Thần Y Thánh Thủ

Chương 674: Hô Diên gia chuyển nhà

Long gia như thế, Hô Diên gia cũng là như thế.
Trên thực tế, thế gia tứ đại ngàn năm đều có thói quen điểm đồng hồ, đây là thói quen trước kia lưu lại, cho dù bây giờ có công cụ hiện đại hóa, nhưng vẫn lấy điểm đồng hồ làm thông báo như xưa .


Về số lần đồng hồ vang, tứ đại gia tộc đều đại đồng tiểu dị.


Thường thì, sáu tiếng và dưới sáu tiếng đều là việc nhỏ, chủ yếu là một vài hình thức, ví dụ như lễ mừng năm mới sẽ gõ sáu tiếng, để biểu thị chúc mừng, tết Trung Thu thì là ba tiếng, có chuyện vui lớn, cũng sẽ kêu ba đến sáu tiếng để chúc mừng.


Vượt qua sáu tiếng, như vậy không còn là việc nhỏ, cũng không phải là hình thức.
Bảy tiếng đồng hồ vang, cho thấy gia tộc xuất hiện biến cố trọng đại, hoặc là sự cố ngoài ý muốn, lần trước sau khi mang thi thể của Hô Diên Tín và Hô Diên Bằng về, đồng hồ liền vang bảy tiếng, để biểu thị bi ai.


Tám tiếng đồng hồ vang, ở Hô Diên gia đại diện cho có ngoại địch xâm lấn, cần cả gia tộc đồng tâm hiệp lực, cùng chống lại kẻ địch.


Còn về chín tiếng, cho thấy gia tộc tới rồi sinh tử tồn vong tình thế, đây là vô cùng vô cùng nghiêm trọng sự việc, chín tiếng đồng hồ vang, bất luận là anh đang làm gì, đều phải buông chuyện trong tay, đi ra cống hiến tất cả lực lượng của anh vì gia tộc.
Về phần mười tiếng, gia tộc Hô Diên vẫn chưa bao giờ gõ.


Mười tiếng thuộc về chuông tang, gõ vang rồi mười tiếng đồng hồ, thì cho thấy gia tộc đã diệt vong, tiếng chuông loại này chỉ có thể gõ một lần, cũng chỉ gặp phải một lần.
Chín tiếng đồng hồ vang, Hô Diên Phúc đã không kịp tiếp tục hỏi, vội vàng của chạy rất nhanh ra ngoài.


Long Phong hơi do dự một chút, anh ấy vẫn đi theo, anh ấy cảm giác một cách bản năng, tiếng chuông vang lớn của Hô Diên gia lần này có liên quan tới Trương Dương, anh ấy tìm kiếm Trương Dương phải qua đó nhìn một chút trước.


Hô Diên gia không ngừng có người chạy đến, bất luận là người tu luyện nội công chính thống, hay là một vài người hầu, tất cả đều có vẻ rất kinh hoảng.


Đừng nói chín tiếng đồng hồ vang, dù chỉ là tám tiếng, gia tộc Hô Diên cũng mấy trăm năm không có xuất hiện, đột nhiên xuất hiện chín tiếng đồng hồ vang, làm cho trong lòng mỗi người đều vô cùng của hoảng loạn, họ còn không biết xảy ra chuyện gì.
Trung ương của gia tộc Hô Diên, là một võ đài.


Là nội công thế gia, võ đài là bắt buộc phải có, đệ tử gia tộc giao lưu với nhau, có ích cho sự tiến bộ của họ, có điều võ đài của gia tộc Hô Diên không lớn bằng Long gia.


Võ đài của họ không lớn, chung quanh càng nhỏ, thoạt nhìn chỉ là cái bàn dựng lên trong sân, so sánh với võ đài to lớn đó của Long gia, nơi này có vẻ hơi xấu xí.
Cũng khó trách Hô Diên gia sẽ ghen ghét Long gia như thế , bất luận là là linh kiện hay là phần mềm, họ đều không so bì được với Long gia.


Võ đài của bàn chủ tịch đó, lúc này đã có bốn người đứng đó, đại trưởng lão gia tộc, Hô Diên Minh trung kỳ vẻ mặt rất nghiêm túc.
Đối diện ông ta là Hô Diên gia tộc hiện nhiệm Hô Diên Bách Thắng, ở giữa hai người, vẫn còn một người già nhếch nhác.


Người già dáng vẻ thật sự rất thảm hại, người đầy vết máu, tóc cháy đen, gần như nhìn không ra bộ dáng gì nữa, trên người cũng chỉ còn lại có một cái cánh tay, cả người lại dính đầy bùn đất, chỉ nhìn từ bề ngoài, ăn mày trên đường còn tốt hơn so với ông ta.


Đại trưởng lão cùng tộc trưởng, liền đứng ở bên người người già, hai người đều đã mang theo một nét bi thương.
"Lão tổ tông, mọi người tề tựu rồi!"
Quay đầu lại nhìn một chút bốn phía, Hô Diên Bách Thắng hơi nghiêng người, nhẹ nhàng nói một câu.


Người già thảm hại này, đã chạy trốn trở về, ông ta có thể trốn trở về trong sự công kích của tầng năm, chỉ có thể nói là mạng lớn, có điều cái giá ông ta bỏ ra cũng không nhỏ.


Hai quả cầu lửa truy kích ông ta, đuổi theo ông ta vài trăm dặm, cuối cùng ông ta cố gắng vận năng lượng, liều mạng chịu đựng vết thương của cơ thể lớn hơn nữa, sau khi hủy diệt thần binh lợi khí của mình, mới miễn cưỡng ngăn cản được một quả cầu lửa.


Một quả khác, là ông ta mượn ưu thế địa lý để chống chọi lại, năng lượng toàn thân gần như hao hết, phế đi một cánh tay, cuối cùng ông ta cũng chặn lại được quả cầu lửa đó.


Hai quả cầu lửa, lấy đi phần lớn mạng sống của ông ta, lại hoàn toàn phá hủy cơ thể của ông ta, bây giờ cho dù ông ta dùng Ích Cốc Đan cũng vô dụng, tuổi thọ của ông ta, không còn trụ nổi một năm.
Cái giá của lần này, cũng có thể nói là đã bỏ ra tính mạng.
- Đều tới rồi!


Hô Diên Phong ngẩng đầu, bình tĩnh nói một câu, khi trở về ông ta liền đã hiểu, Trương Dương quả thật là chạy trốn về phía Dẫn Long Sơn.


Nhưng ông ta chỉ đoán trúng phần mở đầu, và đã đoán sai tất cả phần sau, Trương Dương đi Dẫn Long Sơn không phải là đâm đầu vào chỗ chết, hoặc là dụ ông ta trên lên Dẫn Long Sơn, là Trương Dương vốn dĩ đã có giao tình với linh thú Dẫn Long Sơn.


Giống như là Hoa gia và con linh thú Thiên Trì đó có giao tình vậy, Trương Dương đi tìm quân tiếp viện, đáng thương ông ta vẫn ngốc nghếch đuổi theo chịu chết.
Hiểu ra rồi, nhưng tất cả đều đã muộn rồi.


Sớm biết rằng sẽ như thế, dù ông ta làm cho cơ thể bị hao tổn, cũng có thể đuổi theo Trương Dương chém giết hắn, hoặc là căn bản không đuổi theo, sẽ không có tai họa thế này, chỉ có điều trên thế giới này không có thuốc hối hận, dù là ông ta là cường nhân cảnh giới đại viên mãn, lúc này cũng chỉ có thể buồn bã chấp nhận kết quả này.


- Lão tổ tông!
Đại trưởng lão Hô Diên Minh lại kêu lên một tiếng, Hô Diên Phong giơ cánh tay còn lại ra, rồi vẫy với ông ta.
Sau khi giơ cánh tay này ra mọi người mới phát hiện ra, cánh tay này của ông ta cũng chỉ còn ba ngón.


- Minh Nhi à, bảo anh chăm chỉ một chút mà anh không chăm chỉ, giờ đây anh cũng chỉ ở trung kỳ tầng bốn, nếu trong tám tháng anh không có chút đột phá, thì Hô Diên gia của chúng ta lại phải trải nghiệm sự đau khổ của bảy trăm năm trước!


Câu này của Hô Diên Phong là nói với đại trưởng lão, bảy trăm năm trước, Hô Diên gia không còn người bảo vệ, ngay sau đó gia tộc chuyển nơi ở, cuối cùng đến đỉnh Bá Vương Phong này.


Lúc đầu họ chọn nơi đây, là do coi trọng môi trường hà khắc ở đây, lúc đó không bao giờ có người nghĩ rằng, họ sẽ rời đến đây. Sau khi gia tộc lại có người bảo vệ, họ phát hiện rằng môi trường ở đây có ích cho việc tu luyện của đệ tử, bèn ở lại đây hẳn, đến tận bây giờ cũng chưa thay đổi.


Có điều đó chỉ là đến bây giờ, họ sắp sửa lại phải đưa ra một sự thay đổi mới.
- Lão tổ tông, tôi sai rồi!
Hô Diên Minh cúi thấp đầu, trong mắt đầy nước, vô cùng hối hận.


Rất nhiều đệ tử Hô Diên gia đứng dưới đều ngớ người, ngoài một số ít người tầng ba biết được sự tồn tại của người bảo vệ, tất cả những người khác đều không biết.


Không nói cho họ, là sợ họ nảy sinh tính ỷ lại, cho rằng trong gia tộc có người bảo vệ là không cần lo lắng gì nữa, hơn nữa nói cho họ cũng không có gì tốt, các đại gia tộc đều chọn cách giấu chuyện này.


Không đến bước đường vạn bất đắc dĩ, những đệ tử bình thường sẽ không biết được về sự tồn tại của người bảo vệ.


Lúc này họ nhìn thấy đại trưởng lão bình thường địa vị cao nhất, giờ đây nhận lỗi trước một người già thảm thương như một đứa trẻ, toàn bộ đều không biết nói gì, thân phận của người già thần bí này, đều đã làm cho họ vô cùng tò mò.
- Là ai?


Hô Diên Phong đột nhiên hét lớn lên một tiếng, một nguồn năng lượng ngay lập tức bùng nổ ở phía cửa lớn, phát ra một tiếng lớn.
Long Phong chầm chậm bước ra từ đằng sau cửa, anh ấy đi theo, nhưng không vào, mà đứng ở ngoài.
- Long Phong, đệ tử của Long gia, bái kiến các vị tiền bối!


Long Phong cúi thấp người, trong lòng anh ấy cũng này cũng vô cùng chấn động, anh ấy đã từng gặp Hô Diên Minh, biết thân phận của ông ta, đây là một trong những cường nhân mà anh ấy ngưỡng mộ nhất.


Một cường nhân như vậy mà lại đứng bên cạnh người khác vô cùng tôn kính, điều này đã nói rất rõ ràng về thân phận của người già kia, cũng chỉ có người bảo vệ của Long gia, người bảo vệ ở cảnh giới đại viên mãn tầng bốn, mới có thể khiến cho Hô Diên Minh như vậy.


Chỉ là Long Phong không hiểu, rốt cuộc là ai, có thể khiến cho người bảo vệ đỉnh cao bị thương thê thảm như vậy.
Người bảo vệ bị thương nặng, đều là chuyện vô cùng quan trọng với bất kỳ một gia tộc nào, hèn chi họ gõ chín tiếng chuông.
- Người của Long gia, anh đến đây làm gì?


Hô Diên Phong lại hét lên một lần nữa.
- Vãn bối đến để tìm người!
Long Phong nhẹ nhàng nói, Hô Diên Phúc vội vàng đi lên, nói một lượt mục đích đến của Long Phong.


Nghe nói anh ấy đến tìm Trương Dương, rất nhiều người đều nhìn Long Phong với ánh mắt phẫn nộ, giờ đây Trương Dương là điều cấm kỵ trong Hô Diên gia.
Hô Diên Phong cũng nhìn Long Phong, một lát sau, ông ta đột nhiên nói:


- Bách Thắng, tiễn khách, đưa người của Long gia đi đi, đưa anh ấy đi ra khỏi phạm vi của Thiên Sơn!
- Vâng!
Hô Diên Bách Thắng vội vàng gật đầu, có điều ông ta không đích thân đưa đi, mà sắp xếp một người đệ từ trung kỳ tầng ba của gia tộc đưa anh ấy đi.


Ông ta hiểu rất rõ, tiếp sau đây lão tổ tông nhất định phải sắp xếp chuyện vô cùng quan trọng, lúc này ông ta không thể rời đi.


Ông ta cũng biết, sự sắp xếp quan trọng này quyết không được để cho người ngoài biết dược, Long Phong là đệ tử Long gia, đây là một đệ tử trẻ quan trọng nhất, Hô Diên gia đang gặp biến lớn, lúc này không được đắc tội Long gia quá nhiều, chỉ có thể đưa Long Phong về.


Thực tế cũng là như vậy, nếu không phải do thân phận của Long Phong khá mẫn cảm, chỉ một điểm là anh ấy là bạn của Trương Dương, Hô Diên Phong sẽ giết ngay anh ấy mà không hề do dự.
Long Phong không còn cách nào, đành phải rời đi theo, việc tiếp theo của Hô Diên gia anh ấy cũng không rõ.


Những việc anh ấy không rõ đều là những việc lớn, buổi chiều ngày hôm đó hàng trăm người giúp việc bèn bắt đầu rời đi, mang theo những đồ dùng sinh hoạt cá nhân của họ, rất nhiều người sống cả đời ở Bá Vương Phong, mù mờ mang theo một vài bộ quần áo, đi theo tộc trưởng Hô Diên Bách Thắng và một vài người tu luyện, cùng đến một nơi mà họ không hề biết.


Đến tối, người chuyển đi lại đổi thành mấy chục đệ tử chính tông xuất sắc nhất của Hô Diên gia, toàn bộ họ đều có nội công, gần như đều trên tầng hai cả.
Phương hướng mà họ rời đi, không giống với trước đó.


Hô Diên gia đã di rời, Hô Diên Phong biết rất rõ, Hô Diên gia không có ông ta, những thế gia khác không thể bỏ qua miếng thịt béo này, trận pháp bên ngoài của họ rất lợi hại, nhưng cũng không ngăn được sự tấn công của những người bảo vệ khác.
Nếu đã phải đi, thì phải đi sớm, đi cho bằng hết.


Thật ra giờ đây ông ta còn trụ được, nhưng ông ta sợ rằng Trương Bình Lỗ sẽ đến đây, với trạng thái hiện tại của ông ta, tuyệt đối không phải là đối thủ của Trương Bình Lỗ.


Với tính cách của Trương Bình Lỗ, sau khi biết ông ta truy sát Trương Dương mấy nghìn dặm, nhất định sẽ không từ bỏ ý định, ông ta cố gắng tiêu hao lực lượng để trở về nhanh chóng, chính là để chuẩn bị những việc này, phải di rời sớm.


Mấy trăm năm gần đây, Hô Diên gia cũng không phải không nghĩ đến việc rời đến nơi khác, họ đã xây dựng ngầm ở mấy nơi rồi, để chuẩn bị, giờ đây những nơi này cuối cùng cũng đã dùng đến.
Chuyển đến hai nơi, cũng là để bảo vệ gia tộc của họ.


Nơi mà Hô Diên Bách Thắng trấn giữ, chỉ là ngụy trang, tương lai thật sự của gia tộc là một nơi khác, đó cũng chính là trung tâm của gia tộc trong tương lai.