Thần Y Thánh Thủ

Chương 252: Khẩn cấp cứu chữa


Hiện trường khá hỗn loạn, cũng không ai biết tại sao bảy chiếc xe này lại đâm vào nhau, còn nghiêm trọng như vậy.
Sau khi Trương Dương đến, đầu tiên nhìn thấy Lý Á đang nằm ở đó. Lý Á hòa toàn tỉnh táo, cô gái bên cạnh anh ta cũng đã tỉnh lại, có chút kinh hãi quá độ, đang khóc nức nở.


Xe của anh ta ở bên ngoài cùng, là bị xe khác kéo lật, lúc này bị thương cũng xem là nhẹ nhất.
Trương Dương cẩn thận quan sát tình hình, trong lòng cũng khẽ thở phào.


Cánh tay anh ta bị gãy, gãy xương sườn, may là chưa gãy rời ra, vết thương kiểu này chịu khó tĩnh dương, nghỉ ngơi một thời gian là có thể bình phục.
Cô gái bên cạnh hắn trên đùi bị xước một vết lớn, đầu bị đập xuống, trên người cũng không gặp trở ngại lớn gì, hai người coi như khá may mắn.


Giúp bọn họ cầm máu, Trương Dương lập tức tới bên cạnh Long Thành.
Tình trạng của Vương Thần thảm hại nhất. Chân anh ta rõ ràng bị biến dạng, xương đùi gãy, trên người cũng đang chảy rất nhiều máu, sắc mặt lúc này biến thành vàng như nến.
- Trương Dương, mau, mau đến xem Vương Thần.


Long Thành nhìn thấy Trương Dương, lập tức đứng lên kéo Trương Dương tới. Hiện tại Trương Dương chính là hy vọng lớn nhất của anh ta.
Anh ta biết y thuật của Trương Dương rất giỏi, lúc trước Trương Dương từng xem bệnh cho từng người bọn họ, nói đúng cả.


Đáng tiếc anh ta cũng không rõ khả năng của Trương Dương trong những tình huống khẩn cấp như này. Tuy nhiên trước khi xe cứu thương đến, anh ta chỉ có thể trông cậy vào Trương Dương. Thằng ngốc cũng nhìn ra tình trạng của Vương Thần rất không tốt.
- Thành ca, anh yên tâm, tôi sẽ cố hết sức.


Trương Dương vẻ mặt có chút ngưng trọng. Tổn thương của Vương Thần thật sự rất nặng, nhìn bộ dạng của anh ta đã đến lúc hấp hối sắp chết rồi.
Nắm lấy tay Vương Thần, Trương Dương càng nhíu mày chặt hơn.


Mạch đập của Vương Thần rất mong manh, thân thể của anh ta có nhiều chỗ bị gãy xương, ngoài ra còn bị nội thương không nhẹ, trong cơ thể còn tụ huyết.


Với tình huống này, anh ta căn bản không có khả năng chống chọi cho tới lúc xe cứu thương tới. Cho dù xe cứu thương tới, anh ta chắc chắn cũng không cầm cự được cho tới lúc tới bệnh viện. Anh ta bị thương quá nặng.
Thấy Trương Dương cau mày, Long Thành có chút khẩn trương, vội vàng hỏi:


- Trương Dương, rốt cuộc thế nào rồi?
Trương Dương không nói gì, đột nhiên giơ ngón tay ra, nhéo hai cái thật mạnh trên cổ Vương Thần.
Hắn lại nhanh chóng mở túi vải ra, lấy hộp châm, lấy châm đã khử trùng ra ghim vào người Vương Thần.


Lúc này, hắn ước chừng đâm tới bốn mươi chiếc châm. Ghim tất cả châm vào, trên người Vương Thần kim châm đều rung lên.
Sau khi làm xong mấy việc này, trán Trương Dương cũng toát đầy mồ hôi nóng, còn may hắn tới kịp, tính mạng Vương Thần tạm thời được bảo toàn.


Tuy nhiên cũng chỉ là bảo toàn được, nhưng nhiều nhất cũng chỉ được mấy tiếng, thương thế của anh ta thực sự quá nặng.
Lấy ra một viên sâm hoàn ngàn năm, Trương Dương không chút do dự trực tiếp nhét vào miệng Vương Thần.


Thương thế của anh ta quá nặng, bản thân lại yếu. Điều này khiến anh ta càng gặp nguy hiểm hơn. Lúc này thuốc bình thường không có tác dụng gì với anh ta, cũng chỉ có bảo bối cấp linh dược như sâm hoàn ngàn năm mới có thể có tạc dụng.
- Ba ba ba.


Trương Dương đột nhiên đập vào những chỗ không có châm trên cơ thể anh ta, mỗi tiếng đều rất vang.


Chỉ trông vào sâm hoàn ngàn năm cũng chưa đủ, tụ huyết trong cơ thể anh ta còn có nội thương nhất định phải mau chóng xử lý. Bằng không cũng sẽ phiền phức lớn. Hiện tại Trương Dương không có điều kiện giải phẫu, chỉ có thể dùng nội kình của mình cưỡng ép tan tụ huyết.


Mỗi lần vỗ, đều là hắn đang dùng nội kình tìm kiếm căn nguyên của tụ huyết, và trợ giúp anh ta duy trì sự ổn định của nội tạng.


Mỗi cái vỗ, trán Trương Dương xuất hiện thêm rất nhiều mồ hôi. Vỗ ước chừng vài chục cái, Trương Dương mới thở hắt ra, tụ huyết trong cơ thể Vương Thần rút cục được hắn tìm được làm tan ra và khống chế, sẽ không nguy hiểm tới tính mạng nữa.


Trương Dương thở hắt ra, trên đầu một mảng sương trắng bay.
Đây là nguyên nhân của việc nội kình tiêu hao quá lớn, tổn thương của Vương Thần thật sự quá nặng, Trương Dương cũng chỉ có thể làm như vậy mới có thể cứu anh ta.
- Tia Chớp, cắn anh ta một cái.


Trương Dương đột nhiên nói một câu, Tia Chớp và Vô Ảnh vẫn luôn đi theo hắn. Lúc hắn cứu người hai con vật liền lẳng lặng ngồi cạnh.
Chúng biết Trương Dương đang làm chuyện nghiêm túc.


Nghe thấy Trương Dương sai bảo, Tia Chớp rõ ràng sửng sốt. Tuy nhiên rất nhanh nhảy tới trước cánh tay Vương Thần, cắn một miếng trên cánh tay anh ta.
Trên cánh tay Vương Thần lập tức lộ ra vết răng mờ mờ, làn da ở đó cũng nhanh chóng biến thành màu đen.


Bệnh nặng cần thuốc nặng, trọng thương cũng vậy. Trương Dương dùng phương pháp lấy độc trị độc để kích thích tiềm năng trong bản thân Vương Thần. Cũng chỉ có độc tố trí mạng bên ngoài mới có thể khiến tất cả khả năng của cơ thể anh ta phát huy tốt nhất.


Anh ta vừa ăn sâm hoàn ngàn năm. Độc tố của Tia Chớp ngay lập tức không thể khiến anh ta chết. Hơn nữa, Trương Dương cũng có thuốc giải, châm của Trương Dương còn đang ghim trên người anh ta, có sự bảo đảm từ nhiều phương diện.


Tuy nhiên làm như vậy vẫn còn có chút mạo hiểm. Đáng tiếc lúc này Trương Dương cũng không có phương pháp tốt hơn. Mạng nhỏ của anh ta chín phần đã tới cầu Nại Hà, chỉ còn lại một hơi thở, chỉ có thể như vậy.


Sau khi khối màu đen khuếch tán, Trương Dương lập tức cho Vương Thần uống thuốc giải, còn cho anh ta uống hai viên giải độc đan.


Đây là lúc Trương Dương rảnh rỗi, tập trung nghiên cứu giải độc đan đối với độc của Tia Chớp. Là để phòng trường hợp ngoài ý muốn, Tia Chớp cắn người, hắn có thể phản ứng kịp thời.


Sau khi uống giải độc đan, hô hấp của Vương Thần cũng dần ổn định, chỉ có điều sắc mặt trắng bệch vì mất quá nhiều máu.
Tuy nhiên tính mạng của anh ta thì xem như hoàn toàn được bảo đảm. Sau đi tới bệnh viện giải phẫu nối xương, nghỉ ngơi mấy tháng sẽ không sao.


Tổn thương xương của anh ta, Trương Dương cũng không có cách giúp anh ta khôi phục trở lại bình thường.
Trương Dương làm hết thảy những điều này, hắn cũng không phát hiện, Long Thành đứng bên cạnh đã há hốc miệng, khuôn mặt kinh hãi.


Chính vừa rồi lúc Trương Dương chữa bệnh cho Vương Thần, Long Thành rút cục có thể chắc chắn, Trương Dương cũng là người có nội kình.


Hơn nữa nội kình của Trương Dương mạnh hơn mình nhiều. Có thể biến nội kình hùng mạnh hóa thành sương trắng, toát ra từ đỉnh đầu, đây là việc vài tiền bối quan trọng trong gia tộc cũng nhất định không làm được.


Anh ta không biết nội kình của Trương Dương mạnh như nào, nhưng anh ta hiểu, mười mình cũng không địch được Trương Dương.
Khó trách lúc anh ta và Trương Dương bắt tay nhau lại có cảm giác như vậy. Thì ra Trương Dương là một cao thủ giấu tài, lợi hại hơn nhiều so với mình.


Chỉ có điều anh ta cũng có chút nghi hoặc, dựa vào tuổi của Trương Dương, cho dù hắn bắt đầu tu luyện từ tong bụng mẹ cũng không thể lợi hại như vậy được. Anh ta thật sự không rõ Trương Dương rốt cuộc làm thế nào có được nội kình cao cường như vậy.
- Trương Dương, mau, mau đến xem Hoàng Hải.


Tô Triển Đào ở bên cạnh kêu to với Trương Dương. Hummer của Hoàng Hải mới được lật lại, người cũng được cứu ra khỏi xe rồi.
Anh ta cũng hôn mê, xe của anh ta lăn mấy vòng, lăn đến khe bên đường, cũng là người khó cứu nhất.


- Thành ca, đừng để người khác động vào anh ta, đợi xe cứu thương tới thì tính tiếp, tôi đi rồi lập tức quay lại.
Trương Dương vội vàng chạy tới, máu trên người Hoàng Hải không nhiều lắm, thân mình cũng không có ngoại thương hay gãy xương rõ ràng, chỉ là cả người hôn mê bất tỉnh.


Sau khi cứu anh ta ra, Tô Triển Đào lập tức vội vã gọi Trương Dương. Anh ta là người rõ ràng nhất y thuật của Trương Dương, cũng là người có lòng tin với Trương Dương nhất.
Xem mạch, cẩn thận quan sát tình hình của Hoàng Hải, Trương Dương lập tức thở phào.


Hoàng Hải bị choáng vì chấn động kịch liệt, thân mình không gặp trở ngại gì lớn, đương nhiên nhất định sẽ có chút nội thương, nhưng cũng không trí mạng.
Trương Dương bất cứ lúc nào cũng có thể để anh ta tỉnh lại.


Đương nhiên xét thấy sau khi tỉnh lại sẽ rất đau, hơn nữa còn khó chịu. Trương Dương liền chưa đánh thức suy nghĩ trong đầu anh ta, hôn mê không nhất định là chuyện không hay. Ít nhất lúc này sẽ không đau đớn quá.
So với Vương Thần, anh ta cũng nhẹ hơn nhiều rồi.


Nửa bàn chân của Vương Thần đã bước tới quỷ môn quan, cuối cùng là do Trương Dương dùng linh dược và độc tính của Tia Chớp, cứu anh ta. Nếu không có linh dược và Tia Chớp, Trương Dương cũng không đảm bảo cứu được anh ta.
Coi như tiểu tử này mạng lớn, lần này đúng lúc Trương Dương đi theo.


Sau khi ba người họ không sao, Trương Dương lập tức tới những chỗ khác.
Lần này là bảy xe đâm liên hoàn, đều là tốc độ rất nhanh, sau đó bảy xe đâm vào nhau, kết quả có thể tưởng tượng ra được.
Hắn đi đến chiếc Ferrari bên cạnh đầu tiên.


Thi công tử đang ở đây, anh ta đang khẩn trương nhìn một cô gái, cô gai này chính là Thiệu Ngọc Bình.
Tình trạng của Thiệu Ngọc Bình cũng tương đối. Nửa mặt đều là máu, trán băng gạc cũng bị máu nhuộm đỏ tươi, cả người hôn mê ở đó.


Nhìn bộ dạng này của cô, trong lòng Trương Dương đã thở dài. Cô bé này gần đây thời vận không ra sao, hình như có duyên với tai nạn xe cộ, tai nạn xe mới mấy ngày trước, lần này lại thêm một trận nữa.


Nghĩ thầm trong lòng, tay Trương Dương cũng không dừng lại, lập tức ngồi xổm xuống kiểm tra tình trạng của cô.
Bất kể cô gái đó có đối xử như nào với mình, hiện tại cô ta là người bệnh, là người bị thương. Trương Dương là bác sĩ, cứu người là chuyện hắn nên làm.


Tuy nhiên hắn cũng không phải không ích kỷ. Bằng không cũng sẽ không cứu chữa xong cho người của mình trước, rồi mới đến xem tình hình mấy người này.
Thấy có người chạm vào Thiệu Ngọc Bình, Thi công tử sững sờ.
- Trương Dương.


Quay đầu nhìn thấy là Trương Dương, Thi công tử kinh ngạc kêu lên một tiếng. Trương Dương gật gật đầu không nói gì, đặt ngón tay lên cổ tay Thiệu Ngọc Bình.
Xem mạch một lúc, Trương Dương lại nhìn mắt và những chỗ khác trên cơ thể cô, cuối cùng khẽ lắc đầu.


Lần này cô không may mắn như lần trước. Lần trước chỉ là bị thương chút ở ngoài da, lần này sẽ phải mất một thời gian nằm trên giường bệnh. Trên người cô có ít nhất ba chỗ bị gãy xương, ngoài ra cô còn bị tụ huyết và nội thương.


May là lần này đầu cô không có vấn đề gì lớn, không giống lần trước bị đập vào đầu.
- Thi công tử, anh đỡ cô ấy, tôi tới giúp cô ấy loại bỏ tụ huyết.


Trương Dương khẽ nói một câu, cẩn thận nâng Thiệu Ngọc Bình dậy, trên tay hắn đã hết ngân châm rồi, cũng chỉ có thể thuần túy dùng nội kình để giúp cô.
- Cậu, cậu biết những cái này?
Thi công tử có vẻ rất kinh ngạc, lúc dang tay đỡ lấy em họ mình, còn khẽ hỏi một câu.


Trương Dương mỉm cười nói:
- Thật ra tôi vốn là học ngành y, bây giờ đang thực tập ở bệnh viện.
Nói xong, hắn trực tiếp dùng bàn tay đặt vào sau lưng Thiệu Ngọc Bình.


Thương thế của cô không nghiêm trọng như của Vương Thần, tụ huyết cũng không nhiều như vậy. Trương Dương hoàn toàn có thể dùng nội kình giúp cô ép ra.


Tay Trương Dương, tựa như võ lâm cao thủ chữa bệnh cứu người trong TV. Bàn tay đặt trên người Thiệu Ngọc Bình, không lâu sau, đầu Trương Dương lại từ từ tỏa ra một tia sương trắng.
Nhìn thấy cảnh này, Thi công tử miệng há hốc, lớn đủ để nhét vừa một quả trứng gà.


Sắc mặt Thiệu Ngọc Bình cũng rấn lộ ra vẻ đau đớn, không lâu sau, cô há miệng phun ra một miệng máu đục, cả người cũng từ từ tỉnh lại.
- Ngọc Bình, em tỉnh rồi, em không sao chứ?
Thấy Thiệu Ngọc Bình tỉnh lại, Thi công tử bất chấp sự kinh ngạc vừa rồi, lập tức vui sướng kêu lên, còn khẽ hỏi.


- Em đau quá, em không nhúc nhích được rồi, anh họ, vừa rồi có chuyện gì thế?
Thiệu Ngọc Bình rõ ràng còn có chút mơ hồ. Chuyện tai nạn trong nháy mắt trước đó cô có chút không nhớ rõ.


Cô không nhớ rõ, tuy nhiên, có người khác nhớ rõ. Lúc Trương Dương lục tục xem xét những người khác, ngoài Lý Á còn có một người khác, từ từ kể lại chuyện xảy ra vừa rồi.
Bảy chiếc xe, bốn là người của Cổ Phương, ba người còn lại là bọn Lý Á.


Lão đại của mỗi phe đều đang cạnh tranh ở phía trước, bọn họ thì ở phía sau vây đánh. Ba đấu với bốn, bọn Lý Á phải chịu thiệt thòi. Nhưng bọn họ thường xuyên chơi đua xe, kinh nghiệm sẽ phong phú hơn mấy người kia.
Vậy cũng coi là bù vào việc số lượng không cân bằng.


Bảy chiếc xe long tranh hổ đấu, không ai nhường ai, gắt gao đi theo.
Bốn chiếc xe kia cũng giống lúc nãy vây lấy Long Thành, đều lao như điên để chặn bọn họ, khiến người có kĩ thuật tốt một chút như Hoàng Hải cũng không thoát ra được, không có cách để đuổi kịp giúp đỡ Long Thành.


Đuổi không kịp, giữ ổn định một chút cũng được, dù sao bọn họ cũng coi như là đã vây được đám người của đối phương lại.


Đáng tiếc Vương Thần là một người tính tình nôn nóng. Anh ta không muốn bị đối phương làm vướng chân, càng không muốn bị mấy người đua xe lần đầu ép, điều này đối với anh ta mà nói là một điều sỉ nhục.
Trong lúc sốt ruột, anh ta quyết vượt lên như Long Thành khi trước.


Muốn chơi phải chơi độc, anh ta không quan tâm sự nguy hiểm của việc đụng xe, bắt đầu vọt mạnh lên.


Đáng tiếc trình độ của anh ta không bằng Long Thành, lực khống chế lại kém hơn rất nhiều, xe cũng không to như Land Rover cả Long Thành. Anh ta không khống chế được, trực tiếp xoắn vào với chiếc xe phía trước, chiếc xe lúc đó nằm ngang.


Việc xe anh ta xoay ngang không vội, những xe ở phía sau trực tiếp đâm vào thân xe của anh ta, khiến chiếc xe tách thành hai nửa.
May là xe phía sau đánh tay lái, không đâm vào vị trí lái. Bằng không Vương Thần căn bản không chống đỡ được đến lúc Trương Dương đến, đã phải tới địa phủ uống trà rồi.


Ba chiếc xe vừa đụng vào nhau, tất cả đều bay. Tốc độ của mọi người vốn nhanh, bốn chiếc xe khác theo sát phía sau đều lập tức xui xẻo, tất cả đều bị đâm văng ra ngoài.


Mấy chiếc xe còn ma sát trên mặt đất nảy lửa. Chính là lúc những tia lửa này thu hút sự chú ý của Long Thành và Cổ Phương phía trước, cuối cùng dừng lại bắt đầu cứu người.
Lúc mọi người hiểu ra mọi chuyện, Trương Dương cũng xem xét tình hình mấy người còn lại.


Mấy người còn lại, có hai người khá nghiêm trọng, trên tay Trương Dương đã không còn ngân châm, chỉ có thể trước tiên hao tổn chút nội kình giúp bọn họ chống đỡ.
Làm xong mấy việc này, lúc Trương Dương mệt sắp không ổn rồi, thì xe cứu thương cuối cùng cũng tới.


Cùng lúc cũng có không ít cảnh sát, nghe nói bên này xảy ra tai nạn xe, mấy người của bên cao tốc suýt chút nữa tim nhảy ra ngoài, vội vàng phái người đến tìm hiểu tình hình.
Lần này chỉ có ba chiếc xe cứu thương, những cái khác còn đang nhanh chóng tới.


Ba chiếc xe, trước tiên đón ba người bị thương nặng nhất là Vương Thần và hai người nữa đi. Vương Thần nhất định phải lập tức phẫu thuật. Anh ta là nguyên nhân chính của tai nạn lần này, cũng là người thảm nhất.


Trương Dương và Long Thành đều đi theo. Phẫu thuật của Vương Thần, Trương Dương nhất định phải đi theo. Tô Triển Đào và Dương Linh ở lại chăm sóc Lý Á và Hoàng Hải.


Tuy nhiên lúc Trương Dương đi hai người kia đã không sao. Bằng không Tô Triển Đào sẽ không yên tâm để Trương Dương đi. Lúc Trương Dương đi, bộ dạng của hai người này đúng là có chút đáng sợ.


Đợi nhóm xe cứu thương thứ hai tới, sau khi mọi người đều được đưa đi, người ở đây mới lục tục quay về.
Cảnh sát giao thông của đường cao tốc đã phong tỏa nơi này. Chuyện lớn như vậy không thể để người ngoài biết, bằng không trên báo không biết sẽ bình luận như nào.