Trước khi đến, Trương Dương đã gọi điện cho Trương Khắc Cần, biết Trương Khắc Cần sẽ cử người tới đón mình.
Dù sao cũng đã mười mấy năm hắn không quay lại đây, đừng nói là thủ đô, cho dù là những thành phố nhỏ khác cũng có thay đổi rất lớn. Trương Dương có trí nhớ khá tốt, nhưng trí nhớ trước kia đều là kế thừa lại, hiện tại có chút mơ hồ, lúc này cứ cho là có chút mơ hồ, cũng không thể dựa vào trí nhớ mơ hồ để tìm thấy cửa nhà.
- Công tử, cậu tới rồi.
Triệu Dân rất kính trọng Trương Dương, ông ta đã sớm biết, đứa con của lãnh đạo mình không phải là nhân vật đơn giản, đối với Trương Dương luôn rất tôn kính.
Ông ta không biết thân phận cụ thể của Trương Dương, Trương Khắc Cần thì biết chút ít, nhưng không thể nói ra ngoài được.
- Vất cả cho chú rồi.
Trương Dương gật đầu, tuy nhiên lại nhìn sang người thanh niên bên cạnh, người đó trông hơi quen, chỉ có điều nhất thời không nhớ ra.
- Anh họ, cuối cùng anh cũng tới, anh không biết, mấy ngày nay mẹ em đều ở nhà đợi anh, biết anh có việc trên đường nên chậm trễ, còn lo mãi.
Người thanh niên nhìn Trương Dương, có vẻ vui mừng, lớn tiếng nói.
Nghe cậu ta gọi như vậy, trong đầu Trương Dương lập tức nhớ ra một người, một cậu bé khi còn rất nhỏ chảy nước mũi đi theo hắn.
Cô của Trương Dương có một con trai một con gái, con trai Dương Quang nhỏ hơn Trương Dương hai tuổi, con gái Dương Uyển Óanh năm nay chừng 14-15. Đối với Dương Quang, Trương Dương còn có chút ấn tượng, còn ấn tượng về Dương Uyển Oánh thì rất ít.
Dù sao cũng không kém nhau nhiều, lúc nhỏ thường chơi với nhau.
- Tiểu Quang, không ngờ em lại lớn như vậy.
Trương Dương khẽ mỉm cười, tiến lên vỗ vỗ bả vai Trương Dương, đây là em họ ruột của hắn, cũng là người có quan hệ máu mủ.
- Anh họ, anh chỉ lớn hơn em hai tuổi, anh đã lớn như vậy, còn nói em nữa.
Sắc mặt Dương Quang hơi đỏ lên, thoạt nhìn là một tiểu tử rất e thẹn, sau khi nói vài câu với Trương Dương, cũng có vẻ thoải mái hơn.
Nghe họ nói một lúc, Trương Dương mới biết, vì hôm nay mình tới, cả nhà cô đều tới nhà mình, đợi hắn.
Dương Quang thấy Trương Khắc Cần cử Triệu Dân đi đón hắn, cố ý xin đi cùng, còn lái xe của nhà mình đi.
Biển hiệu này chính là của nhà họ. Cha của Dương Quang chính là chú của Trương Dương, vì có quan hệ của Trương Khắc Cần, ở thủ đô được chiếu cố ít nhiều, gia sản so với gia đình bình thường cũng không đến nỗi, cũng coi như gia đình bậc trung có xe.
Nói đến xe, Dương Quang rất hâm mộ nhìn chiếc xe Bugatti Long Phong lái và chiếc Hummer Trương Dương lái.
Hai mắt cậu ta sáng lên, còn thiếu chút nữa tới ôm lấy chiếc xe, từ đó có thể biết tiểu tử này là người thích xe.
Thấy bộ dạng của cậu ta, Trương Dương chỉ cười cười, sau đó nói cho cậu ta biết, đợi về nhà, hai chiếc xe này, nếu cậu ta muốn lái, bất cứ lúc nào cũng có thể lái, nhưng không phải bây giờ.
Truy Phong còn đang trên chiếc Hummer, lúc này giao cho cậu ta, chính là hại cậu ta.
Về phần chiếc Bugatti, Trương Dương lo tiểu tử này lái thì sẽ đi đua xe, chiếc xe đó tăng tốc rất nhanh, đừng nói người thích xe, ngay cả đối với người không thích lắm, khi lái cũng sẽ nhanh hơn mà không làm chủ được.
Mặc dù hiện tại không sờ vào được, có lời hứa của Trương Dương, tiểu tử này vui quá nhảy dựng lên, như một đứa bé.
Sau đó Dương Quang lái xe đi trước dẫn đường, cùng nhau về nhà.
Sự thay đổi của thủ đô của thật không nhỏ, nhìn ngoài cửa sổ, Trương Dương đột nhiên hơi hoảng hốt.
Thủ đô trong trí nhớ của Trương Dương trước kia đã rất mơ hồ, thay vào đó là trí nhớ của kiếp trước.
Thời gian này kiếp trước, hắn cũng ở thủ đô, vừa triển khai quyền cước, tạo ra cục diện của bản thân.
Giống như hắn lại đang trở về quá khứ.
Sau khi nhìn một lúc, Trương Dương lại khẽ lắc đầu, chuyện quá khứ hắn không nghĩ nhiều nữa, nghĩ cũng vô dụng. Kiếp này hắn đã có được thành tích không ngờ, tất cả của trước kia đã không còn quan hệ gì với hắn, hắn phải có trách nhiệm với những người thân bên cạnh hiện tại.
Hắn đã có người yêu của mình, còn có cha, người thân, sự huy hoàng của một Trương gia khác cũng cần hắn kéo dài.
ở kiếp này, trách nhiệm của hắn cao hơn nhiều kiếp trước.
Xa lái rất nhanh, thủ đô cuối những năm 90 không tắc nghẽn như sau này, ít nhất trên đường cũng rất ít khi tắc.
Rất nhanh, xe tiến vào một khu thành cổ, Trương Dương đã có chút ấn tượng với nơi này.
Trong trí nhớ, Trương Dương nhớ rõ nhà mình trước kia là tứ hợp viện, không phải tứ hợp viện lớn lắm, nhưng lớn hơn sân của gia đình bình thường nhiều, cũng tốt hơn nhiều.
Trong sân còn có một cây táo già và một cái giếng cổ, trong trí nhớ thời thơ ấu, ấn tượng về cây táo này là rõ nhất, trẻ con đều rất nghịch ngợm, niềm vui lớn nhất khi đó là trèo lên cây táo hái quả xuống ăn.
Còn cái giếng, bịt kín lại trong thời gian rất dài, lo mấy đứa trẻ ngã xuống đó, tuy nhiên càng bịt bọn nó càng tò mò, bên cạnh giếng lưu lại bao nhiêu trò quậy phá của lũ trẻ.
Tính theo thời gian, sự việc cũng trôi qua mười mấy năm rồi.
Cảnh sắc ngoài cửa sổ phần lớn đã thay đổi, mơ hồ có một số kiến trúc cổ còn giữ lại hình dáng vốn có, đáng tiếc trí nhớ của Trương Dương đã rất mơ hồ.
Đợi đến đầu hẻm nhà mình, đứng ở giao lộ quen thuộc, Trương Dương mới phát hiện, kí ức lúc nhỏ đột nhiên trở nên rất rõ ràng, tất cả, giống như vừa xảy ra hôm qua.
- Anh họ, đi thôi, em nghĩ trong nhà đã chuẩn bị xong cả rồi.
Dương Quang đỗ xe xong, đi theo con đường nhỏ tới bên người Trương Dương, ánh mắt mất tự nhiên nhìn chằm chằm hai chiếc xe phía sau Trương Dương.
Đây đúng là một tên tiểu tử thích xe, hôm nay cậu ta cứ đòi đi, cũng là muốn lái xe đi một vòng. Cậu ta vừa lấy được bằng lái chưa lâu, hiện tại rất hứng thú với xe. Hiện tại đang là thời kì hứng thú với xe nhất, bất kể là xe gì, đều muốn đi lái thử.
Tuy nhiên cậu ta lại rất nhanh mở to hai mắt nhìn, bọn Truy Phong từ trên xe đi xuống, cậu ta không ngờ anh họ mình không chỉ lái xe Hummer, còn mang theo một con ngựa về.
- Được, đi, về nhà.
Trương Dương yên lặng gật đầu, hai từ "về nhà" nói rất nặng, tâm tình hắn lúc này cũng có chút phức tạp.
Giờ phút này, hắn không biết tình cảm này là thuộc về bản thân hay là thuộc vể Trương Dương "trước kia".
Nhưng bất luận là cảm giác thuộc về ai, Trương Dương vẫn rất thích cảm giác này. Hắn thích cảm giác giống như về nhà này, cũng có thể bởi kiếp trước cô độc quá lâu
ở kiếp này, khái niệm về "nhà", hắn càng hiểu rõ hơn và quyến luyến hơn.
Trương Dương tiến nhanh về phía trước, trực tiếp đi tới trước Dương Quang, khiến Dương Quang và Triệu Dân không thể không nhanh chân, mới miễn cưỡng đuổi theo Trương Dương.
Tới trước cổng nhà mình, Trương Dương dừng lại, đẩy cửa bước vào.
Vào sân Trương Dương lại sửng sốt, cây táo già và giếng cổ đều vẫn còn, tất cả, đều giống như trước đây, chỉ là cây táo này trông già hơn, miệng giếng cổ vẫn bịt kín như cũ.
Mặt chính của sân là gian giữa và phòng ngủ, phía đông là nhà kho và nhà bếp, bởi vì là tứ hợp viện nhỏ, mặt chính đã có một hàng gian phòng, không giống tứ hợp viện lớn, có mấy hàng gian phòng.
- Cha, mẹ, cậu, bọn con về rồi.
Lúc này Dương Quang chạy từ phía sau tới, vừa vào sân đã lớn tiếng gọi, có hai người đàn ông vội chạy từ trong phòng khách ra, từ bếp cũng có hai người phụ nữ bước ra.
- Dương Dương, cuối cùng cháu đã về.
Một trong hai người đi ra từ bếp, người trẻ hơn có vẻ rất xúc động, đây chính là cô Trương Ái Anh của Trương Dương.
Cô vẫn không khác mấy so với trong trí nhớ của Trương Dương, thoạt nhìn có vẻ gầy hơn một chút, hơn nữa cũng già hơn một chút
Mấy năm nay sức khỏe cô không tốt lắm.
- Cô, là cháu không tốt, mấy năm nay khiến cô lo lắng.
Nhìn Trương Ái Anh đang thân thiết nhìn mình, chăm chú quan sát từ đầu đến chân mình, Trương Dương khẽ nói một câu. Hắn có thể cảm nhận được, người phụ nữ trước mặt rất quan tâm tới mình.
- Đứa trẻ ngốc này, về là tốt rồi, về là tốt rồi.
Trương Ái Anh nhìn Trương Dương, không kìm nổi lau mắt, mắt bà hơi đỏ lên.
Mâu thuẫn mười mấy năm của Trương Dương và cha, bà là người rõ nhất, bà cũng từng khuyên bảo Trương Dương, đáng tiếc Trương Dương căn bản không nghe, vừa nói tới chuyện này là bỏ đi.
Hơn nữa bà cũng không rõ lắm về cái chết của mẹ Trương Dương.
Chuyện khi đó liên quan đến độc thú, lại dính líu tới một vài bí văn tu luyện nội công, Trương Khắc Cần cũng không nói ra ngoài.
Tuy nhiên tất cả đều đã qua, mâu thuẫn của Trương Dương và cha rút cục được hóa giải, cha con họ rút cục cũng hòa hảo, coi như giải tỏa được tâm sự lớn nhất của bà.
- Mẹ, anh đã về rồi, đây là chuyện tốt, mẹ xem mẹ lại sao vậy?
Thấy mẹ mình vụng trộm lau nước mắt, Dương Quang lập tức đi tới, giữ cánh tay bà, nhỏ giọng khuyên.
Nói mấy câu với cô, Trương Dương lại chào hỏi người phụ nữ còn lại, lúc này mới đi vào bên trong.
Người phụ nữ đó Trương Dương từng gặp, là vợ hiện nay của Trương Khắc Cần. Dù tình cảm bình thường, nhưng dù sao cũng là người một nhà, Trương Dương cũng không có bất kì mâu thuẫn gì với bà.
Bọn Truy Phong cũng vào sân, tuy nhiên ngoài ngoài việc ngạc nhiên nhìn chúng vài cái, họ cũng không có phản ứng gì lớn. Những người này không hiểu về ngựa, chỉ hơi ngạc nhiên khi Trương Dương mang con ngựa về.
- Dương Dương, lớn như vậy, nghe đại ca nói, cháu rất có tiền đồ, không chỉ tự mở công ty, còn có y thuật rất lợi hại.
Chú của Trương Dương là một người hơn 40 tuổi, tên là Dương Thanh, lúc này đang quan sát Trương Dương, trên mặt còn có chút tò mò.
Dương Thanh thoạt nhìn chính là một người làm ăn khôn khéo, ông làm kinh doanh thương mại nước ngoài, một năm cũng có lợi nhuận chừng vài trăm nghìn. Theo tình hình hiện tại, thu nhập của họ có thể giúp họ có một cuộc sống khá thoải mái.
- Là công ty cùng mở với bạn, cháu còn đang học, ngành học là y học lâm sàng.
Trương Dương cười lắc đầu, có vẻ rất khiêm tốn, hắn cũng có chút ấn tượng về Dương Thanh. Cô đã đến thăm hắn rất nhiều lần, có mấy lần Dương Thanh cùng đi, trước kia cũng đối với hắn rất tốt.
- Vậy cũng lợi hại rồi, giỏi hơn nhiều Tiểu Quang, nó cũng học y, nhưng không liên kết với bạn mở công ty.
Dương Thanh mỉm cười, ngoài miệng nói Dương Quang không bằng Trương Dương, tuy nhiên trên mặt lại có vẻ tự hào.
Hàn huyên một lúc Trương Dương biết, năm ngoái Dương Quang thi lại, kết quả đậu đại học y khoa thủ đô, đây là trường đứng nhất nhì cả nước, cho dù không phân công công tác, sinh viên của trường này ra ngoài cũng không lo không tìm được việc làm.
Dương Quang đậu vào trường tốt như vậy, làm cha, đương nhiên rất tự hào, ít nhất tốt hơn nhiều so với học viện y học đại học Trường Kinh của Trương Dương.