Thời còn là sinh viên, có thể kiếm được mấy chục triệu, chỉ bước khởi đầu này đã coi là giỏi hơn bọn họ rồi.
Ít nhất trong số bọn họ, không ai có năng lực này. Cho dù là Lý Á, một người được cho là có tài thần kỳ về tài chính, lúc đi học cũng chưa có thành tích như vậy. Anh ta tốt nghiệp rồi đi làm một thời gian ngắn, mới dần dần thể hiện tài ba.
Còn Tô Triển Đào, cũng khiến ba người này không còn coi thường Trương Dương nữa.
Lúc mới bước vào, bọn họ còn thực sự nghĩ Trương Dương cũng là công tử nhà ai. Chỉ đến chơi góp vui. Tuy không bài xích Trương Dương, nhưng trong lòng chắc chắn khinh thường hắn.
Sau đó, thời gian tiếp xúc lâu dần, hơn nữa Trương Dương cũng khá khiêm tốn, mấy người này mới miễn cưỡng tiếp nhận hắn.
-Thật không ngờ, Trương huynh đệ là một thiên tài về tài chính như vậy, giỏi hơn chúng tôi rất nhiều.
Lý Á nhẹ giọng cười cười, anh ta đang khen Trương Dương, tuy nhiên trong giọng nói có chút không tự nhiên. Anh ta cũng là một người rất cao ngạo, nhìn thấy một người trẻ hơn mình nhiều như vậy, lại có được thành tích hoành tráng hơn mình, trong lòng khó trách có chút khó tiếp nhận.
-Lý công tử khách sáo rồi, tôi đơn thuần chỉ là may mắn, cứ để tôi làm lại tôi cũng chẳng làm được đâu. Thật ra tôi học y, sở trường của tôi là về mặt y thuật.
Trương Dương khẽ cười nói, mấy người mở to mắt nhìn.
Chỉ vài giây, mấy người bọn họ đều mỉm cười, cả Dương Linh cũng vậy, cười khanh khách.
Trương Dương bất đắc dĩ lắc đầu. Đây là hắn nói thật, nhưng nhìn vẻ mặt mấy người này, rõ ràng là chẳng ai tin cả.
Dương Linh vừa cười vừa nói:
-Trương công tử, nếu Trương công tử học y, vậy tôi tin chắc cũng là thần y.
Vương Thần nói theo:
-Đúng, Trương công tử chính là thiên tài như vậy, làm gì cũng tốt nhất.
Mấy người đang khen ngợi Trương Dương, cũng coi như là tiếp nhận bọn họ. Trương Dương trẻ nhất, tuy nhiên cũng thật sự có tư cách để bọn họ tiếp nhận được.
Đổi thành bất cứ người nào trong số bọn họ, cũng không thể trong vòng một tháng biến ba triệu thành sáu mươi triệu. Đây là biên độ tăng trưởng hơn hai mươi lần, hơn nữa còn là chỉ trong một tháng.
-Cười cái gì vậy, thiên tài gì cơ?
Bên ngoài truyền đến một tiếng cười sang sảng. Một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi, dáng người cao, đang nhanh bước đi tới.
Người này rất vạm vỡ, gần bằng Hồ Hâm. Tóc trên đầu rất ngắn, đeo kính râm, mặc áo may ô trắng, quần bò. Người không biết, còn tưởng anh ta là xã hội đen.
-Thành ca đã đến, vừa mới làm quen với hai người bạn, đều là những người tuấn tú tài giỏi.
Hoàng Hải, Vương Thần, cả Lý Á đều đi tới. Dương Linh cũng vậy. Từ động tác của bọn họ có thể thấy được, người vừa tới rất nổi tiếng trong đám bọn họ.
-Có bạn mới à, hoan nghênh.
Người thanh niên vạm vỡ nhìn Trương Dương và Tô Triển Đào, trực tiếp đi đến trước mặt bọn họ, đưa tay ra với Trương Dương trước:
-Tôi là Long Thành, người của tập đoàn Long thị, rất hân hạnh quen biết cậu.
Anh ta giơ tay với Trương Dương trước, thuần túy bởi vì Trương Dương gần anh ta hơn.
-Trương Dương, tôi còn là một sinh viên, sau này xin chiếu cố nhiều hơn.
Trương Dương cũng đưa tay ra, tay hắn đặt trong tay Long Thành nhỏ hơn nhiều, đặt cùng một chỗ, rất không phù hợp.
Lúc bắt tay, mày Trương Dương chợt nhảy lên, hắn cảm thấy một tia nội kình dao dộng trên người Long Thành, tuy rằng rất yếu, nhưng chắc chắn có.
Nói cách khác, Long Thành này cũng có tu luyện khí công Trung Hoa, có nội kình.
Đương nhiên, nội kình của anh ta không thể so sánh với Trương Dương. Trương Dương dù không biết mang nội kình đến thân thể này như nào, nhưng kiếp trước, hắn thật sự phải khổ công tu luyện mới có được.
Lúc nhỏ còn chưa đẩy tuổi, ông của hắn đã bắt đầu ghim kim lên người hắn. Hai tuổi bắt đầu ngăm thuốc, ba tuổi bắt đầu tu luyện hơi thở, sáu tuổi bắt đầu học tập chiêu thức thông thường.
Nội kình của hắn kiếp trước mạnh như vậy, tất cả đều là phải khổ luyện mới có được, không chút tiểu xảo nào.
Nhìn Trương Dương, Long Thành trong lòng cũng hơi động một chút.
Anh ta vốn không phát hiện Trương Dương cũng có nội kình, chỉ cảm thấy người này rất không tầm thường, trong lòng đột nhiên có ý thử người này.
Anh ta bắt đầu tăng sức mạnh trên tay, thêm không nhiều, nhưng đủ khiến người bình thường cảm thấy đau đớn.
Anh ta vừa dùng sức, Trương Dương liền cảm nhận được, Trương Dương khẽ cau mày, có chút nghi hoặc nhìn đối phương.
Long Thành nhìn thấy bộ dạng của hắn, trong mắt hơi có chút kinh ngạc. Lực trên tay mất tự chủ lại tăng thêm một ít, lực lượng lúc này, cũng đủ khiến người thường kêu rên.
Trương Dương vẫn thờ ơ, dường như thứ mà Long Thành nắm vốn không phải tay hắn.
-A
Long Thành thầm than trong lòng, lực đạo trên tay tăng mạnh, trong tình trạng không dùng nội kình, đây đã là lực đạo rất cao rồi.
Cho dù là người cường tráng một chút, cũng không chịu nổi lực hiện tại của anh ta.
Mấy người khác cũng đều cảm thấy có vấn đề, tất cả đều xúm lại, có chút giật mình nhìn Long Thành.
Tập đoàn Long thị mà Long Thành làm việc, kỳ thật vốn không nổi tiếng. Nếu nói nổi tiếng, cũng không bằng tập đoàn Khải Đạt của Vương Thần.
Đây chủ yếu là vì tập đoàn Long thị rất khiêm tốn. Ngành sản xuất mà bọn họ đầu tư rất rộng, nhưng ở nơi khác cũng không dùng tên Long thị. Nếu nói tới ngành mỹ phẩm, những công ty lớn tiếng tăm lừng lẫy như đồ điện Phúc Đạt, khoa học kĩ thuật Quốc Cường, ai cũng biết cả.
Những công ty này, đều là sản nghiệp của Long thị.
Long thị nổi tiếng nhất, vẫn là gia tộc của bọn họ. Gia tộc này rất thần bí, nhân khẩu nhiều, tương truyền bọn họ có quan hệ rất chặt chẽ với các quan chức cấp cao, cụ thể thế nào thì không ai biết.
Long Thành cũng không phải thành viên chi chính của Long thị. Chỉ xem như chi thứ, hiện nay đang đảm đương công việc kinh doanh của Long thị ở Trường Kinh.
Tuy là chi thứ, Long Thành cũng là người rất khó lường. Bình thường mọi người rất tin phục anh ta, trong hội này, anh ta nghiễm nhiên trở thành lão đại.
Bình thường Long ca này là người rất hào sảng, cũng đều được mọi người ưa thích. Chẳng ngờ, lần đầu tiên gặp Trương Dương, lại tranh cao thấp như vậy.
Lực đạo trên tay Long Thành đã đạt mức cao nhất. Trương Dương vẫn cau mày, mặc cho anh ta ở đó bắt tay mình.
Lúc này sắc mặt Long Thành đã có chút khϊế͙p͙ sợ, lực lượng của mình có bao nhiêu anh ta biết rõ. Lúc này anh ta nắm tay Trương Dương, cảm giác như nắm thiết côn. Dù lực nhiều như nào, cũng không có chút tác dụng nào.
Tay người đương nhiên không thể là thiết côn. Điều này chỉ có thể nói lên, Trương Dương cũng rất có khả năng, hơn nữa còn mạnh hơn mình nhiều.
Trương Dương so với anh ta, thoạt nhìn nhỏ gầy. Anh ta không nghĩ tới, bên trong dáng người gầy nhỏ này, không ngờ cất dấu một năng lượng khổng lồ như vậy.
Về phần Long Thành vì sao tranh cao thấp với mình, Trương Dương cũng không rõ.
Tuy nhiên có câu tục ngữ bảo rằng, có qua không có lại là vô lễ. Lúc lực đạo của Long Thành nới lỏng một chút, tay của hắn đột nhiên tăng sức mạnh.
Trương Dương cũng không dùng nội kình. Tuy nhiên thân thể hắn đã được rèn luyện qua nhân sâm ngàn năm, quả tam sắc, mạnh hơn không biết bao nhiêu lần so với người bình thường.
Cho dù không dùng nội kình, Long Thành cũng không thể chống cự được.
Cứ dùng lực như vậy, sắc mặt Long Thành liền thay đổi, biến thành trắng bệch, khóe miệng anh ta khẽ rung động, trán toát mồ hôi lạnh.
Tay Trương Dương, thật giống như cái kìm lớn, hung hăng kẹp lấy tay anh ta.
Điều này khiến anh ta có cảm giác đau đớn như bị đâm vào tim, tay đứt ruột xót, cảm giác đau đớn khi bị người khác nắm lấy ngón tay thật khó chịu.
Trước kia đều là Long Thành khiến người khác bị đau như vậy, còn đây là lần đầu tiên bản thân tự mình cảm nhận.
Tuy nhiên đau như vậy, Long Thành cũng không sử dụng nội kình. Nếu dùng nội kình, anh ta có thể chống lại lực lượng hiện nay của Trương Dương.
Đương nhiên, đây là trong trường hợp Trương Dương không dùng nội kình. Nếu Trương Dương dùng nội kình, vậy người xui xẻo nhất định là anh ta.
-Trương công tử, sức mạnh thật lớn, khâm phục.
Chịu đựng đau đớn, Long Thành từ từ nói một câu. Trương Dương cuối cùng buông lỏng kình đạo trên tay, Long Thành lập tức thở hắt ra.
Anh ta nói như vậy, cũng không khác gì nhận thua Trương Dương.
Mấy người khác, lúc này vô cùng khϊế͙p͙ sợ. Sức của Long Thành bọn họ rất rõ, chẳng ai ngờ, Long Thành và Trương Dương so tài, cuối cùng người thua thiệt lại là Long Thành.
Tất cả những điều vừa rồi bọn họ đều tận mắt chứng kiến, mấy người này không ngu, đều hiểu được tại sao lại vậy.
-Ngại quá, vừa rồi không cẩn thận dùng sức hơi mạnh.
Trương Dương nhếch miệng cười cười, Long Thành không thù oán gì, không nhất thiết phải bắt lấy không buông.
Hơn nữa, đối với việc từ đầu đến cuối Long Thành vốn không dùng nội kình với Trương Dương, điều này chứng minh, anh ta chỉ thuần túy là thử thăm dò, không có ý đối phó với mình.
Đặc biệt là cuối cùng không chịu nổi đau đớn, vẫn không dùng nội kình để giảm bớt, càng không dễ dàng.
Đương nhiên, nếu anh ta dùng nội kình thì sẽ càng xui xẻo. Nội kình của Trương Dương tận 35, Long Thành nhiều nhất cũng chỉ 5, chênh lệch quá xa.
-Tô Triển Đào, mở công ty truyenfull.vn của mình.
Long Thành lúc này lại chào hỏi với Tô công tử. Lần này anh ta không dùng sức trên tay, chỉ nhẹ nhàng nắm lấy rồi buông ra.
Tay anh ta thật ra cũng không dùng sức được rồi, bị Trương Dương nắn cho giờ còn chưa khôi phục lại.
-Tô công tử, Tiểu Linh thường nhắc tới cậu, lần đầu gặp mặt, tuy nhiên về sau mọi người quen nhau rồi, ở Trường Kinh tất cả đều là bạn bè.
Long Thành lại nói một câu, vẻ mắt thống khổ của anh ta vừa rồi lúc này hoàn toàn biến mất.
Anh ta nói câu đó, khiến Tô Triển Đào có ấn tượng tốt hơn nhiều đối với anh ta. Trương Dương cũng gật đầu. Long Thành này nếu không phải mưu tính chuyện gì ngầm, thì chính là một người thẳng thắn chân chính.
Thông qua biểu hiện của anh ta, Trương Dương cảm giác anh ta hẳn là người nội tâm, Trương Dương cũng thích kiểu người như vậy.
Long Thành lại quay đầu, nói với Dương Linh:
-Tiểu Linh, lão Ngô và lão Thường có việc không đến được, bảo tôi chuyển lời tới cô.
-Bọn họ không tới, vậy chúng ta đủ rồi, bây giờ lên đường thôi.
Dương Linh thoáng nhìn mọi người, khẽ nói một câu.
Hai người kia vốn có việc hẹn trước rồi, đáng tiếc hiện tại không tới được, chỉ có thể tới vào mấy ngày nữa.
Bọn họ lần này có thêm Tô Triển Đào và Trương Dương, tổng cộng cũng không tới chín người. Mấy người còn lại đều tới rồi, nghĩa là đã đủ quân số.
Lần này bọn họ cùng tới Hỗ Hải tham dự triển lãm xe. Một là cùng đường, hai là đều thích xe, có sở thích giống nhau, đi cũng có bạn, không đến mức cô đơn, còn náo nhiệt hơn một chút.
Đương nhiên, cũng có thể giao lưu với nhau, mục đích tăng thêm tình cảm. Người thích chơi xe, lại có khả năng chơi xe, mỗi người đều có giá trị nhất định, cũng có thể coi là người cùng đẳng cấp.