Thần Y Thánh Thủ

Chương 617: Hơi mất hứng

Cả hội trường yên tĩnh, tất cả mọi người đều nhìn Trương Dương.
Có người hâm mộ, hâm mộ đại học Trường Kinh có sinh viên như Trương Dương. Chỉ nghe cách nói của Trương Dương có thể thấy, hai đề tài này khẳng định có liên quan đến hắn, cũng chính là nói hắn đang phụ trách.


Đề tài như vậy, cái nào cũng có thể khiến người ta bể đầu, đại học Trường Kinh có cả hai, có muốn không hâm mộ cũng khó.
Còn có người ghen tị, ghen tị trắng trợn, những người này phần lớn là có tranh chấp với đại học Trường Kinh, hoặc có quan hệ không tốt, trong số đó điển hình là Uông Kim Huy.


Uông Kim Huy trừng mắt, ghen tị sắp nổi điên.
Lại là đề tài, còn là đề tài khó, từ khi nào đại học Trường Kinh có thực lực làm được nghiên cứu như vậy? Ngay cả mấy trường nổi tiếng ở Bắc Kinh, sau khi bọn họ tự thành lập viện nghiên cứu thì mới có năng lực như vậy.


Chỉ trông vào mấy sinh viên trong trường, đặc biệt là những sinh viên chính quy, căn bản không có khả năng này.


Chu Đạo Kỳ cũng trừng mắt to, người khác đều đang cho rằng trường họ rất lợi hại, có hai đề tài lợi hại như vậy đang đợi trình bày, chỉ có ông rõ nhất, hai đề tài này cũng là lần đầu tiên ông nghe thấy.


Ông là phó viện trưởng, có thể nói trng viện y học có chuyện gì dĩ nhiên không thể giấu được ông.
Người như vậy lại không biết gì, điều này chứng minh một điều, đó là trường căn bản không có nghiên cứu như vậy.
Thứ mình không có, ông không hiểu sao Trương Dương lại nói vậy.


Trương Dương nói xong những lời này, lại mỉm cười xoay người, đầu khẽ nghiêng về hướng Chu Đạo Kỳ.


- Giáo sư Chu, tất cả tài liệu về hai đề tài này khi về em sẽ giao cho thầy, để trường lập tức thành lập tổ nghiên cứu, em đã có những thành quả nhất định, nếu lại có người không tin, bất cứ lúc nào cũng có thể để họ đến kiểm tra.


Trong đầu Chu Đạo Kỳ đột nhiên vang lên một giọng nói, giọng nói này giống như từ đâu rất xa vọng vào đầu.
Chu Đạo Kỳ quay đầu kinh ngạc nhìn Trương Dương, gật đầu theo bản năng.


Phía sau bọn họ còn có lãnh đạo trao giải. Chu Đạo Kỳ quay đầu nhìn, những người này đều không có phản ứng gì, giống như lời Trương Dương nói họ không nghe thấy gì.
Điều này khiến Chu Đạo Kỳ hơi khó hiểu, ông cảm thấy giọng Trương Dương cũng đâu có nhỏ.


Ông đâu biết, đây là Trương Dương dùng truyền âm nhập mật, đừng nói những người phía sau, ngay cả đứng ngay cạnh miệng Trương Dương cũng đừng mong nghe thấy gì.


- Về chuyện đề tài mà đại học Trường Kinh đang tiến hành, chúng tôi sẽ tìm hiểu thêm, nhưng giải thưởng công nghệ cao cũng đã được định, vậy thuộc về đại học Trường Kinh.
Lãnh đạo tối cao trên đài cuối cùng lên tiếng, lời của ông cũng coi như là kết luận cho chuyện này.


Chuyện đại học Trường Kinh có tư cách này hay không, sau này sẽ thẩm tra, hiện tại cho dù họ không có tư cách, giải thưởng này cũng sẽ trao cho họ.


Tuy nhiên ai cũng biết, cho dù không có đề tài hen suyễn của Trương Dương, chỉ cần hai đề tài thực sự tồn tại, đại học Trường Kinh cũng xứng đáng nhận giải này.
Về phần hai đề tài này có tồn tại hay không, mọi người phía dưới đều không nghĩ tới.


Trương Dương không phải sinh viên bình thường, mà là sinh viên thiên tài nghiên cứu đề tài đứng đầu thế giới, ai cũng không nghĩ đến chuyện hắn nói dối trước mặt mọi người.
Chu Đạo Kỳ cuối cùng nhận lấy cúp từ trong tay Trương Dương, lúc này không còn ai chê cười ông.


Có thì cũng chỉ là hâm mộ và ghen tị.
Vậy là giải đã được trao, Uông Kim Huy không cam lòng nhưng lại không thể làm gì, cho dù ông hoài nghi hai đề tài này nhưng cũng chẳng tác dụng gì.


Bởi vì ông ta không có chứng cớ, hơn nữa lĩnh đạo cũng nói rồi, sẽ điều tra sau, hiện tại ông ta chỉ có thể chờ kết quả.


Ông ta bày kế hoạch lâu như vậy, chuẩn bị một gậy đã đập vào đầu người ta rồi, cuối cùng chợt phát hiện ra trên đầu người ta có một phiến đá to, không những không đập đau người ta, ngược lại còn chấn động tay mình.


Tiếp tục trao giải, mọi người nhanh chóng không còn để ý tới đại học Trường Kinh nữa.
Sau đó lại vui vẻ, từng giải thưởng lớn được trao, lãnh đạo mỗi trường lên nhận giải đều rất vui mừng.


Cho tới tận cuối, tổng hợp các giải thưởng lớn, những giải thưởng hoành tráng nhất đều bị đại học y khoa Hiệp Hòa Bắc Kinh chiếm mất.
Đại học y khoa Hiệp Hòa có thực lực hùng hậu, bởi vì ở miền Bắc nên lần trước không tham gia hoạt động.


Cho dù tới, lần này họ cũng không cử người quan trọng, trong số các trường đào tạo về y học, đại học Hiệp Hòa chắc chắn là bậc đàn anh thứ nhất thứ nhì. Những hoạt động bình xét tương tự trong nước có rất nhiều, lần này cũng không phải hoạt động quan trọng nhất, bọn họ chỉ cử một lãnh đạo hành chính bình thường tới.


Mà lần này, đại học y khoa Hiệp Hòa cũng được rất nhiều cúp, khiến các trường như Đồng Tế, Hàng Thành đều ghen đỏ mắt.


Trương Dương và Chu Đạo Kỳ trên tay mỗi người có một chiếc cúp. Bọn họ không đi so với mấy trường đứng đầu này, lần này lấy được hai giải, đối với họ mà nói đã là thu hoạch lớn. Nếu không có màn kịch xen vào kia, hôm nay họ đã là người chiến thắng rất oanh liệt.


- Trương Dương, hai đề tài kia rút cục là như nào?
Chờ tới khi tan cuộc, Chu Đạo Kỳ kéo Trương Dương đi, vừa tới chỗ không có ai liền hỏi. Lúc trước ông đã muốn hỏi điều này rồi, nhưng hội trường đông quá, ông ta sợ bị phát hiện.


Nếu thật là như vậy, Trương Dương khổ tâm coi như uổng phí.
- Giáo sư Chu, hai đề tài này là em nghiên cứu lúc rảnh rỗi, đều đã có thành quả nhất định, thầy yên tâm, tài liệu đều có cả, trở về em sẽ giao toàn bộ cho thầy, ngoài ra sửa phòng thí nghiệm nhanh một chút là không có vấn đề gì.


Trương Dương khẽ mỉm cười, Chu Đạo Kỳ ngơ ngác nhìn hắn, gật đầu theo bản năng.
Nghiên cứu ra lúc rảnh rỗi, trời ạ, đây là đề tài rất ít người trong nước làm được, ngay cả trên thế giới, nơi có đề tài nghiên cứu như vậy cũng không nhiều, tiến triển cũng không nhanh như vậy.


Nghe giọng điệu của Trương Dương, người ta làm lúc rảnh, có vẻ như trong mắt hắn đề tài này chẳng là gì, chỉ làm để giết thời gian.


Sao đều là người mà chẳng ai giống ai, Chu Đạo Kỳ không nghĩ lời này của Trương Dương không hề có thái độ kiêu ngạo, chỉ nghĩ thiên tài như hắn thật lợi hại, lợi hại hơn cả ông tưởng tượng.


Tuy nhiên như vậy cũng tốt, ít nhất bọn họ có hai đề tài này, lần này không ai dám ho he gì chuyện nhận giải.
Chuyện Trương Dương bảo sửa lại phòng thí nghiệm nhanh một chút, chính là muốn ngụy trang, như vậy nếu tổ bình xét đến cũng có thể có cái cho họ xem.


Cho dù đã bị bẽ mặt, nhưng ít ra đại học Trường Kinh thực sự có tư cách này, đến lúc đó không ai dám chỉ trích gì họ thêm nữa.
Như vậy, mọi người đều vui vẻ.
Người duy nhất không vui chắc chỉ có đại học Kim Lăng, nhưng bọn họ có vui hay không, không liên quan gì đến Chu Đạo Kỳ.


Trở lại phòng, Chu Đạo Kỳ trong lòng còn không ngớt cảm thán.
Lần này ông gọi Trương Dương đi cùng, chỉ là ý định của bản thân, lúc đầu còn bị người trong viện phản đối, nhưng thân phận của Trương Dương khác, cuối cùng lãnh đạo trường và viện đều đồng ý.


Lúc này xem ra, đây là quyết định chính xác nhất của ông, không có Trương Dương, hôm nay thật không biết giải quyết ra sao.
Trong lúc ông đang thấy may mắn, Hoàng Tĩnh trong phòng đang hậm hực.


Hoàng Tĩnh đã nói chuyện trú nhan đan cho người trong nhà, trong ý nghĩ của cô, hai thứ đồ chẳng có tác dụng gì đổi lấy hai viên trú nhan đan, đây là chuyện rất có lợi.
Nhưng cô không ngờ, chuyện này bị người trong nhà phản đối, hơn nữa phản đối rất gay gắt.


Người trong nhà không phản đối việc trao đổi, mà phản đối trao đổi trú nhan đan. Sau khi bọn họ biết vụ giao dịch này, biết không thể từ chối cũng không thể xoay chuyển, liền đưa ra một yêu cầu.


Đồ sẽ đưa tới đúng giờ, nhưng thứ bọn họ cần không phải trú nhan đan, mà là hy vọng Trương Dương có thể giúp họ bồi dưỡng ra một người tu luyện nội kình.
Đứa trẻ ba tuổi trở xuống trong gia tộc chỉ có ba đứa, yêu cầu của họ chính là chọn một trong ba đứa, giúp nó tu luyện nội kình.


Thường thì nội kình càng khai thác sớm càng phát triển tốt. Giai đoạn đầu không thể tu luyện thành nội kình, nhưng có thể nhìn ra sau này có hy vọng tu luyện thành hay không.


Căn cứ kinh nghiệm tổng kết nhiều năm như vậy của người tu luyện nội kình, trẻ con ba tuổi trở xuống tu luyện nội kình là tốt nhất. Tuy nhiên bọn họ chẳng hiểu gì, nhất định phải nhờ vào sự giúp đỡ của đại nhân mới được.


Kiếp trước Trương Dương cũng vậy, vừa ra đời đã được ông nội dùng dược vật thay đổi thể chất, tương đương bắt đầu tu luyện.


Trẻ con dưới sáu tuổi cũng có thể tu luyện, lúc này đứa trẻ hơi lớn một chút, nhưng cũng có điểm lợi, đó chính là bọn chúng đã hiểu biết ít nhiều, tự mình có thể tiến hành tu luyện.


Ngoài ra còn có trẻ con dưới mười hai tuổi, độ tuổi này cũng là hơi muộn, ngoài những đứa thể chất đặc biệt tốt, nếu không rất khó có thành tựu.
Về phần sau 18 tuổi, không phải nghĩ, ngoài Tẩy Tủy Đan, không có ai bắt đầu tu luyện nội kình, hay tu luyện thành nội kình sau 18 tuổi.


Nhìn tờ giấy trắng bị mình vẽ lung tung trên bàn, Hoàng Tĩnh bất đắc dĩ lắc đầu.
Cô cũng hiểu, việc của cô không bằng việc gia tộc có một người tu luyện nội kình, cô chỉ là có chút không cam lòng.
Vất vả mới có cơ hội có được trú nhan đan, lại phải chủ động bỏ qua.


- Phó tổng giám đốc Hoàng.
Thư kí của Hoàng Tĩnh đi tới, nhỏ giọng nói với cô, Hoàng Tĩnh nghe xong liền bảo thư kí đi, mình lại ở đó thở dài.
Cô bảo thư kí theo dõi thông tin hội nghị của Trương Dương, khi nào tan thì bảo cô.


Thư kí bước vào chính là báo cho cô hội nghị đã kết thúc. Cô định ra ngoài tìm Trương Dương trao đổi lại.
Vừa nghĩ tới chuyện không có được trú nhan đan, trong lòng cô lại nhói đau. Không phải cô không có ý định khác, chỉ cần có cơ hội cô vẫn sẽ nghĩ cách trao đổi trú nhan đan.


- Trương tiên sinh, sự việc là vậy, ngại quá.
Trương Dương đang định đi thì Hoàng Tĩnh kéo lại, sau đó nói cho hắn chuyện muốn thay đổi giao dịch.
Lúc đầu Trương Dương còn hơi ngạc nhiên, sau đó liền hiểu cả.


Đối với một gia tộc mà nói, quan trọng nhất vẫn là người tu luyện nội kình, không có người tu luyện nội kình, sao có thể gọi là thế gia nội kình, chỉ có thể là thế gia bình thường.
Hoàng gia muốn lại có cao thủ nội kình, điều này rất bình thường, nếu là bọn hắn, cũng sẽ làm vậy.


Tuy nhiên tùy ý thay đổi giao dịch như vậy, Trương Dương có chút mất hứng.