Thần Y Thánh Thủ

Chương 20: Dám làm mà không dám chịu

- Mễ Tuyết, hôm nay cậu làm sao vậy? Bình thường đây đâu phải phong cách của cậu!


Cô ngốc cười ha hả, che miệng trêu cô bạn một câu, cô để thấy Mễ Tuyết mặt càng đỏ tợn, Mễ Tuyết chính mình cũng không biết tại sao ngày hôm nay nhìn thấy Trương Dương cô lại có biểu hiện như vậy. Thật ra tối hôm qua sau khi trở về, Mễ Tuyết cả đêm đều không làm sao ngủ ngon, vừa nhắm mắt lại tỉnh, đầu óc ngập tràn đều là hình bóng Trương Dương. Có một Trương Dương dũng cảm lúc đứng ra đối phó với bọn lưu manh giúp cô, còn có một Trương Dương bình tĩnh lúc ở quán chị Chu, lại có Trương Dương chậm rãi mà nói tiêu sái khi đối đáp đám bác sĩ trong bệnh viện. Đêm đã về khuya, Mễ Tuyết mới chịu ngủ thật, tối nay cô nàng gặp mộng, còn là một giấc mộng xuân, càng làm cho nàng ngượng ngùng chính là trong giấc mộng xuân đó nhân vật chính lại còn là Trương Dương. Sáng sớm tinh mơ, cô nàng liền lấy cớ đưa Cô ngốc đi để đến viện y học, trên thực tế chính là muốn đến gặp Trương Dương.


Cô ngốc đã sớm phát hiện điểm này, hỏi qua Hồ Hâm, biết được Trương Dương vẫn chưa tới liền lôi Mễ Tuyết đang chờ ở cửa giảng đường đến nói chuyện phiếm, trên thực tế là chờ Trương Dương đến.
- Bọn em đang nói cái gì đó?


Trương Dương đã đến, cười ha hả hỏi một câu, đứng ngay trước mặt Mễ Tuyết, ánh mắt Trương Dương sáng ngời. Ngày hôm nay Mễ Tuyết mặc một bộ đầm màu phấn hồng, vóc người cao gầy, đôi chân thon dài, còn cả cái eo thon nhỏ tinh tế kia tất cả đều hoàn mỹ hiện ra. Trên đầu cô nàng vẫn đội cái mũ quả dưa màu đỏ, mũ hạ xuống mái tóc che vết thương trên trán, thêm vào đó là khuôn mặt trái xoan có thể so với minh tinh, làn da trắng nõn, e rằng bất luận người nào đã gặp nàng, con mắt đều không muốn rời đi. Trương Dương cũng coi như đã rõ tại sao xung quanh có nhiều gia súc đứng đó lén lút ngắm Mễ Tuyết như vậy, mỹ nữ nhường ấy dù cho chỉ đứng nhìn cũng rất đẹp mắt rồi.


- Không, không có gì, em đang muốn hỏi một chút, chừng nào thì em dọn nhà!


Mễ Tuyết đang cuống quít, cô nàng cũng không muốn để Trương Dương biết nàng cùng Cô ngốc vừa mới nói những gì. Nhưng những lời kia vừa thốt ra, nàng lại càng lúng túng hẳn lên, lời này nghe làm sao ý, cũng giống như cô nàng vội vã muốn dọn nhà, muốn cùng Trương Dương ở cùng một chỗ vậy, một chút rụt rè của con gái đều không có. Trương Dương nghĩ chốc lát rồi đáp luôn:


- Chiều nay đi, sau khi tan học liền chuyển luôn!


Hắn vốn định bảo có thể chuyển luôn buổi trưa, nhưng đột nhiên nhớ tới buổi trưa hội học sinh còn phải họp, Trương Dương cũng không coi trọng hội học sinh lắm, đối với vị trí chủ tịch hội học sinh cũng không có bất kỳ hứng thú nào, nhưng đây là một điều tiếc nuối của "Trương Dương" trước đây, hắn có nghĩa vụ cần phải đi bù đắp điều tiếc nuối này. Bù đắp tiếc nuối, không nhất định phải đi làm chủ tịch hội học sinh, chỉ cần khiến Chu Dật Trần có những tháng ngày không thoải mái là được.


- Mễ Tuyết, em cũng ở đây à!
Trương Dương đang suy nghĩ, bên tai lại truyền tới một thanh âm quen thuộc, hắn ngạc nhiên quay đầu lại, Chu Dật Trần dẫn theo hai "tuỳ tùng", đang bước nhanh về phía bọn họ bên này. Thực sự là muốn cái gì, hắn đang suy nghĩ về Chu Dật Trần thì người này liền đã xuất hiện trước mặt.


Nhìn thấy Chu Dật Trần, Mễ Tuyết không tự nhiên mà nhíu mày, trước thời điểm ngày hôm qua, tuy rằng cô không thế nào yêu thích Chu Dật Trần, nhưng cũng không phải là chán ghét như vậy.


Có thể sau khi Chu Dật Trần bỏ chạy ngày hôm qua, hình tượng của hắn trong lòng Mễ Tuyết lập tức rớt đến điểm thấp nhất, tuyệt đối thuộc về loại người mà cô chán ghét nhất. Có thể nói, những kẻ mà Mễ Tuyết không muốn gặp nhất, trong đó ắt có hắn ta. Chu Dật Trần còn chưa tới gần, Mễ Tuyết liền xoay người lại, không nhìn tới hắn ta, cũng căn bản không để ý tới hắn ta. Trương Dương con mắt liếc một vòng, khóe miệng đột nhiên lộ ra một tia cười nhàn nhạt, hắn trực tiếp tới bên Hồ Hâm đang đứng trước mặt Cô ngốc, ghé vào lỗ tai cậu ta nhỏ giọng nói vài câu. Vào lúc này, đám Chu Dật Trần cũng đã đến chung quanh bọn họ. Hồ Hâm nghe Trương Dương nói, hai con mắt cũng đang không ngừng chuyển động, trên mặt rất nhanh lộ ra một nụ cười xấu xa, không có ý tốt mà liếc nhìn Chu Dật Trần. Gã Chu Dật Trần này đang cười lấy lòng đứng cạnh Mễ Tuyết. Chu Dật Trần xuất hiện ở đây, cũng không phải là trùng hợp, bên cạnh hắn đông đảo chó săn tùy thời tùy khắc sẽ hồi báo về cho hắn hành tung của Mễ Tuyết, lũ chó săn này đều rõ Mễ Tuyết chính là mục tiêu theo đuổi của chủ nhân. Mễ Tuyết vừa nãy chỉ mới xuất hiện ở viện y học một lúc, Chu Dật Trần liền đã biết rồi. Nhưng trước đó Chu Dật Trần do dự trong một quãng thời gian rất lâu mà chưa lập tức lại đây, mãi đến tận khi Hồ Đào nhìn thấy hắn, nói cho hắn biết Trương Dương, hắn mới quyết định lại đây. Chuyện ngày hôm qua, Chu Dật Trần cảm giác mình thật mất mặt, nhưng hắn đem tất cả những thứ trách nhiệm này tính sổ hết cho Mễ Tuyết, không phải tại Mễ Tuyết, hắn đâu có đi đâu, thì làm sao có thể làm sản phụ kia ngã được. Điều này cũng làm cho Chu Dật Trần trong lòng oán hận Mễ Tuyết nhiều hơn một chút.


Chu Dật Trần không phải là kẻ rộng lượng, hắn có oán nhất định phải trả, thủ đoạn trả thù chính là muốn theo đuổi Mễ Tuyết, cố gắng đùa bỡn Mễ Tuyết một lần, sau đó thì vứt bỏ.


Sau khi vứt bỏ cô, hắn còn muốn cho cả trường biết, Mễ Tuyết với hắn ở chung một chỗ đã trải qua những chuyện gì. Không thể không nói, đây chính là một kẻ lòng dạ hẹp hòi, đê tiện hạ lưu. Để đạt được mục đích, lúc này Chu Dật Trần lại làm bộ vô cùng thân thiện đứng cạnh Mễ Tuyết, lại cầm một bó hoa tươi không biết trước đó dấu ở nơi nào ra tặng cô.


- Mễ Tuyết, anh thấy bó hoa này, chỉ có em là có thể xứng được với nó!


Chu Dật Trần tay nâng bó hoa tươi, ra bộ thâm tình, xung quanh không ít nam sinh đứng đó thưởng thức vẻ đẹp của Mễ Tuyết mà thầm giận dữ. Đáng tiếc chính là, những người này chỉ giận mà không dám nói gì, Chu Dật Trần là nhân vật nổi tiếng trong trường, dám trêu vào hắn chả có mấy người. Người dám trêu vào không nhiều, không có nghĩa là không có, Trương Dương và Hồ Hâm chính là hai tyrong số đó, Hồ Hâm cười hì hì, trực tiếp đi tới, quay sang Chu Dật Trần nói:


- Chủ tịch Chu, đang muốn đi tìm cậu, cậu lại tự tới, vậy thì thật là tốt!
- Tìm tôi làm gì?


Hồ Hâm vừa mới đứng lên, Chu Dật Trần liền lùi về sau hai tên "tuỳ tùng" đẩy chúng lập tức tiến lên một bước. Còn Hồ Đào thì vẫn trừng mắt hung hăng nhìn Hồ Hâm, cứ như muốn ăn thịt người đến nơi, nắm đấm đã sẵn sàng nhưng chỉ là chưa dám động thủ.


- Làm gì à, còn phải hỏi, ngày hôm qua Chị Chu bị thằng nào làm ngã, đứa bé cũng chưa được sinh ra, Chị Chu đã báo án, cảnh sát đang tìm kẻ thủ án, cậu vừa vặn ở đây, tôi muốn dẫn cậu lên đồn công an!


Hồ Hâm cười khà khà, Mễ Tuyết cùng Cô ngốc hai mắt lập tức trợn tròn, hai cô đồng thời thấy đứng ở phía sau đang là Trương Dương cười giảo hoạt. Không cần đoán, hai người liền biết ngay đây nhất định là Trương Dương mớm lời, Hồ Hâm bình thường là chàng ngố nổi tiếng, căn bản sẽ không nghĩ ra chuyện đó mà nói. Thấy Hồ Hâm nói thế, Chu Dật Trần lập tức biến sắc, vội vàng giải thích:


- Cậu nói bậy, là chính cô ta tự ngã xuống, tôi không đụng tới cô ta!


Hôm nay hắn ta do dự không có tới tìm Mễ Tuyết cũng là vì chuyện ngày hôm qua, nếu không phải biết Trương Dương sắp đến, hắn cũng sẽ không lại đây. Chuyện như vậy, chỉ cần hắn không ở hiện trường thì có tự tin có thể dẹp yên, nhưng dù sao vẫn là có chút chột dạ, Hồ Hâm làm bộ hung dữ như vậy, lại nói cho hắn biết những chuyện này là để hắn bối rối.


- Tự ngã?
Hồ Hâm quát to một tiếng, ngạc nhiên nhìn Chu Dật Trần, như là nhìn kẻ quái thai, đột nhiên, Hồ Hâm phất phất tay, lớn tiếng kêu lên:


- Mau đến đây, đến đây, tất cả mọi người mau lại đây mà xem Chủ Tịch Chu Đại của chúng ta là kẻ dám làm mà không dám chịu, cậu ta phá hỏng đứa bé còn trong bụng thai phụ, giờ lại chơi xấu không thừa nhận, đây chính là Chủ Tịch Chu Đại của chúng ta đó!


Hồ Hâm cứ gọi to, đám sinh viên xung quanh lập tức đều vây lại, nam nữ đông đủ, có đám đi ngang qua, nhìn thấy bên này tụ tập nhiều người cũng bắt đầu tập hợp sang đây xem náo nhiệt, không bao lâu, cạnh Hồ Hâm đã bị vây chặt trong ngoài mấy tầng người lận.