Trương Dương mỉm cười nhìn hắn, không nói gì. Gã này là một kẻ không biết đến sĩ diện, đối phó hạng người như vậy, phải dùng chút thủ pháp đặc thù, Trương Dương là dùng nội lực quấy rầy hắn một thoáng, để hắn theo bản năng mà nói ra suy nghĩ trong lòng thôi. Trương Dương quả đã dùng chút ít thủ đoạn, nhưng đối phó với loại người này nên chăng phải thế. Chu Dật Trần mới vừa nói xong, sắc mặt liền biến thành trắng bệch, hắn biết uy lực của câu nói vừa rồi, nhưng đáng tiếc giờ hắn ta có muốn đổi ý cũng đã muộn. Ngay cả hai tên "tuỳ tùng" hiện tại cũng đang vô cùng kinh ngạc nhìn hắn.
- Không, tôi, tôi không phải ý này, tôi chỉ nói là, trước đó là tôi không cẩn thận đẩy cô ta chút xíu, nhưng không có làm cho cô ta ngã sấp xuống, tôi không phải có ý đó!
Chu Dật Trần miệng lắp bắp, theo bản năng vội giải thích. Đáng tiếc là lời giải thích của hắn căn bản là vô dụng, người chung quanh có ngốc đến mấy cũng biết Chu Dật Trần trước đó là đang diễn trò, thật tình đã bị Trương Dương lật tẩy.
Lần này, tất cả mọi người đều khinh bỉ nhìn hắn, Chu Dật Trần trên mặt lúc xanh lúc trắng, hắn đột nhiên đẩy dạt đám đông chạy đi, cũng không ở lại giải thích nữa. Lúc này hắn có giải thích kiểu gì cũng không còn có ý nghĩa.
- Đi thong thả nha, chi bằng tự mình chủ động đến đồn công an một chuyến, bằng không thì cứ chờ cảnh sát tìm tới nhà, không may cho thằng bé rồi!
Trương Dương khà khà cười, lớn tiếng nói một câu, Chu Dật Trần đang chạy đi đột nhiên dừng lại ngây ngốc. Mễ Tuyết cùng Cô ngốc thì lại kinh ngạc nhìn Trương Dương. Danh tiếng Chu Dật Trần đã bị Trương Dương làm hỏng rồi, có thể các cô cũng không nghĩ tới, Trương Dương vẫn còn tiếp tục chơi Chu Dật Trần, mẹ con chị Chu đều bình an, căn bản không có chuyện báo án. Có thể tưởng tượng, Chu Dật Trần sau khi chủ động tới đồn công an sẽ tức giận đến cỡ nào, nếu như hắn chủ động tự thú, nói không chừng còn có thể thành chuyện cười vỡ bụng.
- Bọn họ, thật sự một chết một điên?
Do dự mất một lúc, Chu Dật Trần cuối cùng vẫn hỏi một câu. Kỳ thực lúc mới bắt đầu hắn cũng không hề tin tưởng Hồ Hâm, hôm qua sau khi chạy đi hắn cũng không có đi xa lắm, ở phía xa nhìn xe cứu thương đến rồi sau đó mới rời khỏi.
Hắn vẫn chú ý tới chị Chu lúc trên xe cứu, cũng không hề có vẻ đau đớn mà còn rất bình thản. Một điểm trọng yếu nhất nữa chính là hắn lén lút cho người đi nghe ngóng, biết Chị Chu đã sinh, cho nên lúc đầu hắn đã không tin Hồ Hâm. Đáng tiếc là hiện tại trong lòng hắn rối loạn, "ba người thành hổ"(thành ngữ chỉ việc đồn thổi bé xé ra to-DG), Hồ Hâm hắn không tin, nhưng nay cả Trương Dương cũng nói như vậy, khiến hắn không tự chủ được mà lại hoài nghi.
- Cứ tự đi xem xem, xem rồi sẽ biết ngay!
Trương Dương khẽ mỉm cười, quay về đám bạn học phất tay một cái, ra hiệu mọi người cùng nhau vào lớp, Trương Dương và Mễ Tuyết không cùng khóa học nên Mễ Tuyết cũng muốn trở về lớp của cô. Lúc hắn cũng khô đi cũng chẳng còn sớm, lại gặp phải chuyện ban nãy, hiện tại rất nhiều bạn học cũng đã vào lớp, nếu còn dây dưa sợ rằng sẽ đến muộn, đến lúc đó giảng viên không ăn sống hắn mới lạ, khiến nhiều bạn học cùng đến muộn tập thể như vậy, cái tội này hắn không gánh nổi. Lúc đưa Mễ Tuyết đi, đối với cái tên Chu Dật Trần đang đứng phía sau,Trương Dương cũng không thèm liếc mắt. Biểu hiện của hắn như vậy, càng làm cho Chu Dật Trần tin chuyện hắn nói trước đó, đành cắn răng dẫn theo hai gã "chó săn" bước nhanh mà rời khỏi. Chuyện phát sinh sáng nay truyền ra rất nhanh trong viện y học, không bao lâu thì toàn bộ trong trường ai nấy đều biết. Chỉ là càng truyền đi càng quỷ quái, cuối cùng lời đồn đại cũng thay đổi hoàn toàn. Có người nói, Chu Dật Trần đùa bỡn một người phụ nữ, làm người ta to bụng ra, cô ta muốn giữ lấy đứa bé nhưng hắn lại không chịu, hắn liền trực tiếp đá vào bụng thai phụ cho sẩy thai đi. Còn có người nói, Chu Dật Trần biến thái, thích nhất là đùa bỡn phụ nữ có thai, kết quả xảy ra chuyện, hiện tại cảnh sát đang tìm bắt hắn. Lời đồn đại quá đáng nhất là nói Chu Dật Trần là một sát thủ chuyên hại phụ nữ có thai, khi không có việc gì liền che mặt đi đá đàn bà chửa, còn từng đá chết rất nhiều đứa bé chưa ra đời, chuyện bây giờ bại lộ, cảnh sát đang truy nã hắn để bắt bỏ tù. Những lời đồn đại này sau khi được thêu dệt truyền đi, cứ thế là sau đó Chu Dật Trần liền phải làm công tác tuyên truyền rất vất vả để bác bỏ tin đồn, nhưng vẫn có ảnh hưởng rất lớn đối với thanh danh của hắn.
- Ha ha, Trương Dương, vẫn là cậu lợi hại, chỉ dăm ba câu đã khiến hắn lên bờ xuống ruộng, sao tôi không nghĩ tới điểm này nhỉ!
Vừa tan tiết thứ nhất ca sáng, Hồ Hâm đã chạy đến chỗ Trương Dương hưng phấn kêu lên. Tiết học vừa rồi hắn căn bản là chẳng thể tập trung nghe giảng, đầu óc đều là sắc mặt trắng bệch của gã Chu Dật Trần kia, càng nghĩ càng hưng phấn, càng nghĩ càng hả giận. Cũng bởi vì mối quan hệ thân thiết với Trương Dương mà Hồ Hâm không vừa mắt với Chu Dật Trần cũng không phải là chuyện ngày một ngày hai.
- Anh mà nghĩ ra được, vậy còn là anh sao, em hỏi anh, những lời anh nói trước đó ngươi có phải đều là Trương Dương dạy hay không!
Cô ngốc cũng chạy qua tiếp lời Hồ Hâm, trên mặt cũng mang theo chút hưng phấn.
Nhớ lại chuyện hôm nay vỏ bọc của Chu Dật Trần, tên dối trá kia bị lật tẩy, cô nàng cũng không giấu nổi vẻ hả hê, tên Chu Dật Trần này quá xấu, từng có rất nhiều bạn gái, hiện tại vẫn dây dưa không rõ với mấy cô, lại còn dám đến đây dùng dằng với Mễ Tuyết. Cô thấy, Mễ Tuyết dễ thương như vậy, bất kỳ nam sinh nào cũng đều không xứng với cô. Nhưng đó là trước đây, hiện tại cô lại cảm thấy Trương Dương cũng rất có tiềm năng, thành đôi với Mễ Tuyết mà ở chung một chỗ thì tuyệt đối sẽ là một đôi tình nhân khiến người ta phải ước ao.
Hồ Hâm lập tức gật đầu:
- Đúng, là Trương Dương bảo anh nói thế, thật không nghĩ tới, tên Chu Dật Trần này da mặt dầy như vậy, nhơn nhơn nói lời bịa đặt!
- Biết ngay mà!
Cô ngốc nguýt dài một cái, Hồ Hâm lập tức lại kêu lên:
- Em biết ngay cái gì?
Cô ngốc cốc lên đầu Hồ Hâm rồi lại hưng phấn kêu lên:
- Biết ngay là đầu óc kiểu đó không nghĩ ra được, nhưng ý này thật tốt, báo hại cái gã Chu Dật Trần kia không nói, lại còn báo thù được cho Chị Chu!
- Đúng vậy, chủ yếu là báo thù cho Chị Chu, nhớ lại tên này ngày hôm qua chạy mất mà tức chết đi được!
Hồ Hâm vừa kêu lên liền có rất nhiều bạn học đều vây đến, một số người không biết xảy ra chuyện gì ban sáng thì vẫn đang hỏi thăm chung quanh. Có một số "gia súc", nghe được Mễ Tuyết của khoa Toán sáng sớm đã có mặt ở giảng đường này thì đều nện ngực khấu đầu, bọn họ hối hận mất đi một cơ hội thưởng thức mỹ nữ. Các bạn học nghị luận nhưng Trương Dương cũng không hề tham dự, chỉ mỉm cười nhìn. Hắn vẫn chưa hề dung nhập hoàn toàn vào bên trong cuộc sống hiện tại, nhưng đối với hoàn cảnh hiện tại thì hắn rất yêu thích, chỉ có khi rời khỏi ghế nhà trường mới có thể hiểu rõ tuổi học đường đáng trân quý ra sao. Đáng tiếc là rất nhiều người cũng không có thêm cơ hội một lần nào nữa, chỉ có Trương Dương là có cơ hội như vậy, lại còn là một cơ hội rất hoàn mỹ. Trương Dương thấy nên có chút cảm tạ trời cao đã để hắn trở lại tuổi thanh xuân, có thể đi làm những việc trước đó chưa từng làm, những chuyện vốn chôn chặt trong lòng. Buổi sáng trôi qua rất nhanh, sau khi tan học, Cố Thành cũng chạy tới, cậu ta không cùng lớp với Trương Dương, là buổi sáng nghe bạn học nói mới biết chuyện. Vừa tan học liền chạy đến tìm Trương Dương, hỏi thăm tỉ mỉ sự tình trải qua lúc sáng.