- Tiểu tử Long gia, cậu ở lại đây đợi một lát, Dương Dương, cháu mau đi theo ta.
Nghe Trương Dương nói tới việc giao thủ với Hô Diên Phong, tròng mắt Trương Bình Lỗ cũng không ngừng chuyển động. Trương Dương đang nói tới đoạn chạy tới Côn Lôn Sơn, Trương Bình Lỗ đột nhiên nói một câu.
- Đi ra ngoài?
Trương Dương hơi ngạc nhiên, vừa dứt lời đã bị Trương Bình Lỗ kéo đi.
Ánh mắt Long Phong trừng lớn hơn, muốn đi theo ra ngoài nhưng người không động. Lão tổ tông Trương gia gọi Trương Dương ra ngoài rõ ràng là muốn nói chuyện riêng. Lúc này anh ta theo ra ngoài khác nào không hiểu chuyện.
- Cụ…
Trương Bình Lỗ kéo Trương Dương ra cửa, Trương Đạo Phong đúng lúc đang đi ra ngoài, nhìn thấy hai người vội gọi một tiếng.
- Đừng nói, con cũng lại đây.
Trương Bình Lỗ dùng ngón trỏ đặt vào miệng nói. Trương Đạo Phong lập tức gật đầu, đi theo Trương Bình Lỗ ra phía sau.
Ông ta còn không biết có chuyện gì, tuy nhiên ông cụ nhà mình đến nhanh như vậy thật tốt, cứ đi theo đã.
Đi được hai bước, ông ta đột nhiên nghĩ ra cái gì, trực tiếp truyền âm nhập mật tới Trương Vận An, lúc ra cửa Trương Vận An cũng chạy ra. Không chỉ ông ta, cả Truy Phong, Tia Chớp, Vô Ảnh cũng đều theo ra.
Nếu đại viên mãn che dấu hành tung, có thể giấu được tất cả cao thủ tứ tầng và linh thú tứ tầng.
Tuy nhiên một khi họ để lộ chút hơi thở, liền bị linh thú phát hiện. Lúc trước Vô Ảnh nhận ra Trương Bình Lỗ cũng là như vậy. Vừa rồi Trương Bình Lỗ ra ngoài để lộ chút hơi thở, mới bị tam đại linh thú phát hiện, cùng nhau theo ra ngoài.
- Cụ…
- Đừng nói, đi, đưa ta tới nơi nào không người.
Ra cửa, Trương Dương cũng nói một câu, đáng tiếc hắn chưa nói hết đã bị Trương Bình Lỗ chặn lại.
Suy nghĩ một hồi, Trương Dương dẫn họ tới sau núi, nơi đó không có ai, là vùng đất trống, làm gì ở đó cũng không bị ai phát hiện.
Cả đoàn người, đều là cao thủ tứ tầng, Truy Phong và Vô Ảnh cũng đã tiến lên tứ tầng, ngay cả Tia Chớp cũng là linh thú tam tầng hậu kì.
Trong đó còn có một tứ tầng đại viên mãn, lực lượng cường đại như vậy,cho dù bất cứ gia tộc nào gặp phải chỉ e cũng đều sợ. Thực lực như vậy đủ sức tiêu diệt một gia tộc hoặc một môn phái lớn.
Rất nhanh lên tới đỉnh núi, Trương Bình Lỗ thoáng nhìn quanh, lại lập tức kéo Trương Dương chạy tới sau núi.
Cuối cùng dừng lại ở một khe hẹp dưới núi, cái khe này chỉ to bằng sân thể dục, tất cả đều là cây nhỏ, nửa vách núi bên cạnh còn bị đào rỗng, nơi này từng bị khai thác, phát triển, sau đó bị ngừng lại.
- Dương Dương, bây giờ cháu tấn công, ta phòng thủ.
Sau khi tới nơi, Trương Bình Lỗ lập tức nói, ánh mắt Trương Dương trừng lớn.
Không chỉ hắn, cả Trương Đạo Phong và Trương Vận An cũng vậy, hai người còn há miệng to, bọn họ cho rằng mình nghe lầm.
- Chít…
Vô Ảnh lập tức nhảy lên người Trương Dương, rất cảnh giác nhìn Trương Bình Lỗ. Truy Phong đã chân, cũng tới cạnh, ánh mắt xinh đẹp nhìn chằm chằm Trương Bình Lỗ, Tia Chớp cũng tới trước mặt Truy Phong, nhìn về phía trước.
Ba con vật đều biết sự hùng mạnh của Trương Bình Lỗ, tuy nhiên chúng cũng tuyệt đối không cho phép đối phương ức hϊế͙p͙ Trương Dương. Lần trước sau khi trở về từ cuộc trốn chạy ngàn dặm, độ trung thành của Truy Phong cũng lên tới 80, độ trung thành của ba con vật hiện tại đều hơn 80.
- Cụ, không phải cụ muốn luận bàn với Trương Dương đấy chứ, hiện tại mới là tứ tầng sơ kì, không thể là đối thủ của cụ.
Trương Đạo Phong vội nói, lời này của ông cũng có ý khác nữa.
Đó là thực lực của Trương Dương không bằng cụ, cụ tìm nó so tài thuần túy là bắt nạt, con không thể để cụ ức hϊế͙p͙ hậu bối như vậy.
- Tiểu tử con, nghĩ gì thế, ta muốn xem Trương Dương chạy thoát lão già đó như nào, so tài, tất cả mấy đứa cùng lên cũng không phải đối thủ của ta.
Bóng Trương Bình Lỗ lóe lên, trực tiếp tới trước mặt Trương Đạo Phong, gõ lên đầu ông.
Trương Đạo Phong đáng thương, hơn 70 tuổi, lại bị người ta coi là trẻ con gõ đầu, tuy nhiên người gõ đầu ông là Trương Bình Lỗ, cho dù là tuổi tác hay thân phận, đều là trưởng bối lão tổ tông của ông, ông chỉ có thể chấp nhận.
- Dương Dương, tới đây.
Trương Bình Lỗ trở về chỗ, đứng đó nhìn Trương Dương.
- Cụ, lúc đó cháu dùng Hàn Tuyền kiếm, dù sao cụ cũng phải để cháu lấy kiếm tới…
- Vận An, quay về lấy kiếm cho Dương Dương.
Trương Dương còn chưa nói xong, lại bị Trương Bình Lỗ chặn lời, Trương Vận An đáp một tiếng rồi vội vàng đi về, Trương Vận An đáng thương, đường đường cường nhân tứ tầng, lúc này thành chân sai vặt.
Trương Dương cũng chỉ có thể cười khổ, cụ nhà mình tính tình có chút nóng nảy.
Dường như mấy ông lão sống tới hơn hai trăm tuổi như vậy tính tình đều có chút cổ quái.
Cường nhân tứ tầng, tốc độ đương nhiên nhanh, không lâu sau Trương Vận An quay lại, mang theo Hàn Tuyền kiếm của Trương Dương. Thanh kiếm này để trong phòng ngủ của Trương Dương, cũng dễ tìm.
Cầm lấy thần binh, khóe miệng Trương Dương lại có chút bất đắc dĩ, nói:
- Cụ, cụ ra tay lưu tình.
Trương Bình Lỗ trừng mắt, lúc này mới lên tiếng:
- Linh tinh, dĩ nhiên ta không mạnh tay với cháu rồi, cháu yên tâm, cháu là thiên tài kiệt xuất nhất trong hơn 1800 năm nay của Trương gia, ta không cam lòng để cháu mất một cọng tóc đâu.
Ông cụ chưa dứt lời, cả người Trương Dương nổi da gà, vội vàng rút Hàn Tuyền kiếm ra, ngửa mắt chỉ lên trời, một cỗ năng lượng ngưng tụ quanh Hàn Tuyền kiếm.
Kiếm vừa ra, Trương Vận An và Trương Đạo Phong không nói gì, cả hai kinh ngạc nhìn Trương Dương.
Hai người đều là cường nhân tứ tầng, rất mẫn cảm với năng lượng, bọn họ đã cảm nhận được năng lượng mạnh mẽ mà bảo kiếm mang lại. Năng lượng này ngay cả họ cũng không thể khống chế.
Lúc trước họ nghe nói Trương Dương giao thủ với Hô Diên Phong, thật không ngờ Trương Dương đã có thể tự mình khống chế năng lượng thiên địa.
- A, hay đấy.
Ánh mắt Trương Bình Lỗ hơi sáng lên, trên mặt cũng lộ nụ cười, song chưởng vung lên, một cỗ năng lượng càng khổng lồ hơn ngưng tụ giữa song chưởng của ông cụ.
Trương Dương và Hô Diên Phong từng giao thủ, đương nhiên biết sự lợi hại của đại viên mãn, tinh thần hắn không dám lơ là chút nào. Phá thiên kiếm pháp thức thứ nhất được hắn vận chuyển, tiến công trước.
Ánh trăng hôm nay không sáng bằng hôm đó, nhưng ít ra có thể giúp mình nhìn rõ đối phương, Hàn Tuyền kiếm mang theo một cỗ hàn quang, trong tay Trương Dương biến thành một đoàn kiếm hoa.
- Cha, đây là năng lượng thiên địa.
Trương Vận An chậc miệng, nhỏ giọng hỏi Trương Đạo Phong. Trương Dương có thể trực tiếp vận dụng năng lượng thiên địa, thực sự khiến ông ta giật mình.
- Cha biết.
Trương Đạo Phong gật đầu.
Trương Vận An lại hỏi:
- Năng lượng thiên địa chẳng phải người cảnh giới đại viên mãn mới có thể không chế sao? Dương Dương, Dương Dương là tứ tầng sơ kì đúng không?
- Ta biết, nó là tứ tầng sơ kì.
Trương Đạo Phong lại gật đầu, rất máy móc, Trương Vận An quay lại nhìn cha mình, có chút bất đắc dĩ.
- Cha, chẳng lẽ Trương Dương đã tiến vào đại viên mãn?
- Không thể, đúng nó là sơ kì, nhưng nhất định có kì ngộ. Con có thấy, tuy nó có thể khống chế một cỗ năng lượng, nhưng năng lượng khống chế rất nhỏ, không nhiều như của ông cụ.
Trương Đạo Phong rút cục lắc đầu, ông vẫn luôn cẩn thận quan sát, rất nhanh tìm được sự khác biệt trong đó.
Ông vừa nói, Trương Vận An cũng phát hiện điểm này, tuy nhiên cho dù có điểm khác biệt này, nhưng trong lòng họ vẫn rất chấn động.
Đừng tưởng cỗ năng lượng này nhỏ, tuy nhỏ cũng là năng lượng thiên địa, cao hơn một bậc so với nội kình tự thân ngưng tụ. Những năng lượng thiên địa này không những có thể rất nhanh chuyển hóa thành nội kình, còn có thể bộc phát ra uy lực rất lớn.
Không nói những cái khác, chỉ nhìn Trương Dương có thể khống chế cỗ năng lượng này, Trương Vận An hiểu mình không phải đối thủ của hắn.
Trương Đạo Phong lúc này cũng lo lắng điểm này, ông chán nản phát hiện, cho dù mình có thể đỡ được Trương Dương, cũng không thể đánh bại hắn. Trương Dương chỉ mượn cỗ năng lượng này nếu giao thủ với ông thì sẽ chiếm ưu thế bất bại.
Đây chỉ là biểu hiện hiện nay của Trương Dương. Nếu Trương Dương còn có hậu thủ khác, hoặc thêm sự trợ giúp của Truy Phong Vô Ảnh, hai linh thú tứ tầng, chỉ e ông cũng phải chạy trối chết.
- Kiếm pháp kì quái, rất tốt.
Trương Bình Lỗ giao thủ cùng Trương Dương, miệng không ngừng kêu lên.
Sau khi giao thủ, Trương Dương buông lỏng một chút, đối chiến với Trương Bình Lỗ không khẩn trương như khi chống đỡ với Hô Diên Phong. Trương Bình Lỗ giống như đang kiểm tra hắn, còn Hô Diên Phong thì muốn giết hắn.
Đây là hai thái độ hoàn toàn khác nhau. Trương Bình Lỗ không có ý định gây thương tổn cho Trương Dương, điều này cũng khiến Trương Dương yên tâm, toàn lực phát huy kiếm pháp của mình.
Nhìn một lúc, bọn Vô Ảnh cũng yên tâm, Trương Bình Lỗ quả thật không có ý giết người.
Nếu Trương Bình Lỗ cũng có ý giết, chúng nó chỉ e phải chạy một chuyến tới Dẫn Long Sơn, cho dù Vô Ảnh và Truy Phong đều đã tiến vào tứ tầng, nhưng nếu bọn nó cùng chiến đấu cũng vẫn không phải đối thủ của đại viên mãn.
Đại viên mãn thật sự quá hùng mạnh.
Sử dụng kiếm pháp phá thiên, Trương Dương có một cảm giác vô cùng thích thú.
Người có thể khiến hắn tùy ý sử dụng kiếm pháp tiến hành so tài cũng không nhiều, so tài không giống như chiến đấu sống chết, càng có thể dễ dàng phát hiện sự thiếu sót trong kiếm pháp của mình.
Trong lúc vận chuyển kiếm pháp phá thiên, Trương Dương cũng không ngừng tiến hành sửa chữa, thức thứ nhất kiếm pháp phá thiên dần dần thành thục.
Trương Dương hiện nay, mới chân chính luyện thành thức thứ nhất kiếm pháp phá thiên. Sau này lúc sử dụng kiếm pháp này, sẽ thuận lợi hơn những công phu khác.
- Dừng dừng.
Ước chừng đánh hơn nửa tiếng, Trương Bình Lỗ mới hét to một tiêng, trực tiếp lui về sau vài bước.
Trương Dương cầm Hàn Tuyền kiếm nhẹ nhàng lau mồ hôi trên trán, vận chuyện nhiều năng lượng như vậy đối với hắn mà nói cũng có gánh nặng nhất định, lúc này trán vã cả mồ hôi.
Sau khi tứ tầng, hắn rất ít khi chảy mồ hôi.
- Dương Dương, vừa rồi cháu dùng kiếm pháp gì thế?
Sau khi dừng lại, Trương Bình Lỗ trực tiếp hỏi, ông cũng nhận thấy kiếm pháp này không đơn giản, Trương Dương sử dụng kiếm pháp mới điều động được năng lượng thiên địa.
Kiếm pháp như vậy tuyệt đối không phải của Trương gia. Nếu là của Trương gia, Trương Bình Lỗ không thể không biết, ông là lão tổ tông của Trương gia, là người thủ hộ.
- Đây là kiếm pháp phá thiên, cháu ngẫu nhiên có được, cũng mới luyện thành gần đây, hiện tại cháu mới tu luyện thức thứ nhất.
Trương Dương trả lời, nơi này không có người ngoài, tất cả đều là người nhà, trừ Trương Bình Lỗ, những người khác đều biết sự tồn tại của kiếm pháp phá thiên.