Thần Y Thánh Thủ

Chương 194: Quá rẻ


Bốn người còn lại, tất cả đều sững sờ,
Vừa rồi bọn họ vây quanh xe, sau đó lại vây đến trước mặt Trương Dương thành hình quạt. Bốn người này chạy hơi chậm, thành những người sau cùng.


Bọn họ không ngờ tốc độ của Trương Dương lại nhanh vậy, hơn nữa lại lợi hại như vậy, còn dùng lão đại của bọn họ làm vũ khí, lập tức đánh ngã những người khác.
Nằm trên đất, chí ít có mười người.
- Mẹ nó, đau chết mất.
- Gãy cả lưng rồi, đỡ, đỡ tôi đứng lên.


Người lúc trước bị Trương Dương đánh ngã trên đất, lúc này ô ô a a đang đứng lên, bốn người đang ngẩn ra, cuối cùng cũng tìm được việc mình có thể làm. Vội vàng tới đỡ người cạnh bọn họ dậy.


Trương Dương thả tên Long ca đầu trọc ra, tên này sau khi được thả ra, liền ngã xuống đất, ngất đi. Lúc té xỉu miệng còn nôn ồng ộc ra.


Vừa rồi Trương Dương quăng gã vài cái cũng không nhẹ, đầu hoặc tay của mấy tên tiểu đệ của gã đều đâm vào người gã, còn đâm vào bụng gã mấy cái, lúc này đang như sông cuộn biển gầm.


Một tên tiểu đệ lúc trước chưa bị đánh gục, khẩn trương nhìn Trương Dương, từ từ đi về phía trước, vừa từ từ kéo tên Long ca còn đang nôn thốc nôn tháo ra phía sau. Toàn bộ quá trình gã rất cẩn thận, còn luôn nhìn Trương Dương.


Trương Dương cũng không ngăn cản gã, chỉ lạnh lùng nhìn mấy người này, từng tên bị Trương Dương nhìn đến, trong lòng run cầm cập.
Trương Dương lúc này, thật giống một chiến thần, gây cho bọn họ áp lực vô cùng lớn.


Tất cả mọi người còn chưa kịp nhìn rõ, đã bị đánh ngã xuống đất. Tốc độ của Trương Dương thực sự quá nhanh, đánh ngã nhiều người như vậy, còn chưa dùng đến nửa phút, nhiều người như vậy dường như không biết tại sao mình lại ngã xuống đất.


Mười mấy người, thật ra cũng chẳng phải chuyện lớn gì.


Trương Dương không dùng vũ khí, chỉ dùng cơ thể của Long ca kia làm cây gậy quét hai vòng. Dù sao cũng là cơ thể người, đụng phải cơ thể người khác có thể khiến họ choáng, nhưng cũng không có vấn đề gì lớn, không giống mấy tên côn đồ của lão gia Mễ Tuyết, chặt đứt cả xương cốt của người ta.


Trương Dương đột nhiên đi tới, mười mấy người, cùng nhau tự nhiên lùi về phía sau một bước, thất tha thất thểu, lại có mấy người ngã trên đất.
Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, hai phía bọn họ như đổi vị trí cho nhau. Bọn chúng tới giáo huấn người ta, lúc này giống như bị giáo huấn ngược lại vậy.


Nhiều người như vậy, đối mặt với Trương Dương, căn bản không có dũng khí đánh trả.


Quá nhanh, vừa rồi thật sự quá nhanh, nhiều người như vậy, bị người ta đánh ngã hơn nửa. Lúc này rất nhiều người bị đụng đến đau nhức hết cả người. Đứng lên cũng vất vả, càng không nói tới chuyện đánh nhau với người ta.


Còn về hai tên cầm mộc côn, lúc này không biết mộc côn của bọn chúng bay đi đâu rồi.
Ba nữ sinh bọn Vương Dĩnh đứng nhìn đều choáng váng, vừa rồi bọn họ còn sợ hãi. Những người này liền xông lên, lúc xông tới bọn họ đều hét lên.


Tiếng hét chói tai của các cô còn chưa ngừng, trận chiến đấu đã ngừng rồi. Hơn nữa còn ngừng theo cái cách mà các cô không thể tưởng tượng ra được.
Nhiều người như vậy, không ngờ không đánh được nổi một Trương Dương. Hơn nữa còn bị Trương Dương giải quyết một cách nhanh chóng như vậy.


Lúc này các cô nhìn Trương Dương, giống như nhìn quái vật vậy.
Ngoài bọn họ, còn có một người cũng bị choáng, đó là Chu Dật Trần đứng đứng trong bóng tối phía xa.


Điều anh ta nhìn thấy rõ nhất, Trương Dương nắm lấy Long ca, giống như nắm một đứa trẻ, loáng cái đã nhấc bổng lên, tùy tay lia qua, thân thể Long ca đụng ngã bốn năm người. Sau đó lại lia qua lần nữa, lại đụng ngã thêm năm sáu người nữa, khiến gần chục người đều nằm trên đất.


Hai phát lia như vậy, hai phát lia đơn giản, thân thể Long ca giống như trường côn, để Trương Dương lia một vòng, trực tiếp lia ngã gần mười người.


Trương Dương đột nhiên lại tiến về phía trước hai bước. Mấy tên cuống quít đứng dậy định chạy về phía sau, Trương Dương không thèm để ý tới bọn họ, trực tiếp đá một cái vào người tên trọc đầu kia.
- Nói, ai bảo các người đến.


Trương Dương nhẹ giọng hỏi một câu. Hắn vừa nhìn đã biết tên đầu trọc là lão đại, thêm nữa là gã là tên đầu tiên ra tay, cho nên mới bắt gã trước.
Long ca nằm trên đất không phản ứng gì, Trương Dương còn nói thêm:


- Đừng giả chết, tôi biết anh đã tỉnh rồi, nếu không nói, tôi cho anh ném thử chút mùi vị.
Trương Dương giọng điệu rất bình thản, nhưng mang theo một tia sát khí nghiêm nghị. Long ca trên đất nghe thấy liền giật mình ngồi dậy, mặt gã hơi sưng, cái mũi cũng chảy máu.


Đây đều là di chứng của việc va chạm vừa rồi, những người khác chỉ bị đụng một chút, còn gã bị đụng gần mười cái, thảm nhất.
- Tôi, tôi nói, là Chu lão đệ, không, là Chu Dật Trần mời bọn tôi tới.


Long ca vội vàng nói, lúc này gã bất chấp nghĩa khí, cũng bất chấp việc giúp Chu Dật Trần giữ bí mật.


Trong lòng gã, kỳ thật còn có chút hận Chu Dật Trần. Gã không ngờ Trương Dương lợi hại như vậy. Lúc vừa rồi gã bị bắt, thật sự đau tới ngất đi. Lúc bị Trương Dương nâng trong tay, gã đã cảm thấy mình hoàn toàn không khống chế được nữa, không khống chế nổi bất cứ bộ phận nào trên cơ thể mình.


Gã lúc đó, có cả cảm giác của cái chết.
Sau đó còn trực tiếp bị nện choáng, lúc này xương cốt cả người như rã rời cả, khó chịu không nói nên lời.


Đây là một sinh viên đơn giản mà Chu Dật Trần bảo bọn chúng giáo huấn. Nếu không phải Chu Dật Trần bảo bọn họ tới, bọn họ cũng sẽ không như vậy, gã cũng sẽ không thảm như vậy.


Lúc này Long ca rốt cuộc hiểu, Trương Dương ở trước mặt mình đây tuyệt đối là một cao thủ. Còn là một cao thủ rất lợi hại, ít nhất mười mấy người bọn chúng không phải là đối thủ của người ta.
- Là anh ta.


Trong mắt Trương Dương hiện lên sắc lạnh, Phạm Tư Triết từng nhắc nhở hắn, Chu Dật Trần sẽ làm việc bất lợi cho hắn.
Trương Dương vốn còn đang nghĩ, cho dù có là bất lợi thì cũng phải đợi đến lúc khai giảng. Dù sao hiện nay là kỳ nghỉ, không ngờ Chu Dật Trần đã động thủ với hắn khi hắn vừa trở về.


Điều này cũng chứng minh, người này thật sự hận mình.


Chu Dật Trần núp trong bóng tối, đột nhiên sợ run cả người, lặng lẽ lùi về phía sau. Lúc này anh ta không nghĩ gì, chỉ muốn chạy trốn, chuyện trả thù Trương Dương cũng bị xếp xó. Nhìn thấy Trương Dương hôm nay lợi hại như vậy, anh ta đã chẳng còn tâm tư gì.


Anh ta chỉ đang hối hận, mình không nên trêu vào Trương Dương.
- Đúng, đúng, đúng rồi, anh ta cũng tới cùng, đang ở bên đó.
Long ca cố gắng gật đầu, lúc này gã chẳng còn chút bộ dạng đại ca xã hội đen nào.


Trong lòng gã hận Chu Dật Trần, đương nhiên sẽ không giúp Chu Dật Trần giữ bí mật, đưa tay chỉ hướng Chu Dật Trần chạy trốn. Chu Dật Trần đang lặng lẽ lui về phía sau ở bên đó, nghe thấy Long ca nói, tóc gáy dựng ngược cả lên.


Anh ta không lén lùi nữa, đứng thẳng lên, bỏ chạy. Tốc độ chạy khá nhanh, gần như có thể so sánh với vận động viên.
Một lúc sau, anh ta đã chạy đi thật xa, đi vào một hẻm nhỏ, nhìn không thấy bóng người.
- Anh ta, anh ta chạy.


Long ca ngẩng đầu, sợ hãi nhìn Trương Dương. Chủ mưu chạy, mấy người động thủ bọn họ hẳn sẽ gặp tai ương.
Dù sao nếu có người đối phó với gã, gã cũng nhất định không để đối phương dễ chịu.
- Tôi biết.
Trương Dương thản nhiên nói một câu, cúi đầu nhìn gã một cái.


Long ca cúi đầu rất thấp, không dám nói thêm gì. Kiếp này gã chưa từng gặp một người lợi hại như Trương Dương, quả thực chính là ác ma.


Gã không biết tình trạng thê thảm của mấy tên côn đồ phố núi kia. Nếu biết phỏng chừng trong lòng còn cảm thấy may mắn. Bọn chúng có ba người bị tàn tật. Những người khác ai cũng bị thương nặng. Cho đến bây giờ, còn có người nằm trong bệnh viện.
So với bọn họ, mấy người này thực sự còn rất may.


Trong chuyện này mấu chốt nhất chính là, bọn chúng không động tới xe của Tô công tử, cơn tức của Trương Dương cũng không lớn quá, thêm nữa là bọn chúng không có vũ khí gì. Lúc Trương Dương động thủ liền nhẹ tay chút.
- Anh ta đưa cho các người bao nhiêu tiền?


Trương Dương đột nhiên lại hỏi một câu. Phạm Tư Triết từng nói, Chu Dật Trần bỏ tiền ra tìm người, những người này hẳn là anh ta bỏ tiền tìm được.


Lúc này Trương Dương trong lòng không giận gì, không biết kẻ thù mới nguy hiểm, biết Chu Dật Trần chỉ là tìm mấy tên này, trong lòng hắn ngược lại có chút thoải mái.
Ít nhất đã giải trừ được nguy hiểm.
- Hai, hai chục ngàn, à, không đúng, là bốn chục.


Long ca cẩn thận ngẩng đầu, Trương Dương khẽ cau mày, mặt hắn lộ ra nét hoang mang.
- Lau mồm đi rồi hãy nói.
Trương Dương từ từ nói một câu. Hắn nhíu mày. Vì trên miệng Long ca này còn dính vết nôn mửa, khiến Trương Dương ghê tởm.


Long ca vội vàng lấy áo xoa xoa miệng, thấy Trương Dương tỏ ra ghê tởm. Mễ Tuyết cũng quay đầu lại.
- Bốn chục, không ít đâu, mua cái gì của tôi?
Trương Dương lại hỏi.


Long ca cúi đầu, thân mình còn hơi run rẩy. Rõ ràng gã là tên côn đồ, có thể gặp người còn hung ác hơn mình, lợi hại hơn mình, dĩ nhiên cũng thấy sợ hãi.
- Tay, và cánh tay.
Long ca rất khổ sở nói ra mấy từ, thân thể gã càng run mạnh hơn, sau khi nói xong, vội bổ sung:


- Chỉ là đánh gãy, không có gì khác.
Gã nghĩ khi Trương Dương nghe thấy mấy lời này, liệu có báo thù mình như vậy không. Khả năng này rất lớn. Nếu gã biết có người muốn chặt cánh tay của mình, gã nhất định sẽ chặt của người ta trước.


Cho nên cuối cùng gã mới thêm một câu nhắc nhở kia, chỉ là đánh gãy, chân gãy rồi còn có thể nối được, thật sự tàn tật thì cả đời này xong rồi.
- Tay và cánh tay mà đáng có ngần ấy tiền?


Trương Dương đột nhiên cười cười. Hiện giờ hắn đã là tỷ phú, cánh tay, chân cũng đáng giá chút tiền, không ngờ bốn chục đã bị người ta bán mất.
Long ca không biết có chuyện gì, cúi đầu làm gì đó, không dám nói đúng, cũng không dám nói không đúng.


- Quá rẻ, cánh tay ít nhất cũng phải hai trăm ngàn, chân à, cũng phải ba trăm ngàn, tiểu tử kia dù sao cũng giàu có mà, anh hiểu không?
Trương Dương nhẹ giọng nói, lúc nói mặt còn cười cười.
Mễ Tuyết kinh ngạc nhìn hắn một cái, rồi mau chóng hiểu, cũng cười theo hắn.


Long ca trước tiên mơ hồ, sau đó cũng mở to hai mắt, gã cũng hiểu ý của Trương Dương.
Trương Dương rõ ràng là muốn trả thù Chu Dật Trần, nhưng hắn không đích thân ra tay, muốn bọn người kia làm.


Năm trăm ngàn, chú Chu Dật Trần là người có tiền, chứ không phải anh ta có tiền. Đập năm trăm ngàn vào người anh ta, Chu Dật Trần không chết cũng không được.


Hơn nữa, việc này là mấy tên côn đồ làm, không có bất kì quan hệ gì với Trương Dương, chẳng sợ về sau có chuyện gì xảy ra, cũng không tìm được thân thể của anh ta.


Trương Dương cũng không cho Long ca đi đòi tiền. Hắn chỉ nói tay và chân mình trị giá nhiều tiền như vậy, hắn nói bản thân đáng giá mười triệu, người khác cũng không thể nói gì được.
- Hiểu, hiểu, tôi hiểu.


Chuyện ngay cả Mễ Tuyết còn hiểu, Long ca chắc chắn cũng hiểu. Gã gật đầu rất nhanh, trên mặt còn mang có chút vui mừng.
- Cút.
Trương Dương nhíu mày, quát nhẹ một tiếng, Long ca vội vàng bò tới chỗ bọn tiểu đệ, để bọn họ đỡ mình, mười mấy người, từ đâu đến liền trở về đó.