Khi dùng chân đạp thuyền, Trương Dương còn giơ chiếc máy ảnh trong tay lên.
Đây là máy ảnh họ thuê trước khi lên thuyền, hồ Thiên Long là một nơi giải trí duy nhất ở thị trấn nhỏ này, cũng được coi là một công viên, có cho thuê máy ảnh.
Đáng tiếc là không phải lạo máy ảnh kỹ thuật số như sau này, chỉ là loại máy ảnh chụp phim kiểu cũ.
Máy này Trương Dương thuê là để chụp vài tấm ảnh kỷ niệm cho Mễ Tuyết, hắn còn mua 5 cuộn phim, lúc này vừa hay có thể sử dụng.
Vừa đạp thuyền, máy chụp hình trong tay cũng bấm liên tục, một lát sau đã hết một cuộn phim, Trương Dương lại thay một cuộn phim khác.
Trương Dương đạp rất nhanh, Mễ Tuyết lúc này mở to hai mắt, ngơ ngác nhìn bờ bên kia.
Cô không ngờ, ở đây lại có người đập xe Trương Dương.
Giá trị của chiếc xe này cô rất rõ, nếu thực sự bị đập, đừng nói Trương Dương, bản thân cô cũng đau lòng.
- Mễ Tuyết, em ở trên thuyền chờ anh!
Thuyền lại gần bờ, Trương Dương nhảy xuống, nói với Mễ Tuyết một câu, Mễ Tuyết còn chưa kịp phản ứng, thuyền đã lại bị đẩy đi.
Trên bờ có rất nhiều người, lúc này Mễ Tuyết ở trên thuyền an toàn hơn so với trên bờ.
- Trương Dương, đó là Dư Dũng.
Rốt cuộc Mễ Tuyết cũng nhìn thấy rõ người đập xe, vội vàng kêu to, đáng tiếc cô chỉ kịp kêu một tiếng, thuyền đã rời khỏi bờ, Trương Dương dùng rất nhiều sức, khiến người trên bờ không thể nào đụng được chiếc thuyền nhỏ này.
Dư Dũng?
Trong mắt Trương Dương lóe lên tia hàn quang, vốn tên này khiến người trong nhà Mễ Tuyết không thích hắn, giờ còn dám đập xe hắn, nói gì thì nói Trương Dương cũng sẽ không thả gã ra.
Đối với người này, hắn chuẩn bị dạy một bài học.
Kiếp trước Trương Dương rất thích xe, kiếp này không có loại xe quá thích hợp, chiếc xe này là Tô công tử tặng, dù nói thế nào cũng là một chiếc xe tốt.
Xe của đàn ông, giống như vợ nhỏ vậy, xe sau khi tới tay Trương Dương còn chưa từng cho ai khác lái, bây giờ lại bị người ta đập, trong lòng tức giận thế nào không cần nghĩ cũng biết.
Giận thì giận, nhưng may là Trương Dương còn chút lý trí.
Hắn bước lên trước, trong tay còn cầm máy chụp hình, đối với những tên này phải chụp lại ảnh, xe của hắn vốn không đậu ở bãi đỗ xe, chỉ tùy tiện đậu một chỗ ven hồ, chỉ có chụp hình mới có được chứng cứ có lợi nhất.
- Anh Dũng, nó chính là Trương Dương!
Một người đột nhiên quay người lại, cả ngày nay y đã đi theo Trương Dương, lập tức nhận ra Trương Dương.
- Còn dám chụp hình, các anh em, đánh nó cho tao!
Dư Dũng quay đầu lại, vừa hay nhìn thấy Trương Dương đang đứng bấm máy lia lịa, chụp, lập tức kêu một tiếng, bản thân gã cũng chạy nhanh tới.
Tuy nhiên, chạy nhanh nhất vẫn là thằng nhóc được gọi "anh Cường", thằng này trước đây cùng lăn lộn với Dư Dũng, hiện nay thấy Dư Dũng đã về thành phố, còn làm ở Cục công an, y cũng muốn qua theo.
Dĩ nhiên lúc này phải bán sức trước tiên rồi
Chạy nhanh nhất, và cũng thảm nhất, Trương Dương cười lạnh, cất máy ảnh vào túi, nhấc tay lên, cầm lấy ống tuýp của tên này nện xuống.
Cánh tay khẽ động, tên "anh Cường" không cầm được ống tuýp, lập tức buông lỏng tay.
Trương Dương cầm ống tuýp, đột nhiên đẩy về phía trước, "anh Cường" kêu lên một tiếng bi thảm rồi ngã xuống, đám tiểu đệ bên cạnh cúi đầu nhìn y, ai nấy đều sững sờ.
Rất nhiều người, trên mặt mang nét sợ hãi.
Cú đẩy của Trương Dương, đã xuyên ống tuýp qua lòng bàn tay tên kia, hiện nay y đã nằm mê man rên rỉ, không cần phải nói, tay của tên này đã hoàn toàn bị phế đi rồi.
Lúc ở trên thuyền, Trương Dương nhìn thấy y đập xe mình rất vui vẻ, lúc này dĩ nhiên ra tay cũng sẽ không lưu tình.
Thảm cảnh của y, cũng khiến những người xung quanh đều tạm thời dừng mọi hành động, không ai dám lộn xộn nữa.
Họ bất động, không có nghĩa Trương Dương bất động, Trương Dương bước lên trước, từng tên từng tên, xuống tay không chút lưu tình.
Hơn 30 tên côn đồ, cho dù chúng có cầm vũ khí, chỉ cần không phải súng thì Trương Dương sẽ không sợ.
Rất nhanh chóng, tất cả mấy tên côn đồ đều bị Trương Dương đánh ngã xuống đất, đặc biệt là những tên vừa rồi đập xe hắn hung hăng nhất, Trương Dương ra tay rất nặng tay.
Tay mấy tên này đều bị gãy, thậm chí xương cốt còn lòi cả ra.
Người duy nhất còn đứng lại, chỉ còn tên Dư Dũng mặc trang phục cảnh sát, tuy nhiên tất thảy những gì đã xảy ra khiến gã sợ hãi mất rồi, hắn đến là để giáo huấn người ta, không ngờ lại đến giáo huấn một sát thần lợi hại như vậy.
Nếu gã sớm biết vậy, đánh chết gã gã cũng không dám đến.
Lúc này gã có chút hối hận, không mang theo súng đến, thời gian trước trong thành phố xảy ra một vụ án đặc biệt, súng lục của mọi người đều quản lý vô cùng nghiêm ngặt, tan tầm là không thể đem súng ra ngoài.
- Đừng, không, không cần đánh tao!
Dư Dũng bị dọa đến run người, búa trên tay gã cũng tự nhiên rơi xuống đất.
Vừa nãy gã nhìn thấy rõ ràng, ống tuýp đánh tên cầm ống tuýp, xích sắt quấn gã cầm xích sắt, thảm nhất vẫn là mấy tên cầm dao, đều bị trúng dao, mà còn là dao của mình nữa.
Trương Dương chém họ rất chừng mực, không chém vào những chỗ dễ mất nhiều máu, bọn chúng chỉ phải chịu đựng đau đớn, chứ không chết vì mất nhiều máu.
Đây cũng là điểm mấu chốt của Trương Dương, mấy tên này có thể giáo huấn, nhưng không thể giết người, nếu thực sự làm mất mạng thì hắn cũng sẽ phiền phức.
- Anh là Dư Dũng?
Trương Dương đột nhiên nhếch môi cười, đáng tiếc trong mắt Dư Dũng khuôn mặt hắn như ác ma, Dư Dũng vội vàng gật đầu.
- Đây là xe của tôi, anh đập à?
Trương Dương nhẹ giọng hỏi, Dư Dũng lại gật đầu, sau đó lại lắc đầu:
- Không, không phải tôi, tôi đồng ý bồi thường, bồi thường cho anh!
- Không phải anh đập, vậy sao anh phải bồi thường cho tôi?
Trương Dương trừng mắt, rốt cuộc Dư Dũng không trụ được, cả người đều mềm nhũn, ngã xuống đất khóc lớn.
Hiện trường đầy máu tanh, trên đất là một bãi máu, Trương Dương biết không có ai chết, nhưng y lại không biết, lúc này y thực sự bị dọa cho sợ hãi.
Đừng thấy gã là một cảnh sát, cảnh tượng như vậy gã cũng chưa từng nhìn thấy bao giờ, chứ đừng nói gã còn là dựa vào quan hệ để được làm cảnh sát.
Lúc này gã còn tưởng có rất nhiều người chết, Trương Dương đang muốn đến giết gã.
Mũi Trương Dương đột nhiên cau lại, không ngờ bên dưới đũng quần Dư Dũng chảy ra một vũng nước, còn có mùi thúi thúi.
Tên này bị dọa đến mức *** đái đều chảy ra, điều này làm cho Trương Dương cũng chẳng muốn dạo dẫm gã nữa.
- Nếu thừa nhận toàn bộ thì tốt, chiếc xe của tôi khoảng 2 triệu, bồi thường cho tôi là được rồi!
Trương Dương đưa tay, vỗ vỗ bả vai gã, sau đó mới lắc đầu rời đi.
Không ai biết, lúc gã vỗ vai Dư Dũng trên tay có một kim châm nhỏ, đây không phải kim bình thường, mà trên kim còn mang theo độc của chồn vĩ hồ.
Chiếc kim này Trương Dương làm lúc rãnh rỗi, bên trên có bôi độc pha loãng, độc tính không đủ để giết người.
Tuy nói độc không chết, nhưng dù sao độc vẫn là độc, thử nghĩ xem, độc chồn vĩ hồ rất lợi hại, không có Trương Dương dùng nước miếng của chồn vĩ hồ làm thuốc giải độc, cả đời tên này sẽ có dấu hiệu trúng độc.
Còn về phần dấu hiệu cụ thể là gì, Trương Dương cũng không rõ lắm, kim này vốn chỉ là một vật thử nghiệm.
Dư Dũng chủ mưu đập xe hắn, Trương Dương không thể nào buông tha cho gã, không chỉ không bỏ qua cho gã, mà còn hung hăng chỉnh gã, khiến tên này hoàn toàn xong đời.
- Trương Dương. Cái này, cái này không sao chứ?
Mễ Tuyết lại vào bờ, lúc cô quay lại Trương Dương đã giải quyết xong vấn đề, cô nhìn thấy trên đất đầy máu tanh, cũng vô cùng hoảng sợ.
- Không sao, chúng ta về đi!
Trương Dương lắc đầu, ở đây xảy ra chuyện lớn, không lâu sau cảnh sát sẽ đến, hắn không muốn ở đây chờ cảnh sát đến.
Huống chi hắn biết, cha Dư Dũng chuẩn bị làm Chủ tịch huyện, bản thân gã còn là cảnh sát, lúc này đến đồn cảnh sát chắc chắn sẽ bất lợi cho hắn.
Tuy nhiên trong lòng hắn không hề sợ hãi, mặc kệ đối phương là ai, lần này chọc phải hắn thì phải cho bọn họ biết lợi hại, cho bọn họ biết hối hận.
- Xe, xe làm sao bây giờ?
Mễ Tuyết nhỏ giọng hỏi, xe bị đập, không còn hình dạng gì nữa, cho dù có là xe tốt, Trương Dương cũng không muốn dùng nữa.
- Xe vứt đây đi, chúng ta về!
Trương Dương lắc đầu, giữ chặt tay Mễ Tuyết, không để ý đến những tên đang nằm rên rỉ trên đất.
Chỉ cần cảnh sát đến, xe cứu thương cũng sẽ đến, những tên này ngoài Dư Dũng, ít nhất phải ở viện một tháng, cho chúng nằm viện là được rồi.
- Lão Tô, ở chỗ tôi có chút việc, anh lập tức qua đây, càng nhanh càng tốt.
Đi được một đoạn, Trương Dương mới lấy điện thoại ra, gọi cho Tô Triển Đào.
Trong điện thoại hắn cũng chẳng nói mấy lời vô ích, nói thẳng là mình đang ở huyện Liệt Sơn, thậm chí xảy ra chuyện gì cũng chưa nói.
Chuyện này đã chọc giận hắn, kẻ tên Dư Dũng hắn nhất định không buông tha, chỉ cho gã trúng độc vẫn chưa đủ, Trương Dương phải giải quyết triệt để tên này.
Nói vậy, nhưng chỉ dựa vào một mình hắn cũng hơi khó, có tài nguyên thì Trương Dương nhất định sẽ dùng, Tô Triển Đào và hắn có quan hệ tốt, tìm anh ta đến giúp Trương Dương cũng không khách khí.
- Đợi tôi, sẽ tới ngay!
Tô Triển Đào cũng coi là nghĩa khí, không hỏi gì, nói xong câu này cúp máy ngay, từ Trường Kinh đến huyện Liệt Sơn 170km, nếu lái xe nhanh cũng phải 2 tiếng đồng hồ.
- Mễ Tuyết, anh đưa em về trước!
Đứng bên đường, Trương Dương lại thở dài, không có xe thì đành thuê xe, huyện Liệt Sơn quá nhỏ, không có taxi, chỉ có xe kéo
Mễ Tuyết gật đầu, cô còn hơi lo lắng nhìn lại phía sau.
Tình trạng thê thảm của những tên đó cô đã thấy, cô cũng hiểu rõ hoàn cảnh gia đình Dư Dũng, biết chắc người này nhất định sẽ không từ bỏ ý đồ.
Cho dù Trương Dương đánh người vì lý do gì, những người này thảm như vậy, đến lúc đó cảnh sát sẽ hướng về phía họ, nếu để Trương Dương rơi vào tay cảnh sát, kết quả thế nào cô càng hiểu.
- Hay là, anh về Trường Kinh trước đi, hay anh về chỗ nhà Tạ gia ấy!
Mễ Tuyết nhỏ giọng nói, suy nghĩ bản năng của cô là muốn Trương Dương đi thật xa, chỉ như vậy mới có thể đảm bảo an toàn cho hắn.
Nhà ở Trường Kinh cô cảm thấy không được an toàn, chỉ có ở Tạ gia là đỡ một chút, cô biết Tạ gia rất có tiền, còn có năng lượng nữa.
- Không cần, anh chưa cần đi đâu cả, anh ở đây chờ người của họ đến xin lỗi, bồi thường tổn thất cho anh!
Trong mắt Trương Dương lóe lên tia hàn quang, lúc nói mặt hắn còn nở nụ cười.
Lần này họ đúng là đã chọc giận Trương Dương rồi, bình thường Trương Dương không thích đối phó với người khác, nhưng nếu hắn đã thực sự muốn đối phó với ai, người đó sẽ không thể nào chịu nỗi, cho dù là ông bố Chủ tịch huyện của Dư Dũng cũng vô dụng.
Tôn chỉ của Trương Dương trước sau như một, người không đụng ta ta không đụng người, nếu người đụng ta, ta trả lại gấp 100.