- Trương Dương, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Ôm nhau một lúc, Mễ Tuyết mới nhẹ nhàng ngẩng đầu lên, nhỏ nhẹ hỏi một câu, câu này kỳ thực vừa nãy cô đã muốn hỏi, chỉ là chưa dám lên tiếng.
- Không có gì đâu, Mễ Tuyết, bây giờ anh thấy khá hơn nhiều rồi!
Trương Dương khẽ lắc đầu, hắn bây giờ đúng là đã dễ chịu hơn một chút, vừa nãy tất cả tình cảm đa phần đều đan xen lẫn lộn. Giống như bỗng một thời khắc nào đó trong lòng đột nhiên hoảng loạn lên, không sao khống chế được, lại giống như một lúc nào đó bỗng vô cùng uể oải sau một giấc ngủ dài. Phản ứng tự nhiên của cơ thể cũng coi như là một loại bản năng, Trương Dương căn bản không cách nào khống chế, cho nên hắn cười không nổi, cho dù có cố lắm thì cũng rất khó coi.
- Được rồi, nếu có chuyện gì, anh có thể nói cho em biết, em sẽ ở bên cạnh anh mãi mãi!
Mễ Tuyết ngẩng đầu nhìn Trương Dương, chậm rãi nói, lần này nói chuyện cô cũng không có đỏ mặt mà mạnh dạn bày tỏ tình cảm sâu tự đáy lòng mình với Trương Dương. Cô muốn mãi mãi ở bên cạnh Trương Dương, mãi mãi.
- Được rồi, anh biết rồi, sau này có chuyện gì anh đều sẽ nói cho em biết, chúng ta sẽ bên nhau mãi mãi!
Trương Dương lại ôm lấy cô thật chặt, mãi đến tận khi có người đến, hai người mới vội vàng mở cửa vào nhà. Một đêm qua đi, tâm tình Trương Dương xem như là triệt để khôi phục lại, chuyện lần này cũng làm cho hắn vô cùng hiếu kỳ, rốt cuộc trước đó "Trương Dương" và bố hắn ta đã có thù hận đến mức nào mà nghiễm nhiên có thể khiến có thể nảy sinh phản ứng tự nhiên.Trương Dương là bác sĩ, đối với tâm lý học cũng có sự hiểu biết nhất định, hắn biết rõ, không phải oán hận ghi lòng tạc dạ thì tuyệt đối không làm được đến mức này. Từ lúc có phản ứng đến bây giờ, hắn đều cố tìm tòi trong ký ức trước đó. Điều khiến hắn bất đắc dĩ chính là, hắn chỉ biết bởi vì mẹ hắn tạ thế, sau đó mới sinh ra oán hận ông bố, trước đó "Trương Dương" cho rằng mẹ hắn tạ thế tất cả đều là trách nhiệm của Trương Khắc Cần, thậm chí hắn đã một lần muốn đổi họ Trương. Tất cả ký ức đều là phẫn hận và những cuộc cãi vã, trong thời gian mười mấy năm, Trương Dương chính là dồn nén mối hận trong lòng với bố hắn như thế, hắn cũng chưa từng nói với ông ta một câu. Nhưng vì sao lại như vậy, mẹ hắn vì sao lại mất thì từ trong ký ức Trương Dương căn bản không tìm ra được đáp án. Tất cả những thứ này đều là trống không, giống như là trước đây "Trương Dương" kia đã đem toàn bộ phong tỏa vậy, hiện tại Trương Dương thừa kế mối hận của hắn ta đối với ông bố nhưng lại là một mối hận không tên. Điều này cũng làm cho Trương Dương rất phiền muộn, bản thân hắn không hận thù người này đặc biệt như vậy, nhưng cơ thể lại có phản ứng này, nghe nhắc đến tên là khó chịu, loại cảm giác này rất không thoải mái. Không tìm được nguyên nhân, hắn cũng chỉ có thể coi như bỏ, y thuật của hắn là rất cao, nhưng cũng không cách nào trị liệu cho chính mình, càng không cần phải nói đến kiểu sự việc rất mơ hồ này. Sau khi thi cử xong xuôi thì được nghỉ, Hồ Hâm và Cố Thành sáng thì soi báo, chiều thì đi xem ô tô, bọn họ chuẩn bị mua một chiếc xe tải. Chứng minh thì hôm qua đã giao cho Tô Triển Đào, đối với Tô Triển Đào mà nói giấy phép lái xe rất đơn giản, mấy ngày là có thể làm xong. Trương Dương ngày hôm nay đưa cho bọn họ 50 ngàn đồng, 50 ngàn mua xe là đủ, còn lại bọn họ có thể giữ lại sắm ít đồ đạc, tự mình mua xe đi làm, xét từ một mặt nhất định nào đó cũng coi như một mình lo chuyện làm ăn, có thêm chút tiền nữa là ổn. Tiểu ngốc cùng Nam Nam, hai người này cũng chạy mất tăm mất dạng. Bọn họ đều ra ngoài tìm việc dịp hè, con gái kiếm việc dịp hè cũng chiếm chút ưu thế, buổi chiều hôm đó hai người đã tìm được một nhà hàng, tạm thời làm người phục vụ trước đã. Tiền lương không phải cao cho lắm nhưng ở đây bao ăn, làm hai tháng cũng có thể thu về vài tháng sinh hoạt phí. Tiêu Bân càng là mất tích, nhà trường sắp nghỉ, hội sinh viên có rất nhiều công việc cần sắp xếp, cậu ta bận rộn dẫn người đi khắp nơi chẳng ai tìm nổi. Vốn là cho rằng thi xong thì nghỉ có thể cố gắng náo nhiệt mấy ngày, không ngờ mọi người đều trở nên bận rộn, chỉ còn Trương Dương với Mễ Tuyết trái lại trở thành người rảnh rỗi.
- Trương Dương, hay là chúng ta đi xem phim thôi!
Buổi tối ăn cơm xong, Mễ Tuyết đột nhiên đưa ra chủ ý, lần trước hai người đã muốn đi xem phim, kết quả gặp phải một tên lường gạt nên lỡ dở, lần này vừa vặn bù đắp lại.
- Được, đi thôi!
Trương Dương ánh mắt sáng lên, Mễ Tuyết có chủ ý này hắn đương nhiên sẽ không phản đối, những người khác đều bận rộn, vừa vặn cho hai người có không gian tự do. Mễ Tuyết trở về phòng thay quần áo, Trương Dương cũng trở về diện bộ mà trước đó Mễ Tuyết mua cho hắn, bộ y phục này tuy rằng rất bình thường nhưng khi Trương Dương mặc lên người lại rất ra dáng. Xong xuôi đi ra, nhìn thấy Trương Dương mặc bộ quần áo mình mua, Mễ Tuyết mặt cũng lộ ra nụ cười sáng lạn, chủ động khoác tay Trương Dương cùng đi. Lần này thì không xuất hiện sự cố như lần trước, cuối cùng là thành công tiến vào rạp chiếu bóng. Nhưng lúc Trương Dương mua vé, vẫn có người tiến lại gần Mễ Tuyết, mỹ nữ đúng là chỉ có điểm ấy không tốt, đi tới chỗ nào đều hấp dẫn người ta. Xem được một lúc, Mễ Tuyết cùng Trương Dương trên mặt đều cười tươi thêm không ít. Trương Dương kiếp trước là bác sĩ chuyên nghiên cứu y học, sau khi thành danh tuổi tác cũng đã khá lớn, lại lo nghĩ chuyện riêng mà phiền toái rất nhiều. Cũng không phải là không có con gái, mà là nhiều lắm nên hắn căn bản không biết chọn làm sao, không biết người nào là thật lòng. Khi đó hắn đã có tiếng tăm không nhỏ, tiền kiếm được cũng rất nhiều, có nhà có xe, tuổi tác lại không lớn quá, "Kim cương Vương lão ngũ" (đại gia trẻ tuổi) điển hình. Lúc đó cũng có không ít cô chủ động theo đuổi hắn. Vậy nhưng chính vì bị theo đuổi lại khiến hắn trở nên cẩn thận, hắn biết những cô gái này cũng không phải là hướng về phía con người hắn, mà là hướng về tiền tài gia sản. Cứ như vậy, kiếp trước bên cạnh Trương Dương từng có không ít nữ nhân nhưng trong lòng thì không có lấy một người, càng không cần phải nói đến tình yêu chân thật, cho nên giờ hắn mới chăm chút cho tình cảm với Mễ Tuyết như vậy, chăm sóc Mễ Tuyết như vậy. Cùng người con gái mình yêu thương đi xem phim, đối với Trương Dương mà nói thì đúng là lần đầu tiên, trong phim có cái gì Trương Dương không làm sao chú ý nổi, hắn vẫn đang chìm đắm trong cảm giác này.
- Trương Dương, hay là chúng ta đi ăn khuya đi!
Ra khỏi rạp chiếu bóng, Mễ Tuyết càng thêm phần hoạt bát, vừa xuống khỏi cầu thang đã sôi nổi đề nghị, hẹn hò xem phim cùng người yêu với cô mà nói cũng là lần đầu tiên.
- Được, chúng ta đi ăn tôm nướng đi!
Trương Dương mỉm cười gật đầu, cạnh rạp chiếu bóng có mấy hàng quà vặt chợ đêm, tôm nướng ở đây rất nổi danh. Nơi này phồn hoa náo nhiệt, nên mặc dù là hàng qùa vặt nhưng giá tiền cũng không phải là rẻ cho lắm, trong ký ức Trương Dương, bọn họ chỉ tới đây có mấy lần, cơm nước ở đây so với Chu tẩu bên kia là đắt hơn.
- Đi nào!
Mễ Tuyết chủ động kéo tay Trương Dương cùng chạy về phía trước, lại thu hút ánh mắt của rất nhiều người. Những người này khi nhìn thấy Mễ Tuyết đều thoáng sửng sốt một chút, rồi lập tức đều khẽ lắc đầu. Mỹ nữ, quả đúng là mỹ nữ, thanh thuần mỹ lệ như vậy, ưu nhã khả ái như vậy, nhưng đáng tiếc là hoa tươi có chủ, lúc này có rất nhiều người hận không thể thay thế Trương Dương, thay thế vị trí kia của hắn. Ngoặt sang con phố khác là đến hàng ăn kia, chạy không mất tới mười phút thì hai người họ đã đến. Hàng ăn đêm này nằm cạnh một cái quảng trường, các con phố cạnh quảng trường đều là các hàng ăn đêm tạo thành một khu chợ đêm phục vụ các món ăn vặt. Hiện tại vẫn chưa tới mười giờ, đây chính là lúc đông người náo nhiệt, Trương Dương kéo tay Mễ Tuyết dạo qua vài hàng mới tìm được một chỗ trống. Một cái bàn nhỏ, hai cái cái ghế là đủ cho hai người ngồi xuống. Hai người ngồi xuống như thế lại hấp dẫn không ít ánh mắt chung quanh, Mễ Tuyết ngày hôm nay ra ngoài chơi nên ăn mặc tra chuốt quá, dưới ánh đèn càng lộ vẻ mê hoặc lòng người. Đừng nói bọn họ, ngay cả Trương Dương cũng cảm thấy ngắm mãi không chán.
- Mễ Tuyết, kỳ nghỉ hè nàyem chuẩn bị sắp xếp thế nào rồi?
Gọi món xong, Trương Dương mới hỏi Mễ Tuyết một câu, đám con gái như Cô ngốc đều đi làm thêm, chỉ còn lại mình Mễ Tuyết. Vốn dĩ Mễ Tuyết cũng là muốn đi, nhưng cô không nỡ lòng tách ra khỏi Trương Dương, hơn nữa riêng về gia đình mà nói, Mễ Tuyết so với Cô ngốc hay Nam Nam cũng có điều kiện khá hơn hẳn, không cần cô phải làm thêm kiếm sinh hoạt phí.
- Em vẫn chưa nghĩ ra, Em muốn về nhà một chuyến thăm người nhà!
Mễ Tuyết nghĩ ngợi chốc lát rồi nhẹ giọng nói, kỳ thực cô cũng không muốn về, hiện tại cô với Trương Dương đang thuở mặn nồng, bất kể là nam hay nữ thì một ngày cũng không muốn tách ra khỏi người yêu.
- Đợi mấy ngày nữa em hẵng về nhé, anh đang muốn mua căn hộ, em vừa vặn có thể cùng anh đi xem thử!
Trương Dương mỉm cười nói, mua nhà là chuyện hắn đã có kế hoạch từ sớm, ngày hôm qua nghe tin Trương Khắc Cần sắp tới quả khiến hắn có chút do dự, nhưng rốt cuộc hắn cũng đã nghĩ thông suốt rồi. Hắn bây giờ đã không phải là "Trương Dương" trước đây, không cần thiết cứ phải giống như kiểu cách trước đây, Trương Khắc Cần đi đâu, hắn tất nhiên sẽ né tránh, hơn nữa còn là tránh xa xa. Ở Trường Kinh bây giờ hắn đang sống rất vui vẻ, Trương Khắc Cần cũng chỉ là một kẻ hắn chưa từng gặp qua, không cần thiết pahir vì người như thế mà đi thay đổi cuộc sống của mình.
- Được!
Mễ Tuyết cúi đầu, nhỏ nhẹ gật đầu. Phản ứng của cô khiến Trương Dương thấy có chút kỳ quái nhưng cũng chẳng bao lâu Trương Dương liền tự hiểu ra ngay. Hiện tại quốc nhân quan niệm, cùng đi mua nhà đều là chuẩn bị cho việc kết hôn, Trương Dương mua nhà lại rủ Mễ Tuyết, Mễ Tuyết đây là đang tự hiểu lầm, chẳng trách cô lại cúi đầu, phỏng chừng mặt đang đỏ rần vì thẹn.
- Ầm ầm Ầm!
Trương Dương vừa định nói chuyện tiếp thì cách đó một bàn đột nhiên nháo nhào lên, bên kia có vài người đều đã đứng lên quay cả về một bàn khác. Người ở hai bàn này đang đánh nhau khiến ai nấy chung quanh đều vội vàng rời khỏi, hai bàn này cũng có không ít người, bàn bị đánh đổ khiến đồ ăn bắn tung toé ra khắp nơi, Trương Dương cũng chỉ kịp kéo Mễ Tuyết tránh ra xa. Trương Dương thì không sao nhưng đột nhiên xảy ra chuyện này khiến Mễ Tuyết sợ hết hồn, đi xa một chút rồi cô mới hơi giật mình quay lại nhìn một chút, đối với cảnh hỗn loạn này bình thường con gái đều sẽ sợ sệt.
- Trương Dương, có đánh nhau kìa, mình có cần báo cảnh sát không?
Mễ Tuyết ngẩng đầu nhìn Trương Dương, lúc nói chuyện có chút do dự. Xung quanh người xem rất náo nhiệt, nhưng nghĩ chuyện báo cảnh sát thì rất ít, phỏng chừng cũng chỉ có chủ hàng ở đây đi báo, dù sao những người này đánh nhau cũng ảnh hưởng tới chuyện làm ăn của bọn họ.
- Được rồi!
Liếc nhìn Mễ Tuyết, Trương Dương bất đắc dĩ gật đầu một cái, lấy điện thoại di động ra gọi 110. Đồng thời trong lòng hắn đang suy nghĩ, có phải là hắn xung khắc với chỗ này hay không, mỗi lần hẹn hò đều xảy ra chuyện, lần trước là hắn đánh nhau với người khác, lần này thì lại đổi thành người ta đánh lộn lẫn nhau.