Thần Y Thánh Thủ

Chương 47: Còn may các ông tìm tôi

Xem bệnh án rất nhanh, một hai phút sau, Trương Dương liền ngẩng đầu lên.
- Bệnh nhân ở đâu, phát bệnh đã lâu chưa?
Trương Dương vẻ mặt rất nghiêm túc. Lúc nói mang theo ý chất vấn và bất mãn. Hơn nữa còn có chút uy nghiêm của kẻ bề trên.


- Đã hơn ba tiếng rồi, bệnh nhân hiện nay đang ở trong phòng giám hộ.


Lần này người trả lời là Chu Chí Tường. Ông ta là lần đầu tiên nhìn thấy Trương Dương. Sau khi Trương Dương vào, ông ta vẫn quan sát từ này. Càng quan sát, ông ta liền phát hiện, người này thật sự giống như Ngô Hữu Đạo nói, sâu không lường được.


Người trẻ tuổi bình thường, gặp phải tình cảnh này đã rối lên từ lâu. Đừng nói đến chuyện bình tĩnh xem bệnh án, có thể nói chuyện đã là rất được rồi.


Trương Dương không chỉ không có bất cứ sự căng thẳng nào, còn để lộ ra một chút ngưng trọng. Sau khi xem hết bệnh án, còn hỏi hai câu hỏi mấu chốt, đặc biệt là thời gian phát bệnh. Cái này không có con số chính xác trong bệnh án, cũng là một nhân tố bác sĩ cần tìm hiểu.
- Đưa tôi đi gặp bệnh nhân.


Trương Dương trực tiếp đóng bệnh án lại, nhẹ giọng nói một câu. Chu Chí Tường thoáng chần chừ. Tuy nhiên vẫn lập tức gật đầu.
- Tôi phản đối.


Chu Chí Tường vừa định đưa Trương Dương ra ngoài, bác sĩ Dương liền hô lớn một tiếng, trực tiếp đi tới trước mặt Trương Dương, ông ta còn quan sát Trương Dương vài lần.


- Viện trưởng Chu, người thanh niên này rút cuộc là ai? Bệnh tình của Triệu lão, ông không phải không rõ. Để một người trẻ tuổi như vậy đi khám và chữa bệnh, có phải quá vô trách nhiệm không.


Bác sĩ Dương nhìn Trương Dương, lại nói với Chu Chí Tường. Trương Dương thực sự quá trẻ. Ông ta chẳng có chút tín nhiệm nào với cậu thanh niên này.
Thật ra không chỉ là ông ta, vài bác sĩ của tam viện cũng có ý nghĩ như vậy, chỉ có điều không dám nói ra.


- Bác sĩ Dương, Trương Dương là thực tập sinh của bệnh viện chúng tôi. Tuy nhiên cậu ấy là một cao thủ đích thực. Chỉ có thể trông cậy vào cậu ta, cậu ấy có kinh nghiệm điều trì bệnh thiếu máu cấp tính.


Chu Chí Tường nhìn bác sĩ Dương, khẽ nói. Trương Dương thì ngẩng đầu nhìn ông ta một cái, tuy nhiên không nói gì.


Thật ra, Trương Dương vốn không phải thực tập sinh của bệnh viện họ. Chu Chí Tường cũng là không có cách nào nên mới nói vậy. Để bác sĩ Dương này biết, Trương Dương chỉ là sinh viên, chỉ sợ càng phản đối hơn.


Nếu chẳng may ông ta nói chuyện này cho cục trưởng Triệu, cục trưởng Triệu không cho phép Trương Dương khám bệnh cho cha, thật sự là hy vọng cuối cùng cũng mất đi.


Biểu hiện vừa rồi của Trương Dương, cộng thêm sự đảm bảo và tôn sùng của Ngô Hữu Đạo cho đến nay, cũng là khiến ông ta có thêm chút hy vọng đối với Trương Dương.
- Lão Ngô, vì mấy câu này, chúng ta lại lãng phí mất hai phút.


Trương Dương đột nhiên mở miệng nói, giọng điệu lạnh như băng. Hơn nữa, ý tứ trong lời nói của hắn, mọi người đều hiểu.
Hắn đây là đang trách cứ bác sĩ Dương, nghi ngờ tuổi tác của hắn mà lãng phí thời gian.
- Cậu


Bác sĩ Dương trừng mắt. Ông ta là chuyên gia quyền uy của bệnh viện Nhân Dân tỉnh. Đừng nói một người trẻ tuổi vô danh như Trương Dương, ngay cả mấy vị lãnh đạo thành phố, lãnh đạo tỉnh, nhìn thấy ông ta còn rất khách sáo. Về phương diện nội khoa xuất huyết não, ông ta quả thật rất nổi tiếng.


- Bác sĩ Dương, ngại quá, thời gian cấp bách, chúng tôi đi xem bệnh nhân đã rồi tính sau.
Chu Chí Tường vội vàng liếc nhìn bác sĩ Dương một cái. Ngô Hữu Đạo thì trực tiếp đưa Trương Dương rời khỏi phòng. Có thời gian mà lãng phí thể này, thật sự không bằng hãy đi xem bệnh nhân trước đã.


Trương Dương cũng là hy vọng cuối cùng của Ngô Hữu Đạo. Đồng thời Ngô Hữu Đạo cũng muốn xem xem, đối với loại bệnh này, Trương Dương đối phó thế nào.


Phòng giám hộ trọng bệnh, cũng được gọi là ICU. Rất nhiều bệnh viên nước ngoài đều có, trong nước thì bắt đầu được xây dựng từ những năm 80. Dần dần, phòng bệnh kiểu này trở thành biểu hiện của thực lực bệnh viện.


Tam viện Trường Kinh là một trong những bệnh viện nổi tiếng ở thành phố Trường Kinh, cũng là một trong bốn bệnh viên ở Trường Kinh có ICU. Bốn bệnh viện này, có hai bệnh viện là bệnh viện tỉnh, một bệnh viện nữa là bệnh viện Nhân Dân Tệ thành phố.


Từ đây cũng có thể được, tam viện đúng là có thực lực nhất định trong vùng.
Cục trưởng Triệu, còn cả vợ, con gái, lúc này đều đang ở bên ngoài phòng bệnh. Mắt ai nấy đều đỏ hoe. Cục trưởng Triệu là một đứa con có hiếu, lão nhân luôn được tôn kính trong gia đình.
- Lão Ngô


Nhìn thấy Ngô Hữu Đạo đưa Trương Dương đến, phía sau còn có Chu Chí Tường và hơn mười mấy mấy bác sĩ đi theo. Cục trưởng Triệu lập tức đứng lên, trong mắt còn mang một tia chờ mong.


Ông ta biết mấy bác sĩ này đang thảo luận bệnh tình của cha. Lúc này hẳn là thảo luận xong rồi, bằng không sẽ không tới đây.
Chỉ có điều kết quả của cuộc thảo luận như nào thì ông ta không biết. Trong lòng ông ta hy vọng nhất, đương nhiên là nghe được một tin tức tốt lành.


- Cục trường Triệu, không cần lo lắng, chúng tôi có một phương pháp có thể thử xem, ông cứ chờ chút đã.
Ngô Hữu Đạo khẽ mỉm cười. Lúc này Chu Chí Tường cũng chạy tới. Bác sĩ Dương trên mặt rất không vui, nhưng không nói gì. Chủ nhiệm Mã thì có vẻ lo lắng.


Tuy nói người là do viện trưởng sắp xếp. Nhưng dù sao cũng là bệnh nhân của mình. Trương Dương thực sự xảy ra vấn đề gì, ông ta cũng phải chịu trách nhiệm.
- Có cách rồi.


Cục trưởng Triệu sửng sốt, lập tức vui mừng kêu lên. Điều này đối với ông ta mà nói, đã là tin tức tốt nhất. Phải biết trước lúc trước tất cả mọi người đều bó tay không có biện pháp.


Trương Dương nhíu mày. Hắn còn chưa nhìn thấy bệnh nhân, còn chưa nắm chắc nhiều như vậy. Lão Ngô nói như vậy, phải chăng quá tin tưởng vào hắn.
Hắn không biết, Ngô Hữu Đạo nói vậy là để an ủi cục trưởng Triệu, để Trương Dương có thể bình tĩnh khám cho Triệu lão.


Lần này không nói lời vô ích nào, Trương Dương tiến hành tiêu độc đơn giản, liền trực tiếp đi vào phòng bệnh. Đi cùng hắn vào chỉ có ba người, Chủ nhiệm Mã, Ngô Hữu Đạo và bác sĩ Dương. Những người khác đều vây quanh cửa sổ nhìn vào.


Chủ nhiệm Mã nhất định phải vào. Đây là bệnh nhân của ông ta. Bác sĩ Dương là vì không tin tưởng Trương Dương, mới kiên trì đi theo vào nhìn thử xem.


Trương Dương cúi đầu nhìn sắc mặt bệnh nhân, đầu lông mày lại giật giật một cái. Nhìn gương mặt của bệnh nhân, bệnh của ông ấy còn nghiêm trọng hơn trong bệnh án viết. Đây dường như sắp xong đời rồi.
Trương Dương trước tiên chưa xem mạch vội, mà giơ tay, mở miệng bệnh nhân, lôi đầu lưỡi ra.


Đầu lưỡi hơi có màu xanh, đầu lưỡi có rất nhiều chấm nhỏ lấm tấm màu tím, bựa lưỡi rất dầy, hơn nữa đầu lưỡi có chút cứng ngắc. Trương Dương nhẹ nhàng chạm vào đầu lưỡi của bệnh nhân, rồi mới khép miệng bệnh nhân lại.


Trương Dương mày nhíu chặt hơn, giơ tay, rất thận trọng cầm lấy cánh tay bệnh nhân, bắt mạch. Mặt hắn không ngừng thay đổi.
Lần này bắt mạch, ước chừng một phút. Trương Dương mới buông cánh tay. Tuy nhiên lông mày vẫn khép chặt lại với nhau.
- Trương Dương, sao rồi?


Lúc này chính Ngô Hữu Đạo lại có chút khẩn trương. Lần trước, lúc cứu bệnh nhân cấp tính bị chẩn đoán nhầm, không thấy Trương Dương thận trọng và khẩn trương như thế. Điều này chỉ có thể chứng tỏ, tình trạng bệnh nhân này nghiêm trọng hơn cô bé lần trước.
- Không tốt lắm.


Trương Dương khẽ lắc đầu. Ngô Hữu Đạo, Chu Chí Tường đều trùng xuống. Bác sĩ Dương thì cười lạnh một tiếng. Vừa định nói, Trương Dương đã lại nói tiếp một câu.
- May là mọi người còn tìm tôi, chậm nửa tiếng nữa, tôi dám cam đoan, thần tiên cũng không cứu được ông ấy.