Trương Khắc Cần có vẻ rất thân thiện, trêm mặt vẫn luôn giữ nụ cười sáng lạn.
Bình thường Trương Khắc Cần là cực kỳ nghiêm túc, chỉ có đối mặt mấy lãnh đạo thường ủy trong tỉnh mới nở nụ cười, đối đãi những người khác đều là dáng vẻ nghiêm túc.
Đối diện với một tiểu cô nương mà vẫn cười nói vui vẻ như vậy thì tuyệt đối là lần đầu tiên.
Người đưa trà vào không dám dừng lại, sau khi đưa xong liền rời khỏi văn phòng, trong lòng thì đang hiếu kỳ về thân phận của Mễ Tuyết.
- Mễ Tuyết, cháu uống trà đi!
Trương Khắc Cần mỉm cười bảo Mễ Tuyết, về phần mình ông ta cũng cầm lấy chén trà, một chút cũng không hề xem Mễ Tuyết là người ngoài.
- Chú Trương, cháu muốn nói chuyện với chú một chút về Trương Dương!
Mễ Tuyết nâng chén nước, ở đó nhỏ nhẹ nói, thái độ của Trương Khắc Cần làm cho sự căng thẳng của cô giảm bớt đi không ít, lúc này cô thật sự chỉ xem Trương Khắc Cần là bố Trương Dương.
- Được, cháu nói đi!
Trương Khắc Cần lập tức gật đầu, ông muốn biết nhất cũng là chuyện về Trương Dương, lời này của Mễ Tuyết cũng rất hợp ý ông.
- Kỳ thực Trương Dương rất biết nỗ lực, anh ấy bình thường cũng rất tốt, rất có năng lực...
Mễ Tuyết chậm rãi bắt đầu, cô thoạt tiên là khen ngợi Trương Dương một hồi.
Trương Khắc Cần vẫn nghe, thỉnh thoảng gật gù, ý cười nơi khóe miệng cũng càng ngày càng đậm, ông bố nào cũng chỉ hi vọng con mình không chịu thua kém, có thể khá hơn người khác, Trương Dương hiện tại so với đa số bạn bè cùng trang lứa đã khá hơn rất nhiều.
Trong lòng ông cũng có niềm tự hào rất lớn.
Khích lệ Trương Dương xong, Mễ Tuyết lập tức còn nói lên một số những chuyện khác của hắn nữa.
Nói xong những chuyện này rồi cô mới nhắc tới việc hai cha con bọn họ.
- Chú Trương, con cảm giác Trương Dương hẳn là có hiểu lầm gì đó với chú, anh ấy cũng rất muốn làm sáng tỏ chuyện hiểu lầm này, lần này chú có lời mời, anh ấy liền tự giam mình ở trong phòng để cố ý chuẩn bị cho lần gặp mặt này!
Mễ Tuyết chậm rãi nói, nói xong lại có chút bận tâm nhìn Trương Khắc Cần.
Đây dù sao cũng là việc nhà của bố con người ta, cô chỉ là bạn gái, vẫn chưa vào Trương gia.
- Chuẩn bị. Nó chuẩn bị làm cái gì vậy?
Trương Khắc Cần ngẩng đầu, cười mà hỏi, trên mặt còn giống như mang theo vẻ hiếu kỳ.
- Tiệm cà phê là do ông bạn thân của anh ấy là Ngô Chí Quốc mở, anh ấy đã yêu cầu Ngô Chí Quốc cho bao hết lầu hai, hết thảy phòng khách đều không cho phép có người, anh ấy muốn tiếp đãi một vị khách quan trọng!
Mễ Tuyết nhỏ nhẹ đáp, lúc Trương Dương gọi điện thoại cho Ngô Chí Quốc cô cũng vừa vào phòng nên đã nghe được nội dung cuộc điện thoại.
Bao toàn bộ lầu hai, còn không cho các gian phòng khác có người. Đây là hắn đang tự tạo bối cảnh cho cuộc gặp mặt.
Nhưng từ những phương diện khác cũng có thể lý giải, Trương Dương làm thế là nghĩ cho Trương Khắc Cần, dù sao thân phận của ông ta cũng không bình thường, bất kể là vì an toàn hay là hình tượng đều phải giữ gìn.
- Thì ra lầu hai đều bị nó bao hết rồi!
Trương Khắc Cần gật đầu một cái, trước đó ông cũng không hề để ý những chuyện này, bây giờ trở về nghĩ lại, khi đó lầu hai trừ bọn họ ra thật không có người khác.
Còn nữa, đám phục vụ kia sau khi nghe nói mình là tìm Trương Dương thì thái độ đều trở nên cung kính vô cùng. Hẳn là đã sớm được phân phó, coi như không biết thân phận của nó nhưng cũng biết nó là một quý khách.
- Đúng, cho nên con nghĩ chú với Trương Dương khả năng là có hiểu lầm chi đây, hai người dù sao cũng là phụ tử, máu mủ tình thâm, con tin là hai người dù có mâu thuẫn lớn đến đâu đều có thể giải quyết!
Mễ Tuyết lúc nói chuyện vẫn có chút bận tâm nhìn Trương Khắc Cần.
Cô là rất rõ ràng, Trương Dương nghe đến tên cha mình thì cả sắc mặt đều sẽ thay đổi. Chỉ cần nhắc đến ông thì Trương Dương cũng chưa từng có qua "màn thể hiện" nào tốt.
Hiện tại cô lo lắng Trương Khắc Cần cũng là như vậy, nếu như thế thật thì mâu thuẫn giữa hai cha con họ vẫn đúng là không dễ hóa giải.
- Ta biết rồi, Mễ Tuyết à, cảm cháu, ta cũng hi vọng có ngày hóa giải được mâu thuẫn này!
Trương Khắc Cần bất đắc dĩ cười cười. Trên mặt còn có chút cô đơn, vẫn cầm chén nước ngồi ở đó hơi xuất thần, không biết đang suy nghĩ gì.
Mễ Tuyết hơi sững sờ, vội vàng nói rằng:
- Chú Trương, con tin tưởng nhất định sẽ có ngày đó, nếu chú tin con thì hãy nói cho con biết chuyện gì đã xảy ra, để con giúp chú được không?
Trương Khắc Cần biểu hiện như vậy làm cho cô thấy được hi vọng, Trương Khắc Cần khác với Trương Dương, cũng không có phản ứng lớn như vậy, điều này chứng tỏ Trương Khắc Cần trong lòng là muốn cha con hòa hảo.
Chuyện này đối với Mễ Tuyết mà nói chính là một tin tức tốt, Trương Khắc Cần có ý, thêm vào nỗ lực cùng phối hợp của cô, cô tin rằng có thể thay đổi thái độ của Trương Dương, cha con với nhau nào có mâu thuẫn gì không hóa giải được.
- Mễ Tuyết, cảm ơn cháu, giờ không còn sớm nữa, ta sẽ cho người đưa cháu về trước, sau này có cơ hội ta lại mời các cháu ăn cơm!
Trương Khắc Cần đột nhiên đứng lên, mới vừa rồi còn nói rất thân mật mà bây giờ lại đưa ra lời tiễn khách.
Tuy rằng ngữ khí của ông ta vẫn là hòa ái như vậy, nhưng tâm ý từ chối đã rất rõ ràng, ông không muốn nhắc đến nguyên nhân.
- Chú Trương à!
Mễ Tuyết vội vàng kêu một tiếng, cô đã thấy được hi vọng, lúc này tự nhiên không muốn từ bỏ.
- Mễ Tuyết, có một số việc cháu không hiểu, cháu cứ đi về trước đi, sau này ta nhất định sẽ cho cháu câu trả lời!
Trương Khắc Cần chậm rãi nói, người cũng đã tiến ra cửa phòng làm việc, Mễ Tuyết bất đắc dĩ, chỉ có thể theo tới.
Đi tới cửa phòng làm việc, Trương Khắc Cần đột nhiên ngừng lại, hỏi Mễ Tuyết:
- Hai đứa ở cùng một chỗ đã bao lâu rồi?
Mễ Tuyết đột nhiên sửng sốt, ngay sau đó sắc mặt trở nên đỏ gay, cô tự nhiên biết "hai đứa" này là những ai.
- Chú Trương, bọn cháu chỉ là mướn chung, ở cùng một chỗ, nhưng không phải cùng một phòng!
Mễ Tuyết khẽ giải thích, lúc nói chuyện bản thân cô cũng rất không hề có vẻ kiên quyết.
Trước đó nói vun vào mướn vẫn không thành vấn đề, giờ chuyển đến nhà mới vẫn ở cùng một chỗ, rõ ràng liền nghĩ một đằng nói một nẻo, chỉ là để một người con gái thừa nhận đã sống chung, đặc biệt là ở trước mặt bố của bạn trai thì luôn có chút thẹn thùng.
Trương Khắc Cần cười cười, nói:
- Giống nhau cả, ta nhớ là được mấy tháng rồi cơ?
Nói xong ông lại nói tiếp:
- Hôm nào đó có thời gian thì cháu mời cha mẹ tới nhé, chúng ta gặp mặt, tuy nói Trương Dương không muốn gặp ta, nhưng ta dù sao cũng là cha của nó, có chút lễ nghi nó không hiểu, ta nên làm thì ta muốn làm thật tốt!
Trương Khắc Cần ở đó cười, Mễ Tuyết sắc mặt thì lại càng đỏ hơn.
Nhưng cô vẫn là gật đầu một cái, cha mẹ gặp mặt thì bằng với quan hệ của cô với Trương Dương lại gần thêm một bước, lại nói cha mẹ của cô đã gặp Trương Dương, Trương Khắc Cần cũng gặp cô, bước kế tiếp chính là nên để cha mẹ hai nhà gặp mặt.
Mễ Tuyết không biết mình ra khỏi văn phòng của Trương Khắc Cần như thế nào, cô chỉ nhớ Trương Khắc Cần sắp xếp người, muốn lái xe đưa cô về nhưng sau khi biết được cô tự lái xe tới thì lại cho người tiễn cô ra đến ngoài cổng lớn.
Trở lại xe, Mễ Tuyết cảm giác khuôn mặt nhỏ của mình vẫn còn ửng hồng, chờ sau khi nổ máy cô mới nhớ ra lần này tới gặp Trương Khắc Cần cũng không có đạt đến mục đích cô mong muốn.
Cô là muốn hỏi rõ ràng hai cha con họ rốt cuộc là có mâu thuẫn gì để giúp họ hóa giải, không ngờ bị một tay "nhuyễn Thái Cực" của Trương Khắc Cần trực tiếp đẩy ra.
Nhưng điều này cũng làm cho cô hiểu rõ, Trương Khắc Cần không muốn nói ra chuyện này, cô có hỏi lại cũng vô dụng.
Mang theo chút không cam lòng xen lẫn mừng rỡ, Mễ Tuyết lái xe đi về.
Trên đường cô còn mấy lần muốn rút điện thoại trong túi gọi cho cha mẹ mình, xin bọn mời họ tới Trường Kinh cùng Trương Khắc Cần gặp mặt.
Nhưng mỗi lần cầm điện thoại di động lên là cô đều do dự, cuối cùng vẫn là tạm thời gác lại ý định đó.
Chuyện như vậy cô nhất định phải cùng Trương Dương thương lượng, không thể nào giấu Trương Dương mà làm, hiện nay đối với cô chuyện quan trọng nhất là hóa giải mâu thuẫn giữa cha con bọn họ, như vậy rồi thì cô mới dám thoải mái mời cha mẹ mình đến đây.
Trong thư viện thành phố, Trương Dương đã tiến vào khu lưu giữ các ấn phẩm báo chí.
Báo từ mười năm trước báo, vậy cũng đều là cũ kỹ thật sự, Trương Dương nhớ tới quãng thời gian cuối năm 88, lúc đó Trương Dương cùng mẹ ở thành phố An Điền tỉnh Xuyên Du, Trương Dương quan tâm nhất chính là tin tức trong quãng thời gian ở tỉnh Xuyên Du kia, trọng điểm là thành phố An Điền.
Hắn hi vọng tìm ra đầu mối gì đó từ đống tin tức.
Đây là tỉnh Giang Đông, tra tin tức về tỉnh Xuyên Du, lại là một thành phố phía dưới cũng không dễ dàng, cũng may Trương Dương nhớ đại khái ngày tháng, chỉ lật xem các bài báo trong quãng thời gian kia là được.
Tìm suốt một buổi trưa, xem qua mấy trăm tờ báo, trước lúc thư viện đóng cửa, Trương Dương mới đứng lên vặn vặn hông, trên mặt rõ ràng khá là thất vọng.
Báo chí nhiều như vậy báo chí, những hắn không tìm được chút đầu mối, bên trong ngược lại là có một số tin tức có quan hệ với tỉnh Xuyên Du, nhưng cùng không có quan hệ gì với An Điền, đối với hắn căn bản không có bất kỳ tác dụng nào.
Ôm lấy một xấp báo cũ, Trương Dương liền đi làm thủ tục mượn đọc.
Nơi này không thể tra xét ra, hắn chỉ có thể đem về nhà tiếp tục tra cứu.
Hắn muốn mượn nhiều báo như vậy khiến nhân viên quản lý thư viện thất kinh liền nói cho hắn biết không thể mượn nhiều như vậy, muốn mượn một lần chỉ có thể mượn vài tờ.
Trương Dương cầm là mấy trăm phần tờ.
Cuối cùng vẫn là Trương Dương nói rất nhiều lời hay, lại tìm người lôi kéo quan hệ cùng người quản lý thư viện, cuối cùng còn nộp thêm một ngàn tiền thế chấp mới mượn được đống báo này.
Lúc hắn rời đi, nhân viên quản lý quầy sách báo còn có chút không rõ, nào có người nào mượn nhiều báo về xem như vậy, lại còn đều là đống báo cũ mười năm trước.
Mang theo đống báo, Trương Dương rất nhanh chóng về lại nhà, Mễ Tuyết lúc này đã trở lại, còn đang suy nghĩ nói như thế nào với Trương Dương chuyện hôm nay chính mình đi gặp Trương Khắc Cần.
- Trương Dương, anh làm sao thế?
Gặp Trương Dương ôm nhiều báo về như vậy, Mễ Tuyết lập tức hỏi một câu, còn có vẻ hơi kinh ngạc.
- Anh không sao, Mễ Tuyết em vè vừa đúng lúc, tới giúp anh một việc nào!
Trương Dương khẽ mỉm cười, ôm đống báo cũ chưa kịp phân trần liền tiến vào thư phòng, Mễ Tuyết chỉ có thể trước tiên đè nén tâm tư của mình mà theo Trương Dương cùng đi vào thư phòng.
- Mễ Tuyết, em giúp anh xem qua những tờ báo này, chỉ cần là tin tức có liên quan đến Xuyên Du thì đều lưu ý cho anh, đặc biệt là tin tức về thành phố An Điền, bất kỳ tin tức nào liên quan tới An Điền đều lập tức nói cho anh biết!
Trương Dương chia cho Mễ Tuyết gần một nửa chỗ báo rồi khẽ bảo một câu, nói xong chính hắn liền bắt đầu lấy ra một tờ báo cũ mà lật xem.
Hắn xem rất nhanh, chỉ xem tiêu đề cùng một phần nội dung, thấy không phải về Xuyên Du liền trực tiếp bỏ qua, có tin về Xuyên Du thì lại lưu ý chút, không phải tin tức quan trọng hoặc là cùng An Điền không có quan hệ gì, cũng sẽ bỏ qua.
- Được!
Mễ Tuyết nhìn Trương Dương rồi bất đắc dĩ gật đầu một cái, ngồi xuống rồi cũng bắt đầu cẩn thận lật xem những bài báo này.
Cô không biết tại sao Trương Dương muốn xem chỗ báo cũ này, lại còn cố ý tìm kiếm tin tức về thành phố An Điền của tỉnh Xuyên Du, nhưng nếu là việc do Trương Dương phân phó thì cô sẽ làm thật tốt.
Cô hiểu rõ Trương Dương làm như vậy, khẳng định là có mục đích của hắn, thấy Trương Dương gấp gáp như vậy thì phải là chuyện rất quan trọng, tự nhiên không thể làm lỡ.