Chiếc xe Bugatti lái đi được một đoạn, rồi lại dừng lại.
Dương Quang đưa cổ ra rất mơ hồ, rồi nhìn về phía ngoài xe, vừa rồi cậu ta cắn răng, nhắm mắt mới lái được xe ra đây, sự va chạm trong dự liệu đã không xảy ra, mà lái xe ra ngoài một cách rất dễ dàng.
Chẳng có chút cảm giác nào với cơn gió bên ngoài, chỉ là trên tấm kính đã có thêm một lớp bụi.
- Anh họ?
- Đi về đi!
Trương Dương nhẹ nhàng nói lại với cậu ấy, Dương Quang đang há miệng liền đập vào cằm mình mấy phát, cuối cùng quay đầu lại, yên tâm lái xe về nhà.
Đi ra ngoài là tốt rồi, dù sao thì hắn cũng không muốn nhìn thấy những người đó, có điều suốt dọc đường Dương Quang rất chán nản, sao lại không gặp được xe chứ? Chẳng lẽ giờ đây kỹ thuật lái xe của cậu ta tốt như vậy, những nơi rõ ràng không qua được, mà vẫn qua được sao?
Cậu ta đang ở trong xe, không hề chú ý đến việc, chiếc Ferrari đang ở ngoài kia đã bị gió thổi xa đến vậy.
Bên cạnh chiếc Ferrari, bốn người thanh niên đang đứng nhìn nhau, vẻ mặt khó hiểu.
- Kỳ lạ, cơn gió này từ đâu đến vậy, sao lại có thể thổi bay xe được chứ?
Người nói chuyện là Bạch Phong, đầu ngơ ngác.
- Chẳng lẽ đã gặp phải yêu quái rồi sao, vừa rồi là tà phong à?
Tóc vàng đi sát đằng sau nói mấy câu, anh ta vừa nói xong, đầu lại bị ai đó gõ một nhát.
- Yêu quái à? Nếu có yêu quái mà anh còn sống được sao, nó đã ăn mất anh từ lâu rồi, có điều cơn gió này thật là kỳ lạ, thổi được cả xe đi, thế thì nó phải có sức mạnh lớn đến mấy?
Người thanh niên gõ đầu tên tóc vàng cũng ôm lấy đầu mình, và cũng rất ngờ hoặc, xe thì không sao, chỉ chuyển động chút thôi, có điều vừa vặn để ra một vị trí, để chiếc Bugatti rời đi.
Âu Dương Hiên vẫn đứng ở đó, không nói gì, đột nhiên rảo bước lên chiếc Ferrari.
- Đừng đi theo tôi, tôi phải về nhà!
Âu Dương Hiên nói xong câu này, đi thẳng lên xe rồi rời đi, để lại bốn người thanh niên mơ hồ đứng đó.
Một lúc sau, họ mới bất đắc dĩ phải lái xe rời đi, người cùng hội với Dương Quang, Chu Phương cũng đi theo, cậu ta yêu cầu được mời khác, những người này thấy có người chủ động bị vặt lông, bèn đồng ý ngay.
Mỗi lần họ ăn uống chơi bời, đều phải bỏ ra số tiền không nhỏ, sau này Chu Phương mới biết, nhưng chỉ đành cắn răng chịu đựng.
Âu Dương hiên lái xe, trên mặt vẫn đầy sự sợ hãi.
Gia tộc Âu Dương không nổi trội lắm ở kinh thành, người thật sự biết được sự tồn tại của họ chỉ là những danh môn vọng tộc, những người khác thì biết không nhiều.
Sở dĩ như vậy, là vì gia tộc Âu Dương không phải là thế gia chính trị, họ là một nội công thế gia.
Đây là một nội công thế gia đã kế thừa hơn 300 năm, trước khi nước cộng hòa thành lập, họ đã là một thành viên của tổ chức Đảng rồi, họ đóng góp công lao hiển hách vào sự nghiệp xây dựng đất nước, đây là một thế gia nội công thuộc về quốc gia.
Âu Dương Hiên là người của gia tộc Âu Dương, nhưng chỉ là chi thứ, mà còn là chi thứ không mấy quan trọng.
Cái gọi là chi thứ, thật ra là những đệ tử không thể tu luyện trong gia tộc, cuối cùng đi theo con đường chính trị, đi làm ăn, dù là làm gì, họ không thể tu luyện nên không thể được coi là đệ tử trực hệ.
Có điều họ đều là người của gia tộc Âu Dương, giống như ngoại môn Long gia vậy, họ cũng là người của Long gia.
Gia tộc Âu Dương không thể bì với Long gia, ba trăm năm trở lại đây, họ chỉ sinh ra được ba vị cường nhân tứ tầng, giờ đây là thời kỳ huy hoàng nhất của họ, có điều cũng chỉ có hai vị cường nhân tứ tầng mà thôi, vì không có Đại Viên Mãn, họ đã lựa chọn hợp tác với Long gia, cũng chính vì vậy, ngoại môn Long gia mới phát triển nhanh đến vậy.
Việc hợp tác như vậy có lợi cũng có hại, họ đồng nghĩa với việc đã cột vào cùng một chỗ với Long gia, cùng với việc phải nhượng lại một phần lợi nhuận, cũng khiến cho gia tộc của họ được củng cố hơn.
Cộng thêm với quan hệ đặc biệt giữa họ và quốc gia, chỉ cần nước cộng hòa vẫn còn, là họ nhất định vẫn tồn tại.
Điểm hại cũng rất rõ ràng, họ quá dựa dẫm vào Long gia, sẽ làm cho Long gia phát triển quá nhanh, dễ dẫn đến tình trạng đầu to khó chui, gia tộc Âu Dương giờ đây đã nhận thức được điểm này, họ bí mật liên hệ với Võ Đang và Thiếu Lâm, khi cần thiết, có thể mượn lực lượng môn phái để áp chế Long gia.
Điều họ làm, là phải giữ cân bằng.
Đương nhiên, phát triển năng lực bản thân mới là điều quan trọng nhất, nguyện vọng lớn nhất của gia tộc Âu Dương là tu luyện ra người bảo vệ Đại Viên Mãn, họ mới có thể không cần dựa vào người khác nữa, thật sự trở thành một đại gia tộc trấn thủ thủ đô.
Cũng chính bởi xuất thân như vậy, Âu Dương Hiên mới biết nhiều điều hơn những người khác.
Lúc nó anh ta đã nỗ lực tu luyện nội công, nhưng không luyện ra được, mặc dù không có nội công, nhưng anh ta lại rất hiểu về giới tu luyện, không như những người khác không biết gì hết.
Trận gió đó, trông thì rất kỳ quái, nhưng anh ta hiểu rằng, đây nhất định là do con người gây ra, hơn nữa là một người hùng mạnh.
Có thể tự do làm nên trận gió lốc này, mà còn có thể đẩy xe ô tô đi ra, cần năng lượng lớn đến đâu chứ?
Những điều còn lại anh ta đã không dám nghĩ đến nữa, cũng không thể nghĩ thêm, dù sao thì cao thủ mà anh ta cho là lợi hại nhất, bác của anh ta, một vị trung kỳ nhị tầng cũng không thể làm được điều này, đây mới là lý do anh ta hoảng sợ và vội vàng rời đi.
Anh ta cần báo cáo lại tin này, anh ta có thể khẳng định rằng, trận gió đó nhất định do con người gây nên, trên xe chỉ có bốn người, hai nam hai nữ, dù là ai trong số bốn người đó, anh ta đều không thể đắc tội nổi.
Trong số bốn người đo, anh ta đoán rằng người có khả năng nhất là Trương Dương.
Mặc dù Trương Dương trẻ tuổi, nhưng đã là người lớn tuổi nhất trong số đó, hơn nữa Trương Dương có một sự điềm đạm vượt quá lứa tuổi của hắn, ngay từ đầu anh ta đã cảm thấy Trương Dương có điều gì khác biệt.
Đáng tiếc là, đến bây giờ anh ta vẫn chưa biết tên của Trương Dương.
Nơi Âu Dương Hiên sống là một biệt thư ở ngoại ô, có điều ở đó không phải là đại bản doanh của Âu Dương gia, anh ta chỉ nói việc này với cha, sau đó để ông ấy báo cáo lên trên.
Cha của anh ta cũng là một đệ tử không tu luyện được nội công, từng đặt hi vọng lên người anh ta, nhưng cuối cùng cũng không được như ý muốn.
Sau đó hai cha con ông ta liền cùng kinh doanh, còn may, họ đều có đầu óc kinh doanh nhất định, kiếm được không ít tiền, cũng cung cấp được một cơ sở kinh tế khá cho gia tộc.
- Hiên Nhi, đi cùng với bác!
Âu Dương Hiên chỉ đợi mười mấy phút, một người đàn ông tóc hoa râm chạc sau mươi tuổi đã bước đến, chỉ nói với anh ta một câu liền rời đi.
Thấy người đàn ông này, Âu Dương Hiên hơi ngớ người, rồi lập tức đi theo.
Người đàn ông này chính là bác của anh ta, Âu Dương Minh, năm nay thật ra chỉ hơn 50 tuổi, nhưng ông ta đã tu luyện ra nội công, mặc dù không cao, chỉ có tu vi nhị tầng, nhưng dù sao cũng là người có nội công.
Thấy bác mình xuất hiện, anh ta ngay lập tức hiểu ra, gia tộc rất xem trọng sự việc lần này, nếu không sẽ không để đích thân bác dẫn anh ta đi.
Âu Dương Hiên đi theo bác mình, lên một chiếc xe con Hồng Kỳ.
Chiếc xe nhanh chóng lái đến một hơi xa hơn, cuối cùng đi vào một mảnh rừng núi, đây có lẽ là vùng núi hoang ở bên cạnh kinh thành, xung quanh kinh thành cũng có một vài dãy núi nhỏ, vì là những ngọn núi nguyên thủy chưa được khai thác, nên những người trong kinh thành rất thích đến đây chơi.
Tổng bộ của gia tộc Âu Dương đặt ở đây, gia tộc Âu Dương được coi là một gia tộc có thực lực trên tầm trung một chút, không bằng được những thế gia nghìn năm như Long gia, Lý gia, nhưng ưu điểm lớn nhất của họ là có mối quan hệ với chính phủ, thông thường những thế gia lớn hoặc những môn phái lớn đều không có mối quan hệ với đời thường, họ chỉ giữ quan hệ với chính phủ, nhưng không quá thân mật.
Âu Dương gia là một ngoại lệ, vì gia tộc này trực tiếp thuộc về chính phủ.
Chiếc xe lái vào một sơn trang nhỏ rất nhanh, ngoài cửa có những người lính canh gác, sau khi kiểm tra giấy tờ của họ bèn để cho họ đi thẳng vào.
Âu Dương Hiên tò mò nhìn ra tất cả những thứ bên ngoài.
Anh ta là người của gia tộc Âu Dương, nhưng đây là lần đầu tiên đến tổng bộ gia tộc mình, nếu các đệ tử chi thứ không có nguyên nhân đặc biệt, sẽ không được đến tổng bộ của gia tộc.
Về điểm này khá giống với Long gia ngoại môn, như Long Thành, nếu không phải đi theo Long Phong và Trương Dương, thì cũng không thể đi vào vùng đồng bằng của Long gia.
Âu Dương gia trấn thủ ở kinh thành, nhưng tổng bộ lại không đặt ở kinh thành, mà ở một nơi xa hơn.
Họ cũng đều hiểu rằng, đặt tổng bộ ở trong thành phố lớn, đó chắc chắn là muốn tìm cái chết, sự phồn hoa và sa đọa của thành phố lớn, sẽ ảnh hưởng đến những đệ tử tâm trí không kiên định.
- Hiên Nhi, đây là lần đầu tiên cháu đến đây phải không?
Âu Dương Minh ngồi ở một bên, đột nhiên hỏi một câu, Âu Dương Hiên quay đầu lại, nhẹ nhàng gật đầu.
- Trưởng lão rất xem trọng thông tin mà cháu cung cấp lần này, chút nữa dù có hỏi cháu điều gì, cháu cũng phải trả lời thành thật, cháu hiểu không?
Âu Dương Minh thở dài, rồi lại tiếp một câu.
Thật ra vấn đề này là do ông ta báo lên trên, chính ông ta cũng không ngờ rằng, cấp trên coi trọng nó như vậy, liền ngay lập tức bảo ông ta gọi Âu Dương Hiên tới.
- Trưởng lão?
Mắt Âu Dương Hiên cũng trừng lớn, anh ta là đệ tử chi thứ, nhưng không có nghĩa là không hiểu gì về các thành viên trong gia tộc.
Gia tộc Âu Dương cũng có tộc trưởng, giờ đây còn đang nhậm chức trong chính phủ, và bồi dưỡng một vài cao thủ cho nhà nước, nhà nước cũng có người tu luyện nội công của chính mình, họ chỉ phục vụ cho nhà nước mà thôi.
Có điều người có quyền lực lớn nhất trong gia tộc không phải là tộc trưởng, mà là trưởng lão, hiện tại trong gia tộc chỉ có hai trưởng lão, đó là hai vị cường nhân tứ tầng.
Nội công tứ tầng, trong mắt Âu Dương Hiên, đó là một vị trí không thể với tới.
- Đúng, việc này rất quan trọng, cháu nhớ phải nói sự thật đó!
Âu Dương Minh gật mạnh đầu, ông ta hiểu nhiều hơn so với Âu Dương Hiên, vì vậy mới dặn dò như vậy.
Đang nói chuyện, chiếc xe đã vào một tòa nhà bằng gỗ bên trong, Âu Dương Minh xuống xe dẫn Âu Dương Hiên đi thẳng vào trong hậu viện.
Giờ đây đã muộn, Âu Dương Hiên không nhìn rõ những thứ xung qanh, anh ta chỉ cảm thấy rằng xung quanh mình có không ít bồn hoa, nơi này giống như một vườn hoa hậu cung vậy.
Đi mười phút, họ mới vào trong một căn phòng, trong căn phòng này còn có các gian cách nhau, ở cửa của gian đó có một người.
Người đó nói mấy câu với Âu Dương Minh, rồi mới để họ đi vào.
Căn phòng không lớn, nhưng bên trong rất mát mẻ, còn có một mùi gỗ Đàn Hương thoang thoảng, rất thơm.
Giờ đây có bốn người đang ngồi trong phòng, tuổi tác của bốn người này đều không nhỏ, ai nấy đều già hơn bác của anh ta, gặp bốn người này, Âu Dương Minh quỳ xuống trước hai người tóc bạc trắng xóa trước.
Âu Dương Hiên cũng vội vàng quỳ xuống, anh ta không biết những người này là ai, nhưng họ có thể khiến cho bác mình phải quỳ xuống, thì anh ta cũng phải làm theo, làm những việc này cũng không có gì xấu.
- Cháu chính là Hiên Nhi, cháu nói hôm nay có người dùng gió nội công đẩy một chiếc xe, cháu hãy nói cụ thể việc đó!
Âu Dương Hiên vừa dập đầu xong, thì người già đầu tóc bạc phơ bèn mở miệng nói, tiếng người già không lớn, nghe rất ôn hòa, giống như một ông lão hiền từ vậy.