Cổng của Viện nghiên cứu vẫn giống như trước kia, là một cổng to kiểu cũ.
Những năm 80, Viện nghiên cứu thuốc đông y này thực sự rất huy hoàng, có danh tiếng nhất định trên toàn quốc, đầu những năm 90 bắt đầu đi xuống, đến bây giờ tồn tại kiểu sống dở chết dở.
Những chuyện này Trương Dương đều không để ý, hắn chỉ muốn tìm được ghi chép về chỗ thuốc mẹ hắn đã lấy.
Chủ nhiệm Vương mà ông Chu nói đến cũng đã về hưu rồi, thông qua hỏi thăm Trương Dương mới biết ông ấy không ở nơi đây, chỉ có thể tìm ở chỗ nhân viên quản lý hiện nay.
Vừa bắt đầu, viên quản lý nghe Trương Dương nói muốn điều tra hồ sơ của mười năm trước lại tỏ vẻ không kiên nhẫn, căn bản không muốn đi điều tra, tuy nhiên chờ sau khi Trương Dương mời mấy điếu thuốc cao cấp và quà cáp khác, viên quản lý lập tức thay đổi thái độ.
Tất cả hồ sơ của Viện nghiên cứu, chỉ cần không liên quan đến phần cơ mật, tất cả đã được mở ra cho Trương Dương.
Đơn vị có chỗ tốt của đơn vị, hồ sơ của mười năm trước vẫn còn lưu giữ, qua nửa buổi sáng lật tìm, Trương Dương cuối cùng đã tìm ra ghi chép về chỗ thuốc của mẹ hắn lấy khi đó, khi cầm được bản ghi chép này, Trương Dương tim dập càng nhanh hơn.
Cầm bản photo, Trương Dương rời khỏi Viện nghiên cứu trở về khách sạn.
Hơn chục tờ giấy bày ra trên bàn, trên mỗi tờ đều viết tên và số lượng của một số loại thuốc, đây chính là đơn thuốc năm đó mẹ hắn lấy.
Trương Dương ngồi trên sofa, đang cau mày xem kỹ từng tên dược liệu ghi trên giấy.
- Kim ngân hoa, Cải rừng tía, Hoàng liên, Sinh địa, Đại thanh diệp...
Khẽ đọc tên các dược liệu trên giấy, Trương Dương nhíu mày chặt hơn, đây là những vị thuốc rất bình thường, tuy nhiên rất nhiều vị thuốc có chung một đặc điểm.
Đó là giải độc.
Tất cả dược liệu tổng hợp lại, từ trong đó Trương Dương nhận ra ít nhất hai phương thuốc, hai cách giải độc.
Nếu thực sự như thế này thì căn bản hồi đó mẹ hắn không mắc bệnh gì cả, mà là đã trúng độc.
Kết quả này hơi nằm ngoài dự liệu của Trương Dương, cũng không giúp hắn giải quyết được vấn đề khó khăn hiện tại, mà ngược lại càng làm hắn thêm hoài nghi.
- Kính coong!
Chuông cửa đột nhiên kêu lên, Trương Dương chỉ có thể kìm nén sự nghi ngờ lại trong lòng, thu những tờ giấy trên bàn lại, đứng dậy đi ra mở cửa.
- Trương Dương, chúng tôi đã thuê xe rồi, ở đây không có xe tốt, dùng tạm vậy.
Bước vào là Cổ Phương, anh ta nghe nói Trương Dương đã trở về thì lập tức chạy qua.
Cổ Phương cười nói, nhưng cũng rất nhanh nụ cười của anh ta biến mất và có chút lo lắng nhìn Trương Dương, đoạn nhẹ giọng hỏi:
- Anh sao thế, sắc mặt sao lại kém thế kia?
Sắc mặt Trương Dương không hề dễ nhìn, hắn đến tìm hồ sơ không chỉ không tìm được, mà dường như còn trở nên phức tạp hơn.
- Tôi không sao, cảm ơn anh, lần này làm phiền các anh rồi!
Trương Dương cười miễn cưỡng, trong đầu hắn vẫn nghĩ đến những loại thuốc mẹ hắn lúc ấy đã lấy.
Nếu những loại thuốc này là mẹ hắn uống thì cơ bản có thể khẳng định bà bị trúng độc, hơn nữa là loại độc rất nguy hiểm.
Bây giờ vấn đề chỉ là đó là loại độc gì, Trương Dương vẫn chưa đoán ra, hai bài thuốc giải độc là không sai, nhưng phạm vi độc có thể giải lại rất rộng.
Nếu mẹ hắn thực sự là trúng độc, mà không phải là bị bệnh mà chết, vậy thì đã có giải thích cho một số việc trước kia, ít nhất có thể giải thích việc mẹ hắn trước kia rất khỏe mạnh vì sao sau khi phát bệnh chỉ hai tháng đã mất.
Không giải được độc tính mà chỉ là khống chế, đừng nói là hai tháng, chỉ mấy ngày sau đã mất cũng có khả năng rất lớn.
- Không sao thì tốt, nếu có chuyện thì nói ra xem chúng tôi có thể giúp được cậu không, cậu hãy nghỉ ngơi chờ lát nữa chúng tôi tới gọi đi ăn cơm!
Cổ Phương vỗ nhẹ lên vai Trương Dương, rất quan tâm khuyên nhủ.
Sự quan tâm của anh ta là tự trong đáy lòng, cho dù anh ta đến tìm Trương Dương vì mục đích gì, ít nhất trong lòngcũng xem Trương Dương là bạn, anh ta cũng không muốn nhìn thấy Trương Dương buồn bã một mình.
- Được, tôi hiểu rồi, nếu cần giúp đỡ, chắc chắn tôi sẽ không khách khí!
Nét mặt Trương Dương lại một lần nữa nhoẻn ra nụ cười, Cổ Phương không dông dài nữa, chỉ nói tạm biệt rồi đi ra.
Sự quan tâm của Cổ Phương khiến trong lòng Trương Dương hơi chút cảm động.
Cổ Phương nói không sai, hắn đúng là có việc mà không nói ra, không phải hắn không tin tưởng những người này, mà là việc của bố hắn đối với hắn mà nói thì là điều cấm kỵ, khiến hắn không muốn mở miệng, cũng vì thế mà không nói nguyên nhân lần này đến An Điền với bọn họ.
Tiễn Cổ Phương ra, Trương Dương lại một mình đứng trước cửa sổ.
Nhìn phong cảnh ở bên ngoài, Trương Dương lại khẽ thở dài, việc điều tra của hắn đã có tiến triển mới, tuy nhiên kết quả tiến triển đối với hắn lại không như ý, nếu mẹ hắn thực sự vì trúng độc mà chết, vậy là việc trong đó nhất định càng thêm phức tạp.
Trương Dương nghĩ không ra, loại độc gì lại khiến Trương Khắc Cần không nói với hắn, thà để hắn cứ hiểu nhầm, cũng không nói việc hồi đó ra.
Trong ký ức của Trương Dương, hắn chắc chắn đã hỏi qua Trương Khắc Cần, không phải chỉ một lần, chỉ là Trương Khắc Cần không trả lời hắn, điều này cũng khiến hắn càng oán hận cha mình hơn.
Ký ức trước kia đã khôi phục rất nhiều, tuy nhiên khoảng thời gian mẹ hắn mắcc bệnh đến khi chết, với Trương Dương vẫn là một khoảng trống, dường như ký ức của hai tháng đó đã bị xóa sạch.
Lại giống như hai tháng đó hắn căn bản không tồn tại vậy.
Một lúc sau, Cổ Phương lại đến, lần này Lý Vĩ và anh ta cùng đến.
Có xe rồi thuận tiện cho bọn họ lang thang, Lý Vĩ biết một quán ăn không tồi, buổi trưa bọn họ quyết định đi đến đó ăn cơm, không ăn ở khách sạn nữa.
- Nói chung An Điền có hai công ty cho thuê xe, quy mô cũng không lớn, tôi thuê đây đã là cái xe tốt nhất của bọn họ rồi!
Ở bãi đỗ xe, Cổ Phương có tỏ ra ngượng ngùng gãi đầu, hai chiếc xe hắn thuê một là chiếc ford, chiếc còn lại là Cherokee đời cũ, hai chiếc xe xem ra chẳng hề mới chút nào.
- Bọn họ có chiếc BMW, tuy nhiên không thể thuê tự lái, phải thuê cả tài xế mới được, tôi không muốn lại thêm một tài xế, thế nên không thuê chiếc xe đó!
Cổ Phương lại giải thích, dường như anh ta sợ Trương Dương không hài lòng với hai chiếc xe đã thuê.
An Điền quá nhỏ, dù sao cũng không lớn bằng thành phố Hỗ Hải được, ở đây vẫn là năm 80, muốn thuê một chiếc xe tốt một chút thực sự là không dễ dàng.
- Cũng rất tốt rồi, anh Lý, đi đâu ăn cơm đây, anh dẫn đường đi!
Trương Dương cười nói, ý của Cổ Phương hắn đã hiểu, ở đây không phải là ở nhà, có thể có xe thay cho đi bộ thì đã rất hài lòng rồi, Trương Dương sẽ không so đo nhiều như vậy.
- Được, tôi dẫn đường, chiếc xe này cho các anh!
Lý Vĩ cười sảng khoái, Trương Dương gọi "anh Lý" khiến anh ta có chút kích động.
Anh ta không như Cổ Phương, cái gì cũng không hiểu về Trương Dương, anh ta biết rất rõ rằng Trương Dương và Long Phong đều không phải là người bình thường.
Lý Vĩ đưa chìa khóa chiếc Cherokee cho Trương Dương, người lái xe là Long Phong, Mễ Tuyết và Khúc Mỹ Lan đều đã lên xe.
Hai chiếc xe cùng chạy về hướng nhà hàng, trong lòng Trương Dương lại rơi vào trầm tư, đang suy nghĩ điều gì đó.
Không ngừng lướt qua các hàng quán hai bên đường, Trương Dương càng nghĩ càng nhức đầu.
Nếu mẹ hắn thực sự là trúng độc và tự mình giải không được, cũng có thể đi bệnh viện, Trương Khắc Cường lúc đó tuy quyền lực không lớn như bây giờ, nhưng nói thế nào cũng là một cán bộ cấp Sở, tìm mối quan hệ thì không phải là vấn đề.
Mẹ hắn trúng độc, hơn nữa cuối cùng đã chết sau đó, vậy tại sao không nói với cha hắn, Trương Dương thực sự nghĩ không ra.
- Bệnh viện?
Mắt Trương Dương chợt sáng lên miệng khẽ kêu một tiếng, Long Phong đang lái xe cũng quay đầu liếc nhìn hắn, đoạn vẫn không nói gì rồi lại tiếp tục lái xe.
Long Phong nghe thấy tiếng của Trương Dương, chỉ là giọng Trương Dương rất nhỏ, y cũng không nghe rõ.
Trương Dương lại nghĩ đến một nơi.
Bất kể mẹ hắn là mắc bệnh hay là trúng độc, trước tình hình bà tự chữa không được, cuối cùng nhất định phải đi bệnh viện, nếu thực sự đi bệnh viện vậy thì bệnh viện chắc chắn có lưu bệnh án của bà.
Hơn nữa khi mẹ hắn bệnh nặng thì Trương Khắc Cần cũng đã đến rồi, dù nói thế nào bọn họ cũng là vợ chồng, tuy từng cãi nhau nhưng cũng không có có mâu thuẫn gì lớn.
Trương Khắc Cần đã đến thì sao lại không đưa mẹ hắn đi viện.
Đang nghĩ ngợi thì đã đến nhà hàng Lý Vĩ nói, đây là nhà hàng quy mô không phải quá lớn, tuy nhiên bên trong có mấy món ăn hết sức nổi tiếng.
Bây giờ đúng thời điểm giờ ăn trưa, ngoài cổng cửa hàng xe đỗ cũng không ít.
May là Lý Vĩ đã đặt trước phòng rồi, anh ta quen với ông chủ ở đây, anh ta nếmtrải qua cuộc sống trong quân ngũ mấy năm ở An Điền đúng là không uổng phí.
- Hương vị món cá nhảy cầu của nhà hàng này là chính tông nhất, tôi ở Kim Lăng, Hỗ Hải và rất nhiều nơi cũng đã ăn qua món cá nhảy cầu, đáng tiếc hương vị không ngon bằng của bọn họ, tôi đã thèm mấy năm nay rồi!
Vào trong phòng, Lý Vĩ lập tức giới thiệu, khi nói đếnmón ăn này, nét mặt anh ta tỏ ra rất thèm thuồng.
- Trương Dương, cậu không biết chứ, món cá chép ở đây anh ta không phải chỉ nói qua với tôi một lần, trước kia hai chúng tôi còn bàn sau bày nếu có điều kiện sẽ đến đây thưởng thức, lần này nhờ phúc của cậu, khiến tôi cũng sớm được thưởng thức món cá nhảy cầu trong truyền thuyết này!
Cổ Phương cũng cười, anh ta cố ý nói như vậy, thực ra chỉ là muốn thu hút sự chú ý của Trương Dương.
Cổ Phương rất thông minh, anh ta đã sớm phát hiện ra sự không bình thường của Trương Dương, còn bóng gió hỏi han mấy lần, chỉ là Trương Dương không muốn nói, anh ta cũng không biết làm thế nào.
Anh ta chỉ có thể cố gắng thu hút Trương Dương, nói nhiều việc làm cho Trương Dương vui, để tiêu bớt cảm xúc không tốt trong lòng Trương Dương, việc này cũng là điều trước mắt anh ta có thể làm.
- Vậy hôm nay chúng ta nếm thử, được anh Lý tôn sùng như thế, món cá chép trong truyền thuyết này rốt cuộc là hương vị thế nào!
Trương Dương đột nhiên cười, hắn vừa nói xong Mễ Tuyết cũng cười theo, Cổ Phương hơi sửng sốt, tiếng cười càng to hơn.
Món cá chép trong truyền thuyết, đây chỉ là cách nói cố ý phóng đại của Cổ Phương, không ngờ Trương Dương lại nói lại một lượt, vừa lặp lại đã khiến cho mọi người cảm thấy lời nói rất có ý nghĩa, cũng mong đợi đối với món cá chép ở đây.
Một lúc sau, món ăn mấy người gọi bắt đầu đưa lên, Trương Dương tạm thời gác lại tâm sự, thưởng thức món ăn ở đây.
Nơi Lý Vĩ giới thiệu thực sự là không tồi, tuy những món ăn này không phải là quá đặc biệt, nhưng hương vị cũng rất khá, khẩu vị của Trương Dương không phải là bình thường, có thể khiến hắn đánh giá rất khá thì đã là rất tốt rồi.
Cũng đúng với sự mong đợi của hắn đối với món cá nhảy cầu trong truyền thuyết.
Sau khi mấy món ăn được đưa lên, món được Cổ Phương gọi là món ăn nổi tiếng trong truyền thuyết mới khoan thai đến sau, mấy người đã không kịp đợi, lập tức đưa đũa ra nếm thử.
Chỉ thử một miếng, Cổ Phương liền giơ ngón tay cái ra, ngay cả Trương Dương cũng gật đầu liên tục.
Món ăn này không phụ lòng kỳ vọng của bọn họ, hương vị thực sự không tồi, thịt cá hơi cay, trong cay lại có chút vị ngọt, ăn vào có vị khác biệt.