Vốn chỉ có một thông đạo(lối đi) nay không ngờ đã biến thành hai cái.
Hơn nữa sau khi Trương Dương khống chế năng lượng trời đất tiến hành thăm dò còn phát hiện hai lối đi này không ngờ đều là thật.
Thông đạo tự nhiên không có khả năng đều là thật, Trương Dương rất rõ ràng, trước mắt chỉ có một con đường là đúng, còn một con đường khác không biết là sẽ dẫn hắn đến nơi nào.
Chớ thấy đều là thẳng tắp về phía trước, trên thự tế rất có thể xoay người qua là đã sang hướng khác, hơn nữa hắn tuyệt đối sẽ không phát hiện mảy may.
Về phần đi đâu thì phải xem tâm tình của người bố trí kỳ môn trận pháp này, nếu là tâm tình không tệ thì rất có thể chỉ có đường đuổi đi ra mà rốt cuộc vào không được, nếu là tâm tình không tốt thì có thể chúc mừng, ngươi rất có thể sẽ đi vào một tuyệt địa cực hiểm.
Đừng cho là nội kình bản thân hùng mạnh cỡ nào, cái gì cũng không sợ, dùng kỳ môn độn giáp giam cầm hay giết người trước nay đều không cần đích thân động thủ, chẳng sợ nội kình của người dùng kỳ môn độn giáp không cao, chỉ cần lạc vào trận pháp của y, lại nằm trong tầm khống chế thì vẫn có thể bị chém giết như thường, lúc trước vì sao rất nhiều người không muốn bị kỳ môn độn giáp giam cầm cũng là vì điểm ấy.
Hít một hơi thật dài, Trương Dương nhắm mắt lại, chậm rãi suy tư mất một lúc.
Hoàn hảo là hai chọn một, cho dù tùy tiện chọn một cũng có tỷ lệ đến 50%, căn cứ vào biểu hiện của lũ vẹt thì trận pháp này hẳn là không có sát trận tồn tại, điểm này nhiều ít khiến Trương Dương an tâm hơn chút ít.
Nhắm mắt lại, buông bỏ hết mọi ý nghĩ khác, Trương Dương trực tiếp điều động năng lượng cảm thụ toàn bộ trận pháp.
Kỳ môn độn giáp nổi tiếng nhất đó là hư ảo, trong thật có giả, trong giả có thật, dùng mắt thường mà nhìn thì có thể lừa người ta di vòng vòng xoay quanh, chi bằng dùng năng lượng đi cảm ứng.
Từng luồng năng lượng trời đất không nhìn thấy được bằng mắt thường không ngừng phóng thích ra phía ngoài.
Không bao lâu, Trương Dương liền giơ chân lên, dứt khoát nhằm một hướng mà tiến đến, Truy Phong, Tia chớp và Vô Ảnh cũng đều vội vàng đuổi theo, trong trận pháp này tất cả chúng nó đều như mù.
Linh thú với kỳ môn độn giáp càng không có bất kỳ sức chống cự nào, lúc trước khi kỳ môn độn giáp còn hưng thịnh. Không ít linh thú bậc cao đều chết thảm dưới những trận pháp này, chúng nó cho dù có thông minh thì cũng không thể đi phá giải những trận pháp mà ngay cả nhân loại cũng đều không nhất định phá vỡ được.
Hai lối đi, Trương Dương trực tiếp chọn một rồi tiến vào mà không hề dừng lại.
Sau khi hắn đi qua thì lối đi bên cạnh kia liền biến mất một cách thần kỳ giống như khi xuất hiện, Trương Dương tiếp tục tiến lên phía trước.
Cách đó không xa, hai con vẹt đang ở đó mà nhìn, thấy Trương Dương đã tiến lên thì hơi khẽ gật đầu, tuy nhiên thần sắc không có gì thay đổi.
Đi chưa được mấy bước, Trương Dương lại ngừng lại.
Ở trước mặt hắn, một lối đi lại biến thành hai cái giống hệt vừa nãy.
Hai lối đi có quan sát thế nào, cảm ứng kiểu gì cũng đều là thật, lần này lại bắt phải lựa chọn một lần nữa, lựa chọn sai thì toàn bộ công sức cố gắng trước đó đều uổng phí, lựa chọn đúng mới có thể tiếp tục tiến lên phía trước.
Trương Dương vẫn không mở mắt, chỉ đứng lại chưa đến một phút đồng hồ rồi lại tiếp tục tiến nhanh thẳng về phía trước.
Lần này hắn lựa chọn lối đi bên phải, còn trước đó lại là chọn bên trái.
Hai con vẹt hơi có chút giật mình tuy nhiên chúng đều không nói gì mà vẫn tiếp tục quan sát Trương Dương, thông đạo không dài lắm, đi chưa được vài phút thì phía trước lại phân nhánh, lần này xuất hiện ba lối rẽ.
Trương Dương hai mắt vẫn không mở, ba lối đi vẫn kéo dài thẳng tắp xuyên qua phía trung tâm.
- Làm sao có thể, hắn rốt cuộc là may mắn hay là thật sự phá giải được trận pháp của chủ nhân?
Hai con vẹt lúc này rốt cuộc cũng không tiếp tục kiêu ngạo được nữa mà đã ở đó kinh sợ kêu lên.
Chúng nó đã ở trong trận, rất rõ ràng phân ra được thông đạo cái nào là thực, cái nào là giả, Trương Dương vừa rồi mỗi lần lựa chọn đều là chính xác tuyệt đối.
Lần đầu tiên lựa chọn đúng thì có thể nói là may mắn. Lần thứ hai lại lựa chọn đúng còn có thể nói vận may rất rất tốt.
Thế nhưng lần thứ ba mà còn đúng, lại còn chẳng màng do dự đến một chút thì đây cũng không phải đơn giản là do vận may nữa, rất có thể là Trương Dương đã thật sự tự tìm ra lối đi chính xác, đã tìm đúng đường.
Đã tìm đúng đường, cũng chẳng khác nào đã phá giải trận pháp.
Đây tuy là một kỳ môn trận pháp đơn giản, nhưng thuộc loại kỳ môn độn giáp thật sự, hơn nữa còn là do chủ nhân có thực lực ngũ tầng của chúng tự tay bố trí, nào có dễ dàng bị phá giải như vậy.
Cho nên, nếu nói Trương Dương thực sự phá giải trận pháp thì chúng nó cũng không tin, thà rằng tin đây là vận may của Trương Dương.
- Còn một lần lựa chọn nữa, xem hắn sẽ chọn ra sao!
Con vẹt kia gắt gao nhìn chằm chằm Trương Dương, Trương Dương rất nhanh chóng lại chọn ra một cửa thông đạo, lúc này đây không phải hai, cũng không phải ba mà có đến năm cửa.
Năm chọn một, tỷ lệ lại đã nhỏ đi rất nhiều.
Trương Dương cũng chưa mở mắt mà thân thể của hắn đột nhiên vừa chuyển, trực tiếp lách vào lối đi gần nhất bên cạnh kia, hai vẹt ngơ ngác nhìn hắn, lúc này lại không hề thốt ra thêm một câu nào.
Đúng rồi, Trương Dương lại chọn đúng rồi.
Lần này lựa chọn trực tiếp cho thấy thứ trước đó Trương Dương dựa vào cũng không phải là vận may, nhiều cửa thông đạo như vậy, không có người nào mò mẫm mà lại lựa chọn ngay cửa thông đạo bên cạnh.
Rất nhiều người đều đã theo bản năng mà cho rằng thông đạo đều là thẳng, sẽ chọn một trong hai cửa ở phía trước nhất.
Trương Dương không hề dừng lại mà trực tiếp tiến lên, chỉ có thể chứng tỏ trong lòng hắn hoàn toàn nắm chắc, hắn thật sự đã tìm đúng đường, thật sự phá giảđược trận pháp này, cũng khó trách hai con vẹt lại giật mình như vậy.
Đi được không bao xa, Trương Dương đột nhiên mở mắt, khóe miệng thản nhiên khẽ cười.
Ở trước mặt hắn đã không còn thông đạo, đèn đuốc cũng đã sáng lên rất nhiều, ở trước mặt của hắn còn có một đại sảnh trong sơn động, nơi này có những vật dụng được bày biện đơn giản như ghế đá, bàn đá, mấy thứ này đều rất sạch sẽ, xem ra tựa như có người ở đây.
Chỉ quan sát mấy lần, Trương Dương liền chuyển ánh nhìn qua bên trên vách tường cạnh đó.
Đây là một vách tường rất lớn, trên vách tường có khắc rất nhiều chữ, tất cả đều là chữ phồn thể, hơn nữa cách viết cũng đều là cổ đại.
Chỉ nhìn thoáng qua, Trương Dương liền bị những nội dung trên vách tường này thu hút.
Những gì viết trên vách tường cũng y chang bản thảo tâm pháp Đạt Ma Thiếu Lâm đưa tới và Phá Thiên kiếm pháp, tất cả đều là nhìn qua thì rất bình thường, nhưng càng xem càng có vẻ sâu sắc, huyền bí gì đó.
Chỉ điểm này liền có thể chứng minh đây là bút tích của cường giả ngũ tầng.
Đến lúc này, tất cả những gì có liên quan đến ngũ tầng mà Trương Dương đã thấy đều có đặc điểm này, cũng chỉ có các cường giả ngũ tầng mới có thể viết ra những thứ thần kỳ như vậy, nhất định phải dùng mắt mà nhìn, dùng trí nhớ thì sẽ không được mảy may.
Nhìn những chữ trên vách tường, Trương Dương chậm rãi đứng đó không nhúc nhích.
Hai con vẹt từu từ bay tới, đứng ở trên một bàn đá không xa chỗ Trương Dương. Truy Phong và Vô Ảnh thì cảnh giác quan sát lũ vẹt, thủ hộ ở bên người Trương Dương.
Lũ vẹt này thực lực cũng không yếu, nếu không có Trương Dương thì bất kể là con nào trong hai chúng nó đều có thể đối phó với ba tiểu tử kia. Nếu lũ vẹt có ý đồ gì không tốt thì đối với Trương Dương có thể có thêm sự uy hϊế͙p͙ rất lớn.
Bây giờ Trương Dương là hoàn toàn đắm chìm ở nội dung trên vách tường, căn bản không chú ý đến hết thảy xung quanh.
Trương Dương cứ thế mà đứng trọn một đêm.
Trong lúc này hai con vẹt lẫn đám Truy Phong chúng nó đều không có bất kỳ động tác gì, Truy Phong trông coi Trương Dương còn hai vẹt thì ở bên cạnh lẳng lặng mà nhìn.
Sắc trời bên ngoài dần dần sáng lên, trải qua cuộc đảm chiến tối hôm qua, đám động vật nhỏ xung quanh dần dần khôi phục lại vẻ bình thường, động vật trí tuệ không cao nên hôm qua mặc dù bị sợ gần chết nhưng lúc này lại đã quên đi rất nhiều.
Đương nhiên, khu vực trung tâm thì chúng nó tuyệt đối không dám tới gần.
Nhưng thật ra những linh thú cảm ứng xung quanh lúc này cũng đều núp ra phía xa xa. Dã nhân sơn là rừng rậm nguyên thủy, linh thú sinh trưởng nơi đây cũng không ít, trong phạm vi lớn như vậy chí ít có hơn mười con.
Đám linh thú này đều rất thông minh. Chúng nó biết khu trung tâm có hai đấng hùng mạnh tồn tại nên không tới gần nơi này.
Mỗi linh thú đều có địa bàn của mình, bình thường chúng nó cũng đều bình an vô sự, nơi này cho dù có linh thú phân tranh nho nhỏ, nhưng đều là những cuộc cọ xát đồng cấp như dân quê cãi nhau, còn loại tình huống giống tối hôm qua thì cực kỳ hiếm thấy.
Cũng có thể nói, ngày hôm qua động tĩnh lớn như vậy thật sự bị sợ hãi chính là đám linh thú, chúng chưa bao giờ trải qua chuyện như vậy. Năng lượng cường đại như vậy đụng nhau đến nay mới chịu thôi, đám linh thú cũng không dám trở về địa bàn của mình.
- Thì ra là thế, thì ra là thế, đây mới thực sự là tự nhiên chi đạo!
Nhìn vách tường, Trương Dương ánh mắt dẫn trở nên vô cùng sáng ngời, miệng khẽ lẩm bẩm.
Chung quanh hắn còn bao phủ một tầng năng lượng trời đất, khác với năng lượng trời đất bình thường nhìn không thấy, sờ không được, những năng lượng này mang theo một tia màu trắng nhợt nhạt.
Tuy rằng rất nhạt, nhưng ít ra có thể nhìn thấy được.
Hơn nữa những năng lượng này cũng không phải Trương Dương mượn dùng phá Thiên kiếm pháp mà thu hoạch được, đây là năng lượng trời đất do hắn tự mình khống chế.
Tự nhiên chi đạo của Trương Dương đã có bước đột phá lớn hơn nữa, hắn đã chính thức nhập môn.
- Đại viên mãn?
Hai vẹt cùng kêu một tiếng, trong mắt chúng đều mang theo vẻ khϊế͙p͙ sợ.
Là khϊế͙p͙ sợ, mà không phải giật mình, chúng nó tự nhận là đã đánh giá cao Trương Dương, cho Trương Dương đánh giá rất cao, thật không ngờ vẫn là thấp hơn so với tiềm lực của hắn.
Trương Dương hiện tại đã thật sự tiến vào chính môn của tự nhiên chi đạo, tự nhiên chi đạo mà hắn lĩnh ngộ được không kém chút nào so với Đại viên mãn.
Nghiêm khắc mà nói, Trương Dương cũng không phải Đại viên mãn, Đại viên mãn chân chính là tứ tầng hậu kỳ lĩnh ngộ tự nhiên chi đạo, còn hắn chỉ mới là tứ tầng trung kỳ.
Nói như vậy thì hắn là một Đại viên mãn tứ tầng trung kỳ, so với Đại viên mãn chân chính còn có chênh lệch nhất định.
Tuy nhiên mức chênh lệch này đã không lớn, chỉ là chênh lệch giữa tứ tầng trung kỳ và hậu kỳ, cũng không phải là hậu kỳ đối mặt với Đại viên mãn không hề có sức hoàn thủ như bình thường.
Đại viên mãn tứ tầng trung kỳ, Trương Dương có thể nói là người đầu tiên tự cổ chí kim.
- Ta hiểu rồi, hiểu rồi, rốt cục đã hiểu tất cả rồi!
Trương Dương đột nhiên cao hứng kêu một tiếng, năng lượng trời đất mênh mông xung quanh nhanh chóng tự động dung nhập vào trong thân thể của hắn, những năng lượng này rất nhanh chóng chuyển hóa làm nội kình, trực tiếp hấp thu năng lượng trời đất tăng thêm nội kình, đây là cách thức chỉ có ở Đại viên mãn và cường giả ngũ tầng.
Hiện giờ Trương Dương, nếu không luận thực lực mà nói thì đã không có gì khác với Đại viên mãn.
Hắn lúc này đi ra ngoài cũng có thể ngụy trang bản thân thành một người bình thường, cũng có thể giống Trương Bình Lỗ không bị bất kì người tu luyện nội kình nào phát hiện.
Chẳng sợ kẻ tu luyện Thiên nhãn thông nhân nhìn ra hắn ngụy trang, vận dụng tự nhiên chi đạo ngụy trang thì chỉ cần mình không dao động sẽ là tự nhiên nhất, ngụy trang không hề có sơ hở.