Linh vượn ngẩng đầu nhìn Trương Dương, khóe miệng lại hé ra.
Linh dược trong tay Trương Dương, nếu là trước kia, nó sẽ nghĩ mọi cách để cướp đoạt, linh dược có sức hấp dẫn rất lớn đối với linh thú.
Tuy nhiên hiện tại, bất kì vật gì cũng không hấp dẫn được nó.
Ngay cả máu tươi tinh hoa của cả đời mình, nó cũng không cần, lại càng không phải nói tới một viên linh dược.
Linh vượn khẽ gầm, nhẹ nhàng lắc đầu.
Thông qua Tia Chớp, Trương Dương hiểu ý nó, viên linh dược này vô dụng đối với nó. Nó mệt rồi, cũng không cần sống thêm mấy ngày. Nó chỉ muốn yên tĩnh nằm xuống, Trương Dương chỉ cần nhó rõ lời hứa với nó là được.
Nói xong những lời này, nó nhìn Tia Chớp và Vô Ảnh.
Trong mắt nó, dường như còn có chút vui mừng.
Lại rống khẽ vài tiếng, linh vượn nhắm mắt lại, nằm trong hố, nằm không nhúc nhích.
Không lâu sau, Tia Chớp và Vô Ảnh đều nhỏ giọng kêu lên. Hai con vật đó, đồng thời cảm nhận được sự mất đi sinh mạng của linh vượn.
Linh vượn sống cô độc trên đảo cả đời này, rốt cuộc đi tới đoạn cuối cuộc đời nó.
Trương Dương vươn tay ra, nhẹ nhàng sờ lên đầu linh vượn, tính mạng của nó thật sự đã không còn, con linh thú này, qua đời như vậy.
- Long Phong, chúng ta chôn nó đi.
Trương Dương đột nhiên nói một câu, sau đó đứng dậy đi tìm dụng cụ.
Long Phong nhìn Trương Dương, hơi có chút nghi hoặc, tuy nhiên cuối cùng cũng vẫn gật đầu.
Trên người còn linh vượn này, còn có rất nhiều bảo bối. Ví dụ như lông da của nó, có thể sáng bằng da rắn của Kim Quan Mãng. Thích hợp làm hộ giáp, còn cả tay của linh vượn tay dài…
Tuy nhiên Trương Dương không nói, anh ta cũng không hỏi, tất cả đều là công lao của Trương Dương, Trương Dương tình nguyện không lấy những thứ này,chỉ lấp đi, anh ta cũng không phản đối.
Nhìn thấy bọn Trương Dương bắt đầu chôn linh vượn, Lý Vĩ trốn ở phía xa mới cẩn thận chạy tới.
Trên mặt anh ta còn có chút kinh hoảng, những sự việc vừa rồi như một giấc mơ đối với anh ta. Lúc Trương Dương bị thương tim hắn đã sắp nhảy ra ngoài. Còn sau khi Trương Dương làm linh vượn bị thương nặng, trong anh ta cũng âm thầm vui mừng.
- Trương Dương, sao rồi, vừa rồi rút cục có chuyện gì vậy?
Lý Vĩ đi tới, cẩn thận nhìn linh vượn bị lấp trong hố, lúc này mới nhỏ giọng hỏi một câu.
- Không có gì, Lý Vĩ, tôi có thể tin anh không?
Trương Dương quay đầu lại, khẽ lắc đầu, đột nhiên hỏi một câu.
Câu hỏi này của hắn, khiến Lý Vĩ đứng ngây ra đó. Lý Vĩ nhìn Trương Dương đang nhìn chằm chằm mình, tim nhảy dựng lên.
Anh ta biết, Trương Dương muốn giấu giếm bí mật gì, bằng không sẽ không nói với mình như vậy.
Anh ta rất rõ ràng, nếu câu trả lời của mình không khiến Trương Dương vừa lòng, với thực lực của Trương Dương, khiến mình mãi mãi không ra khỏi sơn cốc này được, là một chuyện rất dễ dàng.
Anh ta cũng không ngây thơ gì cho rằng, súng lục trên tay có thể uy hϊế͙p͙ được người này, ngay cả quái vật còn bị hắn đánh bại.
- Bác sĩ Trương, anh yên tâm, hôm nay bất kể tôi nhìn thấy gì, nghe thấy gì, tôi cũng không nói ra ngoài một câu. Bất kể ai tôi cũng không nói, tôi có thể dùng tính mạng để thề.
Lý Vĩ nhìn Trương Dương, nghiêm túc nói.
Trương Dương khẽ gật đầu, hắn hỏi Lý Vĩ như vậy, quả thật có bí mật cần phải giấu kín.
Bí mật này chính là nơi linh vượn được chôn.
Trên người linh thú có rất nhiều bảo bối, linh vượn tay dài cũng vậy, tuy nhiên hắn đã đồng ý với linh vượn, để nó ngủ yên ở đây, thì sẽ không để người khác tới quấy rấy sự yên bình của nó.
Huống chi, bảo bối quan trọng nhất, hỗ trợ Trương Dương lớn nhất thì hắn đã có trong tay.
Đây chính là máu tươi linh vượn chủ động kính dâng, loại máu tươi này thuần chính nhất, lúc phối thuốc sẽ vô cùng thuận lợi, không có bất kì phản ứng gì, hơn nữa còn phối ra loại linh dược hiệu quả tốt nhất, có thể phát huy tác dụng lớn nhất.
Đâu là thu hoạch lớn nhất của Trương Dương lần này.
Nhìn Lý Vĩ, Trương Dương lại nhỏ giọng nói:
- Giúp một việc, cùng nhau chôn nó.
Trên tay bọn họ không có dụng cụ thích hợp, chỉ có thể dùng cành cây to một chút vừa bẻ khi nãy, đào bới chút đất, làm như vậy đương nhiên rất chậm, Lý Vĩ cùng làm thì cũng có thêm sự trợ giúp.
Ba người dùng hơn nửa tiếng mới lấp xong cái hố, khiến linh vượn yên tâm an nghỉ trong lòng đất.
Tia Chớp lúc này nhảy tới, cầm bình ngọc giao cho Trương Dương.
Nhận lấy bình ngọc, lúc nhìn Tia Chớp, Trương Dương trong lòng cũng có chút bùi ngùi.
Thế giới của linh thú quả nhiên rất trong trẻo. Linh vượn sở dĩ tình nguyện kính dâng máu của nó, chính là cho rằng sau khi thua, coi đó là chiến lợi phẩm cho Tia Chớp.
Máu của nó, rất tốt đối với linh thú khác.
Máu tươi lần này, tuyệt đối không giống máu mà họ lấy được từ Kim Quan Mãng lần trước. Máu lần này chứa đựng nhiều ý chí, lúc dùng, tác dụng của máu tươi sẽ chủ động phát huy tác dụng.
Cái này so với tinh huyết đan chỉ có thể tự mình hấp thụ của hắn, có sự khác biệt rất lớn.
Về phần khác nhau ở điểm nào, Trương Dương cũng không rõ ràng lắm. Hắn cũng là lần đầu tiên thấy máu tươi mà linh thú chủ động dâng hiến. Ngay cả tổ tiên hắn, cũng chưa từng nghe nói, chưa từng gặp loại máu như vậy, cũng không biết trong đó rút cục có sự khác biệt như nào.
- Chít…
Tia Chớp kêu hai tiếng, thanh âm có chút bi ai.
Bọn họ đánh bại linh vượn tay dài, nhưng kết quả này cũng không phải là kết quả nó muốn, nó chỉ cần linh vượn nhận thua là được, không muốn giết nó.
Tuy nhiên cũng chính vì điểm này, mới dẫn đến hành động chủ động hiến máu của linh vượn.
Linh vượn cũng rất thích linh thú nhỏ như Tia Chớp. Lời cuối cùng nó nói với Trương Dương, chính là phải đối tốt với Tia Chớp, không được phụ lòng trung thành của nó đối với mình.
- Trương Dương, cỏ.
Lý Vỹ đột nhiên lại kêu lên một tiếng. Anh ta không quên mục đích chủ yếu lần này, bọn họ đến để tìm dược thảo cứu Kiều lão.
Lúc này dược thảo đang ở ngay trước mắt, quái vật cường đại ngăn trở bọn họ cũng không còn.
- Tôi biết, các anh cứ chờ đã.
Trương Dương đi tới, đào năm gốc hoàn hồn thảo đặt vào trong hộp ngọc.
Hộp ngọc và bình ngọc, đều là hắn chuẩn bị trước. Lần trước đánh bại Kim Quan Mãng, hắn liền biết, sau này rất có thể gặp được nhiều đồ vật có linh tính, liền cố ý chuẩn bị mấy thứ này.
Năm gốc hoàn hồn thảo, không đáng kể gì so với cả bãi cỏ này.
Hái đi một ít như vậy, cũng không ảnh hưởng sự sinh trưởng của những cây khác. Hoàn hồn thảo không biết đã sinh trưởng ở đây bao lâu, hãy để chúng tiếp tục lớn lên.
Như vậy, linh vượn dưới đất cũng vẫn có thể trông coi chúng, bảo vệ chúng.
Còn một điều, có hái nữa hoàn hồn thảo thì cũng không có tác dụng gì với Trương Dương.
Linh khí của hoàn hồn thảo rất ít, lại còn đặt trong hộp ngọc, để lâu sẽ khiến linh khí bên trong dần dần mất đi, vài năm sau cũng vô dụng.
Năm gốc, cũng đủ hắn dùng mấy năm rồi.
Còn lại cứ để chúng tiếp tục sinh trưởng. Sau này có cần Trương Dương lại quay lại hái. Lúc hắn sắp ra ngoài liền bịt kiến cửa sơn động, như vậy những động vật nhỏ khác cũng không vào được, cũng không gây hại gì cho hoàn hồn thảo.
Như vậy, sau này khi nào Trương Dương cần, cũng có thể lại tới lấy, đây cũng chính là một kho thuốc của hắn.
Thu thập xong hết thảy, Trương Dương chạy sang một góc sáng, lấy hai cái bao nhỏ từ trong ra, bao bố đó có chút hôi thối, vừa nhìn liền biết đồ đã để lâu rồi.
Mở ra nhìn, Trương Dương mới gật đầu, cẩn thận thu mấy thứ lại.
Nửa tiếng sau, ba người rời sơn cốc, Lý Vĩ có cảm giác như sống lại.
Trải nghiệm vừa rồi, tuyệt đối là một sự kích thực rất lạ với anh ta, khiến anh ta cả đời không thể quên.
Lúc này anh ta coi như đã biết, vì sao Trương Dương lợi hại như vậy. Chuyện nay cả chuyên gia trong và ngoài nước không xử lý được, hắn cũng dám nói có thể làm được.
Thì ra Trương Dương chính là một cao thủ, một cao thủ ẩn dật trong thành phố.
Không chỉ hắn, ngay cả Long Phong bên cạnh cũng vậy, còn cả con chồn lạ lùng kia, đều rất đáng sợ.
Ngưu tầm ngưu mã tầm mã, lúc này anh ta cũng coi như hiểu được, nói không chừng con chuột nhỏ vẫn đi theo Trương Dương kia, cũng có thể tùy tiện lấy mạng mình không chừng.
Phỏng đoán này của anh ta có chút phô trương, nhưng Vô Ảnh muốn giết anh ta thì cũng không khó.
Trong cơ thể Vô Ảnh tích trữ rất nhiều linh dược, nó chỉ cần cắn Lý Vĩ một miếng, tùy tiện phóng ra chút năng lượng của linh vượn, là có thể khiến Lý Vĩ vì bổ sung quá nhiều năng lượng mà chết.
Đồ đại bổ rất nhiều, cũng có thể trí mạng, cũng giống như ăn nhiều nhân sâm sẽ chảy máu mũi vậy.
Máy bay trực thăng vẫn đang đợi, thấy bọn họ đi ra, mọi người trên phi cơ nhẹ nhàng thở ra.
Lần này bọn họ ở đảo quá lâu, trên trực thăng chỉ có hai phi công, vừa rồi bon họ còn đang bàn bạc, có cần cử một người đi tìm họ không.
- Trương, bác sĩ Trương, cậu sao vậy?
Phi Công chào hỏi Lý Vĩ trươc, sau khi nhìn thấy Trương Dương, không kìm nổi đứng đờ ra đó, vội vàng hỏi một câu.
Quần áo Trương Dương có nhiều vết rách, mặt cũng hơi bẩn, còn cánh tay đang bị treo lên, giữ bằng cành cây, vừa nhìn liền biết là bị thương.
- Vừa rồi chúng tôi không cẩn thận bị ngã, bác sĩ Trương ngã bị thương. Chúng tôi xử lý một chút rồi mới quay lại, không sao, chúng ta đi thôi.
Trương Dương không nói gì, Lý Vĩ thì khẽ giải thích hộ hắn mấy câu. Phi công kia gật đầu, không hỏi nữa, trực tiếp lái trực thăng lên trời.
Trực thăng trực tiếp quay lại Hỗ Hải.
Hoàn hồn thảo đã tìm được, mục đích lần này của bọn họ cũng được hoàn thành viên mãn. Không phải tiếp tục lưu lạc trên mặt biển nữa, Kiều lão vẫn còn đang chờ họ cứu mạng.
Sân bay quân doanh Hỗ Hải, lúc máy bay còn đang trên không trung, Trương Dương liền nhìn thấy phía dưới đỗ mấy chiếc xe, đều là xe sịn.
Trở về nơi có tín hiệu, Lý Vĩ cũng đã thông báo cho người nhà, thông báo tin bọn họ đã tìm được thứ có thể cứu được Kiều gia. Những người này đều là người thân của họ, cố ý đến đón.
- Trương Dương, thật sự tìm được rồi?
Trương Dương vừa xuống trực thăng, Cổ Phương là người đầu tiên chạy tới chào, còn có vẻ rất kích động.
Anh ta không thể không kích động, sự tồn tại của ông ngoại có ý nghĩa rất lớn đối với cả gia tộc anh ta. Trương Dương lại là người anh ta tìm được, nếu thật sự cứu được mạng Kiều lão, anh ta cũng sẽ là công thần đầu tiên, tương lai nhất định sẽ có rất nhiều ưu đãi.
- May không hổ danh
Trương Dương khẽ mỉm cười, Cổ Phương sửng sốt, sau đó lập tức vui mừng ôm lấy Trương Dương.