Thần Y Thánh Thủ

Chương 163: Không tồn tại ở trên thế giới này

- Hy sinh?
Trương Dương đột nhiên sửng sốt, dựa vào những gì hắn biết, cụ nội là sau giải phóng mới mất, lại còn đã từng trị bệnh cho rất nhiều người, ông nội hắn lúc nhỏ còn cùng cụ đi khắp nơi xem bệnh cho người.


- Đúng thế, hy sinh, ông ấy hy sinh khi vẫn còn trẻ như vậy, không có lập gia đình, cứ như vậy vì những người vô dụng như chúng tôi mà hy sinh, đáng chết chính là chúng tôi chứ đâu phải là ông ấy!


Ông lão nước mắt chảy ra rồi ngăn mãi cũng không được, nói tới đây khóc càng dữ hơn, đầu cũng gục xuống. Trương Dương đứng đó, trực tiếp ngây ngẩn cả người. Hắn đã nghe qua không ít chuyện về cụ nội từ chỗ ông nội hắn, rằng y thuật của ông nội lúc trước rất cao, có mỹ danh Hoa Đà tái thế, nhưng đáng tiếc cụ lại là một người đứng ngồi không yên, thường thích bay nhảy khắp nơi. Dựa theo những gì ông nội từng nói, năm đó cụ nội thật sự đã cứu không ít người, có dân chúng bình thường, cũng có đại quan, với tính tình của cụ, trong chiến tranh cứu những người như ông Tạ là rất bình thường. Nhưng ông nội hắn cũng chưa từng nói cụ nội đánh giặc, chớ nói chi là chuyện hy sinh.


- Chờ một chút, vừa nãy ông có nói là ông ấy không có lập gia đình, ông có xác định đúng thế không?


Trương Dương đột nhiên nghĩ đến cái gì, vội vã hỏi, cụ nội hắn là lập gia đình trong lúc chiến tranh, cụ thể năm nào thì Trương Dương cũng không biết, nhưng từ hắn tuổi tác ông nội hắn có thể thấy hẳn là sinh ra sau kháng chiến.


- Đúng, ông ấy không có lập gia đình, tôi biết ông ấy là độc đinh trong dòng tộc, không có lập gia đình đều là do chúng tôi hại ông ấy!


Ông Tạ vẫn đang khóc, đây cũng là điều ông ta đã chôn dấu nhiều năm, nếu không phải Trương Dương ông ta cũng sẽ không nói ra cho ai. Trương Dương lúc này đã hoàn toàn mộng mị tại nơi nào. Từ lúc Tạ lão gia vừa bắt đầu nói, hắn cũng cảm giác được, người đó chính là cụ nội hắn, sẽ không có nhiều sự trùng hợp như vậy, đặc biệt là người biết võ thuật cổ lại hiểu y thuật vốn là không nhiều. Không lập gia đình mà lại chết đi, điều này so với những gì Trương Dương biết là hoàn toàn khác nhau. Cụ nội hắn tuy rằng cũng không có trường thọ, nhưng dù sao cũng đã sinh ra ông nội của hắn, sau đó thời loạn lạc cũng vì cứu người mà bị hãm hại mà mất. Trương Dương tuy rằng chưa từng gặp nhưng những điều này là có thể xác định. Trương Dương đột nhiên nhớ tới một vấn đề then chốt, lần lại hỏi:


- Ông Tạ, ông có thể xác định ông ấy hy sinh sao, hoặc là nói, ông tận mắt thấy ông ấy hy sinh sao?


- Tôi có thể xác định, tôi tận mắt thấy súng máy quân giặc quét qua trên người ông ấy, sau đó tôi cùng mấy chiến hữu lén đoạt lại thi thể ông ấy đem an táng, ông ấy…là bởi vì chúng tôi mà chết!


Ông lão nói đoạn lại khóc lên, Trương Dương thì lại càng bối rối. Chết rồi, xác định là chết rồi, ngay cả thi thể cũng đã đoạt trở về là điều chứng minh tốt nhất. Như vậy nói cách khác, trên cái thế giới này lịch sử về cụ nội hắn so với kiếp trước cũng không giống nhau, chí ít cụ nội hắn kiếp trước là không có vì nguyên nhân chiến loạn mà chết. Hắn lại nghĩ tới những gì mà hệ thống kia nói. Trong thế giới này những người cùng hắn có quan hệ mật thiết người đều sẽ biến mất, Trương Dương hiện tại xem như là rõ ràng thế nào là biến mất. Không còn cụ nội, tự nhiên không có ông nội hắn, cha hắn cũng là hoàn toàn biến mất rồi, Trương Dương hiện tại không biết là có cảm giác gì, bởi vì sự xuất hiện của hắn lại khiến ông nội cùng với cha mẹ đều không xuất hiện, cái giá phải trả này tựa hồ quá lớn.


- Bác sĩ Trương, kỳ thực tôi rất hiếu kì, y thuật của cậu là học ở đâu, các người thật sự rất giống nhau, nếu không phải tôi biết ông ấy là con trai độc nhất không có huynh đệ, y thuật lại là gia truyền, tôi thật sự cho rằng cậu là hậu nhân của gia tộc ông ấy!


Ông lão lúc này đã bớt phần bối rối, nước mắt vẫn chảy nhưng không nghiêm trọng như vừa nãy nữa. Đối với ông ta mà nói, đây cũng là một loại phát tiết, cả đời mấy chục năm chưa bao giờ nói với ai, nói ra được thì cảm giác là không giống nhau, những chuyện này ông ta vốn không thể nói với ai ngay cả con cháu, nhưng nói với Trương Dương lại là tự nhiên như vậy, phảng phất tựa như Trương Dương vốn dĩ nên biết chuyện này.


- Y thuật của tôi là theo một lão đạo sĩ học, có thể lão đạo sĩ này cùng ân nhân của ông có quan hệ gì đó!
Trương Dương cứng ngắc cười cười, đoạn khẩn trương cầm lấy kim châm tiếp tục, chuyện vừa rồi khiến hắn tâm thần rúng động, thiếu chút nữa là quên mất công việc chủ yếu.


- Tôi cảm thấy chắc là, ân nhân từng nói nghề của ông ấy là gia truyền, ông cũng là con trai độc nhất, nhưng ông ấy cũng không nói là có anh em đằng xa nào không, hoặc là phụ thân của ông ấy có các đệ tử khác hay không, các người có thủ pháp dùng kim châm cứu giống nhau, tôi tin là các người có quan hệ!


Ông Tạ nhẹ nhàng gật đầu một cái, Trương Dương mang đến cho ông ta một cảm giác quá quen thuộc, ông rất tin tưởng loại cảm giác này, cho rằng Trương Dương tuy rằng không phải hậu nhân của ân nhân, nhưng khẳng định có quan hệ với người đó. Ông ta không thể nào đoán ra, Trương Dương chính là hậu nhân của ân nhân, lại còn là con cháu trực hệ , nhưng đáng tiếc chính là, quan hệ của Trương Dương là tự đời trước, đời này xác thực không có một chút quan hệ.


- Ông Tạ, người kia còn nói gì nữa không?


Trương Dương vừa châm kim vừa nhẹ giọng hỏi, trong lòng hắn có một loại cảm giác nói không nên lời, hắn bây giờ cũng rõ ràng hơn rất nhiều. Dựa theo những gì hệ thống kia từng nói, hẳn là hết thảy người cùng hắn có quan hệ đều sẽ biến mất, mặc kệ là vì nguyên nhân gì, đều sẽ không tồn tại ở trên cái thế giới này. Giống như ông nội của hắn, liền cả cơ hội sinh ra đều không có, những người khác càng không cần phải nói. Biết được những điều này hắn càng thêm phần khó chịu, dù sao đời trước rất nhiều người đều có tình cảm rất sâu với hắn, bởi vì sự xuất hiện của hắn mà những người này không thể tiếp tục xuất hiện tại thế giới này, không thể không nói là rất tàn nhẫn.


- Bác sĩ Trương, ngại quá, ngày hôm nay tôi đã thất thố rồi!
Ông Tạ cầm khăn mặt lên lau, vốn là ngồi ở trong thùng nước nên rửa mặt là rất thuận tiện.


- Không, tôi nghe chuyện của ông thấy rất cảm động, vị ân nhân kia đúng là một người tốt , nhưng đáng tiếc tôi không có cơ hội gặp gỡ ông ấy!
Trương Dương chậm rãi lắc đầu, trong lời nói mang theo một niềm thương cảm sâu sắc, ngay cả Tạ lão gia cũng bị hắn cảm hoá.


- Đúng vậy, cũng không có cơ hội nữa, ngay cả cơ hội cho chúng tôi báo đáp cũng đều không có!
Tạ lão gia tử vừa nói vừa thở dài, ông ta căn bản không biết, hiện tại linh hồn của người đang chữa bệnh cho ông chính là con cháu của vị ân nhân kia.


- Ông Từ, tôi phải cho tăng nhiệt độ, ông hãy kiên nhẫn một chút, có thể sẽ hơi nóng!


Trương Dương khẽ mỉm cười, cố gắng trấn an tâm tình của chính mình, đưa tay lấy ấm nước từ phía bên cạnh, trong này đều là nước nóng, tất cả đều đã sớm chuẩn bị kỹ càng, đều là đồ vật mà Trương Dương có thể sử dụng đến.


- Yên tâm đi, cậu có đem bộ xương già này đi luộc, tôi cũng có thể chịu tốt!


Tạ lão gia cười ha hả một thoáng, đem chuyện này nói ra, tâm tình của ông đột nhiên cũng có cảm giác thông thoáng sáng sủa, đối với Trương Dương cũng có một thái độ khác so với trước. Giống như thân thiết hơn, như người nhà chứ không còn đơn thuần là bác sĩ với người bệnh.
... ...


- Tiểu Huy, anh ta rốt cuộc có ổn hay không?
Ngoài cửa, Tạ Phi có chút lo lắng nhìn vào bên trong, gian phòng cách âm có hiệu quả rất tốt, hai người ở bên ngoài cũng không biết bên trong rốt cuộc đang làm cái gì ra sao rồi.
- Em cũng không biết!


Tạ Huy cười khổ lắc đầu, trước anh ta chỉ là nghe nói Trương Dương có nhân sâm ngàn năm thôi, căn bản không ngờ hắn là một bác sĩ, càng không có nghĩ tới chuyện hắn sẽ chủ động lại đây chữa bệnh. Nghĩ đến đó, Tạ Huy lại nói:


- Em nghĩ hẳn là có thể, anh ta có thể bắt mạch mà biết được ông nội hai lần trọng thương, so với các bác sĩ khác không giống nhau, các bác sĩ trước đây cũng không ai làm được thế!


- Hi vọng như thế đi, kỳ thực chỉ cần có nhân sâm ngàn năm thật sự là được, nếu không được thì hẵng gọi bác sĩ Liễu đến!


Tạ Phi gật đầu một cái, bọn họ vẫn là trông vào nhân sâm ngàn năm. Bác sĩ Liễu mà họ nói đến, là một thầy thuốc đông y nổi danh trong nước, cũng là bác sĩ riêng của Tạ lão gia, bọn họ dùng giá cao thu mua nhân sâm, đều là để bác sĩ Liễu hỗ trợ phối thuốc cho ông nội dùng. Không có vị thầy thuốc này hỗ trợ, Tạ lão gia cũng đã không sống tới bây giờ. Có người nói bác sĩ Liễu đã từng xem bệnh cho rất nhiều người làm lãnh đạo, nếu là thời cổ đại thì đó chính là ngự y, sau đó về hưu ở nhà, người ta còn không muốn cho về, là chính bản thân ông ta kiên trì mãi mới được về hưu. Cho dù vậy thì cũng thường thường có người tìm ông ta xem bệnh, ngoại trừ lãnh đạo, người bình thường ông ta đều không tiếp. Tạ lão gia là bởi vì từ nhỏ từng có giao tình, đã cứu ông ta nên mới có thể được tận lực giúp đỡ như thế, nếu như không có tầng quan hệ này, bọn họ có xuất ra nhiều tiền hơn nữa cũng vô dụng.


- Vậy chúng ta có nên thông báo luôn cho bác sĩ Liễu hay không?
Tạ Huy cũng theo gật đầu, nghĩ đoạn lại nói một câu.
- Vẫn là chưa nên, chí ít nếu như mua lại được nhân sâm ngàn năm hẵng nói, bằng không thì để Lưu bác sĩ biết có người khác xem cho ông nội thì e là sẽ giận!


Tạ Phi lắc lắc đầu, bác sĩ tính khí kỳ thực đều có chút cổ quái, đặc biệt là bác sĩ giỏi. Y thuật càng mạnh, bọn họ tính khí cô quái càng nhiều, Tiêu ấp có Cơ Hoành Quang chính là một ví dụ điển hình, Trương Dương cũng còn tốt chán, bất luận đời trước hay là đời này, tuổi tác của hắn cũng không lớn nên chưa hình thành loại tính khí cổ quái này. Nhưng đây là khi người ta không đắc tội với hắn, nếu thật đã đắc tội hắn, tính tình của hắn cũng sẽ quái lạ y chang.


- Két!
Hai người đang nói, đột nhiên cửa mở. Trương Dương đã đỡ ông lão đi ra, ông lão mang trên mặt nụ cười, sắc diện cũng khá hơn một chút, chỉ là dưới chân còn có chút hư nhược, nhất định phải nâng đỡ mới đi được.


- Ngày hôm nay tôi châm cứu trước, liên tục ba ngày sau lại dùng thuốc, sau bảy ngày ông nhà liền có thể tự đi, sau một tháng có thể khôi phục bảy tám phần, sau ba tháng liền có thể khỏi hẳn!


Trương Dương nhìn hai người bọn họ, mỉm cười nói một câu. Ông lão bệnh rất nặng, cần thời gian rất dài, nhưng có nhân sâm ngàn năm trong tay, Trương Dương hoàn toàn nắm chắc là trong vòng ba tháng sẽ giúp chữa khỏi cho ông ta. Có nắm chắc thì tự nhiên lời nói cũng có thể đi ra.


- Thật sự, quá cám ơn anh rồi bác sĩ Trương!


Hai anh em Tạ Huy đồng thời lộ ra sắc mặt vui mừng, ba ngày châm cứu cũng không có gì, ông lão trước đây không phải là chưa được châm cứu, từ xưa tới nay chưa từng có ai dùng châm trực tiếp giúp ông lão cải thiện thành công cả. Trương Dương làm thế nào đối với bọn họ mà nói kỳ thực đều không quan trọng, Trương Dương có câu nói thứ hai mới là trọng điểm. Sau bảy ngày, liền có thể làm cho ông lão tự cất bước, vậy thì đáng mừng biết bao. Từ khi đổ bệnh, ông lão cử động cũng không còn tự nhiên, các bác sĩ khác bất kể làm thế nào cũng chưa từng thay đổi được điểm ấy, vị bác sĩ Liễu kia cũng không làm được.


Nghe Trương Dương nói như vậy, hai người đúng là quá bất ngờ, vừa vui mừng khôn tả mà quên khuấy luôn chuyện bác sĩ Liễu.