- Tiểu Trương, vào nhà uống ngụm trà đi!
Mẹ của Mễ Tuyết tên là Ngô Phượng Lan, là một người phụ nữ rất giản dị, là giáo viên tiểu học, lúc nhỏ Mễ Tuyết thường cùng mẹ đến trường.
Thấy Trương Dương bận tối mắt tối mũi khuân đồ, Ngô Phượng Lan lập tức gọi Trương Dương.
- Yes Sir, cảm ơn cô!
Trương Dương cười, hắn không chút khách khí, đi thẳng vào phòng khác cầm lấy ly nước uống hết một hơi.
Hắn thực sự rất khát.
Lúc đầu Trương Dương còn có chút căng thẳng, chuyện gặp cha mẹ người yêu hắn chưa bao giờ trải qua, nhưng khi đến nơi,cảm giác căng thẳng kia hoàn toàn tan biến hết.
Dù sao Trương Dương cũng có kinh nghiệm sống của hai kiếp, yếu tố tâm lý rất tốt.
- Cô, đây là quà cháu tặng cô, Mễ Tuyết nói cô thích đọc sách, cháu đã mua vài quyển, nhưng không biết có đúng sở thích của cô không!
Trương Dương lấy từ trong túi một cái thùng giấy, bên trong chứa đủ các loại sách, toàn là sách dịch từ những tác giả nổi tiếng.
Hắn đã cẩn thận hỏi Mễ Tuyết, biết mẹ cô là phần tử trí thức, không thích vàng bạc trang sức, thích nhất là văn học nước ngoài, Trương Dương đã cố ý mua một tá sách về.
Quả nhiên, Ngô Phượng Lan vừa nhìn thấy mấy quyển sách này ánh mắt lập tức sáng lên, trên mặt cũng lộ nụ cười.
- Tiểu Trương, thế sao được, mua chừng này sách tốn không ít tiền đâu!
Ngô Phượng Lan trong lòng quả rất vui, cô thích đọc sách, bình thường cũng thường tự mua sách, nhưng người thực sự tặng sách cho cô không nhiều.
Quan niệm của người trong nước, tặng sách dường như đã trở thành thứ quá hạn, thà rằng tặng thứ gì đáng tiền, chứ không tặng những thứ trang trí không tác dụng, càng không tặng sách, trừ phi là tặng con nít.
- Mẹ, có đáng bao nhiêu đâu, đây là tâm ý của Trương Dương, mẹ nhận đi!
Mễ Tuyết tủm tỉm cười khoát tay mẹ, thân mật nói.
Trương Dương bên cạnh cũng mỉm cười, mẹ của Mễ Tuyết đúng là người giản dị, kỳ thực mấy quyển sách này không tốn bao nhiêu tiền, so với những món quà khác chắc chắn là rẻ hơn, chẳng qua đúng là hợp với tâm ý của cô, nên cô mới nghĩ đến chuyện tiền bạc.
Một thùng sách, cũng hai ba trăm tệ thôi.
- Vậy được, cô nhận, đừng đứng nói chuyện nữa, ngồi xuống nghỉ ngơi đi!
Ngô Phượng Lan mở thùng sách, nụ cười trên mặt càng lộ rõ, bên trong toàn là những quyển gần đây cô định mua, món quà này đúng là hợp ý cô nhất, muốn người khác không vui cũng không được.
- Mẹ, ba con đâu?
Mễ Tuyết hỏi, Trương Dương cũng ngồi thẳng người, mẹ vợ tương lai xem ra không vấn đề gì rồi, cũng chẳng biết cha vợ như thế nào.
Ngô Phượng Lan thở dài:
- Ông ấy à, cả ngày họp hành, công việc bận rộn, chưa đến tối là mẹ chưa được gặp ông ấy đâu!
Mễ Tuyết hểnh hểnh mũi, hạ giọng nói:
- Vẫn vậy, ngày nào cũng uống rượu ạ?
- Đúng vậy đấy, rõ ràng dạ dày không tốt, mà ngày nào cũng uống, mẹ thấy ông ấy sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện!
Nhắc tới ba Mễ Tuyết. nụ cười trên mặt Ngô Phượng Lan dần biến mất, điều này càng khiến Trương Dương càng thêm tin tưởng, ba Mễ Tuyết thật sự là người làm quan.
Ngày nào cũng uống rượu, ngoại trừ người làm ăn, còn có người ở chốn quan trường.
Đây là nhà của nhà nước, lại lớn như vậy, chắc hẳn ba của Mễ Tuyết là một quan chức không nhỏ.
- Mercedes Benz a, ai lái Mercedes Benz vậy? Mẹ, trong nhà có phải nhà có khách không ạ?
Đột nhiên bên ngoài truyền đến giọng nói, nghe giọng thì không lớn tuổi lắm, dường như còn mang chút hưng phấn.
- Tiểu An về rồi!
Mễ Tuyết lập tức đứng lên, trên mặt mang theo tia kích động, Tiểu An là Mễ An, em trai Mễ Tuyết, năm nay học 11, nghỉ hè đang học bù, chuẩn bị năm sau thi đại học.
Mễ Tuyết cũng gần nửa năm không gặp em trai mình rồi, vừa nghe thấy giọng em trai lập tức ngồi không yên.
Ngô Phượng Lan cũng đứng lên, ra ngoài mở cổng, một cậu be đầu đinh cao chừng 1m8 đang đẩy chiếc xe đạp chạy vào.
Tiểu tử này có vẻ còn trẻ con, vừa nhìn đã biết còn nhỏ tuổi, tuy nhiên vóc dáng cậu ta quả thực không lùn, ở thời đại này, chắc chắn cậu được tính là cao rồi.
- Tiểu An!
Đứng trước cửa phòng khách, Mễ Tuyết kêu lên, cậu nhóc đang tiến vào thoáng sửng sốt, lập tức dừng xe lại, vui vẻ chạy qua.
- Chị, chị về lúc nào vậy, hôm nay em mới hỏi mẹ, sao chị nghỉ rồi mà vẫn chưa về nhà!
Mễ An cao hơn Mễ Tuyết một cái đầu, tuy nhiên hai chị em cũng có nét giống nhau, da Mễ An rất trắng, là một cậu nhóc đẹp trai.
- Chị vừa mới về, em lại gầy đi rồi!
Mễ Tuyết nhìn cậu em từ trên xuống dưới, trong mắt có chút đau lòng, vóc dáng cậu nhóc rất cao nhưng quá gầy, nhìn cứ như cột điện ấy.
- Sao không gầy được, ngày nào cũng học thêm, học thêm, học thêm!
Mễ An bĩu môi, lúc này mới chú ý đến Trương Dương đang đứng cạnh, lập tức hỏi:
- Chị, ai đây ạ?
- Tiểu An đúng không, anh là Trương Dương, là bạn học cũng là bạn trai của chị em!
Mễ Tuyết chưa nói, Trương Dương đã chủ động giới thiệu rồi.
Mễ Tuyết cảm kích liếc mắt nhìn Trương Dương, giới thiệu người yêu với em trai, không giống giới thiệu với mẹ, Mễ Tuyết thực sự cảm thấy khó khăn.
- Bạn trai, chị, chị có người yêu rồi hả?
Mễ An có vẻ rất kinh ngạc, lớn tiếng kêu, dường như có cái gì đó không thể tin nổi.
- Kêu cái gì, Trương Dương mua cho em chiếc xe đạp leo núi, em xem có thích không?
Mễ Tuyết đỏ mặt, nhéo em trai, Trương Dương lập tức đưa quà cho Mễ An, đây là một chiếc xe đạp leo núi kiểu mới nhất, mắc nhất.
Chiếc xe màu đỏ, Mễ An rất thích màu này, chiếc xe đã thu hút sự chú ý của cậu ta.
Mễ An thích xe đạp, nhất là loại xe đua này, đáng tiếc người trong nhà không mua cho nó, chuyện này nó đã nói cho Mễ Tuyết, trong lúc tán gẫu Mễ Tuyết cũng kể cho Trương Dương.
Mễ Tuyết đã quên, nhưng Trương Dương vẫn nhớ, lần này đã đặc biệt mua một chiếc.
- Chị, chị đúng là tốt quá!
Mễ An hoan hô, vừa sờ xe, vừa không ngừng nhìn ngắm, không ngừng khuấy động hộp số.
- Tốt là Trương Dương tốt, anh ấy mua cho em, không phải chị!
Mễ Tuyết mỉm cười lắc đầu, nhẹ giọng nói.
- Anh rể, anh tốt quá!
Mễ An lại hét to một tiếng, khi nói xong đã nhảy lên xe đạp, lao ra khỏi cửa.
Tiếng anh rể của cậu đã khiến Mễ Tuyết mặt đỏ bừng, Ngô Phượng Lan nhìn cậu con trai vui vẻ nhảy lên xe, chỉ có thể đuổi theo nói cậu ấy cẩn thận, đừng chạy nhanh quá.
Ngô Phượng Lan quay lại, trên mặt còn nở nụ cười sáng lạn, điều đó có thể thấy cô thực sự vui vẻ.
Tuy nhiên sâu trong nụ cười, vẫn mang một tia lo lắng.
- Mẹ, gọi điện cho ba con đi, bảo ba tối nay về đi!
Mễ Tuyết kéo tay mẹ, nhẹ giọng nói, hôm nay là lần đầu Trương Dương tới, cũng là để làm quen với người nhà cô, cả nhà nên đều có mặt mới đúng.
- Được, để mẹ đi gọi!
Ngô Phượng Lan gật đầu, đi gọi điện, cô khẽ cau mày, cuối cùng mới khe khẽ thở dài, lúc này mới bấm số.
Ba của Mễ Tuyết tên Mễ Chí Quốc, là cán bộ nhà nước, còn là Phó chủ tịch huyện.
Tuy rằng không phải Ủy viên thường vụ, nhưng một Phó chủ tịch huyện bình thường trong mắt dân chúng cũng là một vị quan lớn rồi.
Điều này cũng có thể nói rõ, vì sao điều kiện sống của Mễ Tuyết ngày thường tốt hơn những người khác, có thể mua máy nhắn tin đắt như vậy tặng cho Trương Dương.
Dù sao ba cũng làm quan, nếu so với những người khác vẫn khá hơn một chút.
Tuy nhiên hiện tại Trương Dương không biết, Mễ Tuyết chỉ nói ba cô là quan chức, chứ cũng không nói chức của ông ấy là gì.
Gọi điện thoại xong, Ngô Phượng Lan ngẩng đầu lên mỉm cười nói với Mễ Tuyết:
- Ba con nghe nói con về rất vui, ông ấy về ngay đấy!
- Thật à, tốt quá, để con đi mua chút đồ ăn, tối nay nấu món gì ngon ngon một chút!
Mễ Tuyết lập tức vui vẻ kêu lên, ba về, vậy là cả nhà đoàn viên rồi, cô có thể chính thức giới thiệu Trương Dương với mọi người trong nhà, cũng đồng nghĩa được họ thừa nhận.
- Ba đang đi cùng chú con, có thể sẽ cùng đến đấy!
Ngô Phượng Lan nói, Mễ Tuyết lập tức cau mày, rất không vui nói:
- Chú ấy đến làm gì?
- Đứa nhỏ này, dù sao chú ấy cũng là chú con, vừa hay đang đi cùng ba, nghe con về, đến thăm con một chút không được sao?
Ngô Phượng Lan nhẹ giọng nói, gương mặt Mễ Tuyết cúi xuống.
Trương Dương đứng bên, cũng khẽ nhíu mày, Mễ Tuyết giới thiệu với hắn rất nhiều người trong nhà, duy chỉ có người chú này là không, hắn cũng chẳng mua quà gì cho ông ấy.
- Tiểu Tuyết, con không cần ra ngoài, các con cứ ngồi đây, mẹ ra ngoài mua thức ăn!
Ngô Phượng Lan lại nói, Mễ Tuyết muốn đi cùng, nhưng Ngô Phượng Lan không đồng ý, bảo cô nàng ở nhà với Trương Dương.
Trương Dương lần đầu tới, lại là khách, sao có thể để khách ở nhà một minh, hơn nữa chợ cũng gần, ngay bên cạnh, chạy ra mua đồ ăn cũng không tốn nhiều thời gian.
- Em với chú có chuyện gì à?
Ngô Phượng Lan đi rồi, Trương Dương mới nhỏ giọng hỏi.
- Không có gì, ba em tí nữa về, anh phải chú ý, ông ấy là một người bảo thủ!
Mễ Tuyết khẽ mỉm cười, chuyển đề tài.
- Em yên tâm, còn nhiều người bảo thủ hơn mà anh còn đối phó được!
Trương Dương cũng mỉm cười, thấy Mễ Tuyết không nhắc đến, hắn cũng không hỏi, nhà ai cũng có chuyện khó nói, bản thân gia đình hắn cũng có nhiều chuyện không nói ra được.
- Anh yên âm, ba em thương em nhất, chỉ cần em thích ông ấy chắc chắn sẽ không phản đối!
Mễ Tuyết ngồi trên người Trương Dương, hôn nhẹ Trương Dương một cái, hai người cảm thấy vô cùng ngọt ngào.
Một lúc sau, có người về, Mễ Tuyết vội vàng đứng dậy, trên mặt cô hơi ửng hồng.
Khi trong nhà không có ai, cô và Trương Dương có thể ôm có thể hôn, cảm giác trong nhà và ở bên ngoài hoàn toàn không giống nhau, hai người đều có cảm giác kích thích khác thường.
Người đầu tiên trở về là Mễ An, cậu đạp xe một vòng, dường như biết mình chạy đi như vậy là không lễ phép.
Sau khi về, cậu ta bèn cảm ơn Trương Dương. Còn mở miệng gọi tiếng anh rể, khiến Trương Dương cũng cười to.
Mễ An sau khi biết Mercedes Benz là của Trương Dương, còn bảo Trương Dương đưa cậu ta đi dạo một vòng, xem Mercedes Benz có phong cách hơn xe leo núi không.
Trương Dương chưa kịp đồng ý, đã bị Mễ Tuyết ngăn lại, mọi người sắp về rồi, lúc này sao đi ra ngoài được, Mễ An hơi thất vọng, chỉ có thể ngồi xuống một bên.