Thần Y Thánh Thủ

Chương 300: Gặp nạn

Long Phong không phải không nghĩ đến việc báo cho gia tộc chuyện Trương Dương có một con Tầm Bảo Thử (chuột tìm bảo vật), một con chồn đuôi cáo, còn có cả linh dược.
Các đệ tử của một đại gia tộc truyền đời như bọn họ, từ nhỏ đã được nhận giáo dục, phải đặt lợi ích của gia tộc lên hang đầu.


Tuy nhiên suy đi tính lại, Long Phong vẫn bỏ qua.
Gia tộc có phái them người đến đối phó với Trương Dương cũng không sao, anh ta với Trương Dương tiếp xúc không lâu, nhưng cũng có hiểu biết nhất định về Trương Dương, Trương Dương tuyệt đối không phải loại người dễ ức hϊế͙p͙.


Ức hϊế͙p͙ Trương Dương e là sẽ ngọc đá cùng vỡ.
Điều này Long Phong thực sự không nhìn lầm, tính của Trương Dương đúng là như vậy.


Không có Trương Dương, cho dù họ có bắt được chồn đuôi cáo và Tầm Bảo Thử cũng chẳng có tác dụng gì, tính tình linh thú rất dữ tợn, chúng thà chết, chứ không chịu bất kỳ uy hϊế͙p͙ nào.
Muốn bắt Tầm Bảo Thử, bảo nó dốc sức phục vụ, căn bản là mơ mộng hão huyền.


Muốn làm được những điều này phải khống chế được Trương Dương.


Nhưng nếu có chút gì sơ sót, Trương Dương hoặc linh thú bỏ trốn đi, đối với gia tộc mà nói là một hậu hoạn vô cùng, Trương Dương độc hành, còn trẻ mà đã lợi hại như vậy, cho dù là một đại gia tộc đệ nhất như họ, đối diện với một kẻ địch âm thành thì như vậy thì cũng nuốt không trôi được.


Cho dù, Trương Dương đánh không lại các trưởng lão của họ, nhưng các đệ tử thì chẳng có ai có thể là đối thủ của Trương Dương, đến lúc đó một thế hệ trẻ nào đó lạc đàn, bị Trương Dương bắt được thì đó chính là tai họa.


Huống chi Trương Dương còn trẻ như vậy, đợi sau này trưởng thành rồi, càng sẽ trở thành cơn ác mộng đối với cả gia tộc bọn họ.


Sau khi suy nghĩ kỹ càng, Long Phong từ bỏ ý định báo cáo tất cả với gia tộc, chỉ nói Trương Dương là truyền nhân nhất mạch y thánh, võ học cao cường, anh ta đánh cược thua, tạm thời phải lưu lại đây vài năm.
Ở cùng với truyền nhân nhất mạch y thánh ít nhất có thể khiến gia tộc chấp nhận.


Cùng là những gia tộc kế thừa hàng ngàn năm, ít nhất về mặt thân phận cũng không ai kém ai.
- Anh biết thân phận của Vô Ảnh rồi, vì sao vẫn còn muốn đi theo tôi?
Một lát sau, Trương Dương mới nhẹ giọng hỏi.


Cho tới nay hắn vẫn chưa tiết lộ thân phận của Vô Ảnh, Tầm Bảo Thử chỉ có trong truyền thuyết, hắn không ngờ Long Phong có thể nhận ra.


Long Phong không biết Vô Ảnh là Tầm Bảo Thử, quan hệ giữa hai người còn có thể hòa hợp một chút, nếu đã biết điều đó, Trương Dương sẽ nảy sinh tâm lý đề phòng, ý nghĩa của Tầm Bảo Thử quá quan trọng, có được Tầm Bảo Thử chẳng khác nào có một kho báu trong tay.


Sự hấp dẫn này, đối với đại gia tộc thế gia Hiên Viên mà nói càng lớn hơn.
- Tôi đánh cuộc thua cậu, là vệ sĩ của cậu, trong vòng ba năm tôi sẽ không làm chuyện gì nguy hiểm cho cậu, tôi thề trước linh hồn của chính mình, thề tôi sẽ không thay đổi!
Long Phong thản nhiên nói, ánh mắt anh ta rất sáng.


Đây cũng chính là một trong những nguyên nhân khiến anh ta không báo lại với gia tộc, cũng là một nguyên nhân quan trọng.
Nói cho cùng Long Phong cũng là một thanh niên, một thanh niên có nhiệt huyết, anh ta chẳng cách nào làm được những việc có lợi cho gia tộc mà không chút để ý đến liêm sỉ.


Thậm chí anh ta rất hay nói tốt về Trương Dương với gia tộc, cũng chống đỡ chuyện Hoa Đà cư, để các trưởng lão của gia tộc không vì thế mà giận cá chém thớt lên Trương Dương.
- Tôi tin tưởng anh!
Nhìn Long Phong một lúc, Trương Dương mới chậm rãi gật đầu.


Từ vẻ mặt của Long Phong, hắn không thấy bất kỳ vẻ gì là đang nói dối, hiện tại hắn và Tia Chớp tâm ý tương thông, đại khái suy nghĩ Tia Chớp hắn có thể cảm nhận được.
Hắn cảm giác được rõ ràng, Tia Chớp rất tán thành thuyết pháp của Long Phong, cho rằng Long Phong không nói dối.


Cảm quan của linh thú mạnh hơn con người rất nhiều, Tia Chớp cho rằng như vậy, đủ để chứng minh lời Long Phong nói là thật, nếu như anh ta nói dối, thì trên thế giới này quả là không có ai cáo già được như anh ta.


Người như vậy đáng sợ hơn bất kỳ vũ lực nào, cũng có lực sát thương cực mạnh, căn bản không thể nào so sánh với anh ta.
- Cảm ơn cậu đã tin tưởng, hiện nay cậu có thể thừa nhận với tôi vấn đề ban nãy rồi chứ?


Long Phong cười, nụ cười có vẻ rạng rỡ, dường như cảm thấy vui vẻ vì được Trương Dương tin tưởng.
- Anh đoán không sai, tôi quả thực là vì thiên tài địa bảo tương lai, tuy nhiên thiên tài địa bảo không dễ tìm như vậy, dù có Vô Ảnh hỗ trợ, cũng chỉ là thử vận may thôi!


Trương Dương gật đầu, nhẹ giọng nói, đến lúc này hắn cũng không cần phải giấu diếm mục đích thực sự của hắn nữa.
- Có Vô Ảnh ở đây, hy vọng sẽ nhiều hơn, mục đích tìm kiếm cũng mạnh hơn rất nhiều, tôi tin tưởng vào vận may của cậu!


Long Phong cũng cười gật đầu, hôm nay là ngày anh ta nói chuyện nhiều nhất, từ lúc làm vệ sĩ cho Trương Dương đến nay,


Giao lưu với Long Phong sâu một chút cũng giúp Trương Dương thoáng nhẹ nhõm, ít nhất hiện tại Long Phong có có ý định làm hại hắn, chỉ cần hắn siêng năng tu luyện, nội lực sẽ thăng tiến nhất định, cho dù có đối mặt với gia tộc Hiên Viên hắn cũng không sợ.


Không có người khác, Tia Chớp và Vô Ảnh đều nhảy ra ngoài, lần vào bụi cỏ trên núi.
Đã lâu rồi chúng không được tiếp xúc với môi trường này.


Trong bộ đàm thường truyền ra vài tiếng súng, tiếng quát tháo hưng phấn, người săn được thú ngày càng nhiều, Hoàng Hải và Lý Á đều tự săn được con mồi của riêng mình, ngay cả Ngô Chí Quốc cũng chó ngáp phải ruồi dùng nỏ bắn trúng một con thỏ.


Hiện nay người chưa có thu hoạch gì chỉ có Trương Dương và Tô Triển Đào.


Trương Dương vốn không vội, hắn vốn không muốn đế săn thú, nếu muốn, chí ít hai con hoẵng vừa nãy, rồi còn ba con gà rừng nữa đều sẽ không trốn thoát khỏi hắn, hắn với Long Phong là hai đại cao thủ nội lực ở đây, còn có linh thú Tia Chớp nữa, cho dù là hổ đến cũng không tạo được bất kỳ uy hϊế͙p͙ nào đối với họ.


- Yaaaaaa!!!!
- Phịch!
Một tiếng hét đột nhiên truyền đến từ bọ đàm, đây là giọng nữ, lần này bọn họ chỉ có một phụ nữ đi theo.
Trên tay Dương Linh là một liên nỏ, cô không mang súng, súng săn đối với cô mà nói quá nặng, cô không biết dùng, mà cũng chẳng cầm nổi.


Lúc săn, cô và Tô Triển Đào luôn đi cùng nhau, trên lưng Tô Triển Đào có một cây súng săn, vị trí của bọn họ hẳn là gần chỗ đám Hoàng Hải, đám người này tuy rằng chia nhau ra, nhưng không đi quá xa, đều nằm trong phạm vi của bộ đàm.
- Dương Linh, sao thế?
- Tô công tử, các người sao rồi?


Trong bộ đàm truyền đến tiếng nói gấp gáp của Long Thành và Hoàng Hải, trước khi bọn họ kêu lên, Trương Dương đã nhanh chóng chạy về phía kia.
Tia Chớp còn nhanh hơn so với hắn, Long Phong cũng đuổi sát theo sau.
Ba bóng dáng nhanh chóng chạy xuyên qua rừng núi.


Trong bộ đàm không có bất kỳ tiếng trả lời nào, chỉ nghe thấy vài tiếng ầm ĩ, trong đó dường như có tiếng khóc của Dương Linh, không ai biết là đã có chuyện gì xảy ra.
Bên kia núi, Tô Triển Đào đang ôm cây súng săn, ngơ ngác nhìn về phía trước.


Đằng sau y là Dương Linh, Dương Linh đang run bần bật, ôm chặt bộ đàm, không nói được gì.
Phía trước bọn họ có năm con lợn rừng, năm con lợn rừng này đều có răng nanh, ánh mắt vô cùng độc ác, đang trợn mắt nhìn hai người bọn họ.


Trong đó trên người con lợn rừng đầu đàn còn có một lỗ súng, máu trào ra ngoài, trông bộ dạng nó càng hung tàn hơn,
Vừa rồi, tất cả mọi người đều săn được mồi, chỉ có mình là không thu hoạch được gì, Tô Triển Đào có chút sốt ruột.


Anh lôi kéo Dương Linh đi sâu hơn một chút, anh còn mạnh miệng nói với Dương Linh chút nữa nhất định có thể săn được con mồi lớn.
Dương Linh còn cười trêu chọc anh ta, nói con mồi lớn của anh ta ở đâu.


Kết quả chưa đi được bao xa, con mồi lớn này đã xuất hiện, mà không phải một con xuất hiện, tới những năm con lợn rừng đồng loạt xuất hiện trước mặt họ.
Hai người chưa từng đi săn, nhưng không có nghĩa là không biết gì cả.


Ở trong núi, lợn rừng nguy hiểm không kém hổ là mấy, năm con lợn rừng này tuyệt đối còn đáng sợ hơn hổ, cho dù hổ có gặp chúng, cũng phải lánh đi ba phần.
Trong lúc căng thẳng, Tô Triển Đào bắn một phát súng.


Phát súng này của anh ta đã trúng, nhưng tiếc là anh ta dùng súng săn gà, săn nai con, uy lực của viên đạn không lớn, viên đạn kia không thể nào giết được lợn rừng, ngược lại còn khơi dậy hung tính của nó.


Bị năm con lợn rừng vây quanh, Tô Triển Đào thả súng, trên người không còn chút sức lực, muốn trèo lên cây bên cạnh cũng không nổi.


Cho dù bọn họ có thể trèo lên cây cũng vô dụng, ở bìa núi, không có cây đại thụ che trời, cây cũng không lớn lắm, loại cây này căn bản không chịu được sức tàn phá của lợn rừng, không cần năm con, chỉ cần một con lợn rừng là có thể húc được cái cây này rồi, đến lúc đó bọn họ có chạy trời không khỏi nắng.


- Ùng ùng!
Con lợn rừng bị thương kia chạy đến, những con lợn rừng khác cũng chạy theo. Dương Linh lại hét một tiếng chói tai, trong mắt cô tràn đầy tuyệt vọng.


Đối diện với năm con lợn rừng cách đó không xa, chắc chưa đến một chút là có thể chạy đến bên bọn họ, sau một phút, hai người chắc hẳn sẽ trở thành món ăn của năm con lợn rừng này.


Tô Triển Đào đột nhiên quay đầu lại, dùng cả thân mình che chở cho Dương Linh, súng của anh ta còn một viên đạn, tuy nhiên viên đạn này không có tác dụng gì rồi.


Loại đạn của súng săn hai ống có uy lực mạnh nhất mới có sức uy hϊế͙p͙ với loại lợn rừng này, đó là loại đạn co sức giật lớn nhất, độ chính xác cũng kém nhất.


Loại đạn này trên người Tô Triển Đào có, đáng tiếc căn bản là không có cơ hội thay, cho dù có thay cũng không thể nào liên tục đối phó với cả năm con lợn rừng, trong lòng Tô Triển Đào lúc này vô cùng tuyệt vọng.


Anh ta đè Dương Linh xuống, đơn giản là muốn bảo vệ Dương Linh thêm chút nữa, dù hai người có cùng xuống hoàng tuyền, thế thì cũng để anh đi trước Dương Linh một bước.
- Nghiệt súc!
Tô Triển Đào cảm giác mặt đất càng lúc càng ung động, một tiếng quát mắng vang lên bên tai anh.


Sau đó anh chỉ nghe được âm thanh nặng nề cùng với tiếng gào thét của mấy con lợn rừng như heo bị cắt tiết.


Vào thời khắc mấu chốt, cuối cùng Trương Dương đã đến, hắn không chút do dự, bay thẳng đến con lợn rừng đầu tiên, một cước đá vào đầu nó, con lợn rừng đang chạy lập tức bay qua một bên, ngã mạnh xuống đất.


Cú đá này hắn đã dùng hết sức, lực vô ảnh chạm lớn như vậy, chân của Trương Dương cũng hơi đau.
Sau khi giải quyết được con lợn rừng này, Trương Dương không ngừng lại, tay chịp đầu một con lợn khác, dùng thủ pháp Thái cực, mượn lực đẩy đánh con lợn rừng xoay vòng tại chỗ.


Con heo rừng kia gào thét, kêu la, chắc hẳn con lợn rừng này cũng không thể nào ngờ, con người nhỏ bé mà lại có sức mạnh lớn như vậy, có thể nhấc nó lên, suýt chút nữa là nhổ cả răng nanh của nó, khiến miệng nó vô cùng đau nhức.