Trương Dương cùng Long Phong đều quay người sang, Long Thành đang tỏ ra rất kinh ngạc nhìn bọn họ.
Hai người đều cho rằng Long Thành cảm giác hình như rất không bình thường, thật giống như bọn hắn đều biến thành người khác vậy.
- Tiền bối, anh thật giống như có chút gì khang khác?
Nhà đò lái thuyền đi theo hướng ngược lại, Long Thành thì lại cẩn trọng hỏi Long Phong một câu, bây giờ anh ta đã xác thực được rõ ràng cảm giác Long Phong có gì đó khác lạ.
Trương Dương cũng nhìn Long Phong một cái, con mắt hơi sáng lên.
- Long Phong, chúc mừng anh!
Trương Dương mỉm cười nói, Long Phong thì lại ở đó cười to, lúc này trong lòng y như đang được rót mật, hoặc là nói so với mật hương vị còn ngọt ngào hơn.
- Trương Dương, nói đến đây thì vẫn cần cảm ơn cậu, nếu không có Vô thượng chân điển thì cũng không có tôi bây giờ!
Long Phong cười nói, hai con mắt sáng ngời, y biết rõ tại sao có thể thu được tất cả những thứ này. Sau khi thuyền dần dần rời khỏi Đại phật, tâm tình của y cũng dần dà bình tĩnh lại.
Tỉnh ngộ, y thật sự đã tỉnh ngộ, tỉnh ngộ không trực tiếp giúp y tăng cường thực lực, nhưng cũng khiến tâm linh, trạng thái nội thể của y tăng lên một mức đỉnh điểm.
Bây giờ, cảnh giới tu vi của y đã đột phá qua tam đẳng, thứ còn thiếu chỉ là độ mạnh yếu của nội kình.
Nội kính tăng cường đến tiêu chuẩn tam đẳng, đối với y là chuyện tự nhiên, rất thông thuận tiến vào đến tam đẳng, căn bản không cần thánh nữ hoàn.
Đối với người khác mà nói thì muốn nội kình tăng tiến rất khó, nhưng đối với người có rất nhiều linh dược như bọn hắn mà nói, đây chỉ là vấn đề thời gian, hơn nữa tuyệt đối không phải là thời gian bao lâu đáng kể, Long Phong trong tay còn có hai viên tinh huyết đan Trương Dương cho trước đó.
Nội kình tam đẳng, tương đương như đã mở rộng cửa với Long Phong.
Tỉnh ngộ mang đến không chỉ bấy nhiêu chỗ tốt, tốc độ chuyển vận của vô thượng chân điển tựa hồ càng nhanh hơn. Lần tỉnh ngộ này cũng giúp y hiểu rõ hơn về môn tâm pháp mà mình đangtu luyện.
Hiểu rõ được môn tâm pháp này rốt cuộc cao thâm đến đâu, vì sao lại gọi là tâm pháp chí thượng.
Lúc trước, y thậm chí từng cho rằng, mình đối với tâm pháp đã hiểu rõ rất sâu, hiện tại mới biết được. Những gì y hiểu được trước đây chẳng qua chỉ là da lông, hiện tại cũng chỉ mới là vừa nhập môn mà thôi.
- Trương Dương, hình như cậu cũng có thu hoạch rất lớn thì phải?
Long Phong lúc này mới chú ý tới Trương Dương. Ngờ vực hỏi một câu.
Trương Dương thần tình cũng đã hơi khác so với trước đó, sự khác biệt này y nói không ra, nhưng cũng có thể cảm nhận được.
Cảm giác lúc Trương Dương đối mặt với Đại phật cũng có được thu hoạch không nhỏ, thậm chí không kém hơn lần tỉnh ngộ này của y.
- Cũng khá ổn, lần này chúng ta không có đến đây rồi về không!
Trương Dương khẽ mỉm cười, hắn có ý tránh né câu chuyện này, hắn không phải là tỉnh ngộ nhưng Long Phong cảm giác cũng không tầm thường, hắn lần này thu hoạch cũng không thua kém gì Long Phong.
Hoặc là nói, ngộ tính mà hắn thu hoạch được lại càng tốt hơn, hắn cảm ngộ đến một tầng mà trước đó chưa bao giờ tiếp xúc, cũng chưa hề tưởng tượng qua.
Trước đó tự đáy lòng hắn vẫn tồn tại rất nhiều vấn đề thắc mắc. Nhưng chỉ trong nháy mắt khi chủ thuyền đánh thức hắn thì đột nhiên lại đã có được đáp án.
Ý nghĩa của sinh mệnh chính là tồn tại.
- Đúng, không có đến đây rồi về không, quả nhiên mà vậy!
Long Phong vừa cười vừa gật đầu. Vô cùng tán thành câu nói của Trương Dương.
Lần này bọn họ thật không có về không, trạng thái của y đối với bản thân mình bây giờ vô cùng thoả mãn, may là lần này lựa chọn xuất hành để rèn luyện, bây giờ y mới hiểu được, tại sao bọn họ tu luyện tới trình độ nhất định thì các trưởng bối trong gia tộc đều sẽ đuổi ra ngoài, xông pha vào cõi trần tục mà học hỏi.
Cũng như lần trước y chấp hành nhiệm vụ bắt lấy Trương Dương. Kỳ thực cũng là một loại rèn luyện.
Chỉ tiếc phần lớn người đi ra ngoài rèn luyện không hiểu được nỗi khổ tâm của các bậc trưởng bối, cuối cùng không thu hoạch được gì trở lại, mà loại giác ngộ về mặt tinh thần này là căn bản không cách nào dạy bằng lời, các trưởng bối cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn bọn họ không hiểu, lãng phí thời gian hết lần này đến lần khác.
Trở lại bờ bên này thì đã là buổi chiều, ngày hôm nay xuất phát luôn đã là không thể nào.
Với trạng thái hiện tại của Long Phong, y cũng không muốn lập tức xuất phát.
Tại Nhạc châu tìm nahf trọ nào đó, sau khi dọn vào thì Long Phong liền chủ động rủ ra ngoài ăn cơm, bọn họ muốn ăn món mỹ vị ngon nhất ở nơi này.
Long Phong những ngày qua gần như là mỗi ngày một dáng vẻ, nếu như cứ tiếp tục như vậy, Trương Dương tin rằng hắn cũng có thể cùng Tô Triển Đào, Lý Á bọn họ hoà mình, đều làm người trẻ tuổi, đều có tiếng nói chung.
- Trương Dương, tiền bối thật giống như đã hoạt bát lên rất nhiều!
Đi trên đường, thừa dịp Long Phong chạy đến ven đường hỏi thăm này nọ, Long Thành hơi chút có chút bận tâm mà khẽ bảo Trương Dương một câu.
Đối với anh ta mà nói, hiện tại Long Phong rất lạ lùng, căn bản không giống như là một tiền bối.
- Hoạt bát chút không tốt sao, chẳng lẽ muốn cả ngày nghiêm mặt cậu mới chịu!
Trương Dương cười ha ha, Long Thành tu vi quá nông cạn, không hiểu sự thay đổi này của Long Phong có ý nghĩa gì, nhưng anh ta cũng biết rõ là sự thay đổi này của Long Phong là việc tốt, không có bất kỳ chỗ nào đáng lo lắng.
- Không phải, tôi chịu mà, nhưng cảm giác chỉ là hơi là lạ!
Long Thành gãi đầu, hơi nghi hoặc một chút đáp lời, anh ta so với Trương Dương lớn hơn tận mười tuổi, nhưng trước mặt Trương Dương thì trái lại vẫn như một vãn bối.
Ngẩng đầu lên, Long Thành lại nhìn Trương Dương, trong mắt lại có phần nghi hoặc.
- À mà, ngay cả Trương Dương cậu cũng có thay đổi, tôi cảm giác cậu càng ngày càng bình thường, tuy rằng biết rõ ràng cậu là một cao thủ, nhưng trong lòng dù sao vẫn coi cậu là người bình thường, loại cảm giác này rất kỳ quái!
Long Thành lúc này nói vậy cũng là suy nghĩ thật lòng, trước đây Trương Dương tuy nói cũng là loại người như bọn hắn, đối với bọn hắn không có bất kỳ điểm nào khinh thị, nhưng trong lúc lơ đãng vẫn có thể hiện ra một chút phong độ của bậc cao thủ.
Tỷ như có đôi khi con mắt xuất ra vẻ uy nghiêm, ngay cả Long Thành cũng không dám đối diện.
Hiện tại thì lại khác, đặc biệt là sau khi từ Đại phật kia trở về, Long Thành luôn cảm giác hắn chính là người bình thường, giống hệt Lý Á, Tô Triển Đào, căn bản không có cái gì khác biệt.
- Có đúng không vậy, cậu cứ xem tôi như người bình thường là tốt rồi!
Trương Dương nhẹ nhàng nở nụ cười, hắn cười đến mức vô cùng xán lạn, Long Thành nhìn nét cười của hắn thì càng thêm mơ hồ, cuối cùng chính mình lắc đầu.
Nghĩ không hiểu chuyện liền không buồn nghĩ nữa, bất kể là Trương Dương hay là Long Phong, so với anh ta đều lợi hại hơn nhiều, đều là cao nhân, cao nhân hành sự vốn dĩ đã là khác biệt.
Nhạc sơn có rất nhiều món ngon, cuối cùng Long Phong lựa chọn một quán cơm đặc sắc phong thái bản địa.
Đây là chỗ mà rất nhiều du khách bên ngoài đến đây đều yêu thích, theo như dân bản xứ nói thì cơm nước ở quán cơm này quả thật hương vị không tệ, có điều chỉ là hơi đắt đỏ.
Đắt một chút cũng không sao, lúc này Long Phong căn bản không để ý đến tiền. Có một nét tính cách mà y không hề thay đổi, đó chính là đối với tiền tài vẫn chẳng hình thành khái niệm nào đặc biệt, ngược lại khi cần dùng tiền, Long Thành sẽ đưa cho, Trương Dương cũng sẽ đưa cho.
Hơn một giờ sau, cơm nước no nê rồi thì ba người mới từ quán cơm đi ra.
Quản lí quán cơm còn đích thân đưa bọn họ ra cửa gọi xe giúp.
Gã quản lý này trên mặt vẫn còn mang theo kinh hãi. Ba người, bọn họ đã uống đủ bảy cân(1 cân bằng nửa kg) rượu cao lương đặc sản, rượu này có nồng dộ cồn gần sáu mươi độ. Được ủ nguyên từ cao lương, hậu kình rất lớn.
Người bình thường có thể uống một cân cũng đã là ghê gớm, ba người bọn họ lại nghiễm nhiên bình quân mỗi đều nốc hơn hai cân.
Uống nhiều rượu như vậy, cũng khó trách quản lí sẽ đưa ra ngoài, đây là đang lo lắng cho bọn họ.
Bảy cân rượu đế loại nặng, ba người uống, lại còn uống thả phanh hết sạch, lúc này ba người quả thực đều có chútliêu xiêu, nhưng đều không có say, đặc biệt là Long Phong cùng Trương Dương, bọn họ có nội kình cao thâm, muốn cho bọn họ say vẫn thật không dễ dàng.
Long Thành thì lại thảm hơn một ít. Tuy rằng anh ta uống ít hơn, nhưng hậu kình của rượu thực sự quá to lớn, mới vừa về quán trọ liền nằm vật lên giường ngủ mất rồi, hết thảy sau đó đều không nhớ rõ nữa.
- Mấy tên tiểu tử khốn kiếp này, ăn uống vui vẻ như vậy. Ta thì lại lạnh cóng cả người thế này đây!
Bên ngoài quán trọ, một lão già oán hận nhìn bóng bọn họ lướt qua bằng một mắt, ngay sau đó xoay người định đi.
- Ông à, tiết trời giá rét, sao ông lại ở một mình ngoài này, có phải không tìm được đường về nhà hay không. Có cần cháu gọi giúp cảnh sát không?
Ông ta vừa mới xoay người thì có một cậu thanh niên trẻ tuổi đi lên, ân cần hỏi.
Cậu thanh niên này lúc nói chuyện còn lấy ra chiếc điện thoại di động, dừng chiếc ô tô Volkswagen lại ven đường, cửa vẫn mở,trông dáng dấp thì hẳn là chú ý tới ông lão một mình mà cố ý bước xuống xe hỏi thăm.
- Tiểu tử, cảm ơn cậu nhé, nhà ta thì ở phía trước đây thôi, ta nhớ được đường về nhà!
Ông lão tròng mắt hơi híp lại, cười ha ha nói, lúc này tựa như một ông lão hiền lành.
- Vậy thì ông có muốn cháu đưa ông về nhà không?
Người trẻ tuổi gật đầu một cái, tựa hồ yên tâm hơn rất nhiều, lại khẽ mời một câu.
- Không cần, cảm ơn cháu nhé, cháu là người tốt, ở hiền ắt sẽ gặp lành cháu ạ!
Ông lão cười cười lắc đầu, nói đoạn liền tiến lên phía trước, mới vừa đi không được một bước đột nhiên ngừng lại, đoạn vỗ vỗ lên cổ người trẻ tuổi kia.
- Tiểu tử, đây là xe của cháu hử, nơi này không thể đỗ xe, có cảnh sát tới thì sẽ nhận trát phạt ngay, đi nhanh đi!
Ông lão lúc nói chuyện vẫn chỉ vào cái kia chiếc Volkswagen, người trẻ tuổi lập tức gật đầu một cái :
- Vậy cháu xin phép đây ông ơi, đây không phải là xe cháu mà là xe của lãnh đạo đơn vị, điệu bộ cháu như thế này làm sao là người có xe riêng được, chỉ là tài xế thôi!
Người trẻ tuổi có vẻ hơi ngại ngùng, nói xong cũng liền lên xe rời khỏi, ông lão nhìn ô tô rời xa, trên mặt đột nhiên lộ ra tia đắc ý.
Lão vừa nãy vỗ lên cổ người trẻ tuổi kia thì nơi đầu ngón tay phải lóe ra ba cây ngân châm, lúc ngón tay ông lão co rụt lại thì ba cây ngân châm liền biến mất không còn tăm hơi.
Ông lão thả lỏng cánh tay, chậm rãi đi về phía trước, trong miệng lại ngâm nga giai điệu không biết có từ đời nảo đời nao.
Chuyện nhỏ này, người trẻ tuổi tốt bụng kia chẳng mấy chốc liền quên mất, nhưng sau đó mấy ngày thì anh ta lại có cảm giác rất kỳ quái.
Anh ta vốn có căn bệnh nghề nghiệp do lái xe qua thời gian dài, đó chính là bệnh xương cổ, hai ngày này nơi xương cổ có bệnh tựa hồ đã đỡ hơn rất nhiều, quên uống thuốc cũng không còn đau đớn choáng váng cả đầu như trước đây, điều này khiến anh ta rất đỗi kinh ngạc.
Anh ta lại còn cố ý đi bệnh viện kiểm tra, sau mới phát hiện bệnh đau xương cổ nay đã thuyên giảm đi rất nhiều.
Vì sao lại thuyên giảm thì anh ta lại không hề hay biết chút gì, vì thế nên anh ta vẫn tươi cười với người nhà mà nói ông trời cũng biết anh ta rất cực khổ nên giúp đỡ giải trừ.
Việc này sau đó anh ta liền quên mất, anh ta đương nhiên không biết, chính sau hành động hảo tâm thiện ý của mình mới được ông lão kia dùng kim châm qua cho một lần, lúc đó một chút cảm giác anh ta cũng đều không có.
Những chuyện này tạm thời để sau hẵng nói, dừng lại ở Nhạc châu một ngày, sau đó đám Trương Dương bọn họ liền xuất phát, lần này là đi núi Nga Mi.
Núi Nga Mi cách Nhạc châu rất gần, đây cũng là một trong số ít những danh sơn đại xuyên trong nước, nơi này có rất nhiều truyền thuyết.
Trên thực tế, Núi Nga Mi cách đây đã lâu thật sự tồn tại một đại môn phái về nội kình, cả ngàn năm về trước Nga Mi đều rất nổi danh, trong đám người tu luyện nội kình có thanh thế rất vang dội.
Đáng tiếc tiếng tăm càng vang dội thì thời gian huy hoàng cũng là càng ngắn ngủi, rất nhiều người cũng biết điểm này, bọn họ phát triển lớn mạnh thì đồng thời cũng đã gieo xuống mầm tai hoạ.
Cuối cùng một danh môn đại phái như Nga Mi đã tiêu tán trong cơn thuỷ triều của lịch sử.
Tương tự với Nga Mi, còn có mấy môn phái khác nữa, hầu như cũng đã bị tiêu diệt rất sớm trước đây, ngoại trừ số ít môn phái tránh khỏi con mắt thế nhân đúng lúc, tự làm phai nhạt chính mình mà tồn tại ra thì phần lớn cũng đã biến mất.