Một trăm triệu đối với Trương Dương mà nói, chỉ là một đống các con số mà thôi, nhưng trước mắt đám người này, thực sự là xa không thể với tới.
Hồ Đào thanh âm không lớn, nhưng người bốn xung quanh lại nghe được rất rõ ràng.
Chẳng những cô y tá kia há to miệng, trừng mắt choáng váng, ngay cả người bốn xung quanh, cũng cùng là một vẻ mặt giống nhau.
Vẻ mặt kinh ngạc của những người xung quanh khiến Hồ Đào cũng ngầm khổ sở, lúc trước nghe Tô Triển Đào kể về chuyện của Trương Dương, chẳng phải bản thân cũng ngây ra như ngỗng sao?
Mà sau khi biết được việc liên quan đến Trương Dương, Hồ Đào đối với Trương Dương ngoại trừ vô cùng cảm kích, còn vô cùng kính sợ và sùng bái Trương Dương.
- Điều này là không thể nào, tôi không tin!
Không đợi mọi người tỉnh táo lại sau những gì Hồ Đào nói, Lưu Thiến Thiến kêu lên đầu tiên, bất kể như thế nào cô cũng không thể tin lời của Hồ Đào nói, một người hơn hai mươi tuổi, trẻ như vậy, làm sao có thể kiếm được tiền mà rất nhiều người cả đời này cũng không thể kiếm được?
Huống chi, Trương Dương chỉ là một bác sĩ thực tập trong một bệnh viện bình thường như thế này, những sự thật này khiến Lưu Thiến Thiến thật sự không thể tin lời của Hồ Đào.
- Hồ chủ quản, tôi, tôi cũng không tin!
Sắc mặt Tô Kỳ Phong trở nên rất khó coi, ngay từ đầu anh ta nghĩ mình mạnh hơn Trương Dương rất nhiều, rất nhiều, cho dù không mạnh bẳng Trương Dương, cũng sẽ không kém hơn, nhưng không ngờ, Hồ Đào nói Trương Dương khi còn đi học đã kiếm được hai mươi triệu, như thế chẳng phải nói, bản thân mình ngay cả một phần mười cũng không sánh bằng Trương Dương.
Điểm này bất luận thế nào Tô Kỳ Phong cũng không thể chấp nhận, cho nên hiện tại anh ta toàn thân run rẩy, thà rằng tình nguyện cho rằng lời của Hồ Đào là lời nói dối, là muốn hù dọa anh ta.
Linh linh...
Đúng lúc này, điện thoại trong tay Hồ Đào đột nhiên vang lên.
Cầm điện thoại lên, Hồ Đào liếc mắt một cái trên dãy số hiển thị trên điện thoại, cả người liền lập tức trở nên nghiêm túc, anh ta xoay người, lại đi tới một bên, lúc này mới nghe điện thoại.
- A lô, Hồ Đào phải không?
Nghe được âm thanh bên kia điện thoại, Hồ Đào cảm thán vạn phần, vừa rồi là anh ta gọi điện thoại cho Tô Triển Đào, tuy nhiên khi đó hình như là Tô Triển Đào đang họp, nghe điện thoại của anh ta là một thư ký, khi đó Hồ Đào cũng không nói nhiều, chỉ nói là đã xảy ra một chút chuyện liên quan đến Trương Dương, hy vọng Tô Triển Đào sau khi họp xong nghe điện thoại mà thôi.
Nhưng mới qua bao lâu thời gian?
Điều này chứng tỏ, sau khi Tô Triển Đào biết Hồ Đào gọi điện thoại, thì liền dừng cuộc họp lại, trực tiếp gọi điện thoại đến đây hỏi.
- Nói chuyện đi Hồ Đào, anh nói xảy ra chuyện gì, còn có liên quan đến Trương Dương?
Đầu điện thoại bên kia, lại truyền đến âm thanh nghi vấn thúc giục, sự việc liên quan đến Trương Dương, Tô Triển Đào liền tương đối gấp.
- Ồ, ông chủ Tô, là như thế này..!
Hồ Đào không chút do dự, liền đem toàn bộ sự tình xảy ra trong này nói từ đầu đến cuối cho Tô Triển Đào.
- Cái gì, anh nói Mễ Tuyết suýt chút nữa bị đánh?
Đầu bên kia điện thoại không đợi Hồ Đào nói hoàn chỉnh, Tô Triển Đào lên kêu lên kinh sợ.
Thanh âm rất lớn, ngay cả người đi đường gần đó cũng có thể nghe thấy.
- Không , không , không, anh ta bị tôi ngăn lại rồi..!
Tim Hồ Đào cũng bị hoảng sợ theo Tô Triển Đào, anh ta không ngờ, Tô Triển Đào lại có phản ứng dữ như vậy.
- Được rồi, đừng nói nữa, bệnh viện Kinh Hòa phải không? Được, tôi lập tức đến ngay, cúp đây!
Cho dù lúc đó Hồ Đào có muốn nói gì, trong điện thoại đã truyền đến câu nói cuối cùng vội vội vàng vàng của Tô Triển Đào, theo sau chính là một tràng tít tít tít..
Điện thoại nắm trong tay, trong lòng Hồ Đào cũng đã có đáp án, tiếp theo phải làm thế nào, anh ta cũng rõ rồi.
Bên này, Tô Kỳ Phong và Lưu Thiến Thiến vẫn là vẻ mặt căn bản không tin, vẫn cho rằng là Hồ Đào lừa gạt bọn họ.
Đem điện thoại cất lại trong túi quần, Hồ Đào quay lại bên cạnh TiêuTiểu, bây giờ anh ta đã hoàn toàn mất đi chút thiện cảm cuối cùng dành cho Tô Kỳ Phong, vì thế, đối diện với nghi ngờ của Tô Kỳ Phong và Lưu Thiến Thiến, anh cũng chỉ thản nhiên nói một câu.
- Tô Kỳ Phong, anh không tin lời của tôi sao? Ha ha, không sao, anh sẽ lập tức tin ngay thôi!
- Hồ , Hồ chủ quản, ý này của anh là gì?
Theo lời nói lạnh nhạt của Hồ Đào, Tô Kỳ Phong nhạy bén phát hiện ra điều gì đó, thái độ của Hồ Đào, sau khi nghe xong cú điện thoại kia, so với lúc trước, càng thêm lạnh lùng.
Lúc trước, Hồ Đào vẫn gọi mình là Kỳ Phong, nhưng bây giờ, liền trực tiếp gọi thẳng họ tên, giống như đang xử lý công việc vậy.
Sau khi Hồ Đào nói xong câu kia, cũng không nhìn Tô Kỳ Phong thêm lần nào nữa, mà luôn thân thiết hỏi Tiêu Tiểu chỗ này có sao không, chỗ kia có sao không, khiến khuôn mặt của Tiêu Tiểu đỏ bừng.
Quách Dũng ở một bên âm thầm líu lưỡi, đối với lời mà Hồ Đào nói, ông ta hoàn toàn, hoàn toàn tin, nhớ tới trước đây khi ông và các vị đại biểu của các bệnh viện ở trong trường đại học Trường Kinh tranh đoạt Trương Dương, có cả bệnh viện ra giá một triệu thù lao, mời Trương Dương đến bệnh viện của họ thực tập, nhưng Trương Dương không chút do dự lập tức cự tuyệt, điều này cũng đủ chứng minh, Trương Dương căn bản không thiếu tiền.
Vẫn là người lớn tinh tường, Quách Dũng nhận thấy được biểu hiện của Hồ Đào, chỉ sợ người đầu tư cho cậu nhỏ kia, có quan hệ vô cùng thân mật với Trương Dương.
Lắc lắc đầu, Quách Dũng đánh giá trên dưới người trẻ tuổi này một lượt, tóc tai lộn xộn, mắt kính đen, quần áo trên người cũng đều là hàng vỉa hè, vừa nhìn là biết không chú ý cách ăn mặc, trong lòng ông cũng đột nhiên cảm thấy có chút thông cảm.
Cậu này, cũng không dễ dàng gì, đột nhiên có một con cá chép nhảy vào Long Môn, chỉ sợ khoản đầu tư này sẽ trực tiếp biến thành bong bóng thôi.
- Được rồi, nơi này là bệnh viện, các cậu tụ tập trong này, sẽ thành cái gì !
Quách Dũng là viện trưởng, tất nhiên có tư cách nói như vậy, nhưng ông ta nói như vậy, rõ ràng là đang giúp Tô Kỳ Phong rồi, mọi người đều tản ra, sự việc về sau tuy rằng Mễ Tuyết hoặc Hồ Đào nhất định sẽ nói với Trương Dương, nhưng theo như tính cách của Trương Dương, sẽ tuyệt đối không so đo với một nhân vật bình thường như Tô Kỳ Phong, như vậy, có lẽ vẫn còn có thể giữ lại được con cá chép vào Long Môn này.
Chi tiếc, người ta căn bản không cảm kích.
Quách Dũng vừa lên tiếng như vậy, Lưu Thiến Thiến lại lập tức như bắt được nhược điểm, lập tức cao giọng nói:
- Chột dạ rồi phải không, Quách viện trưởng, ông là thiên vị Trương Dương, tôi không tin, anh ta lợi hại như vậy, có tiền như vậy, còn muốn đến cái bệnh viện rách này của ông làm thần y!
Bởi vì quan hệ với Hồ Đào, lúc này Tô Kỳ Phong quả thực có chút cảm giác sượng mặt với Hồ Đào, nghe thấy Quách Dũng nói câu này, anh ta quả thật muốn mượn cơ hội rời khỏi nơi này, nhưng Lưu Thiên Thiên lại hô lên như vậy, chỉ có thể chặt đứt ý tưởng muốn rời khỏi đây của anh ta.
Quách Dũng nhíu mày, lời nói của Lưu Thiên Thiên đã hoàn toàn chọc giận ông ta.
- Các cậu tụ tập hết trong này làm gì thế?
Một âm thanh từ đám người bên ngoài truyền đến, Tô Kỳ Phong nghiêng đầu sang chỗ khác, liền nhìn thấy một người trẻ tuổi, còn mặc áo khoác trắng.
Khi bác sĩ này đi đến, mọi người xung quanh đều tự giác tránh ra nhường một lối cho anh ta đi đến.
Mà hai người đang tiếp đón y tá kia nhìn thấy người thanh niên này, trước mắt lập tức sáng ngời, Quách Dũng nhìn thấy chàng trai này, tức giận trong lòng cũng tiêu tan đi một nửa, vội vàng thay vào một khuôn mặt tươi cười, vỗ vỗ vai người trẻ tuổi kia nói:
- Bận việc trong phòng phẫu thuật xong rồi hả, vất vả cho cậu rồi!
Người trẻ tuổi đi ra này, tất nhiên là Nghiêm Lương Phi, đối diện với sự ân cần thăm hỏi của Quách Dũng, anh ta vội vàng lắc đầu nói:
- Không vất vả, không vất vả!
Lúc này Nghiêm Lương Phi mới đến chỗ Mễ Tuyết, liền vội vàng vươn tay ra, hưng phần chào hỏi Mễ Tuyết.
Hành động của Nghiêm Lương Phi, hoàn toàn khiến Tô Kỳ Phong hiểu lầm anh ta là Trương Dương, Tô Kỳ Phong đã hoàn toàn đem nguyên nhân thái độ lạnh nhạt của Hồ Đào đối với anh ta, toàn bộ quy hết lên người Trương Dương.
- Anh chính là Trương Dương?
Tô Kỳ Phong đi lên trước một bước, chỉ vào Nghiêm Lương Phi la lớn, giống như tìm được chỗ phát tiết, ngay lập tức liền thu hút sự chú ý của mọi người.
- Cái gì?
Nghiêm Lương Phi ngây ra một lúc, không hiểu ra sao cả, ngay cả người xung quanh, cũng đồng thời nhìn về phía anh ta, không biết anh ta muốn làm gì.
- Tôi đã nhớ kỹ anh rồi!
Tô Kỳ Phong hung hăng trợn mắt nhìn Nghiêm Lương Phi một cái, tiếp theo xoay người, kéo tay Lưu Thiến Thiến nói:
- Thiến Thiến, chúng ta đi thôi, chúng ta cần phải so đo với loại người thích thổi phồng bản thân!
Tô Kỳ Phong nói như vậy, ngược lại là có cảm giác anh ta rất lợi hại nên không muốn so đo cùng với một người bình thường, mà là anh ta cho mình một cái lối thoát, trong lòng Tô Kỳ Phong suy nghĩ rất đơn giản, chỉ cần rời khỏi nơi này, thoát khỏi tình cảnh xấu hổ trước mắt, sau đó sẽ lén tìm Hồ Đào, chắc chắn sẽ có thể cứu vãn quan hệ giữa hai người.
Nói xong, Tô Kỳ Phong kéo Lưu Thiến Thiến, liền nghĩ phải nhanh chóng rời khỏi bệnh viện này.
- Chít chít chít
- Chi chi chi
Đột nhiên hai tiểu tử kia xuất hiện trong đại sảnh, trực tiếp ngăn cản đường đi của Tô Kỳ Phong, nhếch miệng hướng về phía anh ta, dọa Tô Kỳ Phong sợ tới mức vội thu chân lại.
Nhìn thấy hai tên tiểu tử này, trong đại sảnh có không ít các cô gái, thốt lên một câu, tiểu tử này thật đáng yêu quá..
Hai tên tiểu tử này, tất nhiên là đi cùng Trương Dương tới, Vô Ảnh và Tia Chớp.
- Vô Ảnh, Tia Chớp!
Thấy chúng nó, Mễ Tuyết lập tức đưa hai tay ra, hai tiểu tử kia vèo một cái liền nhào tới trong lòng Mễ Tuyết, vô cùng thân thiết cọ cọ Mễ Tuyết, chọc cho Mễ Tuyết cười khanh khách không ngừng.
- Mễ Tuyết, thực xin lỗi, vừa rồi anh cùng Nghiêm Lương Phi bận một ca giải phẫu!
Cởi áo khoác trắng, thay quần áo, Trương Dương cuối cùng cũng xuất hiện ở đại sảnh, hơn nữa, đã đến bên cạnh Mễ Tuyết, dịu dàng nhìn Mễ Tuyết.
- Sư phụ, sư nương!
Thấy Trương Dương, Nghiêm Lương Phi vội vàng cung kính chào một tiếng.
Tiếp theo, Hồ Đào mắt sáng ngời, vội vàng đi tới, hơi hơi cúi đầu, nhẹ nhàng chào một tiếng, anh Trương.
Bây giờ mọi người xung quanh mới biết được vửa rồi Tô Kỳ Phong nhận nhầm người, nhân tài trước mắt đây mới là Trương Dương.
Mễ Tuyết lắc lắc lắc đầu, tay rất tự nhiên vòng qua ôm lấy cánh tay của Trương Dương.
Tiếp theo Trương Dương mới nhìn Hồ Đào mỉm cười nói:
- Hồ Đào, anh tới rồi à?
Nhưng từ đầu đến cuối Trương Dương đều không liếc nhìn Tô KỲ Phong và Lưu Thiến Thiến giông như hai người kia căn bản không tồn tại.