- Lão Ngô, tìm được rồi, tìm được rồi!
Mới sáng sớm, Chủ nhiệm khoa Phụ sản Vương Quốc Hải vui vẻ phòng làm việc của Ngô Hữu Đạo khoa Trung y, khi chưa bước vào đã lớn tiếng reo lên.
Ngô Hữu Đạo hôm nay không ngồi khám bệnh, đang đọc sách trong phòng làm việc, nghe thấy tiếng nói lập tức đứng lên, nét mặt tươi cười.
- Thằng nhóc kia tên là Trương Dương, sinh viên năm 3 khóa 95 khoa Lâm sàng của trường đại học Trường Kinh và còn là cán bộ sinh viên.
Vương Quốc Hải bước vào phòng làm việc, tay còn cầm một tập tài liệu, hớn hở đặt ngay trước mặt Ngô Hữu Đạo.
Trong thời gian hơn một ngày, bọn họ đã điều tra cặn kẽ tất cả lý lịch của Trương Dương. Kết quả này, Ngô Hữu Đạo đã đoán được từ sớm. Dù sao có chị vợ họ Chu ở bệnh viện, tra ra thân phận Trương Dương cũng không khó khăn gì.
Chỉ có điều ông ta cũng không ngờ lại nhanh như vậy, hơn nữa thật sự người thanh niên này giống với những gì ông ta đã phỏng đoán, là sinh viên đại học ở gần đây.
Mới là sinh viên đã có khả năng lợi hại như vậy, sau này nhất định sẽ có nhiều thành tựu. Đây là một viên ngọc chưa được mài dũa, cũng chưa từng được phát hiện và đào tạo.
Nghĩ đến đây, Ngô Hữu Đạo cũng có chút hưng phấn, giống như lần gặp Trương Dương trước đây.
- Lão Ngô, làm thế nào? Có cần đem cậu ta đến bệnh viện trước không?
Vương Quốc Hải nhìn Ngô Hữu Đạo tiếp tục hỏi. Những điều mà Trương Dương đã nói với bọn họ ngày hôm đó khiến ông có cảm giác chưa hoàn toàn tâm phục khẩu phục nhưng lại rất tán thưởng.
Ông cũng hiểu được tương lai người thanh niên này là không thể trước lường được.
- Chuyện này không vội. Tôi nhớ rằng trường đại học Trường Kinh và bệnh viện chúng ta từng có thỏa thuận là sẽ gửi một số sinh viên thực tập đến chỗ chúng ta phải không?
Ngô Hữu Đạo khẽ lắc lắc đầu đáp. Vương Quốc Hải ánh mắt sáng ngời, lập tức nói:
- Đúng, hàng năm đại học Trường Kinh đều đưa một trăm sinh viên đến chỗ chúng ta thực tập. Cậu ta là sinh viên năm thứ 3 nên cũng sắp phải đi thực tập rồi. Lão Ngô, ý của ông là để hắn lấy thân phận là sinh viên thực tập để vào bệnh viện của chúng ta phải không?
- Không, nếu thực tập thì còn phải đợi mấy tháng nữa, bệnh viện không phải có tuyển dụng đặc biệt sao? Trực tiếp thu nhận cậu ta từ trường học vào trong bệnh viện, càng sớm càng tốt!
Ngô Hữu Đạo lại lắc đầu nói.
Y thuật của Trương Dương, dù là bản thân ông cũng rất khâm phục. Người tài hoa như vậy cần sớm kéo vào bệnh viện, bằng không nếu bị người khác phát hiện ra thì chỉ sợ đến lúc đó sẽ rất phức tạp.
- Lão Ngô, hạn ngạch tuyển dụng đặc biệt cũng rất ít, cũng chưa bao giờ tuyển trực tiếp sinh viên thực tập vào bệnh viện cả.
Vương Quốc Hải tỏ vẻ hơi lưỡng lự. Bệnh viện có hạn ngạch tuyển dụng đặc biệt nhưng mỗi năm chỉ có hai chỉ tiêu. Hơn nữa những người từng được tuyển dụng đều là những bác sĩ thực thụ, tuyển dụng những người thực sự có tài mà thôi.
Đương nhiên, thực tế cũng có thao tác ở bên trong nội bộ, những người có quan hệ cũng được vào theo con đường này. Đây cũng là một thực tế.
Tam viện Trường Kinh coi như đỡ một chút, những người được tuyển vào hàng năm đều có thực lực. Tuy nhiên, chính vì tuyển dụng đặc biệt nên mọi người đều rất để ý, nhất là mấy vị Phó viện trưởng kia ai cũng đều có ý đồ riêng. Bạn bè thân thích hoặc con cái, không cần làm những thủ tục khác mà chỉ cần qua tuyển dụng đặc biệt là có thể trực tiếp vào bệnh viện làm việc ngon lành được.
- Anh suy nghĩ thêm xem người này có đáng để anh dùng tuyển dụng đặc biệt để lấy vào bệnh viện không? Nếu thấy không đáng thì anh có thể đợi đến lúc trường học của bọn họ phân công thực tập rồi lại tới tìm cậu ta.
Giọng nói của lão Ngô hạ xuống không ít.
Nói cho cùng, lão Ngô cũng không phải bác sĩ của bệnh viện này, chỉ là mời từ ngoài vào. Ông không biết có thể làm việc ở bệnh viện này bao lâu, lúc này mà có thể toàn tâm toàn ý vì việc này là chuyện hoàn toàn không dễ dàng gì.
Còn chuyện làm như thế nào thì phải trông vào bản thân bệnh viện.
- Tôi biết rồi. Tôi sẽ đi tìm Viện trưởng ngay bây giờ !
Vương Quốc Hải hơi ngạc nhiên, lập tức gật đầu, trực tiếp cầm tư liệu rời phòng làm việc của Ngô Hữu Đạo. Ngô Hữu Đạo thì khẽ cười cười, cầm lấy tách trà lớn trên bàn nhấp một ngụm trà.
Đó là một thần đồng trẻ tuổi mà Ngô Hữu Đạo mong chờ bấy lâu, mong được cùng người thanh niên này nói chuyện một chút. Ông muốn khai thác đến cùng xem người thanh niên này rốt cuộc tài giỏi cỡ nào.
Vương Quốc Hải ở chỗ Viện trưởng không được thuận lợi như sự tưởng tượng của Ngô Hữu Đạo.
Hạn ngạch tuyển dụng đặc biệt của bệnh viện thực sự quá ít ỏi. Viện trưởng vừa nghe nói muốn tuyển trực tiếp một sinh viên thực tập, mắt đã trừng lớn, lại còn là một gã sinh viên thực tập chưa từng đến bệnh viện thực tập nữa chứ. Đây gần như là chuyện không tưởng.
Cuối cùng khi nói ra Ngô Hữu Đạo, Viện trưởng mới tỏ vẻ sẽ suy nghĩ cân nhắc một chút.
Sau đó, Viện trưởng lại tự mình đi đến phòng làm việc của Ngô Hữu Đạo và hai người bàn luận hơn nửa giờ đồng hồ. Sau khi trở về, Viện trưởng lập tức ký tên lên tờ tuyển dụng đặc biệt, để trống ô họ tên người được tuyển và trực tiếp giao cho Vương Quốc Hải.
Cầm tờ giấy này, Vương Quốc Hải cuối cùng cũng nở được nụ cười tươi rói trên mặt. Ông ta dường như thấy được thời khắc ra đời của một bệnh viện hàng đầu quốc gia trong tương lai.
Tất cả những điều này, Trương Dương tất nhiên là không biết gì. Sáng hôm sau tỉnh dậy, hắn phát hiện Mễ Tuyết đã không còn ở trong phòng. Những trên bàn trong phòng khách đã có bánh quẩy thơm ngào ngạt và sữa đậu nành nóng hôi hổi.
Đây là bữa sáng mà Mễ Tuyết đã mua chuẩn bị cho Trương Dương.
Còn về phần Mễ Tuyết, cô đang tập thể dục ở trong một hoa viên nhỏ bên ngoài. Từ trên một ban công cách đó không xa nhìn xuống, khóe miệng Trương Dương từ từ nở ra một nụ cười tinh nghịch.
Cô bé Mễ Tuyết này thực sự rất thú vị. Ở chung với một cô gái như vậy dường như cũng là một dạng hưởng thụ.
Bữa ăn sáng thơm ngon nóng hổi. Mễ Tuyết tập thể dục xong liền quay về nhà. Nhìn thấy Trương Dương, nét mặt của cô giãn ra một chút. Cô chào vội một tiếng rồi trốn vào nhà vệ sinh.
Nhìn thấy hai gò má Mễ Tuyết ửng hồng, Trương Dương khẽ lắc lắc đầu, khoái trí trong lòng.
"Trương Dương trước đây" có thể là một tên ngốc, nhưng "Trương Dương hiện tại" tuyệt đối không phải. Hắn biết rõ rằng cô gái này đang thật sự để ý đến mình, yêu mình.
Cảm giác được người khác yêu thật sự rất tuyệt vời, nhất là tình yêu thuần khiết thời sinh viên. Không giống như kiếp trước, rất nhiều cô gái đẹp tiếp cận hắn, nói thích hắn, yêu hắn. Nhưng hắn hiểu được những cô gái đẹp này đều không yêu bản thân con người hắn mà yêu tiền và nhà của hắn.
Kiếp trước hắn là Vương lão ngũ bán kim cương nhưng đều không tin có tình yêu thật sự tồn tại. Nhưng kiếp này thì hắn tin vì hắn bây giờ căn bản không có bất cứ thứ gì đáng giá để con gái chạy theo mà chỉ có con người hắn thôi.
Mễ Tuyết yêu chính là bản thân con người này của hắn.
- Ngây ra nhìn cái gì đấy? Đi thôi, sắp vào lớp rồi!
Mễ Tuyết đã tắm và thay quần áo xong, khi đi ra phòng khách thì bắt gặp Trương Dương đang nghệt mặt ra nhìn mình cười thì không khỏi hắng giọng một tiếng, đỏ mặt, cúi đầu ra khỏi cửa trước.
Trương Dương ở phía sau cười lớn một tiếng và còn huýt sáo đi theo ra ngoài. Hai người cứ một người đi trước, một người bước theo sau chứ không sánh vai cùng chung bước mà đi vào trường.
Trên đường bọn họ gặp không ít bạn học, cũng có một số người quen họ.
Thực tế mà nói thì hầu như ai cũng nhận ra Mễ Tuyết - hoa khôi của khoa Toán, là một trong tứ đại mỹ nhân của trường. Rất nhiều người đều nói thực ra Mễ Tuyết còn xinh đẹp hơn cả hoa khôi của trường, đáng lẽ ra cô phải là hoa khôi của trường mới đúng; chẳng qua hoa khôi của trường có gia thế tốt nên mới vượt qua được Mễ Tuyết để trở thành đương kim hoa khôi của trường.
Những lời đồn thổi này, ngay chính Mễ Tuyết cũng nghe thấy nhưng cô không mấy để tâm đến.