Thần Y Thánh Thủ

Chương 227: Cát hắc ô

Tia Chớp rất nghịch ngợm, nhảy ngay lên tảng đá, đứng đó cố ý kêu lên, Bộ dạng của nó giống như đang cười Vô Ảnh ngu ngốc, ngay cả một tảng đá mà cũng không leo lên được.
Tia Chớp đứng bên trên kêu, Vô Ảnh đứng dưới đất kêu, trong tiệm có mấy người đều nhìn bọn chúng.


-Hai đứa mày, đừng có làm rộn lên nữa, đi theo tao nào!
Trương Dương bất đắc dĩ lắc đầu, ôm Tia Chớp vào lòng, lại chụp lấy Vô Ảnh, bỏ vào trong túi vải.
Hiện tại độ trung thành của Vô Ảnh đã trên 60 không sợ nó chạy trốn, Trương Dương cũng chẳng đeo bất kỳ thứ gì trên người nó.


Độ trung thành của Tia Chớp cao nhất, đã lên đến 80 rồi, cho dù Trương Dương có gặp nguy hiểm Tia Chớp cũng không bỏ đi, thời khắc mấu chốt, thậm chí nó còn nguyện xả thân vì chủ.
-Chít chít chít!


Vô Ảnh trong túi vải ló đầu ra, nhìn về phía tảng đá kêu lên, Trương Dương lập tức quay người lại, đứng ở đó.
Hắn cúi đầu mắt nhìn Vô Ảnh, trong mắt còn mang theo chút kinh ngạc.


Nếu Vô Ảnh chỉ không nhảy lên được tảng đá, sau khi đã đi rồi nó sẽ không kêu lên như vậy, liên tưởng đến việc lúc nãy Vô Ảnh chủ động chạy ra, chạy đến bên cạnh tảng đá, tim Trương Dương đột nhiên đập nhanh hơn.


Vô Ảnh là Tầm Bảo Thử, năng lực lớn nhất của nó là tìm bảo vật.
Cho dù là bảo bối gì, nó cũng ngửi được, dù bảo bối đó nằm ở đâu, giống như viên đá này vậy.


Nghĩ vậy, Trương Dương cũng quay lại nhìn tảng đá, nếu hắn đoán đúng tảng đá kia chắc hẳn có vấn đề, bằng không sẽ không có chuyện Vô Ảnh chả tìm gì khác, chỉ tìm mỗi tảng đá này.


Trương Dương cũng nhớ lại, vừa rồi Vô Ảnh không phải muốn bò lên tảng đá, bộ dạng của nó giống như ôm tảng đá.
Nó muốn ôm cả tảng đá đi, nhưng đáng tiếc là ôm không nổi.
-Tiểu nhị, anh đến đây!


Trương Dương kêu một nhân viên bán hàng trong tiệm, ở đây có ba người, hai nhân viên bán hàng, một thu ngân, một nhân viên bán hàng đã ra ngoài, chỉ còn một người trong tiệm.
-Ông chủ, anh có gì cần chỉ bảo?
Nhân viên bán hàng là một đứa trẻ. Lập tức chạy tới, mỉm cười hỏi.


Trương Dương hỏi:
-Tảng đá này các người bán sao?
Nếu Vô Ảnh đã chấm nó, vậy có khả năng là thứ gì đó đặc biệt, Trương Dương cảm thấy cần phải mua trước đã.


Cho dù không đúng, cũng chẳng sao, cứ coi như kiểm tra năng lực tìm bảo vật của Vô Ảnh, sau khi Vô Ảnh nhận chủ, Trương Dương chưa thử năng lực của nó.
Chàng trai mỉm cười nói:
-Các loại nguyên liệu thô của chúng tôi giá cả không giống nhau!


Trương Dương quay đầu lại chỉ vào tảng đá Vô Ảnh vừa bò lên:
-Tảng kia, bao nhiêu?
Chàng trai nhìn, lập tức nói:
-Đây là hàng cát hắc ô, cái này 800 tệ!
-Được, 800 tệ, tôi mua!
Nghe thấy cái giá này, Trương Dương không chút do dự, nói ngay.


Hắn lấy tiền từ trong túi vải, đưa ra một xấp, túi vải của hắn lúc nào cũng mang theo mấy chục ngàn tiền mựt, dù sao túi vải cũng lớn, có thể đựng được nhiều hơn ví tiền.
Tuy nhiên xấp tiền này chỉ còn lại vài ngàn, khá mỏng rồi, đây là số tiền hôm trước Trương Dương tiêu còn dư.


Lấy ra 800, Trương Dương đưa cho chàng trai, chàng trai hỏi Trương Dương có muốn lấy biên lai không, sau khi nhận được câu trả lời không cần, bèn cầm tảng đá giao cho Trương Dương.


Tảng đá này nhỏ hơn so với tảng Hoàng Hải đã mua, tuy nhiên cũng không phải nhẹ, nó nặng trịch, phải nặng hơn tảng đá thường nhiều.
Một tay ôm tảng đá, một tay ôm Tia Chớp, lúc này Trương Dương mới bước ra ngoài, đi tìm bọn họ.
Cái sân ở ngoài rất rộng, còn xây một cái lều lớn đơn giản.


Trong lều người ta đứng theo từng vòng, Trương Dương đếm, tổng cộng có bảy vòng, xung quanh ít nhất cũng khoảng vài trăm người, chen chúc lại với nhau, vây quanh một cái máy Trương Dương không rõ là máy gì.


Sau khi bước qua, Trương Dương mới thấy rõ, những người này đang vây quanh một cái cưa máy, Hoàng Hải cũng đứng ở đó.
Ở bên cạnh cỗ máy, Hoàng Hải đang cầm cây viết vạch gì đó lên tảng đá anh ta mới mua, bên cạnh là ông chủ Lục, ông chủ Lục đang điều khiển máy, không biết làm gì.


Bên cạnh bọn họ cũng có người, nhưng chỉ mười mấy người, không nhiều như những chỗ khác.
Cũng vì như thế mới giúp Trương Dương tìm ngay được họ, đỡ phải gọi điện tìm người phiền phức.
-Hoàng tổng, bên tôi chuẩn bị xong rồi, anh thế nào?


Ông chủ Lục thu xếp xong, nói với Hoàng Hải, khi ông ta quay đầu lại nhìn thấy Trương Dương bước tới, cũng nhìn thấy tảng đá trong tay Trương Dương.
Nhìn tảng đá ông ta thoáng sửng sốt, sau khi nhìn kỹ, mới lắc đầu.
-Tôi cũng xong rồi, bắt đầu đi!


Hoàng Hải buông bút, ôm tảng đá đi đến cạnh ông chủ Lục, anh ta cũng chú ý đến Trương Dương.
Anh ta thấy Trương Dương ôm tảng đá màu đen, còn kinh ngạc hơn cả ông chủ Lục.
-Cát hắc ô, Trương Dương sao cậu mua tảng này?


-À, tôi thấy anh mua một khối, tôi cũng mua luôn, đổ thạch không phải dựa vào vận may sao, tôi cũng thử xem vận may của mình thế nào!
Trương Dương cười cười, nếu không có Vô Ảnh, hắn sẽ không mua tảng đá này, nhưng Hoàng Hải đã hỏi, hắn phải tìm một lý do để trả lời.


-Cát hắc ô cũng không tệ, nhưng đánh cược quá lớn, dễ thất bại, để tôi xem thử tảng đá của cậu nào!
Hoàng Hải đặt tảng đá của mình xuống, phủi tay, đi tới bên cạnh Trương Dương cầm lấy tnagr đá, đặt cạnh bên cỗ máy kia cẩn thận quan sát.
Nhìn một lát, anh ta lắc đầu.


-Trương Dương, cát hắc ô của cậu nhìn thì không tệ, còn có vài chấm đen, có ảnh hưởng rất lớn, nhưng nguyên liệu thô này khả năng đập ra phỉ thúy rất thấp, cậu mua bao nhiêu?


Hoàng Hải dựa vào góc độ chuyên nghiệp để xem, tảng đá của Trương Dương quả thật quá bình thường, đổi lại là anh ta lúc mới chơi cũng sẽ mua thử nguyên liệu thô này để thử vận may, còn anh ta hiện nay, chẳng chút hứng thú với loại nguyên liệu thô này nữa.


Trương Dương nhếch miệng cười cười, nói:
-800 tệ, cũng không đắt lắm!
Hoàng Hải gật đầu:
-Đúng là không bắt, mua một tảng chơi thử cũng được, cái này phải dựa vào vận may, đôi khi nguyên liệu thô hơi kém cũng có thể đập ra được loại thủy tinh tốt, cũng có tính đánh cược lắm!


Tính đánh bạc của đổ thạch Hoàng Hải hiểu rõ, những gì anh ta nói đều là thật lòng.
Nói xong, anh ta giao lại tảng đá cho Trương Dương, còn mình thì quay lại bên cỗ máy. Ông chủ Lục căn bản không nói gì với Trương Dương, mặc dù ông nhìn ra, tảng đá Trương Dương đang ôm là hàng trong tiệm ông.


Trong tiệm ông có rất nhiều nguyên liệu thô, huống hồ đây chỉ là một tảng nguyên liệu thô vài trăm tệ, chẳng đáng để một ông chủ như ông chú ý.
-Được, bắt đầu thôi!


Quay về bên cỗ máy, Hoàng Hải cẩn thận cố định tảng đá hai mươi sáu ngàn của mình. Sau đó mới ấn nút cưa để cắt tảng đá.
Cỗ máy phát ra tiếng gầm rú chói tai, Trương Dương thoáng nhăn mặt, cuối cùng vẫn đứng yên, nhìn Hoàng Hải cắt tảng đá.


Những người bên cạnh không ngừng bàn luận, Một lúc sau lại có vài người tới, còn hỏi chuyện những người đến trước.
Thông qua những gì họ nói, cuối cùng Trương Dương cũng hiểu ra một chút.


Cái máy lớn này là máy cắt đá, chuyên dùng để cắt loại đổ thạch thô, những người trong chợ này đều là người chơi đổ thạch, đối với mấy người chơi này mà nói, thích nhất là mở đá của mình hoặc xem người khác mở đá.


Đổ thạch có tính bất xác định không thể tưởng tượng được, chưa đến thời khắc cuối cùng, không ai dám ngông cuồng kết luận kết quả sẽ như thế nào.
Đặc điểm này cũng làm cho quá trình mở cổ thạch tràn đầy tính kích thích, rất nhiều người thích cảm thụ quá trình kích thích này.


Hoàng Hải cũng vậy, anh ta nhìn thì thoải mái, nhưng kỳ thực áp lực công việc rất lớn, mấy năm trước ngẫu nhiên có cơ hội tiếp xúc với đổ thạch, thế là từ đó anh say mê trò chơi này.
Cho đến nay anh ta đã tốn hai ba triệu vào cổ thạch, mua khá nhiều, mở khá nhiều, trình độ cũng tăng lên không ít.


Vận khí của anh ta coi như không tệ, lúc đầu có thua lỗ một chút, những sau đó cũng mở được phỉ thúy loại băng cao cấp, bán được hơn một triệu, kiếm lại được khoản tiền bị lỗ trước đây, còn lời lại một ít.
Về sau, cũng có khi không kiếm được tiền, nhưng cũng không bị lỗ.


Kết quả này khiến Hoàng Hải rất hài lòng, những ngọc khí mà anh ta và người nhà đeo hầu như đều là nguyên liệu do anh ta tự mở, rồi tìm người điêu khắc thành.
Ngọc khí này, có ý nghĩa hơn nhiều những thứ trực tiếp mua bằng tiền.
-Xoẹt xoẹt xoẹt


Tiếng cắt đá chói tai, Trương Dương đặt nguyên liệu thô xuống chân, ôm Tia Chớp, cẩn thận nhìn.
Hắn không hiểu lắm mấy thứ này, mua xong tảng đá kia kỳ thực chẳng biết xử lý thế nào, bây giờ cứ xem thử đã, tìm hiểu một chút hẵng tính.


Tia Chớp cụp tai, ra sức dán vào lòng Trương Dương, dường như nó không thích âm thanh này, nếu không phải có Trương Dương ở đây, chắc nó đã không chịu ở lại.
Thời gian chậm rãi trôi qua, Hoàng Hải giữ dao lại, cuối cùng tảng đá cũng đã được mở ra.


Ông chủ Lục đứng bên cạnh, trên tay ông ta bưng một chậu nước, máy mở đá vừa ngừng, ông ta vội vàng tách tảng nguyên liệu, đem đi rửa.
-Có sương, sương trắng, không tệ rồi, Hoàng tổng, tảng này của anh có khả năng lắm đấy!


Không có màu lục, Hoàng Hải hơi thất vọng, tuy nhiên lời nói của ông chủ Lục cũng làm tâm tình anh ta tốt lên một chút.


Ông chủ Lục nói không sai, cắt được sương trắng coi như không tệ rồi, sương trắng kỳ thực cũng được coi là Phỉ thúy, thông thường mà nói có sương trắng là sẽ xuất hiện phỉ thúy, phải xem xem cuối cùng là phỉ thúy dạng gì.
Sau khi cắt một dao, xung quanh cũng yên tĩnh hơn một chút.


Chỉ nghe mọi người bàn luận vẫn có chút không rõ, Trương Dương tìm một người trạc tuổi mình hỏi, từ miệng người đó, Trương Dương cuối cùng coi như cũng hiểu được chuyện gì xảy ra.


Xuất hiện sương trắng, là cược tăng, cũng có nghĩa là dao này của Hoàng Hải không phải bồi thường tiền, tuy nhiên kết quả thế nào, phải đợi mở xong mới biết được.
-Hoàng tổng, lau hay cắt?
Ông chủ Lục cười hỏi Hoàng Hải.


Dao đầu tiên coi như đã tăng rồi, mở đầu coi như không tệ, nếu như phỉ thúy bên trong cũng tăng, xu hướng tăng tốt, cũng giúp đỡ khá nhiều cho chuyện làm ăn của họ.


Nhưng ông biết, Hoàng Hải đem theo rất nhiều tiền mặt, mục đích của ông ta hiện nay là muốn Hoàng Hải để khoản tiền này lại đây, đổi hết thành nguyên liệu thô của ông ta.