Trong khu biệt thự tại Hàng Thành của Hoàng gia, tại phòng khách có không ít người.
Những người này đều là các nhasnh của Hoàng gia ở khắp nơi, có điều không phải mọi người đều đến, những người đến đây đều không phải là người đặc biệt quan trọng, những người quan trọng đều đã trốn ra nước ngoài.
"Tĩnh Nhi, cái cậu Trương Dương mà cháu nói, có thật là sẽ đến không, có thật là rất lợi hại không?"
Một người đàn ông tầm sáu mươi tuổi ngồi ở chiếc ghế sô pha ở giữa, ngẩng đầu lên hỏi Hoàng Tĩnh ngồi bên cạnh.
Lời của ông ấy vừa dứt, những người khác cũng quay đầu ra nhìn Hoàng Tĩnh, đây cũng là vấn đề mà họ rất quant âm.
"Bác à, bác yên tâm, cháu tin rằng anh ấy nhất định sẽ đến, và nhất định sẽ thắng!"
Hoàng Tĩnh gật đầu rất mạnh, hôm nay là ngày cuối cùng Sở Vân Thiên cho họ, sắc trời đã dần tối, đây cũng là lúc Trương Dương hứa sẽ xuất hiện.
Người của Hoàng gia hiểu rất rõ về người tu luyện nội công, chính vì hiểu rõ như vậy nên họ mới sợ, sợ rằng ác ma này sẽ đến tham sát cả nhà họ.
Những người trốn ở nước ngoài không về đây, trong lòng cũng mang chút hi vọng nhỏ, dù gì Sở Vân Thiên chỉ là một người trong nước, có lẽ sẽ không vì những nhân vật nhỏ như họ mà chạy xa như vậy, tốn nhiều công sức như vậy.
Chỉ có những người thật sự hiểu mới biết rõ rằng, chỉ cần những người trong ma đạo đã nói ra, dù anh chạy đến chân trời góc bể, họ cũng sẽ đuổi giết anh đến cùng.
Đặc biệt là những thành viên quan trọng, sau khi biết được rằng Trương Dương rất hứng thú với thứ đồ của họ, họ càng hiểu rõ về điểm này, họ đều đã đánh giá thấp về giá trị của món đồ đó.
Vì vậy, hi vọng giờ đây của họ, chỉ có thể đặt lên người Trương Dương.
"Chị tin tưởng gì cơ chứ, chuyện lần này chẳng phải do chị gây ra hay sao, chị đã liên lụy đến cả nhà!"
Một cậu bé mười lăm, mười sáu tuổi đột nhiên nói một câu, trong mắt là sự phẫn nộ, còn rất nhiều người nghĩ như cậu ta, rất nhiều người đều cho rằng tai họa lần này là do Hoàng Tĩnh gây ra.
Nếu không phải là cô ấy lấy thứ đồ của gia đình đi giao dịch, cũng không có chuyện như thế này.
Những người này đều không nghĩ rằng, nếu không phải họ quá tham lam muốn bán hai lần một vật, thì cũng không xuất hiện tên cao thủ ma đạo này, và gây ra cho gia tộc tai họa lớn như vậy.
"Tiểu Húc, đừng nói linh tinh!"
Người đàn ông nói trước đó trừng mắt, cậu bé đó ngay lập tức im bặt, chỉ có điều trong mắt vẫn còn sự tức giận.
Hoàng Tĩnh ngầm thở dài một hơi, ánh mắt đưa ra ngoài cửa sổ, màn đêm đã dần buông xuống. Trời sắp tối hoàn toàn rồi. Lúc này, có lẽ Trương Dương đã xuất phát rồi chứ.
Lần này, cô thật sự đặt tất cả hi vọng lên người Trương Dương, trong đó có cả tính mạng của cô nữa.
Biệt thự bên hồ, Trương Dương cũng nhìn lên bầu trời, và chầm chậm gật đầu.
Hôm nay là kỳ hạn cuối cùng mà Sở Vân Thiên cho Hoàng gia, cũng là ngày hắn ra tay đối phó với Sở Vân Thiên, chuẩn bị lâu như vậy, những điều làm được hắn đã làm rồi.
Thiên thời địa lợi nhân hòa, giờ đây hắn đã có đủ cả, toàn bộ công việc chuẩn bị đã xong xuôi. Trương Dương tin rằng trận này hắn nhất định có thể giành thắng lợi.
"Truy Phong, chúng ta đi thôi!"
Trương Dương lật người lên ngựa, rồi nhẹ nhàng nói một câu, Truy Phong chồm lên hí dài một tiếng, rồi cất bốn vó ngựa. Một luồng sáng xẹt qua, nó đã biến mất khỏi khu biệt thự ven hồ.
Tiếng hí của Truy Phong rất lớn, truyền ra rất xa, trong một biệt thư tối om, có một người đang đứng trên nóc nhà đột ngột ngẩng đầu lên.
"Ngựa linh thú ư?"
Miệng gã lẩm bẩm, trên mặt vẫn hơi do dự.
Người đó chính là Sở Vân Thiên, gã ở đây chờ Hoàng gia đưa đồ đến, không ngờ đến tận giờ vẫn chưa thấy tông tích của một ai, điều này làm cho gã hơi tức giận.
Có điều gã tin rằng, người của Hoàng gia không dám vất hắn ở lại đây như thế này, nếu như vậy, hắn phải làm cho người của Hoàng gia muốn chết không được mà sống cũng không xong, làm cho họ biết rằng thế nào là địa ngục trần gian.
"Đợi thêm một chút nữa vậy!"
Ngựa linh thú rất có sức hấp dẫn, gã thậm chí đã nghĩ rằng đợt sóng năng lượng trước đó liệu có phải có liên quan đến con ngựa linh thú xuất hiện đột ngột vừa rồi không, có điều với gã mà nói thứ quan trọng nhất vẫn là bí văn tầng năm.
Còn một điểm nữa, tốc độ của ngựa linh thú rất nhanh, có thể đuổi kịp hay không là một vấn đề, dù có đuổi kịp, cũng chỉ thu hoạch được một chút tinh huyết mà thôi, đến được tầng bốn nội lực, trừ phi là tinh huyết của linh thú tầng bốn, những thứ khác không còn quan trọng với họ nữa.
Do dự một lúc, Sở Vân Thiên tiếp tục đợi ở đây, đợi người của Hoàng gia đến.
Gã đang nghĩ, thì sắc mặt đột nhiên hơi thay đổi, gã đã cảm thấy được, một luồng năng lượng đang lao đến đây rất nhanh, tốc độ của nguồn năng lượng này rất lớn, vừa cảm giác được, đã tiến rất xa rồi.
Đứng ở nóc nhà, lông mày của gã nhíu chặt lại với nhau, mắt cũng nhìn về phía xuất phát của nguồn năng lượng đó.
Rất nhanh, không đến hai phút, một cái bóng màu trắng bèn dừng lại trước biệt thự, sau khi nó dừng hẳn lại Sở Vân Thiên mới có thể nhìn rõ, đây là một con ngựa linh thú rất đẹp, trên đầu con ngựa còn có hai cái sừng nhỏ nhọn, đâm thẳng lên.
Chiếc sừng trên đầu Truy Phong, chỉ hiện ra khi nó sử dụng năng lượng, bình thường đều rũ xuống trán nó.
Hai cái sừng này, đã hoàn toàn chứng minh được thân phận của Truy Phong.
"Linh thú thiên mã!"
Sở Vân Thiên nhẹ nhàng nói mấy chữ, lông mày của gã lại rung động một chút, nhìn thấy người trẻ tuổi đang cưỡi trên mình con ngựa.
"Truy Phong, nhảy qua đó đi!"
Trương Dương cũng ngước đầu lên nhìn người này, nhiệm vụ lần này của hắn là phải giết chết mục tiêu, Sở Vân Thiên, ma đạo trong cao thủ, cuối cùng đã gặp mặt rồi.
Truy Phong hừ hừ qua lỗ mũi, chiếc đầu cao ngạo gật nhẹ, vó hơi cất lên, trực tiếp nhảy qua bức tường cao gần ba mét, cuối cùng hạ xuống trong sân.
-Có người đi rồi, có người đi rồi!
Trong biệt thự Hàng Thành của Hoàng gia, có người đột nhiên kêu lớn lên một tiếng, tất cả mọi người đều hướng ánh mắt về phía người đó.
Sự việc lần này liên quan đến đại sự sinh tồn diệt vong của gia tộc họ, họ đã bố trí kính viễn vọng ở biệt thự từ lâu rồi, họ không dám tiếp cận, chỉ dám dùng kính viễn vọng quan sát từ một vị trí rất xa, chú ý tình hình bên đó.
- Ai vậy?
Hoàng Tĩnh vội vàng kêu lên một tiếng, giờ đây cô đang rất lo, cô lo rằng Trương Dương vì sợ mà không đi, sự lo lắng đó cũng là vô ích, khi con người ta trong mối nguy hiểm thường hay nghĩ đến những việc không tốt cho mình.
- Khoảng cách xa quá nhìn không rõ, chỉ nhìn thấy một người cưỡi ngựa trắng, trong phút chốc đã nhảy vào rồi!
- Ngựa trắng? Nhất định là Trương Dương, đó là linh thú thiên mã, anh ấy đến rồi, anh ấy đến rồi!
Hoàng Tĩnh xúc động kêu lên, cô ấy đã từng đến nơi Trương Dương sống, đã gặp Truy Phong, và cũng biết Truy Phong là linh thú, sự xuất hiện của Trương Dương cuối cùng đã làm cô yên tâm lại.
Những người khác, đều lầm bẩm thảo luận, Trương Dương đã xuất hiện, ít nhất rằng người mà họ nhờ không lừa họ, việc tiếp theo là phải cầu nguyện thực lực của Trương Dương cao hơn ác ma kia, có thể đánh bại gã thật sự…
Sở Vân Thiên đứng trên nóc nhà, yên tĩnh nhìn phía dưới.
Giờ đây gã đã hiểu, con ngựa linh thú này là xông về phía gã, có thể nói rằng, người trên con ngựa này xông về phía gã.
Sở Vân Thiên là người trong ma đạo, người tu luyện trong ma đạo đều trưởng thành trong môi trường gian khổ, lúc này gã không hề khinh thường Trương Dương vì Trương Dương là người trẻ tuổi.
Đương nhiên, gã cũng không đặc biệt xem trọng, đây là một sự tự tin về thực lực bản thân. Gã có thực lực trung kỳ tầng bốn, nếu không gặp phải những người quá khó đối phó, gã có thể càn quét cả thé gian.
- Ngươi chính là tên ác ma giết người phải không. Mau khoanh tay chịu trói, còn có một con đường sống!
Trương Dương ở dưới, ngước đầu lên hét lớn, rất khí phách.
Hắn biết thân phận của đối phương, nhưng không nói ra, chủ yếu là để đối phương tưởng rằng hắn là người mà Hoàng gia tìm đến giúp đỡ, không biết thực lực của gã.
Làm như vậy còn thể hiện được sự trẻ người non dạ, có thể lừa đối phương.
Quả nhiên, nghe hắn nói như vậy, Sở Vân Thiên nở một nụ cười, vẫn đứng phía trên, nhìn vào Trương Dương.
- Ngươi là ai?
Sở Vân Thiên lên tiếng, hỏi một câu rất đơn giản.
- Ta là người đến để lấy đầu tên ác ma là ngươi, hôm nay người gặp phải ta, là ngươi đen đủi rồi, bổn thiếu gia là thiên tài vạn năm mới có một!
Trương Dương rất hùng hồn, ngẩng cao đầu, nói rất kiêu ngạo.
Câu cuối cùng của hắn không hề sai, nói một cách nghiêm túc, hắn thật sự là thiên tài vạn năm có một, từ nghìn năm có một không thích hợp với hắn.
- Ha ha!
Sở Vân Thiên đột nhiên cười lên, có lẽ hắn cười vì câu nói này của Trương Dương.
- Ta là Sở Vân Thiên, không giết người vô danh, ngươi đã là thiên tài vạn năm có một, thì hãy nêu tên lên đây!
Sở Vân Thiên nói lớn tiếng, khi nói câu này gã lại nhìn xuống con linh thú thiên mã dưới chân Trương Dương.
Nhìn thiên mã, mắt gã trở nên ghen tị, linh thú thiên mã, tốc độ đứng đầu thiên hạ, gã cũng muốn có linh thú thế này, có một linh thú thế này, dù là đâu gã cũng dám đi.
Đáng tiếc rằng một con linh thú mạnh mẽ như vậy, mà lại đi theo một tên ngông cuồng, Sở Vân Thiên có thể nhận ra, con linh thú thiên mã kia đã có chủ.
- Sở Vân Thiên? Chưa nghe thấy bao giờ, có điều không sao, tội ngươi quá nhiều, hôm nay là ngày ngươi trả nợ!
Trương Dương ngước đầu, dưới chân hơi dùng sức, cơ thể hắn bèn bay lên phía trên, tốc độ của hắn rất nhanh.
Sở Vân Thiên hơi kinh ngạc, gã không ngờ Trương Dương dám chủ động tìm đến, cần phải biết rằng hắn không chắc có thể đuổi theo tốc độ của thiên mã, nhưng người thanh niên này đã lên đây, có nghĩa là sống chết đều nằm trong tay gã.
Gã rất tin tưởng về thực lực của mình.
Miệng gã lại nở nụ cười, đứng ở đó không động đậy gì, đợi Trương Dương đến.
Chỉ với một bước nhảy, Trương Dương đã trực tiếp nhảy lên nóc nhà.
Truy Phong đứng ở phía dưới, không có động tác gì, chỉ ngước đầu nhìn lên trên, Truy Phong hiểu rất rõ, ở đây không phải là chiến trường chính, sau khi đến nơi đáng sợ mà Trương Dương đã bố trí, mới là lúc nó thật sự phát huy uy lực của mình.
Nơi đáng sợ, chính là nơi Trương Dương bố trí Thiên Môn Trận, Truy Phong đã từng vào trong đó, sau khi vào đó một lần ngay lập tức hình dung chỗ đó là nơi đáng sợ, không muốn vào thêm một lần nữa.
- Năm nay ngươi cùng lắm là hơn 20 tuổi đúng không!
Thấy Trương Dương nhảy lên, Sở Vân Thiên vẫn không có động tác gì, chỉ mỉm cười nhìn Trương Dương, có điều, ánh mắt gã nhìn Trương Dương, như nhìn một người chết vậy.
Khi Trương Dương nói trước đó, gã đã chú ý đến tuổi thật sự của Trương Dương.
Hơn 20 tuổi, trước mắt xem ra thì thực lực cũng không tệ, ít nhất động tác nhảy vừa rồi biểu hiện rất tốt, trẻ vậy mà đã có thực lực thế này, cũng có thể nói là thiên tài rồi.
Đáng tiếc thiên tài này đã gặp phải gã, lại tự kiêu mà nhảy lên đây, điều này đã báo trước thiên tài này sẽ phải chết.
Lúc này, Sở Vân Thiên chỉ nghĩ Trương Dương có thưc lực hậu kỳ tầng hai, hoặc sơ kỳ tầng ba, không nghĩ thêm nữa, những người có thể dùng mắt để nhìn ra thực lực rất ít, càng huống hồ, Trương Dương còn cố ý giấu bản thân mình.