Thần Y Thánh Thủ

Chương 150: Hoàn thành tâm nguyện trước kia


Chu Dật Trần bị đưa đi, tuy nhiên cuộc họp của hội sinh viên chưa kết thúc.
Rất nhiều người đều ngồi thẳng theo bản năng, sau đó nhìn về phía Trương Dương. Sau khi Chu Dật Trần rời khỏi, Trương Dương tự nhiên trở thành trung tâm ở đây. Cho dù hắn ở trong hội sinh viên không hề có bất kì chức vụ gì.


- Mọi người.
Tiêu Bân khẽ hắng giọng, nhìn từng người một lượt.
Nhóm Trưởng ban bị Chu Dật Trần ức hϊế͙p͙, đều quay đầu lại nhìn anh ta. Còn những người trước đây đi theo Chu Dật Trần, tất cả đều cúi đầu.


Vài sự việc Trương Dương vừa chỉ trích Chu Dật Trần, bọn họ không phải không tham dự. Chính là bản thân có làm, nhưng Trương Dương không nói tới thôi.


Dùng tiền công mua sắm, có cơ hội mò chút đỉnh cho bản thân thì ai mà không làm. Chỉ là làm vài hóa đơn khống, kiếm chút chi phí vất vả, không khoa trương như Chu Dật Trần lúc trước.


Ngay cả như vậy, thấy Chu Dật Trần bị người của Uỷ ban Kỷ luật trường đưa đi, những người này cũng đều khϊế͙p͙ đảm, sợ tiếp theo sẽ là mình.
Bị Uỷ ban Kỷ luật trường đưa đi, tương đương với việc xong đời.


Phản ứng của Tiêu Bân với mọi người rất hài lòng. Lúc này anh ta dường như đã cảm nhận được cảm giác quyền lực mà chức Chủ tịch mang lại cho mình. Tương lai, đây sẽ là địa bàn của mình.


- Chuyện của Chu Dật Trần khiến chúng ta rất đau lòng, cũng rất thất vọng, đồng thời gióng một hồi chuông cảnh tỉnh đối với tất cả chúng ta, sau này chúng ta phải tự cảnh tự luật, không được có Chu Dật Trần thứ hai.


Tiêu Bân từ từ nói, lời tổng kết kiểu này, nên do người quan trọng nhất nói mới đúng. Trương Dương không mở miệng, ngược lại Tiêu Bân lại nói. Vài người thông minh, trong lòng đều đã sáng tỏ.
Dừng một chút, Tiêu Bân tiếp tục nói:


- Tôi tin các bạn sinh viên đang ngồi đây đại bộ phận đều là tốt, đều chưa từng gặp tình huống này, hiện nay không có, sau này cũng không được phép có.
Lời của Tiêu Bân, khiến đầu mấy người cúi thấp hơn.


Anh ta nói đại bộ phận, chứ không nói toàn bộ. Điều này khiến cho những người từng làm việc như vậy đều chột dạ, trong lòng càng thêm sợ hãi.


Không làm gì được, kết cục của Chu Dật Trần bọn họ đều tận mắt thấy. Lúc bị Uỷ ban Kỷ luật trường đưa đi, hình tượng một Chu Dật Trần tao nhã đã biến mất, càng không cần nói tới bọn họ.
Dừng lại một hồi, Tiêu Bân tiếp tục nói:


- Chu Dật Trần lạm dụng chức quyền, mưu lợi cá nhân, tôi cho rằng, cậu ta không có tư cách để tiếp tục đảm nhiệm chức Chủ tịch. Tôi đề nghị, bây giờ liền đình chức Chủ tịch của cậu ta.
Tiêu Bân nói xong, mọi người nhìn nhau, ai cũng không nói gì.


Chu Dật Trần khẳng định phải hạ đài, chỉ có điều mọi người không nghĩ tới người đưa ra đề nghị này lại là Tiêu Bân.


Bãi miễn Chủ tịch, việc này phải thông qua đoàn chủ tịch mới được. Ở đây bọn họ không có tư cách này. Tuy nhiên ở đây có mấy người đều là thành viên đoàn chủ tịch. Hơn nữa Chu Dật Trần làm ra chuyện như vậy, tạm thời bãi miễn chức vụ cũng không phải không được.


Trương Dương là người đầu tiên biểu lộ sự đồng tình. Những thành viên đoàn chủ tịch khác cũng lập tức đồng ý. Mũ quan của Chu Dật Trần xem như đã bị lấy xuống.


- Tục ngữ nói, nước không thể một ngày không có vua, nhà không thể một ngày không có chủ. Hội sinh viên của chúng ta nhiều thành viên như vậy, đương nhiên không thể để trống ghế Chủ tịch. Tiêu Bân tôi mạo muội tự ứng cử, chính thức xin tranh cử chức Chủ tịch hội sinh viên.


Tiêu Bân lại nói, lời nói lần này của anh ta, khiến mọi người giật nẩy mình.


Đại bộ phận mọi người, đều nhìn Trương Dương theo bản năng. Vốn tất cả mọi người đều nghĩ, Chu Dật Trần hạ đài, tân Chủ tịch hội sinh viên nhất định là Trương Dương. Dù sao Chu Dật Trần là do Trương Dương đẩy hạ đài, hơn nữa Trương Dương và anh ta từng tranh cử chức Chủ tịch hội sinh viên.


Chẳng ai ngờ, Tiêu Bân đột nhiên mạo muội tự ứng cử.
Nếu là người khác, mọi người căn bản sẽ không để ý tới. Nhưng ai cũng biết, Tiêu Bân là người của Trương Dương. Lúc này Tiêu Bân nói như vậy, rất có thể chính là ý của Trương Dương.


- Bạn học Tiêu Bân tự ứng cử rất tốt. Cậu ấy tham gia hội sinh viên ba năm, từng làm ở ban văn nghệ, phòng thư ký, ban xã đoàn, kinh nghiệm làm việc phong phú, cũng là bạn của mọi người. Tôi cho rằng, trước khi tranh cử, cậu ấy có thể tạm thời giữ chức Chủ tịch đại diện.


Trương Dương khẽ mỉm cười, từ từ nói.
Việc tranh cử chức Chủ tịch là phải thông qua hội nghị mở rộng và đoàn chủ tịch. Không ai có thể trực tiếp đi làm Chủ tịch hội sinh viên. Tuy nhiên Chủ tịch đại diện thì khác, có người của đoàn chủ tịch đồng ý, là có thể thay mặt Chủ tịch.


Trương Dương là thành viên đoàn chủ tịch, hắn đề xuất kiến nghị này, không thể cãi vào đâu được.
Đợi Trương Dương nói dứt lời, gần như mọi người đều hiểu.


Đây là việc bọn họ đã có kế hoạch từ trước. Trương Dương đẩy Chu Dật Trần xuống, nhưng bản thân mình cũng không có hứng thú làm Chủ tịch nữa. Đơn giản là bồi dưỡng Tiêu Bân, Tiêu Bân là người có tư cách tranh cử chức Chủ tịch, nhưng người có tư cách thì nhiều lắm, người có lý lịch tốt hơn anh ta, năng lực giỏi hơn anh ta cũng có rất nhiều.


Thật sự muốn tranh, cũng không tới lượt Tiêu Bân tranh làm tân Chủ tịch hội sinh viên.


Nhưng lời này lại không có ai dám nói, Tiêu Bân không có tư cách, nhưng Trương Dương có, hơn nữa còn là tuyệt đối có tư cách. Trương Dương nếu nói bản thân muốn làm chức Chủ tịch này, căn bản không ai dám hé răng phản đối.


Hắn hiện tại chỉ định người thay thế giữ vị trí này. Mọi người cũng không dám nói gì, chỉ có thể im lặng chấp nhận.


Không chấp nhận thì tự mình đảm đương đi, cũng được, cũng có thể. Chu Dật Trần chính là ví dụ tốt nhất. Chu Dật Trần mạnh như vậy kết cục lại thê thảm thế, càng không cần nói bọn họ.


Không ai nói gì, mấy người đoàn chủ tịch đều đồng ý. Tiêu Bân cứ như vậy trở thành Chủ tịch đại diện.
Trong tiếng vỗ tay không tự nhiên của mọi người, Tiêu Bân đứng lên từ vị trí trưởng ban xã đoàn của mình. Từ từ đi tới ngồi vào ghế của Chu Dật Trần.


Chủ tịch đại diện hội sinh viên, nhân vật số một của tổ chức sinh viên đại học Trường Kinh, bây giờ là anh ta.
Lúc ngồi xuống, Tiêu Bân có cảm giác không được tự nhiên. Tuy nhiên cảm giác này nhanh chóng biến mất, Tiêu Bân hiểu, hội sinh viên đại học Trường Kinh, nghênh đón thời đại của Tiêu Bân mình.


Còn nữa, vừa rồi mạo muội tự ứng cử, thật ra cũng là yêu cầu của Trương Dương.
Tiêu Bân muốn làm tốt chức Chủ tịch này, chỉ có Trương Dương ủng hộ thì chưa đủ, anh ta nhất định phải có năng lực. Trương Dương có thể giúp anh ta một lần, có thể giúp hai lần, nhưng không thể giúp mãi được.


Tự ứng cử chính là bước đầu tiên của anh ta, đến dũng khí tự ứng cử cũng không có, Trương Dương căn bản sẽ không để anh ta ngồi vào vị trí này, không bằng để người khác tranh cử công bằng.


Sau khi Tiêu Bân ngồi xuống, Trương Dương lại đứng lên. Mục đích hắn tới hôm nay đã hoàn thành, sau đây không cần phải ở lại nữa.
Có khả năng đây cũng là lần cuối cùng hắn bước vào phòng họp của hội sinh viên. Chuyện sau này của hội sinh viên, không còn quan hệ gì với hắn.


Tất cả sự tiếc nuối của "Trương Dương" trước đây, Trương Dương hiện nay đã đền bù lại. Mặc dù mình không ngồi vào vị trí này, nhưng có thể để người của mình ngồi lên thì càng khó hơn. Điều hắn làm tốt hơn so với Trương Dương trước kia nhiều.


Trương Dương đi, cuộc họp của hội sinh viên vẫn tiếp tục.
Hai nhân vật phong vân trước kia của hội sinh viên, lần lượt rời khỏi nơi này. Nhưng cách họ rời đi hoàn toàn khác nhau. Chu Dật Trần đi rồi, không ai nhớ anh ta, nhiều nhất thì khi nhắc đến anh ta cũng chỉ là một bài học giáo huấn.


Trương Dương cũng đi rồi, nhưng tất cả những lời hắn nói mọi người đều nhớ, hơn nữa còn nhớ rất rõ.
Mọi người lại nhìn Tiêu Bân.
Tiêu Bân hiện nay là Chủ tịch đại diện, nhưng mọi người đều biết, chữ "đại diện" này sẽ mau chóng mất đi, trở thành Chủ tịch chính thức.


Có Trương Dương bên cạnh, việc anh ta trở thành Chủ tịch căn bản không có chút khó khăn nào.
Điều này cũng khiến nhiều người âm thầm ghen tị với anh ta. Hai tháng trước Tiêu Bân vẫn là người bất cứ ai cũng có thể sai khiến, cả người bị người ta châm chọc, khi đó Tiêu Bân giận mà không dám nói.


Trong một thời gian ngắn ngủi, Tiêu Bân đã làm một cú nhảy ngoạn mục, nhảy lên trên bọn họ. Cũng khó trách khiến một số người trong lòng nảy sinh ghen tức.


Đối với việc này mọi người chỉ có thể chấp nhận, Tiêu Bân người ta số may, đi theo đúng người. Lúc này cuối cùng mới thành chính quả, một bước lên trời.
Sự việc lần này, cũng dạy cho các sinh viên chuẩn bị bước vào cuộc sống một bài học sinh động.


Bất kể lúc nào, theo đúng người mới là điều quan trọng, theo đúng người, cũng chính là có được một tương lai tốt đẹp.
- Xong xuôi.
Trương Dương vừa ra, Mễ Tuyết liền mỉm cười chạy ra đón, Mễ Tuyết đứng chờ ở ngoài từ nãy.


Cuộc họp lần này Mễ Tuyết cũng không tham gia. Sau khi Tiêu Bân lên chức, cô còn định từ chức đi làm sinh viên bình thường. Hiện tại trong lòng cô chỉ có Trương Dương, những thứ khác đều không có ý nghĩa gì.
- Xong rồi, sau này không cần trở lại đây.


Trương Dương khẽ mỉm cười, cũng không thèm để ý nơi này chính là trường học, trực tiếp kéo tay Mễ Tuyết lại


Không biết có phỉa là Trương Dương hoàn thành tâm nguyện lúc trước không, lúc này cả người hắn có một cảm giác rất đặc biệt không thể khống chế được, một cảm giác rất kích động, không nói ra được.
- Trương Dương, rút cục có chuyện gì mà anh không làm được?


Mễ Tuyết đột nhiên quay đầu, rất nghiêm túc hỏi Trương Dương một câu.
Trương Dương thoáng sửng sốt, nhìn cô rất kinh ngạc.
- Lúc trước anh cũng nói, để Tiêu Bân làm Chủ tịch hội sinh viên, em nhớ khi đó, chẳng ai tin lời anh. Ngay cả em và Tiêu Bân cũng không tin, nhưng chuyện này anh cũng làm được rồi.


Mễ Tuyết chớp chớp đôi mắt xinh đẹp, nhẹ giọng hỏi.
Thật ra cô muốn nói, rất nhiều việc đều như vậy. Ví như việc vận động tài trợ ở hội sinh viên, tai nạn xe lần trước, hay là trận đánh nhau cách đây không lâu.


Mễ Tuyết phát hiện, chỉ cần là chuyện Trương Dương tự nguyện, muốn đi làm, không có việc gì không thành công.
- Haha, em thật sự muốn biết có chuyện gì anh không làm được à?


Trương Dương đột nhiên cười lạ lùng, nhìn chằm chằm vào Mễ Tuyết. Mễ Tuyết bị hắn nhìn hơi ngượng, trực tiếp cúi đầu.
- Anh nói đi.
Tuy nhiên Mễ Tuyết vẫn kiên trì hỏi, cô dần phát hiện, Trương Dương ở trong lòng cô đã trở thành người không gì là không làm được.


- Muốn biết, sau này vĩnh viễn theo anh, luôn theo anh. Em sẽ thấy được chuyện mà anh không làm được.
Trương Dương tiếp tục cười ha hả, Mễ Tuyết kinh ngạc ngẩng đầu, không nói một hồi, mặt cô đỏ bừng.


Lời này của Trương Dương, rõ ràng có ý khác, đây là muốn cô vĩnh viên đi theo, chỉ có như vậy, sau này có việc gì không làm được, Mễ Tuyết mới biết.


Vĩnh viễn đi theo, đây chẳng phải ý là hai người mãi mãi bên nhau, mãi mãi bên nhau. Vậy chính là người một nhà. Ý tứ ám chỉ của Trương Dương, thật sự rõ ràng, khó trách Mễ Tuyết đỏ mặt.