Tiêu Hà kéo Trương Dương đi thẳng ra bên ngoài đại sảnh của phòng ăn.
Mất hứng Tia Chớp nhảy sang ngực của Long Phong, tiếp tục ngủ, trải qua nhiều chuyện như vậy, bây giờ quan hệ giữa Tia Chớp và Long Phong cũng đã hết sức gần gũi.
Khách sạn này chỉ có một tòa nhà chính, trong đó phòng ăn ở tầng 2 và 3, Trương Dương bọn họ đang ở là tầng 3, còn có một đại sảng không nhỏ, bình thường là nơi chuyên dùng để tiếp đãi tiệc tùng.
Bên trong phòng ăn này đã ngồi đầy người, tất cả lại đều là thanh niên.
Nhìn bộ dạng của họ, giống như ở đây có liên hoan, hoặc có hoạt động gì đó.
Nhiều người như vậy, đương nhiên là rất náo nhiệt, trên khán đài trung tâm có hai bộ lao rất lớn, đang phát bài hát.
Nghe thấy những bài hát đang phát bọn Trương Dương mới hiểu, tiếng ồn vừa nãy nghe được chính là từ trong này phát ra, loa có công suất lớn như vậy chẳng trách lại có thể xuyên qua tường khiến bọn họ đều nghe thấy rất rõ.
- Trương Dương, đến bên này đi.
Tiêu Hà kéo Trương Dương đi, cười và đi vào trong, một lúc sau đến cạnh một chiếc bàn.
Chiếc bàn này có 7, 8 người đang ngồi, Tiêu Hà từ phía sau gõ gõ nhẹ lên lên vai một cô gái.
- Lập Quyên, xem xem mình dẫn ai tới đây này.
Chờ cô gái kia quay đầu lại Tiêu Hà lập tức nói với cô ta, cười vui vẻ.
Cô gái này cao 1,6 m, mặc bộ lễ phục trắng tinh, nhìn thanh lịch như một đóa hoa bách hợp, tạo cảm giác thuần khiết lay động lòng người.
Cô gái quay đầu lại, cười với Tiêu Hà, rồi kinh ngạc nhìn Trương Dương bên cạnh cậu ta.
Chỉ thoáng nhìn, cô gái liền ngẩn ra một lúc, hai mắt cũng trợn tròn lên.
- Trương, Trương Dương?
Cô gái chút chút không dám xác định kêu lên, Trương Dương nhìn cô gái này, trong đầu đột nhiên hiện lên một cái tên.
Nhâm Lập Quyên, bạn thời trung học của hắn, 3 năm học cấp ba cũng cùng nhau, Nhâm Lập Quyên là cô gái xinh đẹp nhất trong lớp, có rất nhiều con trai theo đuổi cô, trong đó có cả Tiêu Hà.
Tuy nhiên trong trí nhớ Trương Dương nhớ rõ, hình như cô không đồng ý ai cả, cuối cùng nỗ lực thi lên đại học.
Trong trí nhớ mơ hồ, Trương Dương hình như còn nhớ cô thi vào một trường đại học ở Bắc Kinh, nhưng quên là trường nào rồi.
Dù là trường nào, bây giờ chắc cô ấy cũng đang ở kinh thành rồi, sao cô ấy và Tiêu Hà lại xuất hiện ở Tây Châu xa xôi này, Trương Dương cũng có chút nghi ngờ.
- Đúng, lớp trưởng Trương của chúng ta, thực sự mình không ngờ lại gặp cậu ấy ở đây.
Tiêu Hà phấn khích nói, Nhâm Lập Quyên cứ ngẩng đầu nhìn Trương Dương, ánh mắt tỏ ra rất lạ, và không nói gì cả.
- Cái gì mà lớp trưởng, đó đã là chuyện của ngày xưa, các cậu sao lại ở đây?
Trương Dương cười lắc đầu và hỏi, hai sinh viên của hai trường khác nhau ở kinh thành, cùng xuất hiện ở Ngạc Bắc, trong lòng Trương Dương luôn cảm thấy có gì đó hơi kỳ lạ.
- Là thế này, chị họ của Lập Quyên kết hôn, cô ấy về đây để chúc mừng, đúng lúc mình đang thực tập không có việc gì, nên cùng đến đây.
Tiêu Hà cười và giải thích, bên cạnh Nhâm Lập Quyên cũng gật đầu, rồi bổ sung thêm mấy câu.
Chị họ của Nhâm Lập Quyên chỉ hơn cô ấy có một tuổi, cũng là sinh viên, vừa tốt nghiệp đã chuẩn bị kết hôn, ngày mai là ngày cưới của cô ấy.
Bị họ của Nhâm Lập Quyên học ở Tây Châu, người cô ấy cưới cũng là người Tây Châu.
Gia thế người chị họ của cô ấy không tồi, bố cô có mấy mỏ quặng, gia đình người cô cưới cũng lắm tiền, hai nhà đều là ông chủ giàu có, hôn lễ tổ chức đương nhiên là không kém.
Một ngày trước ngày cưới, bọn họ đã mời tất cả những bạn bè có quan hệ đến trước rồi, chúc mừng trước ở đây một chút, hai người cùng học một trường, bạn học của họ quả không ít, một lúc đã đến mấy trăm người.
Nhâm Lập Quyên là họ hàng, nhưng cũng là sinh viên, nên đã kéo cô ấy cùng đến đây, cùng bọn họ chúc mừng.
- Nhìn thấy không, bên kia chính là chị họ tôi và chồng chị ấy.
Nhâm Lập Quyên đưa tay ra, chỉ về chiếc bàn ở phía trên cùng, lễ chúc mừng này đã tổ chức được một nửa rồi, đã bắt đầu ăn uống, vừa nãy tiếng ồn Trương Dương nghe thấy chính là lúc bắt đầu chúc mừng.
Trên chiếc bàn mà Nhâm Lập Quyên chỉ, có một đôi thanh niên mặc váy cưới trắng tinh và quần áo vest, bọn họ vừa mới đứng lên, nhìn dáng vẻ của bọn họ là định đi chức rượu mọi người.
Nhìn hai người thanh niên này rất xứng đôi, cũng xem như Ngọc Bích kết hợp, nhìn bọn họ, Trương Dương bỗng nhiên nghĩ mình với Mễ Tuyết sau này kết hôn có như thế này không.
Thuê một cái khách sạn, mở tiệc mời bạn bè đương nhiên không thành vấn đề, Trương Dương có thể làm được.
- Đúng rồi, Trương Dương, sao cậu lại ở đây?
Sau khi Nhâm Lập Quyên chỉ chị họ và anh rể họ của mình xong, quay ra hỏi, Tiêu Hà liền nhìn Trương Dương, vừa rồi cậu ta cũng muốn hỏi chuyện này, chỉ là chưa hỏi mà thôi.
Cậu ta biết Trương Dương thi đậu là trường đại học Trường Kinh, bây giờ trường vẫn đang học, ở đây là Tây Châu, Trương Dương đáng ra không phải xuất hiện ở đây mới đúng, cách nghĩ của bọn họ và Trương Dương cũng gần như nhau.
- Mình cùng với mấy người bạn đi làm chút chuyện, vừa lúc đi qua đây, hôm nay ở lại đây một ngày, ngày mai sẽ đi.
Trương Dương mỉm cười, đơn giản giải thích, hắn không muốn nói quá nhiều.
Long gia là một gia tộc ẩn thế, cũng là việc giữa những người tu luyện nội kình, hắn không thể nói với những bạn học bình thường này được.
- Đi qua à, thế thì thật khéo, tí nữa chúng ta nhất định phải ra ngoài uống một chút, bạn học cũ lâu ngày không gặp, có thể gặp nhau ở đây rất không dễ dàng gì.
Tiêu Hà cười nói, Nhậm Lập Quyên nhìn Trương Dương, khẽ gật đầu.
Bọn họ là cố ý đến tham gia hôn lễ, thời gian ở đây không lâu, Trương Dương chỉ là qua đường, như vậy mà lại khiến bọn họ gặp được nhau, thực sự là duyên phận.
- Các vị, xin lỗi, hôm nay tiếp đãi chưa chu đáo, xin thứ lỗi.
Đang nói chuyện, chị họ và anh rể họ của Nhâm Lập Quyên đã dẫn nhau tới trước bàn của họ, trên tay chú rể còn cầm một chén rượu, bên trong rượu không nhiều, nhưng cũng là một chút tâm ý.
Sắc mặt của anh ta đã hơi đỏ, xem ra đã uống không ít rồi.
Thanh niên ở đây tửu lượng cũng rất bình thường, dù sao cũng là sinh viên, có người đã tốt nghiệp, có người chưa tốt nghiệp, trong sinh viên có thể có tửu lượng cao thì rất ít, phần lớn là qua rèn luyện sau khi tốt nghiệp mới có.
Người trên bàn đều đứng cả dậy, Nhâm Lập Quyên vội vàng chào Trương Dương và Long Phong để đi đến bàn, bàn của bọn họ người vẫn chưa đủ, nên có thể ngồi chen vào được, chỉ có điều bọn họ vừa ăn uống xong, bây giờ căn bản ăn không nổi nữa.
- Long Phong các cậu lên trước đi, tôi ở lại gặp bạn học cũ một lúc.
Nghĩ một lúc, Trương Dương nói nhỏ với Long Phong, hắn xác định là đi không được, Long Phong và bọn họ không quen biết, đi về trước cũng được.
- Không sao, ở lại vui vẻ chút cũng được.
Long Phong mỉm cười nói, rồi đứng lên bên cạnh Trương Dương, trước bàn của họ.
Thấy Long Phong ở lại, vốn muốn rời khỏi nhưng Long Thành đành phải ở lại theo, ba người đứng một chỗ.
Long Phong còn được, Long Thành thì rõ ràng nhìn già hơn nhiều, anh rể họ của Nhâm Lập Quyên nhiều lần liếc nhìn Long Thành, cuối cùng Nhâm Lập Quyên giải thích nhỏ một chút rồi mới hiểu.
- Từ xa tới chính là khách, gặp được chính là duyên, không ngờ các cậu là bạn học cũ mấy năm không gặp, hôm nay lại có thể gặp lại nhau ở chỗ chúng tôi. Nào, chúng ta cạn một lý.
Chú rể lại tự rót cho mình một ly rượu, cụng ly với mấy người Trương Dương, chú rể thật biết cách nói chuyện, Trương Dương và Tiêu Hà cũng cầm ly rượu lên, cùng uống cạn.
- Không biết hôm nay là việc đại hỉ của các bạn, cũng không chuẩn bị gì, đồ vật nhỏ này xem như là lễ vật tân hôn tặng các bạn.
Trương Dương lấy ra một chiếc hộp ở trong túi vải, đưa cho cô dâu.
Lúc trước bọn họ không ai biết hôm nay sẽ gặp phải người kết hôn, nên không chuẩn bị quà gì cả, tay không vào đây thì không thích hợp, Trương Dương đơn giản lấy trong người ra một món đồ.
Giá trị của món đồ bên trong chiếc hộp không thấp, quà cũng không nhẹ, bên trong chính là Trú Nhan đan được Trương Dương điều chế từ cỏ Dẫn Long, sau khi chế ra thành công, hắn đã đưa cho Mễ Tuyết và Khúc Mỹ Lan dùng qua.
Lúc đó Khúc Mỹ Lan sau khi biết được là Trú Nhan đan, vui sướng chút nữa thì nhảy bổ lên người Trương Dương.
Đương nhiên, dựa vào thực lực của cô ta Trương Dương chỉ muốn tránh, cô ta căn bản không làm được.
Trú Nhan đan không phải là bảo vệ mãi mãi tuổi thanh xuân, nhưng chắc chắn tốt hơn nhiều so với những loại mỹ phẩm hóa trang bình thường, không có cô gái nào có thể giữ mãi được sự hấp dẫn, Mễ Tuyết cũng không ngoại lệ, biết được công dụng thần kỳ của Trú Nhan đan, lập tức liền dùng một chút.
Sau đó Tiểu Bảo và Nam Nam biết được cũng đòi một viên.
Cũng may Trương Dương điều chế nhiều, tất cả lá của một cây dẫn long, hắn có thể điều chế ra khoảng 20 viên Trú Nhan đan, hắn đã sử dụng 3 cây cỏ Dẫn Long, ước chừng đã điều chế được hơn 60 viên.
Sau khi cho bọn họ, Trương Dương còn dư lại rất nhiều.
Bên trong chiếc hộp này chính là một viên Trú Nhan đan, chiếc hộp không đẹp, nhưng đồ bên trong giá trị thực sự rất cao, đối với con gái mà nói, đây là bảo bối Thiên kim khó có được.
- Đây là cái gì?
Chị họ của Nhâm Lập Quyên đón nhận chiếc hộp, hỏi một câu hơi tò mò, chiếc hộp rất bình thường, nhìn rất bé, giống như một chiếc hộp đựng trang sức nhỏ.
Cô thậm chí còn đang đoán, bên trong có phải là dây chuyền, hoa tai.
Trương Dương ăn mặc không tầm thường, vừa rồi cô cũng đã nghe Nhâm Lập Quyên nói, Trương Dương thuê phòng ở đây, hơn nữa nhận ra khi đang ăn cơm ở đây, người có thể thuê phòng ở khách sạn 5 sao đương nhiên là không nhiều lắm.
Trương Dương thực sự đã tặng món quà gì thì cũng nên nói ra.
- Mở ra xem thì biết ngay, Trương Dương, chúng tôi có thể mở không?
Nhâm Lập Quyên bước đến, cô rất tò mò đối với món quà của Trương Dương tặng, đứng cạnh chị họ hỏi.
Trương Dương vừa uống rượu với chú rể, thấy Trương Dương tặng quà lại rót thêm rượu, muốn cùng uống với Trương Dương một ly nữa thể hiện sự cảm ơn.
Những người khác trong bàn đều là bạn học của anh ta, bọn họ đều biết nhau, rất nhiều người cũng rất quen thuộc.
Hôm nay cũng chỉ có mấy người Trương Dương là khách thực sự, ở đây có mấy người khách, lại là khách có duyên như vậy, chú rể rất vui.
- Đương nhiên có thể.
Trương Dương cười với Nhâm Lập Quyên, rồi đưa ly rượu ra chạm ly với chú rể, rồi uống cạn.
Lúc hắn uống, Nhâm Lập Quyên đã mở chiếc hộp ra, cả Tiêu Hà cũng ngó nhìn bên trong chiếc hộp, chú rể uống rượu xong không kìm được cũng ngó nhìn.
- Ồ, đây, đây rốt cuộc là cái gì?
Vừa mở ra, Nhậm Lập Quyên ngạc nhiên kêu lên, trong chiếc hộp là một viên thuốc rất bình thường, cô ta vừa nói xong lại sửng sốt, mũi cũng không ngừng hít hít.
Sau khi chiếc hộp mở ra, bọn họ đều cảm thấy một hương thơm rất mê người, hơn nữa hết sức thơm.