Trong lòng anh ta đang nghĩ, sau này cũng mua một cái áo đuôi tôm phong cách, để Tiểu Ngốc cũng mặc bộ lễ phục xinh đẹp như Dương Linh, hai người cùng đi bộ trên phố, thật là phong cách.
Anh ta đã biến ý nghĩ này thành hành động, đã mua quần áo rồi, đáng tiếc cuối cùng không thành hiện thực.
Tiểu Ngốc sống chết không chịu mặc đồ như vậy đi dạo phố với anh ta. Da mặt cô còn chưa dày tới mức ấy, làm gì có ai đi dạo phố mà mặc trang phục trang trọng như vậy.
- Trương Dương còn chưa tới, mọi người tới sớm vậy.
Cố Thành nói một câu, Trương Dương và Mễ Tuyết đều chưa tới. Mễ Tuyết đã đi đón người nhà cô. Hôm nay là lễ đính hôn, không phải kết hôn, cũng không nhiều nghi thức lắm.
Trương Dương thì tới chỗ Trương Khắc Cần. Dù thế nào hôm này cũng là lễ đính hôn của hắn, bọn họ phải cùng tới đây.
Vì ngày này, Trương Khắc Cần cũng đã chuẩn bị rất lâu rồi.
Lại có mấy chiếc xe tới, đều là xe từ Hỗ Hải.
Tổng cộng có ba chiếc, Thái Triết Lĩnh xuống xe đầu tiên, sau đó là vài người Trương Dương từng gặp ở Hỗ Hải, đều là các công tử có thế lực lớn.
Người không đông, tổng cộng chỉ có năm người, bọn họ cũng không được Trương Dương thông báo, chỉ là biết chuyện nên cố ý tới.
Mấy người họ đều không ăn mặc chính thức lắm, nhưng cũng không tùy tiện, từ đó có thể thấy họ rất coi trọng buổi lễ hôm nay.
Đặc biệt là Thái Triết Lĩnh, lần trước y thuật của Trương Dương khiến anh ta vô cùng khâm phục, thêm cả sự dặn dò của người trong nhà, anh ta rất coi trọng chuyện tạo mối quan hệ tốt với Trương Dương.
- Lão Thái, sao mọi người lại tới?
Long Thành đi tới, kinh ngạc hỏi một câu. Anh ta biết, Trương Dương cũng không thông báo cho những người này.
- Còn nói nữa, lễ đính hôn của Trương Dương là chuyện lớn như vậy mà không nói cho bọn tôi một tiếng, có phải không coi chúng tôi là bạn không?
Thái Triết Lĩnh cười ha hả, mấy người khác cũng thể hiện sự bất mãn của mình.
Tuy nói bất mãn, nhưng lúc nói chuyện đều cười, rõ ràng chỉ là nói, trong lòng cũng không để ý.
- Không bảo mọi người thì đâu thể trách bọn tôi, muốn trách thì phải trách tiểu tử Trương Dương kia. Hai ngày trước cậu ta mới bảo chúng tôi, muốn tổ chức lễ đính hôn nhanh chóng, thực là đáng ghét.
Lý Á đi tới, trước tiên mắng Trương Dương, lời nói lập tức được sự đồng tình của hội Vương Thần.
Mấy người cùng nhau trách cứ Trương Dương lúc hắn chưa tới.
Nhìn bọn họ, Thái Triết Lĩnh đột nhiên không nhịn được cười, chỉ bọn họ rồi nói:
- Mấy người các cậu, ăn mặc kiểu gì vậy, sao ai cũng như chú rể, đặc biệt là Tô công tử, lại còn mặc áo đuôi tôm, thật là không hợp.
- Không phù hợp? Lão Thái, cậu nói đúng quá. Cậu ta thế đấy, đi đâu cũng muốn khoe khoang bản thân.
Vương Thần sửng sốt, rồi lập tức nói lớn. Anh cứ ghen tị với bộ cánh của Tô Triển Đào suốt, thấy có người phê phán lập tức nói thêm vào.
Lý Á, Ngô Chí Quốc cũng đều gật đầu, Tô đại công tử hôm nay khác đám đông, nên khiến nhiều người ngứa mắt.
- Tôi mặc không phù hợp thì đã sao. hôm nay tôi muốn nổi bật hơn cả tiểu tử Trương Dương, ai bảo cậu ta dám đính hôn trước tôi.
Tô Triển Đào hung tợn nói, tất cả mọi người đều phá lên cười, ngay cả bọn Hồ Hâm, Nam Nam cũng cười.
Long Thành giới thiệu Hồ Hâm, Cố Thành cho đám Thái Triết Lĩnh. Hai người này đều là bạn học của Trương Dương, cũng là bạn tốt.
Từ việc Trương Dương vẫn luôn giúp đỡ họ là có thể nhìn ra, vị trí của họ trong lòng Trương Dương rất quan trọng, bạn học bình thường thì không ai giúp nhiệt tình như vậy.
Thái Triết Lĩnh không ra vẻ công tử, rất khách sáo với họ, đang chào hỏi, lại có mấy chiếc xe tới.
Nhìn biển xe, Thái Triết Lĩnh nhíu mày.
Những người khác cũng đều chú ý tới chiếc xe tới lần này, vẫn là xe Hỗ Hải, vẫn là ba chiếc.
Lần này người đi xuống trước tiên là Cổ Phương, còn cả anh họ anh ta là Lý Vĩ.
Sau đó Thi công tử đi từ xe xuống, trên chiếc xe cuối cùng là một cô gái vẻ mặt âm trầm, chính là Thiệu Ngọc Bình, em họ Thi công tử.
Nhìn bốn người bọn họ, Thái Triết Lĩnh, Long Thành đều không nói gì, trong ánh mắt Vương Thần còn có vẻ giận dữ.
Cuộc đua lần trước, thiếu chút nữa đã lấy đi cái mạng của anh ta, anh ta nhớ rất rõ.
Cổ Phương cũng không để ý những người này, đi thẳng về phía trước.
Bọn Long Thành không hề nhúc nhích, Tiểu Ngốc vội vàng đi về phía cửa, trong lúc Trương Dương và Mễ Tuyết chưa tới, cô chính là chủ nhân tạm thời, thay bọn Trương Dương tiếp khách.
Tiểu Ngốc quen Cổ Phương. Trương Dương từng mời anh ta ăn cơm ở đây, biết đây là bạn Trương Dương, cô không dám chậm trễ.
Cổ Phương cũng không được Trương Dương thông báo. Anh ta và Thi Cường đều là khách không mời mà tới. Đáng tiếc họ không quen nhiều người ở đây, cũng không tiện nói chuyện với đám Thái Triết Lĩnh, nên không nói gì.
Bốn người đứng ở một bên, nói chuyện với nhau.
Không lâu sau, bên ngoài lại có hai chiếc xe khách lớn. Người tới hôm nay đều lái xe sịn, không có nhiều xe bình thường như này.
Xe vừa mở ra, cả đám người liền xuống xe, trên xe đều là những người trẻ tuổi, đang cười cười nói nói.
Cổ Phương nhìn thấy bọn họ, ánh mắt hơi căng thẳng, chủ động cười bắt chuyện cùng họ.
Những người này Cổ Phương vừa quen biết, còn cùng tham dự tiệc rượu của Trương Dương. Xe này đều là bạn học trong trường của Trương Dương, cũng là thành viên tổ nghiên cứu hiện nay.
Hai chiếc xe này, đi từ tam viện tới.
Có cả Vương Quốc Hải, ngoài Ngô Hữu Đạo và Chu Chí Tường, tất cả thành viên tổ nghiên cứu đều ở đây. Ngô Hữu Đạo và Chu Chí Tường không thể đến, nhưng bảo họ giúp mang quà và gửi lời chúc tới.
- Cổ đại ca, anh cũng tới.
Vương Lộ là một người thẳng tính, thấy Cổ Phương chủ động chào hỏi họ nên lập tức chào lại. Cô không nghĩ nhiều, nhưng Thi Nhan lại nhìn cô vài cái.
Thi Nhan rất rõ, thế lực của mấy người này không thua kém, Trương Dương đính hôn, họ đặc biệt tới từ Hỗ Hải, là điều rất không dễ dàng.
Thấy Cổ Phương chủ động chào hỏi, Thái Triết Lĩnh cũng đi tới, bắt tay bọn Thi Nhan.
Sau khi xảy ra xung đột ở bãi đậu xe ngầm lúc trước, Thái Triết Lĩnh gặp Trương Dương, còn mời Trương Dương ăn cơm, cũng quen bọn Thi Nhan vào lần đó.
Mấy người họ vừa tới, nơi này lập tức náo nhiệt lên nhiều, đặc biệt là Tiểu Ngốc và Nam Nam cũng đi tới, bọn họ đều là bạn học, bình thường cũng quen biết ít nhiều.
Nhiều người như vậy đều đứng ở cửa, rõ ràng có vẻ hơi chật. Cuối cùng vẫn là Hồ Hâm chủ động đứng ra, mời mọi người vào trong ngồi, cửa mới thoáng đi.
Bọn Cổ Phương và Thái Triết Lĩnh cũng đều đi vào trong, tuy nhiên không ngồi cùng.
Hai người rất không hợp nhau, nhưng ý định đối với Trương Dương thì giống nhau. Hai người đều muốn dựa hơi Trương Dương, muốn tạo mối quan hệ tốt với Trương Dương, cho nên hôm nay rất kiềm chế bản thân.
Đây là ngày đại hỉ đính hôn của Trương Dương, bọn họ mà gây ra chuyện gì, chỉ là chọc giận Trương Dương thôi.
Một lúc sau, lại có vài người tới.
Tiêu Bân đi taxi tới, đi cùng anh ta còn có hai người của hội sinh viên. Trương Dương đã không còn đảm trách gì ở hội sinh viên, nhưng không có nghĩa là hội sinh viên có thể quên sự tồn tại của hắn. Trên thực tế Trương Dương rời khỏi càng lâu thì ảnh hưởng càng lớn. Cho dù là Tiêu Bân, hiện nay cũng rất kính nể Trương Dương.
Sau khi mấy người đến, phía sau cuối cùng có một đoàn xe khá đông tới.
Đoàn xe này rất nhiều loại, có Santana bình thường, cũng có Passat tốt một chút, còn có những loại khác. Có một chiếc Mercedes thể thao. Chừng tám chiếc xe, những xe này vừa tới, bãi đỗ xe ở ngoài tiệm cơm đã có vẻ phong phú hơn ít nhiều.
Người xuống xe đầu tiên là Mễ Tuyết mặc áo khoác bông màu trắng nhạt. Nhân vật nữ chính hôm nay cuối cùng cũng xuất hiện.
Cũng xuống từ chiếc xe Mercedes còn có em trai cô, Mễ An và mẹ cô Ngô Phượng Lan. Sau khi xuống xe còn vui vẻ nhìn chiếc xe cao cấp cửa cánh âu này, trong mắt hiện lên những tia sáng như sao.
Tai nạn xe của Mễ Chí Quốc lần trước, Mễ Tuyết ở bệnh viện suốt, không lái chiếc xe này. Mễ An hôm nay còn là lần đầu tiên nhìn thấy chiếc Mercerdes của Mễ Tuyết.
Hơn nữa, cảm giác ngồi trong xe sịn cũng rất khác lạ.
Mễ Chí Quốc xuống từ một chiếc Passat, Mễ Chí Thành cũng có mặt. Ông ta là chú ruột của Mễ Tuyết, cho dù có mâu thuẫn gì, lúc này cũng nên tới.
Hơn nữa hiện tại ông ta hoàn toàn phá sản rồi, đợi anh trai cứu mạng, sao dám không tới.
Ông ta còn quan sát quán ăn từ trên xuống dưới, mắt không ngừng sáng lên.
Lúc trước ông ta đã nghe Mễ Chí Quốc nói qua, Trương Dương mở khách sạn cho Mễ Tuyết. Lúc ấy ông ta không để ý. Ông ta nghĩ, Trương Dương cũng sẽ không mở khách sạn to cho Mễ Tuyết, dù sao khi đó hai người cũng chỉ là đang yêu nhau.
Cho dù Trương Dương có tiền, cũng dùng cho bản thân, chẳng có lí do gì để bỏ ra sớm như vậy.
Suy bụng ta ra bụng người, ông ta nghĩ như vậy, nên cũng cho rằng Trương Dương làm như vậy.
Sau khi nhìn thấy khách sạn này, ông ta mới biết mình quá sai. Khách sạn Trương Dương mở cho Mễ Tuyết có tổng tài sản còn lớn hơn thời huy hoàng nhất của ông ta.
Thêm cả chiếc xe Mercedes sang trọng của Mễ Tuyết, trong lòng ông ta lúc này không biết có cảm giác gì.
Những người khác trên xe cũng đều đi xuống, phần lớn đều là người nhà Mễ Tuyết. Mấy dì dượng của Mễ Tuyết đều đến, tổng cộng tầm hơn ba mươi người, nhiều hơn so với dự tính một chút.
Đây chủ yếu là do họ biết Mễ Tuyết tìm được một người không tệ, đều muốn tới xem thử.
Những người này tập hợp từ khi trời chưa sáng, lái xe từ Liệt Sơn tới.
Buổi sáng ít xe, xuất phát sớm, đi thẳng tới không bị muộn. Cuối cùng tới đây đúng giờ, Mễ Tuyết lái xe tới cao tốc đón họ.
Lúc này rất nhiều người đều chỉ vào khách sạn bàn luận. Ngô Phượng Lan lúc trước tự hào nói với họ, con gái mở khách sạn ở Trường Kinh, hôm nay cử hành lễ đính hôn ở đó.
Đến đây họ mới biết, đây là một khách sạn lớn, cho dù không phải lớn nhất Trường Kinh, nhưng cũng là mức sang trọng cao cấp. Khách sạn này nếu đặt ở Liệt Sơn, tuyệt đối sẽ là tốt nhất.
Đưa người thân vào, Mễ Tuyết mới quay ra, chào hỏi các bạn học.
Đồng thời rất nhiều người cũng đều ngẩng cổ lên chờ đợi. Tân nương đã tới rồi, nhân vật chính còn lại của buổi tiệc, nam nhân vật chính Trương Dương của chúng ta,khi nào sẽ tới đây.