Thần Y Thánh Thủ

Chương 327: Long gia mời


Trở lại phòng ở, Trương Dương nhanh chóng bắt đầu ngồi xuống tu luyện.
Hôm nay lấy một chọi hai, Long Phong và Tia Chớp hợp sức khiến hắn được thử sức đã đời một trận. Nhưng hắn vẫn chưa hấp thụ hết toàn bộ viên Tinh Huyết đan, nhân cơ hội này tiếp tục hấp thụ.


Ở một căn phòng khác, sau khi đóng cửa cẩn thận, Long Phong lấy từ trong người ra một bình ngọc nhỏ.
Gã có hai bình ngọc, hiện tại cả hai chiếc đều chứa linh dược. Những viên thuốc khác đã được gã đựng bằng thứ khác rồi.
Gã lấy bình có chưa Tinh Huyết đan ra.


Tinh Huyết đan có thể tăng cường năng lực cho linh thú, nếu dùng cho con người thì có thể tăng cường nội công.
Trương Dương đã hoàn toàn chứng minh được điều này.
Chính vì sau khi dùng Tinh Huyết đan, Trương Dương mới đột phá thành công, từ tầng thứ hai đột phá lên tầng thứ ba.


Gã đã kém hơn Trương Dương lúc trước, nhưng gã tin rằng nhờ vào viên Tinh Huyết đan để thăng tiến được đến kì sau tầng thứ hai. Kì đầu tầng thứ hai của gã cũng đã đến hạn rồi.
Ngẩng đầu nhìn lên một cái, gã không do dự nữa mà uống luôn viên Tinh Huyết đan.


Gã không thể so sánh được với Trương Dương. Nhưng nếu so sánh với những người cùng trang lứa trong gia tộc thì gã tin rằng gã sẽ nhanh chóng trở thành nhân vật số một.
Một đêm yên ả cứ thế trôi qua. Sáng hôm sau, Trương Dương liền thức dậy và rời khỏi giường từ sớm.


Ngày mai sẽ khai giảng rồi. Hôm nay là ngày rảnh rỗi cuối cùng của bọn hắn.


Trương Dương không nghĩ nhiều về chuyện khai giảng của trường học. Cuộc sống đại học năm thứ tư vốn cũng không căng thẳng lắm. Bọn hắn không cần lo lắng đến chuyện công việc, thời kì học đại học này chính là thời gian để hưởng thụ.


Gọi điện thoại cho Long Phong nhưng không ai nhấc máy, Trương Dương liền đi thẳng đến chỗ của gã và mới phát hiện ra gã vẫn đang hấp thụ dược lực của viên Tinh Huyết đan.


Viên Tinh Huyết đan này chỉ có thể giúp gia tăng nội công, hấp thụ nó càng khó hơn các loại linh dược khác, thời gian hấp thụ cũng lâu hơn. Trương Dương hấp thu nó phải mất một ngày một đêm, cuối cùng đã đột phá thành công.


Trương Dương không quấy rầy Long Phong tu luyện nên đã để Tia Chớp ở lại trông chừng Long Phong.
Lúc này Long Phong không thể bị quấy rầy, Trương Dương đi ra có việc, chỉ có thể để Tia Chớp đảm nhiệm công việc cảnh giới.


Tia Chớp không mấy hứng thú với yêu cầu này, nhưng cuối cùng nó vẫn làm theo. Sau khi song hành chiến đấu với Long Phong trong trận chiến với con trăn Kim Quan, Tia Chớp cuối cùng đã chấp nhận người từng gây phiền phức cho chủ nhân của nó.


Tận dụng ngày rảnh rỗi này, Trương Dương muốn đi một chuyến đến chỗ ông Lưu, mua lại căn hộ mà bọn hắn đang thuê với giá cao.


Trương Dương tin rằng ông Lưu sẽ vẫn cho bọn hắn thuê, nhưng dù sao cũng không thể thoải mái như ở trong căn hộ của chính mình được, hơn nữa căn hộ này cũng có rất lớn ý nghĩa đối với hắn.


Trương Dương trả ông Lưu cái giá cao gấp ba trên thị trường, cũng đủ cho ông Lưu đại gia mua một căn hộ có ba phòng tiện nghi hơn. Đây là tài sản mà ông Lưu cực khổ tích lũy cả đời mới có được, Trương Dương sẽ không bạc đãi ông ta.


Chỉ mua căn hộ này vẫn chưa đủ, Trương Dương còn lái xe chở Mễ Tuyết ra ngoại thành xem biệt thự.
Cuối cùng hắn đã bỏ ra sáu trăm ngàn để mua một biệt thự nhỏ tương tự như của Long Thành.


Biệt thự này tuy nhỏ, nhưng bây giờ cũng đủ cho vài người bọn hắn ở đấy, Long Phong vào ở cũng không thành vấn đề, cho dù bọn Hồ Hâm, Tiểu Ngốc đến làm khách, cũng có thể ở lại được.


Trương Dương thật sự không tìm thấy ngôi nhà nào thích hợp, chỉ có thể mua tạm một căn, đợi sau này mua một căn biệt thự khác tốt hơn.
Trương Dương thấy ngôi biệt thự này chỉ tàm tạm thôi, nhưng Mễ Tuyết thì vô cùng hài lòng.
Chỗ ở này còn tốt hơn nhà của cô nhiều.


Hơn nữa ngôi nhà mà do Trương Dương mua, cô luôn luôn có một loại cảm giác khác hẳn. Ở trong nước, chỉ có những cặp sắp kết hôn sẽ đi tìm mua nhà ở. Trương Dương học ngành y hết năm năm, còn cô học ngoại ngữ hết bốn năm sẽ tốt nghiệp đại học, nói như vậy cũng chỉ còn lại một năm cuối cùng là tốt nghiệp, đến lúc đó kết hôn cũng không có vấn đề.


Con gái luôn suy nghĩ nhiều hơn, lúc này Mễ Tuyết đang suy nghĩ rất xa xôi, vốn dĩ cô không biết Trương Dương mua chỗ này là để ở tạm thời.
Đối với Trương Dương mà nói, lúc này đi mua chỗ nào đó để ở thì căn bản sẽ chẳng bị thiệt thòi gì.


Ngôi biệt thự này đã được trang trí đâu vào đó, chỉ cần mua chút đồ dùng vật dụng gia đình là có thể dọn vào đó ở. Sau khi mua nhà xong, Mễ Tuyết háo hức đi cùng Trương Dương mua đồ gia dụng, đi lòng vòng đến hết cả một buổi sáng.


Buổi trưa, Mễ Tuyết đã mua được rất nhiều đò, đều gọi người mang đến nhà mới, đợi bọn họ trở về sẽ sắp xếp.
Nhưng cũng phải đợi sau khi khai giảng thì mới được.


Trong thời gian một ngày, Trương Dương đã nhiều lần gọi điện thoại cho Long Phong nhưng Long Phong đều không bắt máy. Hắn còn tưởng rằng Long Phong chưa tỉnh lại, sau khi mở cửa phòng mới phát hiện trong phòng chỉ có một mình Tia Chớp.
- Chít chít chít!


Nhìn thấy Trương Dương, Tia Chớp nhảy thẳng lên người Trương Dương, khoa tay múa chân kể lể nỗi tủi hờn của nó.
Trương Dương không hiểu nó nói gì nhưng cảm nhận được ý tứ cơ bản của nó.


Tia Chớp đang tố cáo Long Phong, nó giúp Long Phong trông chừng lâu như vậy. Thế mà sau khi Long Phong tỉnh lại thì đi thẳng ra ngoài, bắt nhốt nó một mình trong phòng.
Tia Chớp rất muốn đi ra ngoài tìm Trương Dương, nhưng nó không biết Trương Dương ở đâu, đành một mình buồn chán chờ ở đây.


Cũng không hoàn toàn là nhàm chán, trong khoảng thời gian này nó có ra ngoài vài lần. Toàn bộ bọn rắn trong khu vực này đều gặp đại nạn. Tia Chớp không ăn rắn không có độc, nhưng nó lại tra tấn những con rắn này, tất cả bọn rắn đều bị hành hạ trở thành nửa sống nửa chết, chỉ còn thoi thóp chút hơi tàn.


Đây là kết quả của lòng từ thiện của nó, nếu không thì đây chính là ngày tận thế của toàn bộ lũ rắn trong khu này.
- Anh ta thật chẳng ra gì, khi nào về tao sẽ nói anh ta. Cho mày cái này!


Trương Dương mỉm cười ôm lấy Tia Chớp nói. Bộ dạng ấm ức của Tiểu Tia Chớp làm cho người ta rất đau lòng, Trương Dương đưa cho nó một viên thuốc bình thường.
Lúc này Vô Ảnh cũng thò đầu ra, Trương Dương cũng cho nó một viên.


Đây là đồ ăn vặt bình thường, không phải là linh dược, hai nhóc con này ăn vào cũng sẽ không lăn ra ngủ.


Buổi tối không ai quấy rầy, Trương Dương làm một bữa tối thật phong phú với đèn nến lãng mạn. Hai người đang vui vẻ ăn tối trong phòng. Trương Dương và Mễ Tuyết trải qua một bữa tối riêng tư lãng mạn không dễ gì có được.


Ăn tối xong, Long Phong liền quay về. Gã đã quay về hơi muộn, bằng không chắc chắn sẽ làm phiền đến giây phút lãng mạn của Trương Dương và Mễ Tuyết.
- Trương Dương, có thể ra ngoài một chút được không, tôi có chuyện muốn nói riêng với cậu.


Trong phòng khách, Long Phong nói với Trương Dương nói, vẻ mặt của gã có vẻ nghiêm túc.
Trương Dương rất ít khi nhìn thấy Long Phong như thế, nhìn gã vài lần rồi trực tiếp đi theo gã đi ra ngoài.


Hai người cũng không đi xa, ở ngay trong sân của khu nhỏ này. Mễ Tuyết hơi lo lắng, vào phòng ôm lấy Tia Chớp, đứng trên ban công yên lặng chăm chú nhìn bọn hắn.
- Rất tốt, chúc mừng anh!
Trương Dương cẩn thận quan sát đánh giá Long Phong vài lần, sau khi bắt được cánh tay của gã, ấn tay lên bắt mạch.


Sau khi bắt mạch, Trương Dương mới cười nói.
Tối qua sau khi sử dụng Tinh Huyết đan, Long Phong đã đột phá thành công, giờ đã là kì sau tầng thứ hai rồi. Hơn nữa nội công của gã còn rất dồi dào, hoàn toàn khác với trạng thái của người vừa mới đạt được cảnh giới này.


Nếu ở trường hợp bình thường, sau khi gã đạt được trình độ này một thời gian mới có được phong độ này.
Tác dụng của Tinh Huyết đan còn kéo dài rất lâu, sau khi hấp thu hoàn toàn, gã cũng vẫn chưa thể đạt được đến đỉnh cao tầng thứ hai, còn phải đợi gã thực sự tiến bộ đã.


Suy cho cùng thì Tinh Huyết đan cũng được bào chế từ máu của linh thú cấp ba, không cách nào giúp Long Phong có thể trực tiếp thăng cấp nhưng vẫn có thể giúp gã có sự tiến bộ đáng kể.
- Cảm ơn cậu!


Long Phong vẻ mặt tươi cười nói. Thực lực của gã bây giờ không kém thực lực của Trương Dương trước đây khi lần đầu tiên gặp gã là mấy.


Mà lúc đó, Trương Dương cũng đã mạnh hơn so với cao thủ trẻ nhất lợi hại nhất của gia tộc bọn gã. Điều này cũng có nghĩa là trên thực tế hắn đã tiến bộ một bậc, hoàn thành được tâm nguyện.
- Trương Dương, tôi đã nói cho tộc trưởng về sự tiến bộ của tôi.


Chần chờ một chút, Long Phong mới từ tốn nói một câu, Long Phong dù sao tuổi vẫn còn trẻ, lại là lần đầu tiên đi ra ngoài, lần đầu tiên tự đột phá, khi quá kích động liền báo cáo cho gia tộc.
- Tộc trưởng gia tộc của anh nói thế nào?


Trương Dương mỉm cười hỏi, hắn dường như cảm thấy một chút gì đó về mục đích Long Phong gọi hắn đi ra ngoài.
Long Phong hạ giọng nói:
- Tộc trưởng gọi tôi trở về một chuyến trong thời gian sắp tới!
- Trở về không thành vấn đề, đây là chuyện tốt, anh tiến bộ, người nhà hẳn là cũng rất vui vẻ!


Trương Dương cười một tiếng nói. Nếu hắn là tộc trưởng, biết đệ tử của mình ở bên ngoài thăng tiến rồi thì cũng muốn gọi gã trở về, để hỏi han cho rõ ràng tình hình cụ thể của tên đệ tử này.
Đối với một gia tộc mà nói thì mỗi thành viên đều rất quan trọng.


- Tôi nói cho ông ấy biết là anh đã giúp tôi tiến bộ.
Long Phong cúi đầu, lại nhẹ nhàng nói câu. Lông mày Trương Dương đột nhiên giật giật, xoay đầu lại nhìn Long Phong.


Trương Dương thật ra cũng không muốn có quan hệ đặc biệt gì với Long gia. Nếu không phải Trương gia của Hoa Đà cư có ý định muốn đánh hắn thì hắn căn bản sẽ không có bất cứ liên quan gì với Long gia.
Giữ Long Phong lại bên người hắn chỉ là một cách hoà hoãn, một công cụ hoà hoãn trong ba năm.


Dựa theo đà phát triển của hắn, sau ba năm, dù Long gia cử người nào đến thì hắn cũng không có bất kì lo lắng gì. Dù hắn không thể đạt đến cảnh giới tầng thứ tư thì cũng phải đạt được đỉnh cao của tầng thứ ba.
Trong tay hắn có rất nhiều linh dược.
- Tộc trưởng muốn mời anh trở về cùng tôi.


Long Phong chậm rãi nói. Khi nói chuyện còn ngẩng đầu lên, gã nhìn thấy sắc mặt lanh tanh của Trương Dương, gã vội vàng giải thích nói:


- Tộc trưởng muốn trực tiếp cảm ơn anh nên cố ý mời anh đến, tuyệt đối không có ý tứ gì khác. Tôi có thể cam đoan với anh rằng anh sẽ không gặp bất cứ vấn đề gì, tôi xin lấy tính mạng của mình ra bảo đảm.
Nói xong, Long Phong vẫn băn khoăn nhìn Trương Dương.


Hôm nay gã quá vui mà báo cáo quá lời, vốn không nghĩ đến kết quả này, việc tộc trưởng mời Trương Dương làm gã cũng rất bất ngờ.
Thực ra gã cũng có lí do báo cáo.


Vì tộc trưởng đương nhiệm chính là cha ruột của gã. Long gia không có truyền thống cha truyền con nối, chỉ người đệ tử có năng lực trí tuệ nhất mới có thể gánh vác trách nhiệm làm tộc trưởng. Long Phong cho dù là con của tộc trưởng nhưng cũng không có quyền thừa kế.


Nhưng vì là một người con trai nên khi đạt được thành tựu cũng muốn nói cho cha ruột biết, để ông ta cùng chia sẻ niềm vui này.


Người cha biết được con trai có tiến bộ thì cũng rất vui vẻ. Lại biết con trai mình được người khác giúp đỡ mới có được thành tựu này nên ông ta cũng không khỏi thấy cảm kích.
Đương nhiên cha của Long Phong cũng hiếu kỳ đối với Trương Dương nên cố y đưa ra lời mời này.
- Khi nào thế?


Một lát sau, Trương Dương mới thản nhiên nói một câu.
Thấy Trương Dương không từ chối, Long Phong thở phào nhẹ nhõm, lập tức gật đầu nói:
- Trước Tết thì ngày nào cũng được, chừng nào cậu rảnh thì chúng ta sẽ đi.


Trở về trước cuối năm, yêu cầu thực sự của trưởng tộc, nếu không có Trương Dương thì Long Phong cũng phải trở về một chuyến vì trong gia tộc của Long Phong có sự kiện quan trọng mà gã nhất định phải tham gia.