ràng là muốn ức hϊế͙p͙ Trương Dương ra mặt, hung hăng đập vào người Trương Dương một cái.
- Vị ông chủ này, ông xem cái này đi, giá ngọc thạch của chúng tôi rất phải chăng đấy.
- Ông chủ, ông nên xem cái này của tôi đi, ngọc thạch của tôi ở đây mới là hợp nhất với vị tiểu thư xinh đẹp bên cạnh ông đấy.
- Ông chủ, ông đến chỗ tôi xem đi…
Trương Dương dẫn Mễ Tuyết đi dọc đường, không ít chủ quán đều chủ động đi ra chặn Trương Dương lại, mời hắn xem ngọc thạch của bọn họ.
Không phải những chủ quán này nhìn thấy Trương Dương thì thay đổi thái độ, mà bởi vì trong cái chợ đêm nhỏ này, thường xuyên gặp được khách không hiểu về hàng, sau đó bị họ làm thịt đến không còn một cọng lông.
Ngay hôm qua, nơi này cũng có hai vị khách từ nơi khác đến rất kỳ quặc, sau khi họ đến đây, nhìn trúng một khối ngọc Hòa Điền, kết quả chủ quán kia thấy hai vị khách này yêu thích khối ngọc không muốn buông tay, khối ngọc đó giá vốn chỉ có mười mấy đồng, mà chủ quán dám ra giá đến ba nghìn đồng, cuối cùng sau khi trả giá cũng bán được với giá hai nghìn hai trăm đồng.
Hôm nay thấy Trương Dương và Mễ Tuyết xuất hiện ở đây, bọn họ đương nhiên vô cùng kích động rồi, ai cũng đều hy vọng gặp được lữ khách không hiểu biết về hàng hóa ở đây, sau đó kiếm được một món lợi lớn.
Tuy nhiên Trương Dương không để ý dù chỉ là một cái liếc nhìn đối với những lời mời chào của chủ quán, kéo tay Mễ Tuyết, một mạch đi về phía quầy hàng mà Vô Ảnh chỉ.
- Chít chít chít
Vô Ảnh và Tia Chớp đều ở trong túi vải, đến quầy hàng kia, Vô Ảnh thò đầu ra, lập tức kêu lên, nó phát hiện bảo bối, chính là ở đây.
Mễ Tuyết cũng biết, vì biểu hiện khác thường của Vô Ảnh nên Trương Dương mới đến đây, giờ phút này cô cũng mở to mắt, trên quầy bán hàng ngọc thạch này, cô đang suy đoán rốt cục đâu là khối ngọc thạch khiến Vô Ảnh chú ý.
- Mấy vị khách nhân, anh xem đi, chỗ tôi bán đều là ngọc thạch chính tông nhất của Tân Cương Hòa Điền đấy, là chúng tôi chuyên đặt mua từ Côn Lôn Sơn đến đấy, tuyệt đối là tiền nào của nấy.
Chủ quán này là một người đàn ông khoảng hơn ba mươi tuổi, gầy như khỉ vậy, lúc này thấy Trương Dương và Mễ Tuyết dừng lại trước quầy hàng của mình, hăng hái vô cùng, lập tức đẩy ra khuôn mặt tươi cười, giới thiệu hàng của mình, đôi mắt nhỏ có một tia sắc bén lướt nhanh, xem ra, trong lòng anh ta đã nghĩ cẩn thận, phải làm sao lừa bịp đối với chú dê béo đã đến trước cửa này rồi.
Trương Dương cúi người xuống, tỉ mỉ tìm kiếm trên quầy hàng này, nơi này bày đặt phần lớn là đồ giả ngọc, thậm chí có thể nói, trong đây có không ít ngọc thạch được làm giả từ chất liệu plastic chế thành, căn bản không thể gọi là ngọc thạch, ngọc thạch trang sức như vậy, nhiều nhất cũng chỉ đáng giá hơn mười đồng tiền.
- Đây là!
Trương Dương đột nhiên mở to hai mắt nhìn, hắn rốt cuộc tìm được bảo bối khiến cho Vô Ảnh chú ý, đưa tay ra, cầm lên một khối đá to bằng bàn tay, màu xanh đen.
Khối đá màu xanh đen này, hình dạng cùng loại với ưng trảo, ở giữa lõm vào, có một khối màu xanh rêu bám ở bên trong.
Chủ quán gầy như khỉ này dường như sửng sốt, anh ta không ngờ, khách hàng lại nhìn trúng khối đá mà mấy hôm trước anh ta đi Côn Lôn Sơn lấy hàng, tiện tay nhặt về.
Lúc đó anh ta cũng chỉ là thấy khối đá này đẹp, cho nên mang về đây, chỉ là đè trên bàn, để trong một góc, không ngờ, lần này khách nhân lại nhìn trúng khối đá này.
Chỉ có trong lòng Trương Dương là rõ ràng nhất, cái thực sự thu hút Vô Ảnh không phải là khối đá này, mà là cái lỗ trong khối đá này, màu xanh rêu kia.
Rêu này, mới thực sự là bảo bối.