Khoa toán trước nay sói nhiều thịt ít, nhìn Mễ Tuyết và Trương Dương sánh vai rời đi, rất nhiều gia súc đều căm giận nhổ nước miếng.
Rất nhiều tên tự nhận có điều kiện không ngừng ai oán, ảo não vì gan mình không đủ lớn, không theo đuổi sớm một chút, kết quả hoa khôi đã bị người khoa khác theo đuổi mất.
Mấy ngày nay, hôm nào Trương Dương cũng đi đón Mễ Tuyết, hơn nữa nghe đồn hai người còn ở chung, nhiều người đều đoán khoa khôi của khoa toán đã trở thành hoa đã có chủ rồi.
Hoa khôi của khoa đã trở thành bạn gái của người khoa khác, hầu hết nam sinh trong khoa toán đều oán niệm.
Mễ Tuyết cũng không biết sau lưng cô có nhiều ánh mắt ảm đạm đến thế, cô chỉ biết, cô và Trương Dương rất vui vẻ, cô thích cảm giác khi ở cạnh Trương Dương.
- Trương Dương, đây là món quà nhỏ em cố ý mua cho anh, tặng anh này!
Đi được một lúc, Mễ Tuyết lấy một chiếc hộp nhỏ từ trong túi ra, đưa cho Trương Dương.
Sau khi đưa xong, Mễ Tuyết bước nhanh, đi lên phía trước Trương Dương, tuy nhiên ánh mắt lại lén lút ngắm Trương Dương, đây là lần đầu tiên cô tặng quà cho nam sinh đấy.
- Là gì vậy, để tớ xem thử!
Cố Thành đưa tay ra định lấy cái hộp trong tay Trương Dương, chiếc hộp nhỏ này rất tinh xảo, bên ngoài còn được gói một lớp, phải mở ra mới biết bên trong có gì.
- Đừng giành, cẩn thận làm hư đấy!
Trương Dương vung tay, dùng thân che chắn Cố Thành, trong lòng hắn cũng hơi có chút cảm động.
Hắn không phải chưa từng nhận quà của nữ giới, tuy nhiên đồ Mễ Tuyết tặng hắn, làm hắn có cảm giác khác, tim hắn không ngờ lại đập nhanh hơn, đây chính là việc kiếp trước chưa từng xảy ra.
Mễ Tuyết đã đi trước họ 7m, quay đầu lại, thấy Trương Dương đang mở hộp quà, lập tức cười ngọt, bước chân cũng nhanh hơn.
- Máy nhắn tin!
Trương Dương vừa mới mở gói quà, Tiêu Bân và Cố Thành liền cùng nhau hô lên kinh ngạc, sau khi mở gói quà thấy có một hộp màu đen, trên đó còn có một màn hình, bất cứ kẻ nào nhìn thấy cũng biết đó là gì.
- Cái này tớ biết, chữ Hán đấy, Motorola, không rẻ đâu!
Tiêu Bân nhỏ giọng kêu một tiếng, Mễ Tuyết quả thực đã tặng cho Trương Dương một máy nhắn tin, cô thấy Trương Dương sắp đến bệnh viện thực tập, ở bệnh viện ai cũng có máy nhắn tin, Trương Dương không có, nên mới muốn mua tặng anh một cái.
Hai ngày trước cô luôn ở cạnh Trương Dương, không có thời gian tách ra, hôm nay thứ hai, thừa dịp tan học buổi trưa, cô chạy ngay đến cửa hàng cạnh trường mua một cái, còn nhờ cửa hàng gói lại thật đẹp.
Tuy rằng hiện nay thị trường máy nhắn tin đang giảm giá, tuy nhiên chiếc máy này cũng không rẻ, số tiền tiêu vặt Mễ Tuyết tích cóp bấy lâu trong chốc lát đã xài hết.
- Trương Dương, thực sự hâm mộ cậu quá đi!
Cố Thành cũng kêu lên, ánh mắt như bốc lửa nhìn Trương Dương. Cậu sớm muốn có một máy nhắn tin như vậy. Nhưng hiện đang học đại học, tiền sinh hoạt bình thường cũng không nhiều, hơn nữa tiền sinh hoạt của cậu cũng khá ít, có để dành cũng không đủ để mua cái máy này.
- Mễ Tuyết!
Trương Dương không để ý đến hai người bên cạnh, nhanh chóng đuổi theo Mễ Tuyết, Mễ Tuyết đột nhiên tặng hắn món quà như vậy khiến hắn rất kinh ngạc.
- Anh phải đi thực tập, cần dùng đến!
Thấy Trương Dương đuổi theo, mặt Mễ Tuyết như phát sốt, lần đầu tiên mua quà cho nam sinh, cô căn bản không biết nên nói gì.
- Anh biết, cảm ơn em, anh thích món quà này lắm!
Trương Dương khẽ mỉm cười, mở hộp quà trước mặt Mễ Tuyết, lấy chiếc máy nhắn tin mới tinh ra, quơ quơ trước mặt Mễ Tuyết, sau đó bỏ vào trong túi.
- Anh thích là được rồi!
Mễ Tuyết cúi đầu, nhẹ giọng nói, trong lòng cũng hết sức ngọt ngào.
Cô nào có biết, kỳ thực Trương Dương cũng không thích máy nhắn tin, người quen dùng di động, hầu hết đều không ưa loại đồ cổ này, nhưng vì là đồ cô tặng nên Trương Dương mới nói thế.
Tuy nhiên trong lòng Trương Dương thực sự cảm thấy thích thú, hắn cảm nhận được sự quan tâm Mễ Tuyết giành cho hắn, đây là sự quan tâm thuần khuyết, không có bất cứ nhân tố gì khác trong đó.
Tiêu Bân và Cố Thành lén mỉm cười, cố ý dừng lại phía sau hai người, bốn người, chia làm hai nhóm, bước về phía văn phòng hội sinh viên, một lát sau, đã đến văn phòng hội sinh viên rồi.
Lần đầu tiên Trương Dương có cảm giác thời gian trôi qua nhanh như vậy, căn bản hắn không muốn đi họp,chỉ muốn yên lặng đi cùng Mễ Tuyết. Kiếp trước, hắn chưa từng có cảm giác này, đều là phụ nữ chủ động dán sát vào hắn, trước nay hắn chưa từng có cảm giác chờ đợi bất kỳ người con gái nào.
- Trương Dương!
Một giọng nói rất không thích hợp vang lên làm gián đoạn hai người, Mễ Tuyết ngoảnh mặt lại, mới thấy Tiêu Bân và Cố Thành đều bị rớt lại phía sau, điều này làm cho khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lại đỏ ửng lên.
Cùng đi với Trương Dương, quên mất còn có hai người bạn, lần này chắc chắn sẽ bị mọi người chê cười rồi.
- Trưởng ban Vương, nghe nói gần đây cậu triển khai công tác rất tốt!
Người gọi Trương Dương là Vương Quốc Hoa, cũng là người thay vị trí của Trương Dương, cậu ta có thể lên vị trí Trưởng ban thư ký, tất cả đều do Trương Dương chủ động nhường, điều này cũng làm cậu ta thay đổi thái độ với Trương Dương.
- Cũng được, chủ yếu là nhờ công của cậu, tôi chẳng qua chỉ là người trước trồng cây, người sau hóng gió thôi!
Vương Quốc Hoa cười ha hả, quan mới nhậm chức ba đống lửa, mấy ngày này Vương Quốc Hoa quả có nhiều việc.
Nhưng những gì cậu ta nói cũng chẳng sai, trước khi Chu Dật Trần lên chức, Trưởng ban thư ký Trương Dương làm việc rất tốt, sở dĩ ban thư ký có quyền lợi lớn như vậy, có liên quan rất nhiều đến Trương Dương, đó là kết quả sự nỗ lực của Trương Dương.
- Khiêm tốn rồi, tôi giới thiệu với cậu một chút, đây là thành viên mới của bộ phận đối ngoại, Mễ Tuyết!
Trương Dương khẽ cười, Vương Quốc Hoa nhìn Mễ Tuyết, ánh mắt sáng lên.
Vừa rồi cậu ta đã chú ý đến Mễ Tuyết, hoa khôi khoa toán, một trong tứ đại mỹ nhân của trường, cậu ta không thể nào không biết, chỉ là không thân với Mễ Tuyết, nên bình thường chẳng biết cách nào nói chuyện.
Trước đây cậu ta nghe nói Chu Dật Trần theo đuổi Mễ Tuyết, từng cảm thán, lại một bông hoa đẹp nữa bị chà đạp, không ngờ Chu Dật Trần chưa kịp theo đuổi, Mễ Tuyết và Trương Dương đã đi cạnh nhau rồi.
Tuy nhiên như vậy cũng tốt, Trương Dương và Chu Dật Trần mâu thuẫn càng sâu, hai người thành kẻ thù, những cán bộ hội sinh viên bình thường như bọn họ mới có lợi.
- Chào Mễ Tuyết, Trương Dương đúng là, có cô bạn gái xinh đẹp thế này mà cứ giấu, hôm nay mới chịu đưa đến!
Vương Quốc Hoa thoải mái chào hỏi Mễ Tuyết, rồi lại đùa với Trương Dương.
Mễ Tuyết cúi đầu, bình thường tuy tính tình của cô cũng thoải mái, chỉ khi nào cô và Trương Dương ở cạnh nhau thì cô mới trở nên thế này.
- Làm gì có, chúng tôi chỉ là bạn, sắp đến giờ họp rồi, chúng tôi đi trước!
Trương Dương cười, hắn nói rất thật, hắn với Mễ Tuyết quả thực chưa xác định mối quan hệ, vẫn chỉ là bạn bình thường, đáng tiếc là Vương Quốc Hoa căn bản chẳng tin lời này.
Lúc vào, Vương Quốc Hoa vẫn nói đùa với Trương Dương, hai người không để ý, khi nghe Trương Dương nói câu vừa rồi, mắt Mễ Tuyết ánh lên tia u buồn.
Hai người càng không để ý, ở khung cửa sổ phía trước, có một đôi mắt thù hận đang nhìn họ.