- Kết đồng minh?
Đuôi mày Trương Dương khẽ nhăn lại, hắn không ngờ Âu Dương Kiến Khang sẽ đưa ra yêu cầu như vậy.
Âu Dương Kiến Khang là trưởng lão của Âu Dương đại gia tộc, cũng là người có thực lực mạnh nhất trong gia tộc, tất cả những lời ông ta nói hoàn toàn có thể đại diện cho toàn gia tộc.
Về phần Trương Dương, tuy rằng trẻ tuổi, nhưng chính là hy vọng tương lai của Trương gia, cũng là một Đại viên mãn, tất nhiên hắn có thể đại diện cho toàn Trương gia.
Âu Dương Kiến Khang và Âu Dương Hạo đều có chút căng thẳng, tất cả đều không nói chuyện.
Yêu cầu kết minh của Âu Dương Kiến Khang rất đơn giản, tuy nhiên ý tứ thì đã biểu đạt ra ngoài, tin rằng Trương Dương có thể hiểu được.
Y thánh Trương gia, đó là ngàn năm thế gia, cho dù người thưa thớt, Âu Dương gia tộc cũng không thể sánh bằng được, dù sao Y thánh Trương gia là thủ hộ không trung đoạn, lại có được Đại viên mãn cấp bậc siêu thế gia, bọn họ chẳng qua có hơn ba trăm năm lịch sử.
Kết minh như vậy, thực chất chỉ là trên miệng mà thôi, Âu Dương gia tộc lệ thuộc nhiều hơn vào Trương gia.
Cũng có thể nói, song phương kết minh, Trương gia có thể thu được càng nhiều lợi ích, cái Âu Dương gia tộc có được chẳng qua là sự che chở của Trương gia, điểm này Âu Dương Kiến Khang cũng đã nói rõ.
Chỉ cần Âu Dương gia tộc cần trợ giúp, lúc đó phải viện trợ cho họ, bọn họ nhất định sẽ có hậu tạ.
Việc hậu tạ này, không phải chỉ khi bản thân gặp khó khắn mới hậu tạ, mà bình thường bọn họ cũng sẽ thường xuyên cung cấp một số của cải cho Trương gia, nếu chỉ nước đến chân mới dâng thì không phải kết minh nữa rồi, việc đó chỉ có kẻ ngu xuẩn mới làm.
- Âu Dương lão tiên sinh, đề nghị này của ông thật khiến tôi có chút bất ngờ, thế này đi, tôi sẽ về thương lượng cùng tiền bối trong nhà, sau đó sẽ trả lời các vị, được không!
Suy nghĩ một lát, Trương Dương mới nhẹ giọng trả lời.
Y thánh Trương gia, thực tế luôn thực hiện theo chính sách, cũng chính bởi vì điểm này, mới khiến mấy đại ngàn năm thế gia khác xem thường bọn họ, khinh thị bọn họ.
Một gia tộc ít người, lại vẫn độc lai độc vãng, cho dù có cao thủ đứng đầu nhưng số người còn lại thì sao, gia tộc như vậy căn bản không đủ vì họa, lúc trước Lý gia, Hô Diên gia dám ở trước Long gia bình nguyên bức ép Trương Dương, thậm chí trơ mắt nhìn Long gia và Trương gia liên kết mà không hỏi qua, cũng chính vì điểm này.
Khi đó bọn họ căn bản không đem Trương gia để vào mắt.
Bây giờ thì Trương gia khác rồi, không nói đến việc bọn họ tiêu diệt Hô Diên gia tộc ngàn năm thế gia, chỉ riêng việc có hai Đại viên mãn truyền ra ngoài, đã không thể khiến người khác xem thường được nữa.
Được người khác coi trọng là cảm giác rất tốt, nhưng đồng thời cũng mang đến một ít nguy hiểm, lúc này nếu như thực sự có đồng minh chân chính tồn tại, thì có thể củng cố danh vọng của Trương gia.
Thực ra lúc trước giao hẹn cùng thiếu lâm cũng là một quan hệ đồng minh rất đơn giản.
Thiếu Lâm muốn Trương Dương bảo hộ sau khi đạt đến ngũ tầng, cho nên nói rất hàm súc, cũng không chính thức kết minh.
Cái Âu Dương gia tộc muốn lại là Trương gia bây giờ, hiện tại Trương gia có thể đủ để bảo hộ cho họ, nên mới đưa ra yêu cầu kết minh này.
- Trương tiên sinh cân nhắc là việc nên làm, chúng tôi xin phép về trước, đây là địa chỉ của Âu Dương gia, mong tin tốt lành từ ngài!
Âu Dương Kiến Khang nhẹ giọng nói, trong lòng cũng nhẹ nhõm hơn, Trương Dương không trực tiếp cự tuyệt là tốt rồi, họ vẫn còn hy vọng.
Ông ta lại lấy ra một chiếc hộp ngọc, nhẹ nhàng đặt lên bàn đá.
Trương Dương cũng không giữ bọn họ lại, Âu Dương gia tộc đến viếng thăm cũng đã đạt được mục đích, vừa lòng quay về.
Chờ sau khi bọn họ rời đi, Trương Dương mới mở chiếc hộp ngọc tinh xảo kia ra.
- Nhân sâm ngàn năm, còn là nguyên một cây nhân sâm trên ba ngàn năm!
Nhìn đồ vật bên trong, mắt Trương Dương có chút sáng ngời, lập tức nhẹ gật đầu.
Âu Dương gia tộc rất có thành ý, lần đầu gặp mặt đã tặng lễ vậy quý báu như vậy, lúc trước lần đầu tiên Trương Dương đến Long gia cũng không có chế độ đãi ngộ như vậy.
Đây chỉ là lễ gặp mặt, có thể tưởng tượng, nếu thật sự kết minh, bọn họ sẽ tặng càng nhiều đồ tốt hơn.
Ngoài nhân sâm ngàn năm ra, bên cạnh còn có một tấm bản đồ tinh vi, đây là bản đồ chi tiết toàn bộ đường lối của Hô Diên gia.
Địa chỉ nhà mình cũng ghi rõ ràng như vậy, Âu Dương gia tộc quả thật rất có lòng muốn kết minh.
Thu lại chiếc hộp, Trương Dương cũng không nói nữa, nhắm mắt lại, từ từ suy nghĩ.
Kết minh với Âu Dương gia tộc, lợi và hại cùng tồn tại, có điều nhìn chung thì lợi vẫn nhiều hơn hại, dù sao lực lượng song phương không đều, bên mạnh hơn vẫn là Y thánh Trương gia.
Mạnh hơn tương đương với lời nói có trọng lượng hơn, càng không cần nói, việc kết minh lần này, nhìn thế nào cũng đều là Âu Dương gia thỉnh cầu Trương gia che chở.
Nếu thực sự như vậy, sau khi kết minh đối phương cũng sẽ không thể mang đến uy hϊế͙p͙ cho bọn họ, mà còn cho họ rất nhiều lợi ích.
Ngoại trừ những điểm này ra, Trương Dương còn xem xét đến việc tính đặc thù của Âu Dương gia tộc.
Gia tộc này, dù sao cũng đại diện cho chính phủ, đại diện cho quốc gia.
Từ thời kỳ kháng chiến bọn họ đã hoàn toàn dung nhập về phía chính phủ, trước mắt trên giới chính trị và thương trường họ đều có ảnh hưởng không nhỏ.
Ảnh hưởng này thậm chí còn xa và cao hơn Long gia.
Cho dù là đại tướng Trương Khắc cần ngoài biên cương, cũng có thể bị ảnh hưởng đến, nếu như kết minh, cũng đồng nghĩa với việc Trương Khắc Cần thêm được một lực lượng viện trợ, ít nhất trong phương diện này, bọn họ chắc chắn sẽ toàn lực giúp đỡ.
Sau khi nghĩ một lát, Trương Dương mới lấy điện thoại ra, gọi về nhà.
Bất kể bản thân nghĩ thế nào, đây là việc của toàn gia tộc, Trương Dương sẽ không độc đoán một mình, phải báo cáo cho các vị trưởng bối ở nhà.
Cho dù hiện tại hắn đã hoàn toàn đủ tư cách đại diện cho toàn gia tộc, hắn cũng sẽ không làm như vậy, đó là trên phương diện thực lực, xét về phương diện tình cảm, hắn chỉ là vãn bối trong nhà.
Nhận được báo cáo của Trương Dương, Trương Đạo Phong cũng không dám chậm trễ, lập tức báo cáo cho ông cụ.
Ông cụ, Trương Đạo Phong và Trương Vận An, còn đặc biệt ngồi xuống cùng thương lượng.
Cuối cùng bọn họ trả lời Trương Dương, đồng ý kết minh, nhưng quan hệ đồng minh phải được giữ bí mật, nếu Âu Dương gia tộc không gặp phải mối nguy hiểm lớn nào, họ sẽ không ra mặt.
Nếu như Âu Dương gia tộc gặp phải mối nguy lớn, đến lúc đó Trương gia sẽ dốc sức tương trợ, bất kể kẻ thù của họ là ai.
Nhận được hồi báo trong nhà, Trương Dương cũng coi như yên tâm, chỉ chờ có cơ hội sẽ đến Âu Dương gia một chuyến, cùng bọn họ đi đến hiệp ước này.
Hôm nay bọn Trương Ái Anh không đến, tuy nhiên tiểu tử Dương Quang lại chạy tới đây.
Cậu ta thương nhớ vẫn là chiếc xe của Trương Dương, cậu ta vừa đến, Trương Dương đã ném chìa khóa cho cậu ta, tiểu tử này lập tức vội vàng rời đi.
Không có cậu ta, cũng bớt người quấy rầy thế giới của hắn và Mễ Tuyết.
Trương Dương đưa Mễ Tuyết ra ngoài dạo một ngày.
Lần đầu tiên Mễ Tuyết đến thủ đô, trước kia cô đã luôn hướng tới nơi này, không phải là người sống ở thủ đô, hồi còn nhỏ, mọi thứ đều rất thích hướng tới thủ đô, ví dụ như cung điện nguy nga, Vạn Lý Trường Thành, v.v..
Hôm nay Trương Dương đưa cô đến, chính là đi cố cung và Trường Thành
- Linh linhlinh!
Mới từ Trường Thành đi xuống, điện thoại của Trương Dương đã vang lên, đây là một dãy số lạ, điện thoại cố định của Thủ đô.
Việc Trương Dương đến Thủ đo bọn Tô Triển Đào đều biết, khoảng thời gian này sẽ không gọi điện tìm hắn, hơn nữa đám người này cũng có việc của mình, đều rất bận.
- Trương đổng, ngài đến Thủ đô cũng không nói trước một tiếng, nếu không phải là Lập Quyên báo cho tôi, tôi cũng không biết, ngài nói xem phải phạt ngài như thế nào a?
Điện thoại vừa kết nối, bên kia đã truyền đến một giọng nói dễ nghe, giọng nói này không xa lạ gì với Trương Dương, là Hoàng Tĩnh từ Canada gọi đến.
Lần trước giúp Hoàng gia thoát khỏi tru di tam tộc, Hoàng gia đã tặng cổ phần giá trị vài trăm triệu, cũng khiến Trương Dương trở thành cổ đông lớn nhất của khách sạn.
Dựa theo tình huống bình thường, vị trí chủ tịch sẽ thuộc về Trương Dương, nhưng hắn không có hứng thú với việc này, trước mắt chỉ là một thành viên hội đồng bình thường, nhưng gọi như thế cũng không sai.
- Nhà tôi ở đây, lần này là tôi về nhà, chào hỏi gì chứ!
Trương Dương nhẹ nhàng cười, trước kia hắn sinh ra ở đây, cha và mẹ cũng sinh sống ở đây rất lâu, nói thủ đô là nhà của hắn thật không sai chút nào.
Ngược lại, bên kia điện thoại Hoàng Tĩnh thoáng sửng sốt, lập tức cười nói:
- Thì ra ngài là người thủ đô, tôi thật sự không biết, nhưng tôi mặc kệ, dù sao ngài đến đây mà không nói lời nào, hôm nay ngài nhất định phải đến khách sạn, tôi đã đặc biệt phân phó đầu bếp làm món "mãn hán hoàn tịch", đến lúc đó phạt ngài ba ly rượu!
Thanh âm của Hoàng Tĩnh rất dễ nghe, có một loại cảm giác khiến người ta không đành lòng cự tuyệt.
Suy nghĩ một lát, Trương Dương lập tức gật đầu nói:
- Cũng được, tối nay tôi sẽ đến, mọi người đợi tôi ở khách sạn!
Nói xong, Trương Dương liền cúp điện thoại.
Đến thủ đô, đi thăm sản nghiệp lớn nhất của mình cũng tốt, hơn nữa có Mễ Tuyết đi cùng, hắn cũng tính toán lần này để Mễ Tuyết học tập kinh nghiệm quản lý khách sạn, sau này việc kinh doanh bên này sẽ để cô ấy xử lý.
Đến lúc đó, toàn bộ cổ phần bên này sẽ giao hết cho cô ấy quản lý.
Dựa vào cổ phần của Trương Dương và quan hệ với Hoàng gia, chỉ cần Mễ Tuyết bằng lòng, cô ấy hoàn toàn có thể thay Hoàng Tĩnh đảm đương chức vụ Tổng giám đốc này.
Trường Thành đi xuống mới là buổi chiều, từ bây giờ đến tối vẫn còn chút thời gian, Trương Dương lại đưa Mễ Tuyết đi dạo những nơi khác của Thủ đô, đến khi chạng vạng mới lái xe về khách sạn.
Là một đại hình khách sạn năm sao, thủ đô là nơi bọn họ xây dựng sớm nhất, cũng là khách sạn tốt nhất.
Khách sạn nằm ở khu thành đông phồn hoa, Trương Dương lái Hummer, Bugatti của hắn bị Dương Quang lái đi rồi, Dương Quang bảo đảm là sẽ không đi đua xe.
Đối với sự bảo đảm của Dương Quang, Trương Dương rất tin tưởng, em họ này còn trẻ, nhưng rất điềm đạm.
- Hoan nghênh Trương Đổng đã đến!
Xe dừng hắn, Mễ Tuyết khoác tay Trương Dương vừa đi đến cửa khách sạn, mười mấy người đã thi lễ với hắn, làm Mễ Tuyết giật nảy mình.
Đứng ở đầu tiên là Hoàng Tĩnh, bên cạnh cô ta là một người rất không tình nguyện, một tiểu cô nương đang quyệt miệng, tiểu cô nương này không cần phải nói, chính là Nhiệm Lập Quyên.
Nha đầu này đến hôm nay mới biết, Trương Dương đã là chủ tịch, còn chiếm cổ phần rất lớn.
Điều này làm cô có một loại cảm giác mất mát rất lớn, vì sao lại có loại cảm giác này đến cô cũng không biết, cô còn so sánh Tiêu Hà với Trương Dương, sau khi so sánh cô lại không còn chút hứng thú nào.
Tuy nói Tiêu Hà học đại học tốt hơn Trương Dương, nhưng đối với tốt nghiệp mà nói, đại học chỉ là một con đường đã đi qua, một chiếc chìa khóa hướng về tư bản.
Trương Dương và Tiêu Hà bằng tuổi nhau, nhưng hiện nay Trương Dương đã là thành viên hội đồng quản trị, còn là thành viên hội đồng quản trị có số cổ phiếu lớn nhất, chỉ riêng chỗ cổ phiếu đó, giá trị đã có mấy trăm triệu rồi.
Tiêu Hà vẫn làm công ở khách sạn, nỗ lực vì vị trí chủ quản, so sánh như vậy, căn bản không có tính công bằng.
Tuy nhiên cô so sánh như vậy đối với Tiêu Hà rất không công bằng.
Anh ta và Trương Dương vốn không phải là người trong cùng một thế giới, nếu như Trương Dương là người bình thường, sẽ không mạnh hơn Tiêu Hà, thậm chí còn có thể kém hơn một chút.