Thần Y Thánh Thủ

Chương 280: Chờ phá sản đi


Trương Dương kéo tay Mễ Tuyết, lôi nhanh vào bên trong cùng.
Bên trong có bốn người đàn ông trung niên đều đã say khướt. Bên cạnh có có mấy người đang kéo bọn họ, một trong số đó còn không ngừng nịnh hót với bọn họ.


Tiểu Ngốc ở trước mặt bọn họ, nhưng đang ngồi quỳ dưới đất, tay bưng mặt khóc ở đó.
Nam Nam ở bên cạnh đỡ cô đứng lên, còn đang nước mắt chảy vòng quanh. Đứng trước hai cô là một người phụ nữ chừng ba mươi tuổi, cũng đang nịnh nọt bốn gã kia.
- Tiểu Ngốc, Nam Nam, các bạn bị làm sao vậy?


Nhìn thấy bộ dạng của hai cô, mắt Mễ Tuyết lập tức đỏ hoe, chạy tới ngồi xổm trên mặt đất, đỡ Tiểu Ngốc đứng dậy.
Khi ngồi xổm xuống cô mới phát hiện một bên mặt của Tiểu Ngốc sưng húp, đỏ au, bên kia còn hằn vết tay, hiển nhiên là không phải bị đánh có một cái.


Quần áo Nam Nam bị xé rách toạc ra một chút, một tay đang kéo lại quần áo, một tay đỡ Tiểu Ngốc. Mặt của cô không sao nhưng quần áo trên người rõ ràng có dấu vết bị xé rách.
- Mễ Tuyết!
Nhìn thấy Mễ Tuyết, Nam Nam và Tiểu Ngốc oà lên khóc nức nở, hai cô trông vô cùng uất ức và tủi nhục.


Trương Dương cũng chú ý tới tình trạng của hai người. Hắn chỉ thoáng liếc nhìn qua là hiểu ra ngay. Nam Nam bị người khác xé rách quần áo, tuyệt đối không phải do cô tự xé.


Còn Tiểu Ngốc thì bị thảm hại hơn, bị đánh không chỉ một hai cái. Kẻ nào có thể xuống tay đánh đập những cô bé như Tiểu Ngốc như vậy thật là vô liêm sỉ và đáng giận.
- Là do ai đã làm?


Trương Dương đi về phía trước một bước, lạnh lùng hỏi một câu. Mấy người xung quanh đang khuyên bốn gã say kia, nghe thấy câu hỏi của Trương Dương đều sửng sốt.
Cả bốn gã say kia đều nhìn về phía Trương Dương.
- Tao đã làm đấy, thì đã làm sao?


Gã ở phía gần nhất ngẩng đầu lên, lảo đảo nhìn Trương Dương, vẻ mặt vênh váo đáp.


Mấy người bên cạnh gã đều có vẻ bất đắc dĩ, tiếp tục khuyên nịnh gã. Giọng điệu của mấy người này hình như là quản lý của nhà hàng. Gã kia được bọn họ gọi là Lương tổng, cũng không biết gã Lương tổng này làm gì.
- Thừa nhận là tốt rồi!


Trương Dương khẽ gật đầu nói, đột nhiên nhấc chân lên đạp một phát ở giữa bụng người này.


Gã này còn kêu không ra tiếng, cả người ngã nhào về phía sau. Đừng chỉ nhìn vẻ thư sinh của Trương Dương, hắn có sức khoẻ kinh người, một cú đạp đã khiến gã bay ra ngoài về phía sau, còn va chạm mấy người nữa.


Chỉ đá một cước, Trương Dương vẫn chưa dừng lại, liền đi tới, tóm lấy cổ áo của gã, dùng một bàn tay nhấc bổng gã lên.
- Bốp bốp bộp bộp…
Trương Dương đánh từ trái qua phải liên tùng tục. Mấy cái bạt tai này của Trương Dương đều rất nặng tay.


Sau khi Trương Dương thả tay ra, gã kia người mềm nhũn ngã xuống đất, miệng hộc máu liên tục, còn nôn ra các thứ đã ăn lẫn máu tươi.
Mấy cái bạt tai này của Trương Dương rất hiểm độc đấy, đã đánh gãy hết răng cửa của gã này.


Bất kể là kiếp trước hay là hiện tại, Trương Dương đều là người ân oán phân minh. Tiểu Ngốc và Nam Nam là bạn bè của hắn, bất kể là ai, cũng không thể ức hϊế͙p͙ bạn của hắn, ức hϊế͙p͙ các cô chẳng khác nào ức hϊế͙p͙ chính hắn.


Hơn nữa, Trương Dương cũng cực kỳ khinh thường kẻ đánh phụ nữ, mượn rượu uống say rồi đánh đập phụ nữ, còn xé quần áo người ta. Đổi lại là bình thường mà hắn gặp phải thì đều phải ra tay một phen, lại càng không cần phải nói người bị hại lại là Nam Nam và Tiểu Ngốc.


Mấy cú đánh của Trương Dương cũng khiến cho mọi người có mặt ở đó bừng tỉnh.


Ba gã đàn ông say rượu kia cũng la oai oái đánh về phía Trương Dương. Trương Dương cũng không khách khí, một tay đưa lên là một tên lật người ngã xuống đất, hai cái bạt tai dữ dội là hai gã say kia được đãi ngộ giống bạn của chúng.
Gã nào cũng hộc máu mồm, rơi rụng cả răng cửa.


Long Phong lúc này cũng đỗ xe xong, đi từ bên ngoài vào, cau mày đứng ở phía sau, nhưng gã cũng không hề hành động.
Mấy người trước mặt kia không có bất kì sự uy hϊế͙p͙ nào đối với Trương Dương. Hơn nữa Trương Dương bây giờ cũng đã tẩn bọn họ.
- Cậu, sao cậu có thể tuỳ tiện đánh người?


Người đàn ông vẫn luôn miệng khuyên mấy gã kia lúc nãy ngẩng đầu lên, hoảng sợ nhìn Trương Dương, run rẩy nói.
Trương Dương trẻ tuổi, nhưng ra tay hiểm độc, đến đây đã đánh ngã bốn gã này và cũng đều đánh đập tơi bời như vậy.
- Ông là ai?


Trương Dương ngẩng đầu nhìn ông ta một cái, thản nhiên hỏi.
- Tôi là chủ nhà hàng. Cậu có biết người bị cậu đánh là ai không?
Gã này vừa tức vừa giận, lớn tiếng nói. Những nhân viên khác của nhà hàng cuối cùng cũng phản ứng lại, đỡ cả bốn gã say kia lên.


- Ông chủ? Tốt lắm, tôi hỏi tình hình bạn của tôi trước. Nếu vì các ông mà khiến bạn tôi phải chịu ấm ức thì ông chủ như ông hãy chờ phá sản đi.
Trương Dương nhìn ông ta một cái, nói xong không đợi ông ta phản ứng, trực tiếp ngồi xổm người xuống, xem xét tình trạng của Tiểu Ngốc.


Xem ra Tiểu Ngốc bị thương hơi nặng, mặt sưng húp, đỏ lựng lên, khoé miệng còn vương chút máu.
Nhìn kĩ một chút, thấy Tiểu Ngốc chỉ bị thương ngoài da, Trương Dương nhẹ nhàng thở hắt ra, rồi hướng về phía Nam Nam ở bên cạnh hỏi vài câu, hỏi các cô rốt cuộc xảy ra chuyện gì.


Những nhân viên bảo vệ xung quanh đều nhìn hắn chằm chằm. Khi nhân viên nhà hàng của mình bị đánh thì bọn họ không hề tích cực như vậy, bây giờ thì trái ngược, đang căng thẳng nhìn Trương Dương.
Nam Nam từ từ nói, cuối cùng bọn Trương Dương cũng đã hiểu chuyện là như thế nào.


Bốn khách hàng này đã đến từ trưa. Bọn họ uống rượu suốt từ trưa, đến bây giờ vẫn chưa chịu đi.
Khách hàng không về thì nhân viên phục vụ cũng không được nghỉ, người phục vụ chính là Nam Nam.


Mấy người này cũng không phải hạng tốt đẹp gì, uống nhiều rượu quá thì hoá phởn lên não, đưa rượu cho Nam Nam, bắt Nam Nam tiếp rượu mua vui.
Yêu cầu như thế này tất nhiên Nam Nam không đồng ý, kết quả là cô bị đánh, thậm chí còn bị họ sàm sỡ.


Tiểu Ngốc vẫn ở đó cùng Nam Nam, nghe thấy trong phòng có gì không ổn liền lao vào, còn gọi người và cứu được Nam Nam ra.
Nhưng tính tình Tiểu Ngốc rất nóng nảy, giống như Hồ Hâm. Cô đã mắng chửi những gã này tại trận, còn nói phải báo cảnh bắt bọn họ.


Cô vừa chửi đã chọc giận mấy gã này. Một trong số đó đã đánh cô một cái bạt tai. Tiểu Ngốc đánh lại và đánh nhau với gã. Tiểu Ngốc dù sao cũng là con gái yếu đuối, làm sao có thể đánh thắng được gã.


Có đánh nhau nên càng lớn chuyện, nhân viên bảo vệ nhà hàng vội vàng hộ tống Tiểu Ngốc và Nam Nam ra bên ngoài. Không ngờ mấy gã này còn đuổi theo, nói Tiểu Ngốc và Nam Nam gây sự với bọn họ. Sau đó ngay trước mặt mọi người, một gã đã đánh Tiểu Ngốc một cái bạt tai nữa.


Sở dĩ lần này Tiểu Ngốc không đánh lại mà chỉ khóc ở đó, chính là vì giám đốc của nhà hàng đang khuyên cô. Người đánh cô có lai lịch không đơn giản, tuy chỉ là kinh doanh một công ty nhỏ nhưng gã lại là em trai ruột của Phó chủ tịch quận.


Phó chủ tịch quận quản lý lĩnh vực y tế, giáo dục. Nếu nhà hàng của bọn họ thật sự không dám đắc tội với những người như vậy, người ta nói có thể niêm phong nhà hàng này lại cũng không phải là nói khoác.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao ông chủ nhà hàng kia lại kích động như vậy.


- Khốn kiếp, ỷ có quan hệ có thể tùy tiện ức hϊế͙p͙ người, tùy tiện đánh người được sao?


Mễ Tuyết chảy nước mắt, khóc cùng với Nam Nam và Tiểu Ngốc ở đó. Cô thực ra có được gia cảnh tốt, nhưng gia đình của cô được giáo dục tốt, bố mẹ cô chưa bao giờ làm những chuyện dựa vào quyền lực mà ức hϊế͙p͙ kẻ khác.
- Nam Nam, kẻ nào dám xé quần áo của em?


Trương Dương càng nóng mặt tức giận hơn, trước chỉ là đoán, không ngờ vấn đề nghiêm trọng như vậy.
Lại còn sàm sỡ Nam Nam, đây không còn là ức hϊế͙p͙ người khác nữa mà là phạm tội, cưỡng ɖâʍ không thành. Hỡn nữa người bị hại còn là bạn của hắn.


Trương Dương là bác sĩ, nhưng cũng không phải là thánh. Hắn là người có thù tất báo, những người đắc tội hắn lúc trước đều không có kết quả tốt đẹp gì.
Bây giờ mấy gã kia đắc tội với bạn bè của hắn thì kết cục cũng giống như vậy thôi.


Nam Nam chỉ vào gã thứ nhất bị Trương Dương đánh, nói gã chính là Lương Tổng, em trai của Phó Chủ tịch quận và cùng chính là người đã xé quần áo của cô.
Trương Dương đi qua, đúng lúc gã vừa ngẩng đầu, nói hổn hển, hoảng sợ gào to lên.


Trương Dương không để ý tới gã, lấy ra hộp kim châm cứu ra, đâm mấy kim lên trên người gã.
Khi Trương Dương đâm kim, gã kia tránh né theo phản xạ, tiếc là gã muốn tránh được bàn tay Trương Dương chỉ là hi vọng hão huyền.


Sau khi châm vài kim, Trương Dương rút kim ra, không thèm để ý đến ánh mắt của những người xung quanh.
Mấy nhát kim này, Trương Dương đã hoàn toàn cắt dương mạch của gã này, sau này đừng hòng mơ tưởng đến cuộc sống chăn gối nữa, trừ phi gã làm phẫu thuật thay đổi giới tính, biến thành đàn bà.


Mấy nhát kim này, cho dù mọi người có nhìn thấy thì hắn cũng không sợ. Pháp y cũng đừng hòng giám định được nguyên nhân là do hắn làm vì không có chứng cớ, không ai làm gì được hắn.


Dựa vào y thuật của Trương Dương thì có thể đứng đầu cả nước, hắn ra tay chẳng sợ công khai, người khác cũng chẳng làm gì nổi hắn.
Gã này tuy đáng đánh, nhưng tội không đáng chết, biến gã thành thái giám là sự trừng phạt tốt nhất rồi.


Sau khi châm cứu xong, khi đứng lên Trương Dương lại đá gã một cước, khiến gã lại rú lên thảm thiết.
- Cậu, cậu…
Ông chủ nhà hàng sợ hãi nhìn Trương Dương, giơ tay lên nói lắp bắp không thành câu.
- Nhớ kỹ những lời tôi vừa nói, chuẩn bị mà chờ phá sản đi!


Trương Dương trừng mắt lườm ông ta một cái nói. Không có ông chủ này dung túng, Nam Nam và Tiểu Ngốc cũng sẽ không bị thê thảm như vậy. Nếu bọn họ ngăn cản ngay từ đầu, Trương Dương tin rằng các nhân viên bảo vệ tuyệt đối có thể ngăn được bốn tên kia, căn bản sẽ không thể nào khiến Tiểu Ngốc bị đánh tiếp lần nữa.


Những người bảo vệ này không che chắn mà còn lôi kéo Tiểu Ngốc không cho cô đánh lại, chính là kết quả của sự sai bảo của ông chủ nhà hàng này.
Làm cho lão ta phá sản, Trương Dương thật sự có thể làm được.


Không nói là sử dụng những quan hệ kia, Trương Dương chỉ cần lặng lẽ bỏ chút thuốc vào đồ đạc ở đây đã có thể làm thay đổi hoàn toàn hương vị của thức ăn. Bất kể bọn họ làm như thế nào thì hương vị cũng sẽ không ít đi, nhưng ăn vào sẽ khiến người ta nhiễm bệnh.


Trương Dương không sẽ vì trả thù riêng mà đi hại người vô tội.


Chỉ cần mùi vị không tốt là được, đồ ăn của nhà hàng không ngon thì còn ai muốn đến ăn nữa, dần dà việc kinh doanh của lão ta tất nhiên sẽ sa sút, rồi phải đóng cửa. Bi kịch mà lão ta bị Trương Dương dựng nên, phá sản chỉ là chuyện sớm hay muộn thôi.


Đương nhiên, Trương Dương còn có cách xử lý khác đơn giản hơn là bảo anh Long đến chặn ở cửa nhà hàng của lão ta.


Tin rằng Trương Dương đã nói ra thì anh Long kia không dám không đến. Anh Long sợ hắn nhưng lại vô cùng có uy đối với những người làm ăn buôn bán. Có người xã hội đen chặn cửa một thời gian thì việc kinh doanh của lão ta coi như cũng xong rồi.


Nhưng Trương Dương cũng sẽ không làm như vậy, cách làm này dù sao cũng khiến hắn có cảm giác hơi bỉ ổi.
Tiếng xe cảnh sát ở bên ngoài vang lên inh ỏi. Khi Tiểu Ngốc bị đánh lúc trước thì không ai báo cảnh sát, Trương Dương vừa đánh người, người của nhà hàng đã lập tức báo cảnh sát.


Từ điểm này cũng có thể nhận ra Trương Dương không nghĩ oan cho bọn họ.
Rất nhiều cảnh sát từ bên ngoài chạy đến. Nhìn thấy người dẫn đầu đội cảnh sát kia, Trương Dương ngây người ra, miệng há to vì ngạc nhiên.