Từ Tam viện đi ra, Trương Dương về luôn trường học.
Chỉ một lúc sau hắn liền đi từ trong phòng Chu Đạo Kỳ ra. Sau khi hắn đi, Chu Đạo Kỳ cười mãi chẳng thôi.
Trương Dương đến tìm anh ta là để mượn người. Chính là năm người Thi Nhan, Vương Lộ…
Trương Dương mời bọn họ gia nhập nhóm nghiên cứu của mình, với việc mượn người như vậy, Chu Đạo Kỳ không có lý do gì để từ chối cả.
Đề tài này có bao nhiêu người quen thuộc, nhưng gã biết rất rõ, vốn đề tài ở Tam viện, bọn họ cũng không nghĩ gì nhiều, chỉ có một người phụ trách là sinh viên của trường họ là đủ rồi.
Thật không ngờ, Trương Dương lại mời năm người từ trường như vậy.
Năm người, đề tài này một khi thành công thì năm người này sẽ có thu hoạch khổng lồ, cho dù không thành công thì cũng có được những kinh nghiệm rất quý giá.
Cho nên Chu Đạo Kỳ đồng ý ngay, Trương Dương vừa đi khỏi, anh ta liền gọi ngay chủ nhiệm khoa của Vương Lộ đến, thông báo cho bọn họ tin tức tốt lành và thông báo cho mấy sinh viên này bắt đầu từ ngày mai không cần đi học nữa, mà đến Tam viện tìm Trương Dương luôn.
Cũng như Trương Dương, Vương Quốc Hải ở Tam viện cũng rất bận rộn.
Trương Dương là người phụ trách, nhưng hắn không có ý định ở lại tham dự nghiên cứu, hắn làm tổng chỉ huy, đảm nhiệm tư liệu và phương hướng nghiên cứu, còn những việc khác thì đều giao cho bọn họ.
Còn việc đẩy mạnh tiến trình, nộp và thông báo như thế nào là do Vương Quốc Hải phụ trách.
Điều này cũng làm cho Vương Quốc Hải có cảm giác mình có trọng trách to lớn, buổi chiều công việc của gã còn bận rộn hơn cả Trương Dương.
Gã cũng đang tiếp nhận thành viên nghiên cứu, nhóm nghiên cứu không có người của khoa hô hấp cũng không được, tuy nhiên Trương Dương đã từng nói, danh sách trước kia của bệnh viện đều trở thành vật bỏ đi.
Nếu có những người đó, thì hắn cũng không xuất hiện ở đề tài này.
Điều này cũng khiến cho Vương Quốc Hải không ít áp lực, gã chỉ có thể dựa vào kinh nghiệm của mình, để đi tuyển thêm ba chuyên gì ở khoa hô hấp.
Sau khi Vương Quốc Hải tìm được bọn họ, ba người đều không dám tin tưởng, trước kia bọn họ không phải không động lòng với đề tài này, nhưng đáng tiếc danh sách thành viên nghiên cứu đều là lãnh đạo của bệnh viện "lũng đoạn" hết rồi, bọn họ không ngờ mình cũng có phần.
Ba chuyên gia gia nhập "liên minh", khiến cho Vương Quốc Hải thở phào nhẹ nhõm, nghĩ đi nghĩ lại, gã lại thêm hai bác sỹ trẻ vào trong danh sách.
Hai bác sỹ trẻ này đều là những người có năng lực trong khoa nội, việc bọn họ được tham gia nghiên cứu lần này, về sau rất có thể bọn họ sẽ được trở thành trụ cột của bệnh viện.
Sau khi thêm hai người này, Vương Quốc Hải cũng liền xác định danh sách này.
Hắn, Hồ Diệp, cộng thêm năm bác sỹ, tất cả có bảy người, nếu như thêm vào hai thành viên trước đây là Chu Chí Tường và Ngô Hữu Đạo, thì Tam viện lần này có tất cả bảy người tham gia nhóm nghiên cứu.
Nhân số ít hơn một chút so với quy định của bệnh viện, nhưng như thế là đủ rồi, hơn nữa những người này đều là những người tham gia làm thật sự, chứ không đánh trống ghi tên giống như mấy vị lãnh đạo kia.
Chín người Tam viện, đại học Trường Kinh thêm vào sáu người Trương Dương, danh sách 15 thành viên nghiên cứu đề tài này, rất nhanh đã được Vương Quốc Hải thay mặt Trương Dương đưa đến cho Chu Chí Tường.
Trương Dương là người có trách nhiệm, là tổ trưởng, Chu Chí Tường là tổ phó, bất luận như thế nào đây cũng là đề tài mà hắn chủ động thực hiện, nếu như thành công thì công lao của hắn cũng không nhỏ.
Việc này, chắc hẳn khiến hắn biết được.
- Chủ nhiệm Vương, anh không tính sai đây chứ?
Sau khi xem xong danh sách này, Chu Chí Tường có chút sững sờ, một lúc sau mới ngẩng đầu lên nói với Vương Quốc Hải một câu.
- Không, đây đều dựa theo yêu cầu của Trương Dương cả.
Vương Quốc Hải khẽ lắc đầu, nhưng gã có thể lý giải được tâm tình của Chu Chí Tường.
Danh sách cũ đều bị loại bỏ không nói thì thôi, đằng này đến một chủ nhiệm khoa nội như Từ Võ chủ nhiệm khoa hô hấp Đường Hiểu Quyên cũng không có mặt, quả thực khiến cho Chu Chí Tường cảm thấy có chút khó xử.
Tuy nhiên đây đều là ý của Trương Dương, ông cũng không có cách nào.
- Tôi muốn tìm Trương Dương thương lượng một chút.
Chu Chí Tường lập tức bỏ danh sách xuống, giơ tay cầm lấy máy điện thoại.
Ông mới vươn tay ra, Vương Quốc Hải liền nhẹ nhàng nói:
- Viện trưởng, không cần gọi nữa đâu, Trương Dương đã nói rồi, đây là yêu cầu của cậu ta, đây cũng là yêu cầu duy nhất, nếu như không theo danh sách này thì đề tài sẽ bị giải tán.
Vương Quốc Hải nói, khiến Chu Chí Tường run rẩy mà buông điện thoại, không tiếp tục gọi điện nữa.
Thái độ lần này của Trương Dương nằm ngoài dự liệu của ông, Trương Dương có thể không quan tâm đến đề tài này, nhưng còn không thì không được, đây là vinh dự lớn của Tam viện, có thể khiến Tam viện nổi danh cả nước, thậm chí còn nổi danh cả thế giới.
Vương Quốc Hải nhìn ông, cũng âm thầm thở dài.
Gã biết Chu Chí Tường khó xử, nhưng gã cũng không có cách nào khác, gã không phải chưa từng khuyên nhủ Trương Dương.
Trương Dương thấy phản cảm với đám quan liêu này, nhưng gã không ngờ rằng, Trương Dương lại có thái độ cương quyết như vậy, không chấp nhận nhóm người của gã.
Nói đi cũng phải nói lại, nếu không phải Từ Võ và Đường Hiểu Quyên vốn lúc đầu nằm trong danh sách của bệnh viện, bọn họ có lẽ cũng tiếp tục được nằm trong danh sách, dù sao thân phận của bọn họ đủ để giúp họ có một suất.
Điều đáng tiếc chính là, bọn họ cho rằng đề tài lần này cũng chỉ như những đề tài khác của bệnh viện, bọn họ có thể làm chủ, cho nên mới dẫn đến kết cục như vậy.
- Tôi hiểu rồi, tôi sẽ khuyên nhủ họ, các cậu cứ làm theo yêu cầu của Trương Dương đi, ngày mai chính thức bắt đầu công việc. Chủ nhiệm Vương, công việc của cậu tạm thời giao cho Phó chủ nhiệm Lưu đi, đề tài này rất quan trọng đối với bệnh viện chúng ta, cậu đến trợ giúp Trương Dương tôi cũng yên tâm hơn.
Một lát sau, Chu Chí Tường mới đặt điện thoại, nhẹ giọng nói một câu.
Ông thỏa hiệp rồi, Trương Dương có thể bỏ đề tài, nhưng ông thì không thể.
Điều này cũng đồng nghĩa với việc bất luận ai phản đối Trương Dương thì chính là đang phản đối ông.
Lúc này đây, có thể coi là ông đang bất đắc dĩ đứng cạnh Trương Dương, toàn toàn đứng đằng sau Trương Dương và chịu đựng hắn.
Sáng ngày hôm sau, sau khi đưa xong Mễ Tuyết, Trương Dương trực tiếp đến Tam viện.
Hôm nay hắn không lái chiếc Bugatti mà là bắt xe đến, hắn biết việc hắn rời khỏi Tam viện ngày hôm qua gian nan thế nào.
Lúc hắn đi lái xe, xung quanh không ngờ có một đám người, còn có một số người cầm máy ảnh, cảnh tượng như vậy gần như lần đầu xuất hiện ở Trường Kinh.
Một truyền mười, mười truyền một trăm, nghe nói Trường Kinh có Bugatti, rất nhiều người đều chạy tới.
Điều này cũng khiến Trương Dương có ấn tượng sâu sắc, hôm nay đến Tam viện không lái Bugatti nữa.
Bệnh viện vì đề tài nghiên cứu này, bọn họ đã chuẩn bị cả một khu nhà. Trong đó có một phòng họp, Trương Dương trước khi đến, Vương Quốc Hải đã dẫn những người khác đến đây rồi, bao gồm cả đám Thi Nhan.
Thời điểm Vương Lộ đến, không ngừng kêu Trương Dương đủ tư cách làm bạn, loại chuyện tốt này cũng không quên bọn họ.
Ngoài Chu Chí Tường và Ngô Hữu Đạo ra, những thành viên khác bao gồm cả Vương Quốc Hải, ai nấy đều có cảm giác hưng phấn.
Điều này đối với bọn họ là cơ hội cá chép vượt long môn, bọn họ đều biết, là Trương Dương đã cho bọn họ cơ hội này.
Trương Dương đã đến, đề tài này xem như chính thức khởi động, Trương Dương cũng không nhiều lời, trực tiếp sắp xếp công việc luôn.
Hai bác sỹ trẻ tuổi kia cùng hai sinh viên của đại học Trường Kinh phụ trách công việc căn cứ tình hình của Tô Thiệu Hoa, đưa ra tình hình trị liệu hàng ngày của ông ta để làm báo cáo, lưu lại số liệu chi tiết.
Ba bác sỹ khoa hô hấp kia, một người phụ trách chuẩn bị tất cả các số liệu, số liệu thay đổi như thế nào, ảnh hưởng của nó ra sao.
Sắp xếp số liệu không chỉ có một mình anh ta, Cao Phi sẽ hỗ trợ anh ta.
Hai bác sỹ khác và hai sinh viên thì căn cứ theo tài liệu mà Trương Dương để lại và tình hình thực tế của Tô Thiệu Hoa, tiến hành tổng kết, viết ra tiến trình nghiên cứu đề tài để nôpk lên trung khoa viện.
Công tác của Vương Quốc Hải điều tiết tất cả những điều này, cuối cùng những thứ này đều đã đến tay gã, Hồ Diệp phụ trách giúp đỡ gã.
Phân công xong, để lại một đống tư liệu, Trương Dương liền bỏ đi một cách "vô trách nhiệm", trực tiếp đem tất cả giao cho bọn họ.
Nhìn thấy Trương Dương bó đi, những người này đều có chút sững sờ, mới ngày đầu tiên mà người phụ trách đã bỏ đi như vậy, đúng là bọn họ chưa từng thấy.
Tuy nhiên tài liệu Trương Dương để lại thật sự rất đầy đủ, đến ba chuyên gia kia nhìn thấy cũng phải thốt lên khâm phục Trương Dương.
Những tài liệu này có rất nhiều thứ bọn họ chưa từng nghe qua.
Bọn họ còn nói, trình độ của Trương Dương như vậy cho dù làm thầy của bọn họ cũng không đủ.
Thời điểm Trương Dương bố trí tất cả, trong phòng họp của bệnh viện, ầm ĩ một hồi.
- Càn quấy, đúng là càn quấy, vô tổ chức, vô kỷ luật, viện trưởng, không ngờ anh lại dung túng cậu ta như vậy, anh không nhìn một chút trong danh sách là những ai sao?
Trong phòng họp, Từ Võ Chính tức giận gầm lên, những người khác cũng như vậy, tất cả đều rất tức giận.
Trương Dương không ngờ từ chối danh sách của bệnh viện, chính mình xây dựng nhóm nghiên cứu, hơn nữa còn rất nhanh triển khai công tác.
Điều này khiến cho bọn họ có cảm giác mình bị coi thường và mất mặt, và điều quan trọng hơn chính là lợi ích của bọn họ bị xâm hại nghiêm trọng.
Không thể gia nhập đề tài này, chẳng khác nào không được phân chia thành quả, nhìn trái ngon bị người ta hái đi, bọn họ có thể chịu được mới là chuyện lạ.
- Viện trưởng, Chủ nhiệm Từ nói đúng, ông không thể dung túng cậu ta như vậy, cậu ta hiện tại đã không còn là người của Tam viện chúng ta rồi.
Một lãnh đạo bệnh viện nhẹ giọng nói, họ tên của ông ta cũng bị Trương Dương gạt ra, điều này đúng là khó chịu.
Hắn vừa nói, rất nhiều người cũng ủng hộ, tất cả những điều này đều là có sự "dung túng" của Chu Chí Tường, nếu không có Chu Chí Tường, Trương Dương cũng không dám làm như vậy.