Trương Dương cũng mới phát hiện, hắn đã bỏ quên một số chuyện, nên mới đột xuất hỏi việc này.
Một đệ tử thiên tài như Nghiêm Lương Phi, người nhà của cậu ta không có lý do gì không giữ cậu ta bên người để chuyên tâm tu luyện, căn bản không thể đem cậu ta gửi tới tay một người bình thường như Quách Dũng, mà người nhà của cậu ta cố tình làm như vậy, cũng đủ để nói rõ nhà của cậu ta nhất định xảy ra chuyện gì, mới bất đắc dĩ để cho Nghiêm Lương Phi đến chỗ của Quách Dũng, rời xa những điều rắc rối mà trong nhà đang gặp phải.
Trương Dương chợt nhớ tới thời điểm hắn xem thanh nhiệm vụ, mặt sau của thanh nhiệm vụ kia liên tiếp đánh dấu tên người đã chết bằng màu xám sẫm.
Cho dù là một thế gia y học tầm thường, đều đó cũng không có nghĩa tất cả những người đàn ông đều chết hết?
Điểm này, khiến cho Trương Dương nghi vấn, nhìn dáng vẻ của Nghiêm Lương Phi bây giờ, cậu ta đối với chuyện này hiển nhiên là không biết gì cả.
Thấy Trương Dương hỏi, Nghiêm Lương Phi nhất thời hứng thú, cậu ta ngẩng đầu lên trả lời:
- Tôi không biết, mẹ tôi để cho tôi đến chỗ ông họ, thì tôi đến, nhà tôi là thế gia y học rất nổi tiếng, ba của tôi, ông nội của tôi đều là bác sĩ nổi tiếng ở địa phương chúng tôi.
Nói đến đây, sự kiêu căng đã tiêu tan từ lâu của Nghiêm Lương Phi từ từ lại hiện lên trên mặt một lần nữa, cậu ta tiếp tục nói:
- Tôi tới nơi này, theo lý luận của chúng tôi, gọi là vào đời.
Vào đời...
Trương Dương bị Nghiêm Lương Phi chọc cười, tuy nhiên Nghiêm Lương Phi nói cũng không sai, gia đình nhỏ kia của họ nếu như vẫn luôn ở trong thị trấn nhỏ kia dốc lòng phát triển, Nghiêm Lương Phi lại bị đưa đến nơi đây, đích xác có thể nói là vào đời tu hành.
May mắn Nghiêm Lương Phi không biết thân phận đích thực của Trương Dương là người nối dõi của Y thánh Trương gia, càng không biết Trương Dương hiện giờ sáng lập ra Y Thánh Vũ Tông, bằng không mà nói, Nghiêm Lương Phi chắc chắn sẽ không ở trước mặt Trương Dương nói như vậy.
Trương Dương không đả kích vào ý nghĩ của Nghiêm Lương Phi, chỉ tiếp tục hỏi:
- Vậy cậu có nghe nói qua nhất tuyến kim đồng thể chưa?
- Nhất tuyến kim đồng thể?
Nghiêm Lương Phi ngây người ra, lắc đầu nói:
- Chưa nghe nói qua bao giờ, đây là vật gì vậy?
- Chưa nghe nói qua?
Trương Dương ngược lại ngây người ra, Nghiêm Lương Phi thậm chí vẫn không biết nhất tuyến kim đồng thể này, chẳng khác nào nói, cậu ta căn bản không biết thể chất của cậu ta chính là một trong ngũ đại đại thể chất đặc thù?
- Cậu có biết cha của cậu qua đời như thế nào không?
Trương Dương hơi do dự, vẫn hỏi, đương nhiên hắn biết hỏi như vậy rất không lễ phép, cho nên khi dùng từ có phần cân nhắc đắn đo.
Cũng may Nghiêm Lương Phi không thèm để ý đến những điều này, thành thật trả lời:
- Ồ, chính là năm ngoái, cha của tôi và ông nội của tôi hai người lên núi hái thuốc. Kết quả không may trợt chân rơi xuống vách núi.
Nói xong, ánh mắt của Nghiêm Lương Phi đột nhiên đỏ lên, dường như là chạm đến chuyện thương tâm.
Mí mắt của Trương Dương bất giác cũng nhảy lên một chút, hai người cùng lúc trượt chân rơi xuống vách núi, khả năng này quá thấp... Hơn nữa bọn họ dầu gì cũng là đệ tử của thế gia biết nội công, không thể nào có sự sơ xuất như vậy.
Nói như vậy, cái chết của ba và ông nội của Nghiêm Lương Phi, tuyệt đối không đơn giản như vậy.
Hiện tại Trương Dương gần như có thể khẳng định nhiệm vụ cứu vớt Nghiêm gia mà hệ thống Thánh Thủ đã nói, thực sự không phải là trợ giúp Nghiêm Lương Phi an toàn vượt qua đại nạn tuổi thọ thân thể, nhiệm vụ thật sự, chính là bảo vệ Nghiêm Lương Phi không có cái chết bất ngờ như ba và ông nội của cậu ta.
Tình huống cụ thể, xem ra Quách Dũng cũng không biết, cho nên muốn biết nhiều, phải gặp mặt mẹ của Nghiêm Lương Phi một lần mới được. Đương nhiên, cái này cần có cơ hội.
Trong nháy mắt, đã đến giờ cơm trưa, Nghiêm Lương Phi từ chỗ ngồi đứng lên, duỗi lưng một cái, hỏi Trương Dương:
- Anh ăn cơm ở bệnh viện không?
Trương Dương lắc đầu, hắn chỉ lên lớp buổi sáng. Buổi trưa quay về ăn cơm, đúng lúc, buổi chiều hắn còn có thể cùng Mễ Tuyết đi dạo phố.
Nhưng khi Trương Dương và Nghiêm Lương Phi chuẩn bị rời khỏi phòng mạch, điện thoại trong phòng mạch đột nhiên vang lên dồn dập.
Nghiêm Lương Phi chạy như bay đến nghe. Hưng phấn nói alo một tiếng, dường như sự đau buồn của lúc nãy đã tan biến rồi.
Trương Dương chỉ cười, rốt cuộc vẫn là người trẻ tuổi.
Nhưng Nghiêm Lương Phi theo sau chợt biến sắc, lập tức u buồn đứng lên, đưa điện thoại cho Trương Dương, buồn bã nói:
- Viện trưởng Quách tìm anh.
Trương Dương nghi hoặc đi đến nhận điện thoại.
- Trương Dương phải không? Nhanh tới phòng cấp cứu ở lầu hai, nơi này vừa đưa tới một bệnh nhân, bệnh tình rất kỳ lạ, tôi và mấy bác sĩ nghiên cứu rất lâu, cũng chưa tìm ra người này rốt cuộc bị bệnh gì.
Giọng nói của Quách Dũng rất khẩn thiết.
Trương Dương để điện thoại xuống, đồng thời cũng từ bỏ ý niệm về nhà trong đầu.
Lúc này có người bệnh cần cấp cứu gấp, chuyện gì đều phải buông xuống hết, Trương Dương thay áo khoác trắng, đi về phía phòng cấp cứu.
Còn Nghiêm Lương Phi thì ở một bên, rũ cụp mặt xuống, thấy Trương Dương đi ra ngoài, cũng không buồn nhúc nhích.
Trương Dương đi tới cửa, mới phát hiện Nghiêm Lương Phi đứng bất động, cau mày nói:
- Cậu đứng ngây người ở đó làm gì, còn không đi theo tôi?
- Viện trưởng Quách kêu anh đi, căn bản là không nói tôi đi.
Nghiêm Lương Phi nói thầm một câu.
Nói:
- Có thể là y thuật của tôi không cao, cho nên không gọi tôi.
Trương Dương nghe nói như thế, thật sự là vừa bực mình vừa buồn cười, thảo nào sắc mặt của Nghiêm Lương Phi lúc nãy biến sắc như vậy, hoá ra vì điều này.
Sắc mặt của Trương Dương nghiêm nghị, vẻ mặt cứng rắn khiển trách Nghiêm Lương Phi:
- Nói ngốc nghếch gì thế, viện trưởng Quách bảo tôi dẫn cậu đi, kêu tôi đi cũng đồng nghĩa với kêu cậu đi cùng, hơn nữa, vậy cậu không muốn tìm hiểu bệnh tình gì, khiến cho bọn họ viện trưởng Quách đều bó tay không có biện pháp phải không?
- Thôi đi, tôi vẫn nên không đi...
Mặc dù sau khi Trương Dương nói như vậy, Nghiêm Lương Phi cũng rục rịch, nhưng vẫn không vui.
Người bệnh còn đang cấp cứu, mỗi một phút mỗi một giây đều rất quan trọng, Trương Dương không còn tâm tình đứng đây dạy bảo Nghiêm Lương Phi, đừng phản bác:
- Đi cùng tôi.
Nói xong, Trương Dương trực tiếp đi ra cửa.
Nghiêm Lương Phi sau khi sửng sốt, trù trừ một chút, nhưng vẫn đuổi theo Trương Dương, đi đến phòng cấp cứu.
Trong phòng cấp cứu, ba bốn bác sĩ đang vây quanh Quách Dũng, những bác sĩ này đều là những thầy thuốc lão làng có mười mấy năm kinh nghiệm trong bệnh viện Kinh Hoà, nhưng hiện tại, trên mặt mỗi người bọn họ đều hiện lên sự nghi hoặc.
Sau khi Trương Dương và Nghiêm Lương Phi đi vào, Quách Dũng nhìn thấy Trương Dương, lập tức tránh đường ra, nói với Trương Dương:
- Trương Dương, cậu đã tới, cậu mau đến xem xem, người bệnh này bị bệnh gì vậy.
Trương Dương bước đến, nhìn trên giường bệnh.
Trên giường bệnh là một người đàn ông khoảng 50 tuổi, sắc mặt trắng bệch, một con mắt nhắm chặt, còn một con mắt khác lại đang trợn trắng lên, bọt mép trào ra nơi khoé miệng, ngay lúc đó, tay chân ông lại đang co giật run rẩy
Trương Dương nhíu mày, duỗi một bàn tay ra, đặt lên chỗ cổ tay của người bệnh, bấm mạch cho ông ta.
Quách Dũng ở một bên giải thích nói:
- Đây là người đi đường vừa rồi đột nhiên té xỉu trước cổng bệnh viện của chúng ta, y tá tan giờ làm phát hiện ra ông ấy, liền đưa ông ấy vào bệnh viện của chúng ta, lúc nãy bác sĩ Lý, bác sĩ Triệu đều chẩn đoán bệnh cho ông ta, nhưng bọn họ đều chẩn đoán không ra bệnh, người bệnh này rốt cuộc bị bệnh gì, mà ngay cả tôi, đều không biết người bệnh này rốt cuộc bệnh như thế nào.
- A, đây chẳng phải là Hào Tử thúc sao. Sau khi Nghiêm Lương Phi tiếp cận xem, lập tức kinh ngạc kêu lên.
- Tiểu Nghiêm cháu quen ông ấy hả?
Quách Dũng ngây người một lúc, ông không ngờ Nghiêm Lương Phi lại có thể quen biết một người đi đường bất ngờ té xỉu trước cổng bệnh viện.
- Đúng vậy a, Hào Tử thúc là một người bệnh mà cha cháu mấy năm trước có đem về, nhưng ông ấy chỉ ở nửa tháng, sau đó đi không từ biệt, sau khi ông ấy rời khỏi, cha cháu đã nổi giận lôi đình.
Nghiêm Lương Phi nhìn người kia đang nằm trên giường bệnh, nhớ lại chuyện trước kia
- Hào Tử thúc ở nhà cháu một thời gian, còn cho cháu rất nhiều quà.
Sau khi Nghiêm Lương Phong nói xong, Trương Dương cũng đã bắt mạch xong cho chú Hào Tử.
- Như thế nào?
Quách Dũng thấy Trương Dương bắt mạch xong, liền vội vàng hỏi.
Trương Dương lạnh lùng liếc mắt nhìn người bệnh đang nằm trên giường, nhìn Nghiêm Lương Phi hỏi:
- Người này thật là Hào Tử thúc mà cậu quen đúng không?
Nghiêm Lương Phi gật đầu quả quyết.
Nhìn thấy Nghiêm Lương Phi quả quyết, trong lòng Trương Dương cũng không còn nghi ngờ gì, tiếp theo nói với Quách Dũng:
- Yên tâm, người này không sao cả, các ông nên đi ra ngoài trước, chỉ để lại một người trong này là được, tôi cam đoan, đợi một lát, ông ấy có thể vui vẻ ra khỏi bệnh viện này.
- Không có việc gì sao? Quách Dũng cùng mấy bác sĩ kia lập tức ngây ngẩn cả người, người bệnh này khiến cho bọn họ đều bó tay không có biện pháp chữa trị, không ngờ Trương Dương sau khi xem bệnh xong, đã đưa ra kết luận như vậy.
Trương Dương gật đầu nói với Quách Dũng:
- Ừ, cho nên các ông trước tiên đi ra ngoài một chút.
- Trương Dương, đây chính là Hào Tử thúc của tôi, anh xác định ông ấy không có việc gì đúng không?
Nghiêm Lương Phi không khỏi nhíu mày, nói:
- Anh nếu như muốn dùng biện pháp gì để chữa bệnh mà không muốn cho người khác biết, cứ nói thẳng ra là được, chúng tôi sẽ tự rời khỏi, không cần lừa chúng tôi như vậy.
- Đi, chúng ta đều đi ra ngoài.
Quách Dũng không đợi Trương Dương nói, liền lôi Nghiêm Lương Phi đi ra khỏi phòng cấp cứu, tiếp theo, mấy bác sĩ còn lại, cũng đều đi ra ngoài.
Trương Dương nhìn đám người Quách Dũng rời khỏi phòng cấp cứu, ánh mắt còn dừng lại trên người của Nghiêm Lương Phi, như thoáng chút suy nghĩ.
Đợi mọi người sau khi rời khỏi, trong phòng cấp cứu cũng chỉ còn lại Trương Dương và người bệnh này.
Trương Dương cười lạnh một tiếng, đột nhiên lạnh lùng nói với người đàn ông đang nằm trên giường bệnh:
- Ông còn muốn giả bộ bệnh tới khi nào?
Trên giường bệnh, người được gọi là Hào Tử thúc kia vẫn giữ nguyên hình dạng, không có thay đổi gì.
Trương Dương nhíu mày, có phần không nhịn được nói:
- Ông nếu còn tiếp tục giả bộ, tin tôi sẽ cho ông sau này trở thành dạng này không.
Vừa dứt lời, người bệnh trên giường kia ngừng co giật hai tay, hai con mắt cũng khôi phục lại bình thường, ông ta ngồi dậy, lạnh lùng âm hiểm nhìn Trương Dương, cười ha hả hỏi:
- Các hạ là ai, quả là có mắt tinh tường, không ngờ liếc mắt một cái có thể nhìn ra bộ dạng của tôi.
Trương Dương khinh thường hừ một tiếng, thủ đoạn này, cũng dám đóng giả trước mặt Y Thánh Trương Gia, không sợ cười đến rụng răng à.
- Sự nguỵ trang của tôi, bác sĩ bình thường cho dù y thuật cao tới đâu, cũng kiểm tra không ra vấn đề.
Người kia ngồi ở trên giường bệnh, nhếch cái chân lên, liếc nhìn Trương Dương, tinh quang trong mắt lóe ra.
- Cậu có thể liếc mắt một cái thấy được sự đóng giả của tôi, như vậy cậu ắt hẳn cũng là một người tu luyện nội công, tiểu tử, nhãn lực của cậu không tệ, đuổi những người khác đi, là sợ sau khi vạch trần thân phận của tôi, tôi thẹn quá thành giận, ngộ thương người khác đúng không?
Người kia nhìn thấu sự khinh thường của Trương Dương, nhưng cũng không chống lại, ông ấy biết thực lực mà ông ấy biểu hiện ra rất yếu, chỉ có thực lực nội công nhị tầng sơ kỳ, hơn nữa ông ấy đã hơn năm mươi tuổi, trước mặt nhiều người tu hành, căn bản không có tư cách hung hăng càn quấy.
Nhưng kết quả sau cùng là, đã từng có rất nhiều người tu hành đều khinh thường ông ấy, ngược lại đã bị chết ở trong tay của ông ấy, bị khinh thị không được coi trọng, điều này đối với ông ta mà nói lại là một loại nguỵ trang tốt.
Đi sâu phân tích lần này ông ấy cũng hoàn toàn không biết, ông đã đụng phải một tấm sắt lớn.
Ở trước mặt Trương Dương, bất kể ông ngụy trang thế nào hay bày ra thế nào đều vô ích, trước sự chênh lệch thực lực hòan toàn, cho dù có làm bất cứ thủ đoạn gì cũng là uổng công vô ích, cuối cùng cũng chỉ khiến người chê cười.
Từ lần đầu tiên nhìn thấy người này, Trương Dương cũng đã nhìn thấy hết căn nguyên của ông ấy, người này xem ra cũng không đơn giản như vậy, mặt của ông cũng dễ dàng xoay trở, ông ta chẳng những đã đạt nội công tam tầng hậu kỳ, chỉ thiếu chút nữa là có thể đột phá tam tầng đạt tới thực lực tứ tầng sơ kỳ, hơn nữa, ông ấy căn bản không phải là một người đàn ông hơn năm mươi tuổi.
Khuôn mặt thật của người này chỉ có hơn ba mươi tuổi, còn một điều nữa là, toàn thân của ông ta nồng nặc mùi máu tươi, rõ ràng hai tay luôn dính máu, điểm này khó thoát nổi ánh mắt của Trương Dương.
Sự nguỵ trang của người này hết sức cao minh, hơn nữa sát khí trên người của ông ta, thân phận của người này hắn đã đóan ra, chỉ là người ma đạo mới có sát khí dữ tợn như vậy, hơn nữa sau khi Nghiêm Lương Phi nói tất cả tình hình của người này, Trương Dương cơ bản đã khẳng định, chuyện của Nghiêm gia có liên quan đến người này.
Ông ấy không té xỉu ở đâu, cố tình té xỉu ở cổng bệnh viện Kinh Hoà, rõ ràng tất cả đều có kế hoạch, mục đích lần này, chính là Nghiêm Lương Phi.
Trương Dương đuổi bọn Quách Dũng, Nghiêm Lương Phi, đương nhiên không phải sợ ông ta ngộ thương người khác, hắn cũng chỉ là không muốn để lộ thực lực của hắn trước mặt Quách Dũng, Nghiêm Lương Phi và những bác sĩ kia mà thôi.
Trương Dương muốn thu thập người này, thật dễ dàng, căn bản không mất khí lực gì cả, nhưng nếu như vậy, ắt sẽ khiến cho Quách Dũng, Nghiêm Lương Phi chú ý, điều này gây ra nhiều phiền toái, cũng sẽ ảnh hưởng đến cuộc sống yên tĩnh của Trương Dương, mất nhiều hơn được.
Tuy nhiên khiến cho Trương Dương bất ngờ chính là, người mà Nghiêm gia đắc tội lần này, có quan hệ với Ma Môn.
- Cậu yên tâm, mục tiêu của tôi không phải là cậu, cũng sẽ không làm thương tổn đến người khác, cậu không cần lo lắng.
Người đó thấy Trương Dương không nói gì, lại bổ sung một câu, khi nói hai mắt của ông ta vẫn nhìn chằm chằm vào Trương Dương, rất nhanh, tinh quang trong mắt của ông ta ngày càng nhiều, tiếp theo ông ta vỗ mạnh vào đùi, nói:
- Được, rất được, là người rất thích hợp để khai thác.
- Mục tiêu của ông là Nghiêm Lương Phi phải không?
Trương Dương nheo mắt lại trực tiếp hỏi, đối với những lời khác của ống ấy, Trương Dương căn bản không để ở trong lòng.
Ý của ống ấy đã lộ ra ngoài, đối với Trương Dương mà nói thật sự rất hợp ý, vốn Trương Dương còn đang rầu rĩ, không biết làm như thế nào đi tìm hiểu trong nhà Nghiêm Lương Phi đã xảy ra chuyện gì, hiện tại người này đột nhiên xuất hiện, vừa lúc đã giảm bớt phiền toái cho Trương Dương phải đi tìm mẹ của Nghiêm Lương Phi hỏi.
- Đúng vậy, mục tiêu của tôi vốn là cậu ta.
Gã đó nhìn Trương Dương, một bàn tay khoác nhếch lên trên đầu gối, tay kia để phía sau lưng, nhè nhẹ vuốt ve ngón tay, rõ ràng đang chuẩn bị làm chuyện mờ ám gì, nhưng trên miệng, vẫn không ngừng nói, còn đang nói chuyện để thu hút sự chú ý của Trương Dương:
- Nhưng hiện tại, mục tiêu của tôi lại thêm một ——.
- Đó chính là cậu.
Vừa nói xong chữ cậu, người đàn ông mà Nghiêm Lương Phi gọi là Hào Tử thúc bỗng từ trên giường nhảy xuống, đột nhiên từ sau lưng chém một quyền ra, dùng phương thức đấm móc, trực tiếp đánh thẳng vào cằm của Trương Dương.
Quyền phong lôi kéo hết không khí trong phòng cấp cứu, hình thành một luồng lốc xoáy khổng lồ, một quyền này, hoàn toàn nhận lấy toàn bộ nội công của ông ấy, một quyền này, cũng không phải là một người tu luyện nội công nhị tầng sơ kỳ có thể đánh ra.
Nếu như lần này, đối tượng mà ông ấy đối mặt không phải là Trương Dương mà là một người tu luyện khác, chỉ cần thực lực không đạt đến nội công tứ tầng, đối mặt với loại đánh lén này, sẽ tránh không thoát, kết quả sau cùng, chính là không chết cũng sẽ bị trọng thương.
Dù sao ngay từ đầu, thực lực mà Hào Tử bày ra cũng chỉ là nội công nhị tầng trung kỳ, đột nhiên lúc đó cả người ông khí thế bỗng nhiên tăng mạnh, lại đánh ra một quyền của một cao thủ nội công tam tầng hậu kì dồn toàn lực. Cứ cho người có cũng có thực lực nội công tam tầng, cũng do không cẩn thận mà tránh không kịp.
Hào Tử cũng là dựa vào chiêu này, sát hại rất nhiều người có thực lực ngang tài ngang sức với ông ta, cho nên đối với chiêu này, ông ta vẫn ngựa quen đường cũ.
Mọi thứ phía trước, đều đang mê hoặc Trương Dương, ông ta cũng đã thấy được, Trương Dương tuyệt không đơn giản, nếu không, ông ta cũng sẽ không nhìn ra thực lực của người thanh niên này nông sâu như thế nào, hành tẩu bên ngoài, ông ta luôn luôn lấy nguyên tắc cận thận làm đầu, cho nên vừa ra tay, đã đưa ra chiêu mạnh nhất của mình.
Trong lòng Trương Dương lại cười lạnh, người đó cho rằng động tác của mình có thể qua mặt được hắn, không ngờ toàn bộ kế hoạch của ông ta đã bị bại lộ trước mặt của Trương Dương, Trương Dương đã nhìn thấu được ông ta muốn dồn hết nội công trên tay, sau đó có kế hoạch đánh lén một đòn trí mạng vào người Trương Dương.
Trương Dương sao có thể để cho ông ta thực hiện được?
Bá.
Một quyền này kéo theo quyền phong rung động lả tả bên tai, Hào Tử nhìn thấy quả đấm kia của ông ngày càng tiếp cận Trương Dương, sự đắc ý đã biểu hiện trên gương mặt, với ông mà nói, chỉ cần Trương Dương tiếp quyền này, tất cả mọi thứ kế tiếp, sẽ không thành vấn đề.
Thấy Trương Dương vẫn đứng thừ ra ở đó, không nhúc nhích, trong lòng Hào Tử không khỏi có chút lắc đầu, trước đó ông đã đánh giá cao người thanh niên này, người thanh niên này rõ ràng đã choáng váng trước ông.
Hào Tử hết sức tự tin vào thực lực của mình, một quyền này của ông, cho dù là cao thủ tứ tầng, cũng sẽ chịu nội thương không nhẹ, lại càng không cần phải nói người trẻ tuổi trước mắt kia.
Có lẽ người thanh niên này chỉ là đệ tử bên ngoài của thế gia nảo đó thôi, cả người Hào Tử đã treo lơ lững giữa giường bệnh và Trương Dương, nắm đấm cách cằm của Trương Dương 5cm, mà mặt của ông ta, đã nhanh chóng dán váo má của Trương Dương.
Khoé miệng của Trương Dương khẽ nhếch lên, mãi đến lúc này, hắn vẫn đứng bất động, chỉ có điều lạnh lùng nhìn gã đàn ông này.
Trong chớp mắt, mặt của Hào Tử đang dương dương đắc ý lập tức đã cứng lại, tiếp theo, ông ta mở to hai mắt nhìn, như là gặp quỷ vậy, cả người ngửa về phía sau.
Đông.
Đầu của ông ta, trực tiếp đập vào bên cạnh giường bệnh, sau đó cả người ông nằm sấp trên mặt đất.
Một quyền kia, căn bản cũng chưa đánh vào cầm của Trương Dương
Một đám sương mù dày đặc màu trắng đột nhiên xuất hiện dưới cằm của Trương Dương, vừa lúc chặn một quyền kia của Hào Tử chém ra.
Năng lượng thực thể hóa.
Đây cũng là nguyên nhân khiến sắc mặt của Hào Tử đại biến, ông ta từ dưới đất bò lên, hoàn toàn không thể tin được nhìn người trẻ tuổi trước mắt, mang theo sự nghi hoặc và khϊế͙p͙ sợ thất thanh nói:
- Năng lượng thực thể hóa, cậu, cậu, cậu đã đạt đến nội công ngũ tầng?
- Không —— nếu không phải ngũ tầng, thì cũng là —— Đại viên mãn, cậu đã đạt đến nội công tứ tầng, cảnh giới Đại viên mãn?
Không đợi Trương Dương nói, Hào Tử này huỷ bỏ những lời mà ông ta đã nói vừa nãy, nếu như là nội công ngũ tầng, ắt sẽ không phải là người vô danh, càng không thể lưu lại ở nơi bệnh viện này làm một bác sĩ bình thường, người mà đến cấp độ này, cũng đã là nhân vật mà giới tu hành không thể không ngưỡng mộ, đối với thế tục, bọn họ không còn một chút lưu luyến nào cả, huống chi, Trương Dương xem qua, lại còn trẻ như vậy.
Trong lòng của Hào Tử càng khϊế͙p͙ sợ, người trước mắt này, tuổi còn trẻ mà đã là cảnh giới Đại viên mãn nội công tứ tầng, người như vậy trong toàn bộ giới tu hành có mấy người?
Trong giây lát, một luồng ánh sáng hiện lên trong đầu của Hào Tử, ông đột nhiên nghĩ đến, người trước mắt này là ai.
Tuổi trẻ đã có thực lực như thế, cũng chỉ có gã Y Thánh Nhất Mạch kia, người đã làm hại phần đông cao thủ Ma Môn bọn họ, Trương Dương, người nối dõi của Trương gia.
- Cậu là Trương Dương?
Trên mặt của Hào Tử xém khóc, ông ta không thể tưởng tượng được lạitình cờ gặp được Trương Dương danh tiếng lừng lẫy trong một bệnh viện tư nhân tầm thường như vậy.
Đối mặt Trương Dương, Hào Tử không sinh ra ý niệm phản kháng nào, ông ta đã sớm nghe các trưởng bối đồng môn nói qua, trước đây ở bình nguyên Long gia, cao thủ Ma Môn xuất hiện lớp lớp, kết quả lại đại bại mà về, vị lão tổ tông của môn phái kia trực tiếp bị phế rồi.
Ông ta lần đó vừa lúc có việc, không đi cùng các sư huynh đệ đồng môn tới bình nguyên Long gia, mới né được một nạn kiếp đó, nhưng sau khi nghe người của đồng môn miêu tả Trương Dương, nghe nói đến mặt đã biến sắc, rất sợ hãi.
- Trương tiền bối, Trương cao nhân...
Hào Tử hoàn toàn nói năng lộn xộn, hai chân lại mềm nhũn, trực tiếp quỳ gối trước mặt Trương Dương, đau khổ cầu khẩn nói:
- Tiểu nhân không biết ngài ở trong này, nếu tiểu nhân biết ngài ở trong này, cho dù tôi có can đảm, tôi cũng không dám đến a! Cầu xin ngài, bỏ qua cho tiểu nhân đi.
Ông ta biết rõ, ông ta đang ở trước mặt Trương Dương, không có bất kỳ khả năng chống cự lại, cao thủ cao cấp nhất của bổn môn, bao gồm người thủ hộ của Ma Môn, cũng không phải là đối thủ của Trương Dương, cho nên thái độ của ông ta, đột nhiên trong thất bại đã chuyển biến 180 độ, chỉ có cầu xin khốn khổ như vậy, mới khiến cho Trương Dương buông tha cho mình.
- Xem ra ông đã nhận ra tôi rồi, vậy thì thật là tốt, tôi cũng có chuyện muốn hỏi ông, nếu như ông thành thật trả lời, tôi sẽ bỏ qua ông, nhưng nếu như ông có chút lừa gạt tôi, tôi sẽ trực tiếp giết ông.
Trương Dương đúng lúc có chuyện muốn hỏi ông ta, thấy thái độ này của ông ta, cũng không cần phải tốn nhiều công sức, nghe thấy lời nói của Trương Dương, Hào Tử liền quỳ trên mặt đất, liên tiếp dập đầu mấy cái kêu thùng thùng nói:
- Tôi thật đáng chết, tôi không nên có ý nghĩ bất chính, nhìn thấy căn cơ của ngài tốt, mới sinh ra ý nghĩ bất chính.
Trương Dương đã sớm nhìn ra, ông ta còn chưa có trực tiếp ra tay với Nghiêm Lương Phi, chính là thấy nhất tuyến kim đồng thể chất của Nghiêm Lương Phi, muốn dùng Nghiêm Lương Phi tu luyện một môn thuật thái bổ của Ma Môn, chỉ có điều sau lại thấy được hắn, tâm tư lại dao động.
Tuy nhiên Trương Dương đối với mấy cái này căn bản không có bất cứ hứng thú gì, trực tiếp trốn tránh hỏi:
- Rốt cuộc là ai muốn gây bất lợi đối với Nghiêm gia, còn vận dụng cao thủ Ma Môn như ông?