Thần Y Thánh Thủ

Chương 291: Tự lái xe đi du lịch

Từ bệnh viện trở về, ở nhà đã nấu nướng xong.
Mễ Tuyết, Nam Nam và Tiểu Ngốc đều có mặt, ba người đều nở nụ cường sáng lạn.


Hôm nay các cô đi đến Hội liên hiệp phụ nữ rất thuận lợi, người ở đó rất thông cảm với các cô, còn tổng giám đốc Lương thì chửi cho ông chủ khách sạn một trận, tuyên bố nhất định sẽ đòi lại công bằng cho các cô.
Ông chủ kia hiện tại không biết, là mình sắp bị phá sản rồi.


Mấy ngày tiếp theo, Trương Dương mỗi ngày đều đến bệnh viện, hắn quyết định phải ra đi, nhưng trước khi ra đi thì phải làm cho xong phần việc của mình đã.
Ví dụ như những bệnh nhân cần phải phẫu thuật ngay, Trương Dương cũng đều đáp ứng.


Thời gian ba ngày nhanh chóng trôi đi, việc phẫu thuật cũng được tiến hành đúng giờ.


Lần phẫu thuật này vô cùng thành công, người bệnh sau khi được phẫu thuật thì chẳng bao lâu nữa là được xuất viện. Hai ván đề không nhỏ ở khoa Phụ sản cũng hoàn toàn được giải quyết xong, Vương Quốc Hải cũng thở phào nhẹ nhõm được.


Điều đáng tiếc chính là sau khi phẫu thuật xong, Trương Dương cũng chính thức dừng hẳn hợp đồng với Tam viện.


Mấy ngày nay, Chu Chí Tường cũng không nhàn rỗi, vẫn luôn nghĩ cách để giữ chân Trương Dương, chỉ có điều hắn đã quyết định đi, cuối cùng Chu Chí Tường cũng chỉ còn cách đồng ý mà thôi.


Trương Dương bỏ đi, đối với hắn mà nói tổn thất không phải là y thuật của Trương Dương mà là mối quan hệ với Trương Dương.


Trương Dương đi rồi, Tam viện và Cục trưởng Triệu cũng không còn ràng buộc nữa. Đây mới là chuyện khiến Chu Chí Tường đau đầu nhất. Ngô Hữu Đạo không đoán sai, bệnh viện muốn có sự ảnh hưởng của Trương Dương.
Chu Chí Tường mời ở lại cũng không phải hoàn toàn không có kết quả.


Ít nhất Trương Dương đồng ý với y, quan hệ thực tập vẫn treo ở bệnh viện. Đối với những bệnh nhân mà bệnh viện không giải quyết được thì có thể mời hắn đến hỗ trợ.
Trị bệnh cứu người, Trương Dương không hề từ chối, dù là ở bệnh viện nào cũng không thành vấn đề.


Vừa rời khỏi bệnh viện được hai ngày, Vương Thần liền gọi điện cho Trương Dương đến, chủ khách sạn đã không chịu nổi áp lực mà bán nhà hàng đi rồi.


Tổng tài sản khoảng ba triệu tệ. Vương Thần chỉ dùng có 120 triệu tệ đã giúp Trương Dương mua lại được. Lần này ông chủ kia đúng là sắp tức đến hộc máu.
Không chỉ như vậy, phần lớn tiền mà ông ta bán khách sạn được phải nộp tiền phạt.


Về chuyện của khách sạn này, Trương Dương cũng đã nói qua với Mễ Tuyết rồi.
Lần này Mễ Tuyết không phản đối, từ sau khi đi làm, cô cũng không muốn nhàn rỗi nữa. Làm bà chủ cũng được, ít nhất là không có sự trói buộc nào.


Còn Nam Nam và Tiểu Ngốc, nghe nói Trương Dương mua khách sạn, còn muốn giao cho ba cô kinh doanh, tất cả đều ngây người.


Lúc trước, hai người không phải không muốn mở một nhà hàng lớn. Nhưng đó đều là ảo tưởng, người làm thuê ở công ty mà muốn một ngày trở thành ông chủ thì cũng giống như một nhân viên quèn ngày nào cũng muốn làm lãnh đạo vậy, rốt cục cũng chỉ là ảo tưởng mà thôi.


Tuy nhiên ảo tưởng thì dù sao vẫn chỉ là ảo tưởng. Các cô không nghĩ rằng một ngày nào đó ảo tưởng này sẽ trở thành hiện thực.
Khi Trương Dương nói cho các cô tin này, các cô lập tức ngây người không nói gì, đây quả thực quá là bất ngờ.


Đương nhiên, Trương Dương không phải tặng không cổ phần cho các cô, tiền quy từ cổ phần ra sau này các cô đều phải trả. Đợi khi tra xong thì các cô mới chính thức trở thành bà chủ.


Cho dù như vậy, nhưng các cô cũng hiểu được rằng Trương Dương đang giúp đỡ mình, giống như Trương Dương đã cung cấp vốn cho các cô.
Tiếp đó, cả ba người đều tỏ ra rất hào hứng.


Việc kinh doanh của mình, và đi làm công cho người khác hoàn toàn không giống nhau. Tranh thủ lúc chưa khai giảng thì các cô muốn mở lại khách sạn, khôi phục hoạt động kinh doanh trước kia.
Sự phân phối cổ phần của khách sạn, Trương Dương cũng không hỏi đến, hoàn toàn là do ba cô nàng tự thương thảo với nhau.


Cuôi cùng Nam Nam và Tiểu Ngốc đều quyết định, mỗi người chỉ giữ hai mươi phần trăm cổ phần, còn lại sáu mươi phần trăm do Mễ Tuyết giữ. Mễ Tuyết chiếm cổ phần nhiều nhất, đương nhiên là bà chủ chính.
Hai người kia mỗi người được hai mươi phần trăm là đã mãn nguyện lắm rồi.


Đây là khách sạn có giá trị ba triệu, cho dù là hai mươi phần trăm thì cũng là một số tiền rất lớn rồi. Các cô thật không ngờ lại có một ngày mình lại có trong tay nhiều tiền như vậy.


Đối với người của khách sạn mà nói, bọn họ càng mơ hồ hơn, bởi vì họ được chứng kiến một chuyện hết sức thần kỳ.
Khách sạn đang làm việc, đột nhiên bị niêm phong, trong số họ còn có rất nhiều người chưa lấy tiền lương.


Trong khi mọi người tưởng rằng mình sắp thất nghiệp, lại còn mất toi cả tháng lương thì đột nhiên nhận được thông báo đi làm lại, còn phát bổ sung tiền lương nữa.


Sau khi trở lại họ mới phát hiện, hai đồng nghiệp trước kia của mình, người đã bị quấy rối thì bây giờ lại biến thành bà chủ của bọn họ.


Đang là đồng nghiệp đột nhiên biến thành bà chủ của mình, điều này khiến cho rất nhiều người có cảm giác không thể chấp nhận được, cũng có không ít người tỏ ra ghen tị.


Bọn họ hy vọng rằng một ngày nào đó mình cũng sẽ được như vậy, có một người bạn tốt đến giúp họ trở thành những ông chủ lớn.


Giúp Nam Nam và Tiểu Ngốc xong, Trương Dương lại giúp đỡ Hồ Hâm và Cố Thành, khiến hai người bọn họ có thể tiến nhanh hơn một chút, để khỏi bị Nam Nam và Tiểu Ngốc đá.


Trương Dương đầu tư cho bọn họ, mở một công ty hậu cần, đầu tư không lớn, nhưng so với việc trước đây hai người chỉ lái xe chở hàng nhỏ thì còn mạnh hơn gấp nhiều lần.


Điều này cũng khiến cho hai người càng cảm kích Trương Dương hơn. Bọn họ hiểu, nếu không có sự giúp đỡ của Trương Dương thì bọn họ căn bản sẽ không có cơ hội mở công ty sớm như vậy.


Đương nhiên, khoản tiền này bọn họ cũng phải trả, hơn nữa tiền lãi còn cao hơn cả ngân hàng thì Trương Dương cũng không phải là giúp đỡ không cho bọn họ.
- Anh, xin lỗi, lâu vậy rồi giờ mới đến cảm ơn các anh được.


Trong khách sạn của Mễ Tuyết, Trương Dương giơ chén rượu nói với mọi người. Tô Triển Đào, Long Thành, Hoàng Hải và Lý Á đều có mặt, Dương Linh cúi đầu thì thầm với Mễ Tuyết.
Mấy ngày nay đều bận rộn, đến giờ Trương Dương mới có cơ hội cảm ơn mọi người.


- Cậu cũng biết muộn à, vậy phạt ba chén rượu đi.
Tô Triển Đào ha hả cười một tiếng, Trương Dương có chút sững sờ, bất đắc dĩ nhìn chén rượu trên tay, và chai rượu bên cạnh nữa.


Một chén đã khó rồi, đằng này những ba chén… Đây là loại rượu trắng rất nặng, cho dù tửu lượng của Trương Dương có tốt đến mấy thì cũng khó mà uống liền một lúc được.
- Người ta đã có thành ý như vậy rồi mà anh còn đòi phạt, phải phạt anh mới đúng ấy.


Dương Linh ngẩng đầu, chủ động giúp Trương Dương giải vây. Cô vừa lên tiếng, Tô Triển Đào lập tức cúi đầu, bây giờ lời nói của cô, Tô Triển Đào không dám không nghe.
- Tô công tử, việc phạt thì thôi đi, tôi nghĩ nếu Trương Dương có thời gian thì để cậu ấy đi cùng với chúng ta.


Hoàng Hải cũng nói giúp Trương Dương vài câu, tuy nhiên lời của gã cũng khiến cho Trương Dương không hiểu ra sao cả.
- Cũng phải, nếu như Trương Dương đi cùng được, thì đồng nghĩa với việc chúng ta dẫn theo một thần y, không lo bị bệnh giữa đường.


Lời nói của Hoàng Hải khiến cho Tô Triển Đào gật đầu lia lịa, gã còn nhìn chằm chằm vào Trương Dương nói.
- Tô đồng ý, Trương Dương, cậu đã khai giảng đâu, chắc là có thời gian nhỉ?


Lý Á lập tức giơ tay đồng ý, đến Long Thành cũng gật đầu theo, tất cả đều nhìn Trương Dương chằm chằm.
- Đợi một chút, mấy người đang nói cái gì đó? Tôi có thời gian, nhưng mấy người làm tôi khó hiểu quá.


Trương Dương vội khoát tay, mấy người nói gì căn bản hắn nghe không hiểu, Mễ Tuyết cũng tỏ vẻ không hiểu, ngẩng đầu lên.


- Là như thế này, mấy ngày trước chúng tôi đã bàn với nhau là tự lái xe đi du lịch, lần này sẽ đi Dã Nhân Sơn. Nhưng phải ở đó một thời gian, do cậu bận nên chúng tôi cũng chưa kịp thông báo.
Hoàng Hải giải thích nói.


Nghe xong lời giải thích của gã, Trương Dương mới hiểu ra là mấy người này đang định tổ chức đi chơi.
Tự lái xe đi du lịch rất phổ biến, rất nhiều người thích đi kiểu này.


Tuy nhiên bọn họ tổ chức và người ta tổ chức là hoàn toàn khác nhau. Nói trắng ra đây là một đám công tử không biết tiêu tiền vào đâu, bỗng nhiên nổi hứng lên. Bọn họ đâu chỉ muốn tự lái xe đi du lịch không mà còn muốn vào rừng săn thú nữa.


Dã Nhân Sơn là một dãy núi nguyên thủy, nghe nói ở đây xuất hiện Dã nhân cho nên mới có tên như vậy. Còn rất nhiều chuyện thần bí về nó nữa. Dã Nhân Sơn cách Trường Kinh chừng hơn một ngàn km, lần này mấy người bàn bạc nhau chính là muốn đi đến chỗ này.


- Không thành vấn đề, trước khi khai giảng về là được,
Nghe Hoàng Hải nói vậy, Trương Dương lập tức gật đầu.
Ngay từ lúc ở Hỗ Hải đoạt được Vô Ảnh, Trương Dương đã nghĩ đến việc vào núi thử vận may, xem có thể tìm được những loại thuốc quý nào không.


Hiện tại bọn họ muốn đi, vừa hay có thể tiện đường, cho dù không đoạt được bảo bối gì thì cũng có thể tìm được những dược liệu để điều chế thuốc.


Trương Dương ở kiếp trước đã từng vào rừng hái thuốc, có những loại căn bản không thể mua ngoài chợ được, mà phải tự mình đi thu thập.
- Được, Trương Dương đồng ý là tốt rồi, chúng ta mấy ngày sau sẽ xuất phát, trước khi đi tôi sẽ thông báo cho cậu.
Hoàng Hải cười nói.


Còn Tô Triển Đào thì lại cầm chén rượu lên cụng với Trương Dương, lần này gã cũng đi, gã không thích đua xe, nhưng lại thích vào rừng nguyên thủy để khám phá thám hiểm.


Buổi tối, Tô Triển Đào đã uống không ít, Mễ Tuyết tiện thể cũng tự kéo kinh doanh cho mình, mấy người đều đồng ý với Mễ Tuyết là sau này công ty có chiêu đãi gì thì sẽ đặt ở đây.


Khách sạn này tuy không được như Vọng Nguyệt Lâu nhưng dù sao cũng được coi là khách sạn xa hoa rồi, tiệc chiêu đãi của công ty tổ chức ở đây hoàn toàn không có vấn đề gì.


Đi vào rừng nguyên sinh thám hiểm thì cần phải chuẩn bị rất nhiều đồ, có Thần y như Trương Dương đi cùng, bọn họ cũng yên tâm hơn.