Thần Y Thánh Thủ

Chương 447: Hai con đường

Ba điều này, ông Tề đều đồng ý hết.


Tề Chấn Quốc ở bên cạnh còn nhìn Trương Dương với ánh mắt kì quái. Ba yêu cầu này của Trương Dương, ngoài điều thứ nhất ra thì hai điều kia đều không liên quan gì đến căn bệnh này cả, nhưng đây là yêu cầu của Trương Dương nên y chỉ có thể nghe theo.


Thực ra y cũng đồng ý với điều kiện thứ nhất.
Khi không được phép uống rượu, ông Tề vốn nghiện rượu, mỗi lần ngửi thấy mùi rượu là y lại run bắn lên vì sợ ông Tề không kiềm chế được mà uống vào một ngụm.


Với tình trạng của ông Tề bây giờ thì căn bản không được phép uống dù là một chút rượu.
Sau khi ngửi thấy mùi rượu mà ông Tề không kiềm chế nổi thì nguy to.


- Ông đã đồng ý ba yêu cầu này, bây giờ có thể bắt đầu tiến hành điều trị. Ông hãy nằm xuống giường trước, cháu sẽ châm cứu cho ông vài kim.
Trương Dương khẽ mỉm cười, lấy ra một hộp kim châm cứu từ trong túi vải khoác vai, chuẩn bị tiến hành châm cứu.


Tề Chấn Quốc và Thái Triết Lĩnh vội vàng đi đến, đỡ ông Tè nằm lên giường. Kể sau khi ông Tề bệnh nặng, cơ thể không còn được linh hoạt như trước.
Để ông Tề nằm lên giường, Trương Dương bắt đầu châm cứu từ phần lưng.


Trương Dương đang thực hiện châm pháp bảo vệ gan, đồng thời tiến hành điều trị cho cả người ông Tề.
Quan niệm y thuật của Trương gia từ xưa đến này là trị bệnh phải trị từ gốc, bất kể là bệnh gì đều phải điều trị cho cơ thể tốt lên trước.


Điều này giống như một cái cây bị sâu nhiều chỗ, có một nhánh cây bị sâu phá hoại nghiêm trọng nhất, tất nhiên là muốn tiêu diệt hết tất cả con sâu ở đó.


Nhưng cái cây này không chỉ bị sâu ở nhánh cây này mà chỗ khác cũng bị. Do đó không thể chỉ chăm chăm vào nơi đó mà không để ý đến chỗ khác được, y thuật của Trương gia chính là tiêu diệt tất cả lũ sâu đó trước, sau đó mới điều trị trọng điểm vào một nhánh cây.


Cứ như vậy, sau khi giết hết sâu thì cũng không cần lo lắng có sâu từ chỗ khác tiếp tục bò đến phá hoại.
Cơ thể con người cũng như vậy, trước khi điều trị, Trương Dương phải điều chỉnh cho ông Tề có được trạng thái cơ thể tốt nhất rồi mới chữa bệnh suy kiệt gan của ông ta.


Hơn mười phút sau, Trương Dương đã châm cứu xong.
Nếu là trước đây thì có lẽ hắn sẽ cần đến nửa tiếng đồng hồ, nhưng từ khi nội công được tăng cường, tốc độ và hiệu quả châm cứu của hắn cũng tăng lên đáng kể.
Tổng cộng hai mươi cây kim không ngừng rung lên trên người ông Tề.


Những ai lần đầu nhìn thấy Trương Dương châm cứu đều sẽ cảm thấy giật mình, ngay cả Tề Chấn Quốc cũng không ngoại lệ, mắt trợn tròn ra nhìn.
- Ba à, ba thấy thế nào?
Đợi Trương Dương châm cứu xong và nghỉ ngơi ở bên cạnh, Tề Chấn Quốc lập tức ghé sát vào bên giường, khẽ hỏi.


- Không sao, khi bác sĩ chữa bệnh không nên nói chuyện nhiều.
Ông Tề nhắm mắt lại, nhẹ nhàng nói. Tề Chấn Quốc hơi ngạc nhiên, lập tức đứng sang một bên.


Hiện giờ không phải ông Tề không có cảm giác mà ngược lại, cảm giác của ông ta rất rõ ràng. Ông ta cảm thấy trong cơ thể có mấy chục luồng khí ấm đang từ từ lưu chuyển khắp cơ thể, sự lưu chuyển này khiến cả người ông ta đều cảm thấy vô cùng thoải mái.


Cảm giác này cũng khiến ông ta biết được vị thần y này không hề nói khoác, hắn thực sự là người có bản lĩnh lớn.
Ông Tề hiểu biết hơn con trai của mình nhiều. Ông ta đã đoán được một chút về thân phận của Trương Dương.


Nhưng ông ta tuyệt đối sẽ không nói ra, ngay cả với con trai của mình. Những chuyện mà Trương Dương không nhắc tới thì ông ta cũng chắc chắn không nói đến.
Sau nửa giờ, Trương Dương đứng dậy, nhổ tất cả cây kim trên người ông Tề.


Sau khi rút kim, hắn mới lấy một hộp thuốc, đổ ra mấy viên giao cho Tề Chấn Quốc nói:
- Đây là bảy viên dưỡng sinh hoàn, bắt đầu từ ngày mai, mỗi ngày cho uống một viên, uống đúng tám giờ sáng, bình thường nên cho ông cụ phơi nắng nhiều một chút.


Cầm mấy viên thuốc mà Trương Dương đưa cho, Tề Chấn Quốc lại có vẻ ngạc nhiên.
- Như thế là xong rồi? Chỉ châm cứu vài cây kim thôi sao? Còn nữa, bác sĩ nói tuyệt đối không được cho ông cụ uống thuốc tuỳ tiện.


Tề Chấn Quốc thực sự cảm thấy kì lạ. Y không hiểu gì về Trung Y, càng ít nhìn thấy bác sĩ Trung Y chỉ cần châm cứu vài cái là có thể chữa được bệnh, đặc biệt là một bệnh nghiêm trọng như thế này.
Mặt khác, uống cũng không thể uống bừa được, đây chính là lời khuyên của bác sĩ.


Thuốc có tác dụng phụ, gây độc hại cho cơ thể. Ông Tề bị suy kiệt gan, gần như đã mất đi chức năng lọc chất độc cho cơ thể, lúc này mà uống thuốc thì chỉ làm bệnh tình càng nặng thêm.
Trương Dương nhẹ nhàng cười, nói:


- Đây là dưỡng sinh hoàn, không phải thuốc, yên tâm đi, giống như ăn cơm, không có bất kỳ tác dụng phụ độc hại nào!
Nói xong, Trương Dương thu hộp kim lại, sau khi chào tạm biệt ông Tề liền dẫn Long Phong rời khỏi phòng.


Thái Triết Lĩnh vội vàng đuổi theo tiễn Trương Dương, Tề Chấn Quốc chần chừ một lát rồi cũng đi theo ra ngoài.
Dù giữa hắn và Trương Khắc Cần có quan hệ gì thì Trương Dương cũng là bác sĩ mà bọn họ mời đến. Bọn họ tuyệt đối không thể thất lễ với hắn được.


Sau khi tiễn Trương Dương đi, Tề Chấn Quốc và Thái Triết Lĩnh mới trở về, trên mặt Tề Chấn Quốc còn đầy vẻ nghi hoặc.
- Dưỡng sinh hoàn, thuốc này thật sự có thể uống được sao?


Trở lại phòng, y còn có chút do dự, không được cho ông Tề tùy tiện uống thuốc thuốc bừa bãi không phải chỉ là lời căn dặn của một bác sĩ mà ai cũng nói thế. Tuy nói Trương Dương từng chữa khỏi bệnh cho ông Kiều, nhưng này sẽ ăn hắn cho thuốc, hắn vẫn là có chút không yên lòng.


- Thuốc đương nhiên là cần phải uống. Ngày mai bắt đầu làm theo chỉ dẫn của bác sĩ Trương, hàng ngày nhắc ta uống thuốc lúc tám giờ sáng.
Ông Tề được Thái Triết Lĩnh nâng từ từ ngồi dậy, nói với con trai.
Tề Chấn Quốc vội vàng nói:


- Thưa ba, con không tin cậu ta. Ba cũng biết tình trạng của mình, có nên tìm người xét nghiệm trước rồi tính hay không?
- Không cần, bắt đầu cho ta uống thuốc ngay từ ngày mai. Nếu đã tìm đến bác sĩ thì phải tin tưởng ở người ta.


Ông Tề khẽ lắc lắc đầu, nói với vẻ hơi tếu. Nhờ ca châm cứu của Trương Dương vừa rồi, ông ta biết được Trương Dương đúng là một thần y, hơn nữa còn là một thần y cao tay nữa.
Không phải ông ta chưa từng châm cứu bao giờ, đã có rất nhiều bác sĩ Trung y châm cứu cho ông ta.


Nhưng những người này khi châm cứu không hề mang lại cảm giác giống như Trương Dương. Khi kim châm cứu rung lên, luồng khí nóng lưu chuyển khiến ông ta có cảm giác như trẻ lại ở tuổi hai mươi. Ông ta cảm giác như mình được có lại sức mạnh của mình thời xưa, thậm chí có thể đi ra ngoài đánh một bài quyền.


Đương nhiên đây chỉ là cảm giác của ông ta, chứ ông ta không thể làm thật được.
Cũng chính là bởi vì như thế, ông ta mới tin tưởng Trương Dương như vậy.


Thấy cha mình kiên quyết như thế, Tề Chấn Quốc cũng đành phải tuân theo. Cũng may Trương Dương là con trai của Trương Khắc Cần. Ông Tề có ơn với Khắc Cần, dù thế nào thì Trương Khắc Cần cũng không thể hại ông Tề được.
Trên đường Trương Dương và Long Phong trở về, Long Phong vẫn còn đang cười.


- Anh cười cái gì?
Lúc về Long Phong lái xe, Trương Dương vẫn ôm Vô Ảnh đang ngáy ngủ và Tia Chớp đang buồn chán.


Sau khi trở về từ Nam Cương lần trước, Trương Dương phát hiện Vô Ảnh ngày càng thích ngủ, phần lớn thời gian của một ngày đều ngủ, không còn chơi đùa cùng Tia Chớp. Vì thế mà Tia Chớp đã bức xúc kháng nghị vài lần.


- Không có gì, cảm giác bọn họ không tin cậu rất buồn cười, nếu như bệnh mà đường đường là truyền nhân của Y Thánh nhất mạch mà không chữa được bệnh thì tôi tin là trên đời này không còn ai chữa được nữa.


Long Phong khẽ cười và nói. Y Thánh nhất mạch từ xưa đến này là một gia tộc mạnh nhất về y thuật, Long Phong biết rất rõ điều đó.
- Người lần đầu tiên gặp tôi, có nghi ngờ cũng là điều bình thường.


Trương Dương khẽ nói. Hắn đã quen với việc người khác lần đầu tiên gặp hắn thì đều không tin tưởng hắn. Nếu đổi lại là hắn thì cũng sẽ không tin tưởng bác sĩ trẻ tuổi như vậy.
Khi đang nói thì điện thoại di động trên người hắn đột nhiên reo lên.


Nhìn số điện thoại, Trương Dương lập tức nghe điện thoại.
Điện thoại do Tô công tử gọi tới, Trương Dương đoán là tin tức mà hắn nhờ Tô công tử dò hỏi đã có kết quả. Hắn nhờ Tô công tử hỏi thăm bạn bè ở giới truyền thông về hai thông tin của mười năm trước rốt cuộc là như thế nào.


- Trương Dương, chuyện cậu nhờ tôi hỏi đã có kết quả rồi.
Điện thoại vừa mới thông, giọng Tô công tử liền vang lên, còn rất lớn tiếng giống như trước đây.
- Mau nói đi!
Trương Dương không nói thừa thãi với anh ta, trực tiếp hỏi.
Tô công tử nói:


- Lần đó không phải là quân đội diễn tập chính thức. Bọn họ chỉ đi ngang qua An Điền mà không chính thức hạ trại thì đã rời đi để thực hiện nhiệm vụ khác, cụ thể là nhiệm vụ gì thì tôi cũng không rõ lắm. Người bạn kia của tôi là phóng viên, không biết chuyện trong quân đội.


Trương Dương hơi ngây người, vội vàng hỏi:
- Không phải diễn tập chính thức, bọn họ cũng không ở lại An Điền?


- Người bạn kia của tôi nói như vậy. Cậu cũng biết quân đội có khôngỉ luật riêng của mình, người ngoài không thể biết được. Đây cũng là chuyện của mười năm rồi, bọn họ chấp hành nhiệm vụ gì thì chúng tôi thực sự không biết, tuy nhiên có thể xác định thực sự họ không ở lại An Điền.


Lời nói của Tô công tử khiến Trương Dương nhíu mày lại thật chặt.
Không diễn tập ở An Điền, suy đoán lúc trước của hắn coi như bằng không.


Điều này cũng có thể giải thích tại sao trên báo chí lúc đó chỉ viết như vậy, còn sau này thì không thấy viết thông tin này tiếp theo nữa, cũng có thể giải thích lần diễn tập này sao lại kì lạ như vậy. Đơn giản chỉ vì đây vốn chỉ là kế hoạch, cuối cùng không được thực hiện nên tất nhiên cũng không có nhiều thông tin chi tiết rồi.


- Còn có chuyện lạ là nạn sói hoành hành nữa. Xung quanh núi An Điền có rất nhiều sói. Vì thiếu đồ ăn trầm trọng nên chúng ồ ạt xuống núi, làm bị thương không ít người. Nhưng thợ săn bên An Điền đã săn bắn và giết được rất nhiều. Bầy sói nhanh chóng bị tiêu diệt. Kết quả là lần đó nhiều người bị thương, có mấy người chết. Hiện vẫn còn nhiều người biết chuyện này.


Tô Triển Đào lại nói tiếp, Trương Dương lại nhíu lông mày chặt hơn.
Nạn sói hoành hành cũng là thật. Điều này chứng minh hai tin tức trên đều là thật, chỉ là bản thân hắn đã hiểu lầm thôi.


Hai điều này cũng không có bất kì liên quan gì đến cái chết của mẹ hắn. Chỉ cần đều là sự thật thì Trương Dương khó lòng có thể liên hệ với cái chết của mẹ mình.
- Trương Dương, sao cậu không nói gì? Đúng rồi, cậu dò tìm hai tin tức cũ rích này làm gì thế?


Tô Triển Đào lại hỏi, Trương Dương lúc này đã không có tâm tư nào tiếp tục nói chuyện với anh ta rồi.
- Không có gì, tôi có việc khác nên cúp máy trước đây, lần này cảm ơn anh!
Nói xong, không chờ Tô Triển Đào phản ứng, Trương Dương liền cúp điện thoại, cúi đầu xuống suy nghĩ.


Tin tức mà Tô Triển Đào dò hỏi được có độ tin cậy rất cao, chỉ là thế này thì hai nghi ngờ của hắn lúc trước đều tiêu tan rồi. Hắn lại trở thành không có bất kì manh mối nào.
Hắn hiện giờ chỉ có hai con đường để đi.


Một là trực tiếp đi đến An Điền, nơi mẹ đẻ đã qua đời để điều tra cho cẩn thận. Chuyện đã mười năm rồi, hắn tin là ít nhiều cũng hỏi ra được một vài thông tin gì đó.
Hai là đến tìm Trương Khắc Cần, yêu cầu ông ta nói cho rõ ràng.


Nhưng nếu Trương Khắc Cần bằng lòng nói ra thì hẳn đã sớm nói với hắn từ trước rồi, chứ không chờ đến bây giờ nữa.


Huống chi hắn bây giờ căn bản không thể đối mặt Trương Khắc Cần. Điều này rất giống như trong lòng của hắn có một khúc mắc, không cởi được nút thắt này, hắn gặp Trương Khắc Cần căn bản cũng vô dụng, chỉ càng chuốc thêm phiền não, lại còn có thể mang đến cho mình tai hoạ ngầm.


Nghĩ tới nghĩ lui, Trương Dương cũng chỉ có thể đi con đường thứ nhất. Đây cũng chính là dự định từ lúc trước của hắn.