Ngô Chí Quốc đã hoàn toàn hôn mê, người đổ mồ hôi đầm đìa, cứ kéo dài như vậy mà không được bổ sung thêm nước thì anh ta cuối cùng sẽ bị mất nước nhiều quá mà chết.
Long Thành có chút căng thẳng nhìn Trương Dương. Khi xuất phát, Ngô Chí Quốc dọc theo đường đi vẫn cười cười nói nói với anh ta, nói rằng khi trở về nhất định sẽ mời bọn họ ăn cơm để báo đáp ơn cứu mạng.
Không ngờ mới đến gần Nam Cương, chưa đến nơi mà anh ta đã thế này.
- Trương Dương, Chí Quốc thế nào rồi?
Thấy Trương Dương vẫn chau mày, Long Thành không kìm nổi hỏi một câu, trong lòng y vô cùng lo lắng.
Hỏi xong, y lại lườm người đàn bà kia một cái sắc như dao cau. Nếu như Ngô Chí Quốc xảy ra chuyện không hay, y tuyệt đối sẽ làm cho người phụ nữ này phải bị chon cũng Chí Quốc.
- Tình hình của anh ta không tốt lắm, chất độc đã phát tác sớm rồi.
Trương Dương buông tay Ngô Chí Quốc ra, nhẹ nhàng nói. Chất độc phát tác sớm, mạng sống của Ngô Chí Quốc không quá một ngày, thậm chí có thể còn ngắn hơn.
Trương Dương phán đoán về chất độc có chút không chính xác. Đây cũng là lần đầu tiên hắn gặp phải chất độc như vậy nên không đủ kinh nghiệm.
Long Thành rất sửng sốt, thốt lên:
- Phát tác sớm, vậy làm sao bây giờ?
Chất độc không ngờ lại phát tác sớm, đối với Long Thành mà nói đây tuyệt đối không phải là tin tức tốt đẹp gì. Y cũng rất hiểu hậu quả khi chất độc phát tác.
- Khiêng anh ta xuống xe trước!
Trương Dương nói.
Long Thành lập tức ôm lấy Ngô Chí Quốc đang hôn mê, cẩn thận đặt anh ta xuống. Trương Dương đã trải một tấm thảm trên mặt đất.
Đây là chiếc thảm mà Long Thành đã chuẩn bị trên xe, khi đóng quân nghỉ đêm ngoài doanh trại, bọn Long Thành đều mang theo.
Để Ngô Chí Quốc nằm thẳng ở ven đường, Trương Dương lấy hộp kim châm cứu ra.
Tình trạng của Ngô Chí Quốc không thể dùng được bất kì loại linh dược nào, chỉ có thể dùng phương pháp châm cứu để làm chậm lại tốc độ phát tác của chất độc. Đối mặt với chất độc không biết giải như thế nào này, Trương Dương cũng không có biện pháp nào hơn.
Một cây kim được đâm thẳng vào huyệt Ấn đường của Ngô Chí Quốc.
Người Ngô Chí Quốc hơi rung lên rồi lập tức không động đậy nữa.
Mấy cây kim tiếp theo vẫn được ghim xuống người của Ngô Chí Quốc. Sau hơn hai mươi kim, Trương Dương mới châm một kim vào huyệt Bách Hội ở đỉnh đầu của anh ta.
Sau khi châm cây kim này xuống, Ngô Chí Quốc hô hấp lập tức đã ổn định hơn nhiều, mồ hôi cũng không toát ra nhiều như trước.
Trên xe, Ngô Mỹ Lan đang tò mò nhìn ra bên ngoài. Nhìn thấy Trương Dương liên tục châm vào nhiều huyệt đạo quan trọng như vậy, miệng há hốc, bây giờ cô ta càng khẳng định Trương Dương không phải là một người bình thường.
Người thường không có khả năng phong toả được nội công của cô ta, cũng không thể châm cứu giỏi như vậy, càng không có khả năng làm cô ta cảm thấy sợ hãi.
- Trương Dương, cậu đây là…?
Đợi Trương Dương châm cứu xong, Long Phong mới nhẹ nhàng hỏi một câu.
- Đây là một loại "quy tức thuật". Tôi có thể làm cho tất cả các cơ quan trong cơ thể anh ta hoạt động ở mức chậm nhất có thể, ngoài ra cũng có thể ngăn cho chất độc không phát tác trong cơ thể.
Trương Dương thở dài, đáp.
- Như vậy phải chăng là Chí Quốc được cứu rồi?
Long Thành hơi sững sờ hỏi. Y không hiểu "quy tức thuật". Ánh mắt Long Phong nhìn rất chăm chú, anh ta hiểu biết nhiều hơn Long Thành.
Quy tức thuật là một loại nội công tâm pháp rất cao thâm, có thể sử dụng đối phó với một số hoàn cảnh khắc nghiệt để đổi lấy sức sống, người hiểu biết về nó rất ít, Long gia được kế thừa hơn hai nghìn năm lích sử cũng có loại phương pháp tu luyện này.
Nhưng Quy tức thuật của bọn họ chỉ có thể tu luyện cho mình chứ không thể tác động lên người khác.
Còn Quy tức thuật của Trương Dương không ngờ lại có thể tác dụng lên người thường, độ khó của việc này gấp nhiều lần việc tự mình tu luyện.
- Quy tức thuật của tôi cũng chỉ có thể khống chế được hai ngày. Sau hai ngày nếu vẫn không thể giải độc, tôi cũng hết cách.
Trương Dương khẽ lắc lắc đầu, tuy hắn có thể dùng Quy tức thuật tác dụng lên người khác nhưng khả năng cũng có hạn.
Hai ngày, nhiều nhất là hai ngày, nếu vẫn không thể giải độc thì chất độc trong người Chí Quốc sẽ bùng phát mạnh lên và sẽ chết ngay.
Điều này đồng nghĩa với việc hắn dùng quy tức thuật chỉ giúp Ngô Chí Quốc cầm cự thêm được một ngày.
Đây cũng là nguyên nhân lúc trước hắn vẫn không dùng phương pháp này cho Ngô Chí Quốc, vạn bất đắc dĩ lắm hắn mới phải làm như vậy.
- Chúng ta lập tức xuất phát. Trong thời gian ngắn nhất tìm được người giải độc cho Ngô Chí Quốc.
Trương Dương đứng dậy nói một câu, Long Thành lập tức gật đầu.
Thời gian đã gấp gáp hơn, không cho phép bọn hắn lãng phí thời gian trên đường đi nữa.
Ngô Chí Quốc được đưa lên xe Trương Dương, Long Phong tạm thời sang chỗ Long Thành ngồi, trông chừng người phụ nữ kia.
Khúc Mỹ Lan nhìn Long Phong, trong lòng càng trở nên sợ hãi hơn. Ánh mắt của hắn thật sự quá lạnh, lạnh như đá khiến cô ta sợ hãi, làm cô ta cảm giác Long Phong nhìn mình như nhìn đồ vật chứ không phải vật thể sống vậy.
Mặt khác trên người Long Phong thỉnh thoảng lại toả ra một cảm giác uy hϊế͙p͙ rất mạnh khiến cô ta có cảm giác không thở nổi.
Bây giờ cô ta hoàn toàn có thể khẳng định, Long Phong cũng là một người tu luyện nội công, hơn nữa còn là người có nội công rất thâm hậu.
Phát hiện này khiến cô ta thầm ai oán vài câu. Cô bắt đầu đầu hoài nghi việc sư phụ lấy tiền của Ngô Chí Lượng để làm việc giúp gã rốt cuộc có đúng hay không.
Một lần đã chọc điên ba cao thủ tu luyện nội công, điều này cũng thật sự quá kinh khủng.
Trương Dương lái xe hơi, tốc độ lại nhanh hơn khá nhiều, tiếc là lần này đi đều là đường núi, cho dù có nhanh hơn thì cũng không đáng kể.
Đến buổi tối, bọn hắn đã đi vào sâu trong Nam Cương, nhưng còn cách ngọn núi mà Khúc Mĩ Lan nói hơn trăm cây số nữa.
Đường núi buổi tối căn bản chẳng ai qua lại, cho dù trong lòng bọn Trương Dương có sốt ruột thì lúc này cũng không dám mạo hiểm. Đường núi quá nguy hiểm, người địa phương ban đêm cũng không dám đi như vậy. Bọn hắn dù có trả giá cao bằng mấy thì cũng chẳng tìm thấy bóng người nào dẫn đường vào núi giúp cho.
Tiền thì ngon rồi, nhưng những người này đâu có ngu mà nhận khoản tiền này để đi lo tang lễ cho mình chứ.
Ban ngày đi đường người ta đều phải run như cầy sấy, lại càng không cần phải nói đến ban đêm tối đen như mực.
Tờ mờ sáng ngày hôm sau, hai chiếc xe của nhóm Trương Dương liền xuất phát. Sau khi trời sáng thì mới có người bản địa dẫn đường.
Sau khi thức dậy, nhóm Trương Dương mới hiểu tại sao những người này ban đêm lại không dám dẫn đường.
Đường núi không chỉ khó đi mà nhiều chỗ còn vô cùng nguy hiểm, đường núi quang co uốn lượn gấp khúc, nhiều chỗ còn nát ben bét. Hoàn cảnh này cho dù là người thuộc đường như đếm cũng không dám tùy tiện đi vào ban đêm.
Thật sự quá nguy hiểm, chỉ một thoáng không cẩn thận là hài cốt cũng không còn.
Hơn một trăm cây số, bọn hắn đi mất hơn sáu tiếng đồng hồ, mãi đến gần mười hai giờ trưa mới đến ngọn núi mà Khúc Mỹ Lan nói.
Nhìn dãy núi quen thuộc, Khúc Mỹ Lan lại bắt đầu cảm thấy căng thẳng.
Dưới chân núi không có một bóng người, nơi gần nhất có người là một thôn làng cách ba mươi dặm về phía sau, bình thường bọn Khúc Mỹ Lan mua các nhu yếu phẩm đều phải đến ngôi làng này hoặc là trị trấn ở xa hơn.
Núi bên này chỉ có chỗ bọn hắn dừng chân ngủ lại tối hôm qua là có người, gần chỗ này hơn một chút, bằng không nhóm Trương Dương không sẽ không chọn lựa con đường nguy hiểm này.
Đi vòng qua ngọn núi kia ít nhất cũng phải hơn hai trăm cây số.
- Anh Thành, anh hãy ở lại đây chăm sóc Chí Quốc, tôi sẽ đi lên cùng Long Phong.
Tìm được nơi đỗ xe kín đáo, Trương Dương liền nói với Long Thành một câu.
Long Thành đang dìu Chí Quốc và đổ nước vào miệng anh ta. Cơ thể Ngô Chí Quốc vẫn bị thiếu nước, anh ta lại không thể tự uống nước nên đành phó mặc tất cả cho bạn bè giúp đỡ.
Nghe xong lời nói của Trương Dương, Long Thành lập tức ngẩng đầu lên, hạ giọng nói:
- Tôi cũng đi lên đó, có thể hỗ trợ được gì đó!
- Tôi biết anh có thể giúp đỡ, nhưng Chí Quốc cần người chăm sóc. Tình hình trên kia chúng tôi cũng không rõ lắm, anh thấy đưa Chí Quốc theo cùng tốt hay là ở lại chăm sóc anh ta tốt hơn?
Trương Dương gật đầu nói, Long Thành muốn đi theo để giúp đỡ, điều này hắn hiểu.
Nhưng không ai biết trên kia sẽ xảy ra chuyện gì, thực lực Long Thành cũng chỉ rất bình thường, chi bằng để y ở lại trông chừng.
Chí ít còn có Trương Dương, Long Phong và cả Tia chớp nữa, tất nhiên có thể tự bảo vệ nhau được. Nếu sư môn của Khúc Mĩ Lan không có cao thủ lợi hại thì bọn hắn có thể thoải mái giải quyết hết những người bên trong.
Thực lực của sư phụ Khúc Mĩ Lan, khi thôi miên Trương Dương đã hỏi qua, chỉ tiếc là Khúc Mĩ Lan cũng không rõ về thực lực của bà ta lắm, chỉ biết là lợi hại hơn cô ta mà thôi.
- Tôi hiểu, vậy các anh nhất định phải cẩn thận, có chuyện gì phải lập tức liên lạc với tôi.
Long Thành nhìn Ngô Chí Quốc mấy lần, cuối cùng gật đầu nói.
Y cũng hiểu được lo lắng của Trương Dương. Nhưng Trương Dương nói rất có lý, Ngô Chí Quốc như thế này không thích hợp đi theo cùng, vác theo anh ta chỉ làm bọn họ phân tâm.
Dù sao đã đến nơi, cứ để Trương Dương và Long Phong đi trước dò đường cũng tốt.
Chờ bọn hắn giải quyết xong xuôi mọi chuyện thì y sẽ mang theo Ngô Chí Quốc lên núi.
Sau khi bàn bạc xong, Trương Dương và Long Phong liền dẫn Khúc Mỹ Lan đi hướng lên trên núi.
Ngọn núi này không lớn lắm, Khúc Mỹ Lan muốn cố ý đi rất chậm, nhưng cô ta bị Long Phong vác lên vai một cái, dù không muốn thì cũng phải đi nhanh về phía trước.
Long Phong lạnh lùng như vậy lại càng không biết thương hoa tiếc ngọc là gì.
Sư môn của Khúc Mỹ Lan ở lưng chừng núi, tự bọn họ xây dựng phòng ở đều được làm bằng gỗ bình thường.
Không đến một giờ đồng hồ, mấy người đã đi đến đây, nếu là mang theo Long Thành và Ngô Chí Quốc thì bây giờ tuyệt đối chưa lên đến nơi được, mất thời gian gấp đôi cũng không chừng.
Giữa sườn núi có một mảnh đất trống, tổng cộng có tất cả mười mấy gian phòng lớn nhỏ. Người nào không biết nhìn thấy như vậy còn tưởng là chỗ ở của ẩn sĩ trên núi, căn bản không thể biết đây là cái ổ nuôi độc thả độc của môn phái Nam Cương.
- Ai đó?
Trương Dương và Long Phong đều không trốn, vừa đến đã có người người phụ nữ nhảy ra lớn tiếng hỏi bọn hắn.
Trong tay cô gái này cũng có một chiếc roi lạ mắt, chiếc roi hình vảy rắn, thoạt nhìn rất đáng sợ.
- Thánh y nhất mạch, truyền nhân đời thứ 98 - Trương Dương đến thăm, xin thông báo giúp một tiếng.
Trương Dương nắm tay lại, đây là môn phái nội công, tất nhiên phải dùng mánh khóe giang hồ của bọn họ.
Điều hắn nghĩ là mềm trước rắn sau, nếu đối phương có thể bằng lòng giải độc cho Ngô Chí Quốc thì không cần dùng vũ lực nữa.
- Còn tôi là Long Phong, truyền nhân đời thứ 112 của Hiên Viên thế gia.
Long Phong đặt Khúc Mỹ Lan xuống, nói tiếp lời. Trương Dương hơi có chút ngạc nhiên nhìn anh ta một cái.
Hắn chỉ báo tên của mình, không muốn kéo Long Phong vào cuộc, không ngờ anh ta lại chủ động nói ta thân phận của mình, lại còn nhắc đến Hiên Viên thế gia nữa.
Đây chẳng khác nào anh ta là đại biểu của Hiên Viên thế gia đến. Hiên Viên thế gia, từ xưa đến nay là gia tộc hàng đầu, không chỉ có hư danh, đi đến đâu cũng có người phải nể sợ.
- Thánh y nhất mạch, Hiên Viên thế gia?
Cô gái kia nhìn chằm chằm Trương Dương và Long Phong một cái, mắt có vẻ không tin nhưng nhanh chóng liền gật đầu.
- Các người chờ ở đây, tôi lập tức đi thông báo.
Khi nói, cô gái còn liếc nhìn Mỹ Lan, hơi do dự nhưng cô cũng không nói không cả, nhanh chóng đi vào.